Ba tháng ở kinh đô dần chậm rãi trôi qua, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, các lưu dân dần trở về nơi chốn của mình, không cần nói ngoài miệng ai nấy đều ngầm hiểu rằng, chiến tranh đã kết thúc rồi.
Thời đại yên bình no ấm có thể mở ra rồi.
Bàn tay năm ngón xòe rộng trên bầu trời cao, từng đợt ánh nắng rơi qua kẽ hở hắt lên dung nhan ta.
Đột nhiên xuất hiện một bàn tay rộng lớn khác tiến tới nắm lấy, bao phủ bàn tay nhỏ nhắn này trong hơi ấm của chính mình.
Ta khóe môi nhịn không được mà khẽ cong lên, đầu tựa vào bờ vai rộng lớn của hắn, lắng nghe tiếng tim đập nhịp nhàng mà lòng không khỏi rung động.
'Bên phía Cẩm Thành đã sớm chuẩn bị rồi, chỉ cần chờ ngày xuất phát thôi. Nàng muốn khi nào?'
Tề Sách một tay cầm sổ sách, chăm chú kiểm tra, tay còn lại cùng ta mười ngón đan nhau, để ta tùy tiện đem bờ vai mình ra làm chỗ dựa, âm thanh hắn trầm ấm, ôn nhu vô hạn.
Năm năm trước, hắn đã sớm bất chất tất cả, cho Cấm Vệ Quân đem thi thể phụ thân trở về Cẩm Thành an táng đàng hoàng rồi. Ta không biết giữa hắn và Hoàng Đế đã xảy ra xung đột gì hay không, dù gì người kia cũng sớm hay muộn đều lưu tâm đến phía Hầu Thần phủ này rồi.
Ngày biết hắn đem phụ thân ta trở về Cẩm Thành, ta chính là cực kì xúc động, người có thể dung túng và cẩn thận vì ta làm mọi chuyện đến như thế, từ trước đến nay, ngoài phụ thân thì chỉ có mỗi Tề Sách mà thôi.
Ta dựa vào bờ vai kiên cố của hắn, nhìn quang cảnh đẹp đẽ ngoài kia mà khẽ cất lời.
'Còn chàng thì sao?'
'Tất nhiên là đi cùng nàng. Chẳng phải đã sớm hứa không chia cắt rồi hay sao?'
Hắn siết lấy tay ta, dịu dàng mân mê.
Từng cái vuốt ve của người bên cạnh khiến tâm ta trở nên tê rần, dường như đều có thể tan thành nước xuân. Quả nhiên tình cảm là một thứ kì diệu, ngay cả trái tim sắt đá như ta và phụ thân, đều có thể bị nó xoay cho mụ mị.
Nhưng đáng cười hơn hết, chúng ta lại tình nguyện được đắm chìm vào thứ cảm xúc này.
Nếu không thì phụ thân cũng không vì nương ta mà cả đời chỉ có một thê, mặc kệ nàng ấy qua đời bao lâu vẫn chỉ một thân một mình, không thiếp không cưới thê mới.
Cũng như ta, tình nguyện cả đời với nam nhân này, nếu không phải hắn, ta sẽ chọn cảnh cô đơn lạnh lẽo với nhân sinh.
Tình cảm của ta giành cho Tề Sách, chính là nguyện trao cả tâm can, nguyện vì hắn mà đập vỡ tường thành kiên cố trong lòng, cùng hắn đi đến đầu bạc giai lão cuối đường nhân sinh.
Ta càng hiểu hơn suy nghĩ của Tề Sách, nếu đem so sánh, ta chỉ có thể nói tình yêu của hắn đối với ta chính là tất cả những gì ta có, sẽ còn có người nào vì ta mà lùi một bước, ngoảnh mặt với thiên hạ hay không?
Nếu không còn tình yêu của Tề Sách, ta chính là kẻ trắng tay.
Sau đấy ta liền cùng Tề Sách trôi qua những ngày tháng yên bình ở kinh đô.
Một hôm, Tề Sách dẫn ta tới đại sảnh, khoảng khắp trông thấy Ngũ Thúc xuất hiện, sau năm năm dài ròng rã, cuối cùng cũng được trông thấy nhau, Ngũ Thúc hai mắt đỏ bừng, ta run khóe môi, Ngũ Thúc giang hai tay cười lên, ta lập tức mím môi chạy ù tới.
Dưới bầu trời đêm đầy sao của kinh đô hôm ấy, ta cùng Ngũ Thúc ngồi giữa sảnh lớn, ca hát những khúc hát kì lạ của nhân gian, say vào hương rượu men nồng.
Tề Sách ngồi yên bên cạnh, dung túng chúng ta tự tại vui đùa.
Ngũ Thúc cùng ta đại chiến mấy hiệp, nhìn hắn ngã lăn dưới thềm đất, ta cất tiếng cười sảng khoái cùng cuồng ngạo. Ta bảo.
'Ngũ Thúc, cuối cùng cũng thắng được người! Ha ha!'
Ngũ Thúc hai mắt xoay vòng, dường như cảm thấy thương tâm vô độ ôm ngực, chỉ vào ta mà mắng.
'Thối hài tử, Ngũ Thúc nuôi ngươi mấy năm trời, có mánh gì đều chỉ ngươi, tốt lắm lại dám tự mình chạy tới biên cương, bỏ Ngũ Thúc ở lại kinh đô, chém giết có gì vui, lại không đem theo lão đây!'
Ta xùy một tiếng, ha hả nói.
'Để thúc theo, danh Tướng Quân này ta làm sao mà lấy được đây?'
Ngũ Thúc hai mắt trợn lớn, dường như rất giận dữ chỉ vào ta mắng thối hài tử, luôn mồm la làng.
'Hèn gì Hầu gia cứ luôn giam lão tử ở lại kinh đô, hóa ra là sợ thối tiểu tử nhà ngươi bại trận dưới tay ta, xấu mặt mũi đúng không?'
Ta liếc mắt sang thân ảnh nãy giờ chỉ yên lặng ngồi đấy, dung túng ta tự tiện. Hắn tay cầm chén ngọc đựng rượu, nhàn nhạt cười, diễm lệ đến chói mắt, cổ họng ta khẽ nhúc nhích, thầm mắng yêu nghiệt.
'Tới tới, bồi Ngũ Thúc ba chén xem như tạ tội.'
Ta cầm lấy hũ rượu, vội vàng rót ra ba chén ngọc nhỏ, nhanh chóng uống cạn.
'Lão tử không giống ngươi uống chén ngọc nhỏ.'
Ngũ thúc vơ lấy hũ rượu lớn, ba chum rượu lập tức thấy đáy.
Ngài sảng khoái mà gằn giọng, dường như hơi rượu bốc lên tận đầu, dung nhan đỏ rần, hắc hắc cười lên, chỉ vào ta mà kêu.
'Thối hài tử, sắp tới về Cẩm Thành, Ngũ Thúc làm màn thầu bánh bao cho ngươi, ngươi cùng với chủ tử chẳng phải rất thích tay nghề của lão tử lắm sao? Hồi ngươi bé tí, vì Ngũ Thúc quên mất nồi bánh bao nhỏ cho ngươi, liền khóc đến ba ngày ba đêm, ai dỗ cũng không nín ha ha.'
Ta trông thấy hắn say rượu, cười xòa.
Đổ rượu ra chén ngọc, ta đưa tới trước mắt lão, dưới ánh trăng đêm đấy, ta bảo.
'Là Ngũ Thúc nói đấy nhé, tốt nhất phải nấu năm nghìn cái bánh bao lớn nhỏ khi về Cẩm Thành, ta liền đem cho cả thành, cho họ thấy Ngũ Thúc nhà ta tay nghề so với ngự thiện phòng của hoàng cung có gì thua kém!'
Ngũ thúc nghe thấy vậy, lập tức ha ha cười ầm lên, luôn miệng bảo hảo hảo.
Ta ngẩng cao đầu, uống cạn chén ngọc.
Sau đấy ta tới một chén, lão đi một chum, đến khi sàn nhà lăn lóc những chum rượu rỗng, ta dường như hai mắt mờ mờ, hơi rượu bốc lên, khiến ta nấc cụt, Ngũ Thúc trông thấy lập tức ha hả cười nhạo ta, sau đấy vì quá đà, mà thân thể nghiêng ngã lăn lốc xuống thềm đất.
Đến phiên ta cất tiếng cười hắn.
Ta cười đến nghiêng người, được một vòng tay đỡ lấy, ngẩng đầu liền trông thấy dung nhan ôn nhu của Tề Sách, ta ngốc nghếch hì hì cười, níu lấy vạt áo của y, dường như hóa ngốc, cất lời đòi hỏi.
'Mĩ nhân, đàn một khúc cho bổn Tướng đi.'
Tề Sách dung nhan dở khóc dở cười, nhưng vẫn tùy ý ta làm loạn, ngón tay y đặt trên đàn tranh, nhẹ nhàng gảy lên những khúc nhạc tùy hứng.
Ta và Ngũ Thúc mê dại nhìn hắn, hình ảnh nam nhân dung nhan tuấn tú, ôn nhuận như ngọc, mặc tử y đàn dưới ánh trăng, như tiên nhân hạ phàm, khiến cho người ta rơi vào mộng mị.
Mễ Bối. Năm nghìn bánh bao đó (thở dài), Ngũ thúc suýt chút đã đạt tới con số này rồi, có ai nhớ không?