Khúc Duyệt hỏi: "Tiền bối, không phải Thiên Kiếp tự tuyển chủ nhân cho mình sao?"

Di Ân nhàn nhạt nói: "So với các danh kiếm khác, kiếm của sư môn ta hiển nhiên không kén chọn như vậy."

Nếu thần kiếm chọn được người sẽ quấn lấy ăn vạ. Nhưng nếu không ai lọt vào mắt nó, bị người đoạt vào tay cũng không kháng cự. Dù sao cũng là một thanh kiếm sắc, kiếm chủ cũng thuận theo.

"Ta đi trước đây." Đúng lúc đi ngang qua đây Di Ân cảm ứng được bọn họ, lại bị Khúc Duyệt nghe ra động tĩnh nên mới hiện thân nói với bọn họ vài câu.

"Tạm biệt." Khúc Duyệt chào.

Di Ân đi về phía trước, chân vừa bước người đã cách mấy trượng, bóng dáng như tan ra chớp mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Khúc Duyệt.

"Như vậy xem ra Thiên Kiếp và Thiên Khuyết có cùng loại phương thức tu luyện, kiếm chủ không cần chủ động tìm cơ duyên, chỉ cần chấp nhận "tác dụng phụ" thần kiếm mang tới, một kiếm là khổ tâm trí, kiếm kia là tàn khuyết thân."

Điểm thu hút sự chú ý của Tạ Vô Tình khác với Khúc Duyệt, hắn chẳng chút quan tâm đến ý đồ đoạt kiếm của Di Ân, chỉ tập trung phân tích bản chất của Thiên Kiếp.

"Thiên Thương Thiên Đỗng Thiên Hiền cần phải vào đời chủ động tìm kiếm cơ duyên. Không thể nói chủ động và bị động cái nào khó hơn, tất cả đều chẳng dễ dàng. Nhưng tất cả kiếm chủ người nào người nấy đều cố tìm kẽ hở mà chui, hơi uổng phí tâm ý của người rèn kiếm."

Khúc Duyệt nào có thể đồng ý với phân tích của hắn, theo nàng thấy lão tổ Kiếm Môn rõ ràng đang trả thù xã hội. Nhớ lại Ẩm Triều Tịch từng nói tu luyện Thiên Khuyết đơn giản nhất trong mười hai thần kiếm, đem so sánh thì quả thật là vậy.

Khúc Duyệt hé nắp hộp: "Rau hẹ, mau đi tìm cha chàng, canh chừng đừng để ông ấy đoạt kiếm Thiên Kiếp, không may bị nó ăn vạ bám theo thì thảm."

Cửu Hoang đang ngồi trong hộp làm cánh thiên nhân cho Khúc Duyệt: "Cha ta sắp vào Hợp Đạo, Thiên Kiếp chắc không lựa chọn ông ấy đâu."

"Đề phòng vẫn tốt hơn, dù sao cũng tránh xa ra."

"Ừ."

Bang!

Ngay lúc Cửu Hoang chuẩn bị nhảy ra, Khúc Duyệt thình lình đóng sầm nắp lại: "Không được! Chàng ở yên trong hộp đi!"

Cửu Hoang bị đè nằm: "Hửm?"

Khúc Duyệt nghĩ mà sợ: "Không phải chàng nói chàng đang ngưng kết nội đan tính kim có khả năng hút kim loại sao?"

Cửu Hoang chẳng hiểu việc gì: "Đúng vậy."

"Quá trùng hợp đi." Khúc Duyệt đeo chiếc hộp không quá lớn cũng không quá nhỏ bên hông, "Bình thường, loại trùng hợp này chỉ có thể dùng "ý trời đã định" và "vận mệnh an bài" để giải thích thôi."

Cửu Hoang đích thực là kiểu người kiếm Thiên Kiếp sẽ thích.

Càng nghĩ Khúc Duyệt càng giật mình khó hiểu, nàng là nhạc tu, làm thế nào lại có duyên với mười hai thần kiếm lừa người này đến vậy chứ. Nàng nói: "Rau Hẹ, chàng tìm trong sách Thiên Công xem có pháp bảo nào giúp đào địa đạo không."

"Địa đạo?" Cửu Hoang suy nghĩ, "Giống con kiến đá hủy diệt Kiếm Phong lần trước à?"

"Giống vậy đấy nhưng uy lực đừng lớn quá." Nhớ đến thảm trạng của Kiếm Phong, Khúc Duyệt dặn dò thật kỹ.

"Kiến đá cũng có thể đấy. Lần trước là vì lần đầu tiên ta dùng sách Thiên Công, chưa thao tác thành thạo." Cậu Hoàng Bảo đảm với nàng, "Bây giờ ta thuần thục rồi, Lục Nương yên tâm, không thành vấn đề."

"Chàng có sẵn vật liệu không? Nếu có thì làm trước một con."

"Có." Cửu Hoang không hỏi làm để làm gì, lập tức đồng ý. Trong nhẫn trữ vật của hắn chất đống nguyên vật liệu mà Diệp Thừa Tích thưởng cho sau khi hắn giúp ông dựng lại Kiếm Phong, "Diệp gia, à... nhà ta nhiều tiền lắm, cha ta cũng rất hào phóng."

Đương nhiên Khúc Duyệt biết Diệp gia có tiền, bộ pháp y đen tuyền Cửu Hoang đang mặc vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, phát quan và đai lưng đều làm từ vật liệu quý hiếm. So với lúc hắn mới đến Diệp gia, quần áo bây giờ càng quý giá hơn, ngay cả Diệp Thừa Tích cũng không chú trọng ăn mặc đến vậy.

Không biết có phải nàng nghĩ nhiều hay không, nàng có cảm giác Diệp Thừa Tích để Cửu Hoang ăn mặc như vậy là muốn cho nàng thấy, "nhìn xem con trai ta có thân phận có địa vị, chẳng phải hoa dại cỏ dại".

Khúc Duyệt không khỏi ấm ức, nàng tự thấy mình đối xử với Cửu Hoang không tệ, vì sao khiến Diệp Thừa Tích có ấn tượng nàng nô dịch Cửu Hoang chứ.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện vớ vẩn này, nàng nói: "Vậy chàng làm liền một cái đi, phòng khi cần thiết."

"Được." Cửu Hoang cất vật liệu cánh thiên nhân rồi bắt đầu làm kiến đá.

- -- ---

Đi thêm nửa ngày, ban đêm đến một ngọn núi cao. Đứng trên đỉnh núi miễn cưỡng có thể dùng thần thức quan sát được núi lửa.

Ngọn núi lửa vốn phủ đầy tuyết nhưng vì bên trong bùng nổ nên lớp tuyết bên ngoài sạt lở rơi xuống tích tụ dưới chân núi.

Pháp trận chưa hoàn toàn bị phá vỡ, núi lửa ở trung tâm pháp trận đang không ngừng kích phát ra ngoài những vòng sóng khí, với thính lực của Khúc Duyệt, nàng nghe được tiếng ong ong khi những vòng sóng khí ma sát với không khí.

Ngoài ra, thỉnh thoảng có tiếng ầm ầm của vài tảng đá lớn lăn xuống từ đỉnh núi.

Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, Khúc Duyệt không mẫn cảm với mùi nên không rõ nó đến từ đâu.

"Có thể nhìn thấy núi lửa là được, phía trước quá nguy hiểm, chúng ta ở đây thôi, không nên đi tiếp." Khúc Duyệt thay đổi quyết định.

"Mấy đại lão kia đã chạy đi đâu hết rồi?" Tạ Vô Tình vén tay áo dài lên, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ. Đầu ngón tay ngưng khí rồi chỉ vào mặt đồng hồ.

Kim đồng hồ lập tức chuyển động thật nhanh, mặt đồng hồ dần chuyển sang hình dạng la bàn, trên la bàn có rất nhiều chấm đỏ ẩn hiện.

Bên trong đồng hồ có nam châm đặc chế có thể cảm ứng từ trường của linh lực trong phạm vi trăm dặm, mỗi chấm đỏ nhấp nháy biểu thị cho một dao động linh lực, có thể có người đang ẩn nấp.

"Ối."

Tại nơi họ đang đứng, trừ bọn họ còn có thêm ba chấm đỏ.

Trên đỉnh núi chỉ có hai sư huynh muội Khúc Duyệt, ngoài ra chẳng còn gì khác. Nói cách khác, có ba người đang ẩn náu ngay trong sơn cốc bên dưới chân núi.

Tạ Vô Tình vỗ vai Khúc Duyệt đang nhìn núi lửa ở phía xa, duỗi tay cho nàng nhìn. Khúc Duyệt chưa từng thấy chiếc đồng hồ này nhưng vừa nhìn đã hiểu công dụng của nó, lập tức cảnh giác. Nàng thả nhĩ thức, tập trung quan sát phía bên dưới.

Nhĩ thức cơ hồ ngưng kết thành sợi dây trườn như rắn xuống dưới, quả nhiên chạm vào một kết giới cách âm.

Khúc Duyệt không định đưa nhĩ thức xuyên qua, nàng nghĩ nếu nơi này đã bị chiếm thì đổi sang nơi khác vậy, dù sao gần đây có không ít nơi ẩn thân.

Đang định thu hồi nhĩ thức thì tai đột nhiên ù lên đau nhức.

Người trong sơn cốc đột ngột phóng lực công kích hai sư huynh muội bọn họ. Khúc Duyệt thầm kinh hãi, đoán chừng đây là ma tu mới không nói tiếng nào đã trực tiếp hạ sát thủ với hậu bối, có lẽ tu vi cũng vượt qua cấp chín.

"Sư huynh!"

Dựa vào tu vi của bọn họ, chỉ có thể cảm nhận năng lượng của tu vi cấp chín khi đã gần ngay trước mắt, khó lòng chạy thoát. Tuy nhiên, nhờ chiếc đồng hồ, Tạ Vô Tình đã nhìn thấy một dải màu đỏ đột ngột loé lên trong khu vực họ đang đứng, ngay lập tức một tay hắn giữ bả vai Khúc Duyệt, tay kia rút một chiếc dù ra khỏi vòng tay trữ vật.

Tán dù bung ra hướng về phía dòng linh khí đang lao tới, đẩy linh khí bắn ngược trở về, đồng thời nương theo phản lực khi va chạm, Tạ Vô Tình và Khúc Duyệt được đẩy lùi ra xa.

"Vị tiền bối này, sư huynh muội chúng ta chỉ vô tình đi ngang qua, vì sao ngài lại hạ sát thủ?"

Khúc Duyệt nhìn thấy hổ khẩu trên bàn tay cầm dù của Tạ Vô Tình bị chấn đến rách toé máu. Chiếc dù này là pháp khí cứu mạng cực tốt, đủ để thấy người dưới sơn cốc xuống tay tàn nhẫn bao nhiêu.

Giọng nữ cười lạnh lùng: "Tiểu tử xuất thân không tồi, bảo bối không ít, đáng tiếc vô dụng."

Tiếp đó một đạo sóng khí vô sắc bay ra từ đáy cốc, khí thế như muốn tạc chết bọn họ.

"Mấy đứa con cháu thế gia các ngươi ỷ vào pháp bảo dám lấy trứng chọi đá, thật không biết trời cao đất dày. Có biết không, sức mạnh không phải của mình nhanh cạn kiệt lắm."

"Vãn bối cầm pháp bảo cũng không ỷ thế hiếp người, không biết vì sao lại chọc tới tiền bối?" Dù trong tay Tạ Vô Tình bỗng sụp xuống, mũi dù tựa bình chữa cháy, "rào rào" phun ra một đám sương trắng bao bọc và đông lạnh đoàn linh khí đang đánh tới, "Còn nữa, vãn bối không khoe nhưng phải nói, dù tiền bối tẫn hết pháp lực, bảo bối của vãn bối vẫn có thể tiếp ngài. Không tin tiền bối có thể thử."

"Sư huynh, chúng ta đi thôi." Khúc Duyệt khuyên hắn đừng giận, đồng thời đè lại hộp gỗ đeo bên hông, trấn an Cửu Hoang đang muốn giết ra.

Ân oán tạm thời ghi lại, việc cấp bách là tìm Hình Ngạn.

"Muốn chạy?" Nữ ma tu dưới sơn cốc không thuận theo, không buông tha.

Giọng nói vừa dứt, một đạo kiếm quang phóng lên cao.

Nhưng tung mình nhảy lên lại là một nam kiếm tu, dáng vẻ hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt lạnh lùng, khí chất như băng sương. Trường kiếm trong tay hắn vẫn chưa ra khỏi vỏ, vỏ kiếm đen thẫm lao về phía trước kéo theo áp lực cuồn cuộn ập tới.

Tạ Vô Tình không nhanh không chậm nâng dù đón đỡ.

Điên cuồng! Khúc Duyệt cũng mất kiên nhẫn, hé mở hộp gỗ bên hông. Ngay lập tức, sương độc màu lục sẫm tràn ra khỏi hộp, bay đến chắn trước hai người. Khi kiếm khí đâm tới, đám sương lục sẫm chớp mắt hóa thành thanh đao sắc bén.

Đao chém xuống! Kiếm khí tức khắc tan rã rồi biến mất.

Nam kiếm tu bị phản phệ, phun ra một ngụm máu, gương mặt nửa phần kinh hãi, nửa phần phẫn nộ.

Hắn định rút kiếm thì nghe nữ ma tu gọi: "Quay về!"

Động tác chững lại, đôi mắt vằn tia máu của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc hộp Khúc Duyệt đeo bên hông, kế đó im lặng nhảy xuống cốc.

Nữ ma tu: "Cút!"

"Đa tạ tiền bối!" Khúc Duyệt kéo Tạ Vô Tình đi qua một đỉnh núi khác.

Tay Tạ Vô Tình vẫn cầm chặt cán dù, hậm hực nói: "Quả nhiên, nắm đấm cứng rắn mới nói chuyện được. Chúng ta dùng pháp bảo lại bị người ta xem là hạ đẳng."

"Sư huynh còn ít tuổi, sau này tu vi cao, lại có pháp bảo bên người như hổ thêm cánh." Khúc Duyệt trấn an Tạ Vô Tình, nhĩ thức đồng thời truyền đến tiếng nói chuyện của nữ ma tu.

"Chỗ này không nên ở lâu, đi."

"Tí năng lực này của ngươi cũng chỉ có thể ức hiếp tiểu bối để tìm chút cảm giác tồn tại." Giọng của một nam nhân, nhưng không phải người lạnh lùng vừa bay lên khi nãy, người này vừa khinh thường lại châm chọc, rõ ràng không cùng phe với nữ ma tu kia.

Trên la bàn hiển thị ba người, đây hẳn là người thứ ba.

Nam nhân vẫn đang nói: "Kết quả thì sao, phát hiện người ta có cao nhân đi theo bèn lập tức cụp đuôi chó lại."

Giọng nữ ma tu âm u: "Ta tới để đoạt kiếm Thiên Kiếp cho ngươi, không muốn gây rắc rối thôi."

Bước chân Khúc Duyệt thoáng chậm lại, nàng ta biết kiếm Thiên Kiếp?

Nam nhân kia có lẽ là tù binh của nàng ta, vậy nàng ta giống Di Ân, đoạt Thiên Kiếp để báo thù?

Không lẽ nữ ma tu này cũng là kiếm chủ của một thanh thần kiếm?

Trong mười hai thần kiếm, Thiên Thù và Thiên Tà đều không phải kiếm chính đạo. Thiên Tà hiện đang nằm tại chùa Đại Vô Tướng để thanh tẩy, trong tay nữ ma tu này chẳng lẽ là Thiên Thù?

Khúc Duyệt chỉ nghe Ẩm Triều Tịch nhắc đến một lần, cũng không biết đặc tính của Thiên Thù nên không xác định được.

"Vô năng thì là vô năng, giảo biện làm gì? Không có bản lĩnh tìm cha ta báo thù, muốn dùng một thanh kiếm để đối phó Diệp gia ta, ngươi nghĩ hay thật."

Nghe thấy hai chữ "Diệp gia", bước chân Khúc Duyệt dừng hẳn.

"Diệp đại thiếu gia, ta cho phép ngươi múa mép thêm hai ngày, sau này ngươi cứ từ từ mà khóc." Nữ ma tu thờ ơ với sự châm chọc của cậu ta, "À mà ta suýt quên, đại ca tà tu kia của ngươi chết đi sống lại, bây giờ ngươi chỉ là Diệp nhị thiếu gia thôi."

Đồng tử Khúc Duyệt co chặt.

"Sư huynh, tỏa định bọn họ." Khúc Duyệt thúc giục, rồi mở ngay hộp gỗ ra, "Rau Hẹ, mau giết qua, nữ ma tu kia đang giữ đệ đệ của chàng."

Dám hạ sát thủ với Lục Nương, vừa rồi Cửu Hoang đã ráng kìm không nhảy xuống đáy cốc giết người. Nghe nửa câu đầu hắn lập tức bay đi ngay, song nửa câu sau khiến hắn khựng lại sửng sốt: "Đệ đệ?"

"Mau đi." Khúc Duyệt không rảnh giải thích: "Bọn họ sắp đi rồi."

Cửu Hoang không hỏi tiếp, hắn không bay được nên nhảy đi.

"Đuổi không kịp đâu, biến mất rồi." Tạ Vô Tình nhìn la bàn trên cổ tay, ba chấm đỏ kia đột nhiên mờ đi, "Phỏng chừng nàng ta có đặt mấy truyền tống trận ở gần đây giúp nàng ta nhảy qua lại."

Khúc Duyệt liếc nhìn la bàn, quả nhiên không còn thấy gì: "Xem ra thời gian nàng ta lưu lại trên đảo không ngắn."

Chốc lát sau, Cửu Hoang trở về, đương nhiên chẳng tìm thấy ai. Hắn lại vào ngồi trong hộp, bị treo bên hông Khúc Duyệt.

"Thật là đệ đệ ta sao?" Khúc Duyệt không nhắc, hắn cũng quên mất còn có người như vậy.

"Đúng vậy." Khúc Duyệt xoa giữa mày.

Cửu Hoang không để ý đến Diệp Lam Quân nhưng nàng rất để ý. Bởi sau khi Cửu Hoang về Diệp gia, Diệp Lam Quân vân du bên ngoài nhận được tin tức nhưng mãi vẫn không thấy người. Khúc Duyệt lo lắng hắn trì hoãn không về là vì bất mãn với Cửu Hoang, dù gì chuyện cạnh tranh lợi ích trong thế gia đại tộc rất thường xảy ra.

Mà giờ nàng yên tâm hơn, thì ra hắn giữa đường bị kẻ thù bắt cóc.

"Đồ vô dụng." Giọng nói Cửu Hoang lộ vẻ chán ghét.

Ghét bỏ nghĩa là Cửu Hoang xem cậu ta như người thân, điều này tốt hơn nhiều so với thờ ơ, Khúc Duyệt cảm thấy khá an ủi.

Tạ Vô Tình buông tay áo che đồng hồ lại: "Sư muội, chúng ta nên làm gì đây?"

Khúc Duyệt: "Chúng ta chẳng biết gì về thân phận nữ ma tu kia, đương nhiên phải tìm Diệp Thừa Tích."

BÙM---!

Một trận nổ khác của núi lửa.

Đã có kinh nghiệm, hai người vội ngồi thụp xuống đất. Đợi đến khi mặt đất không còn rung chuyển mới lần nữa đứng dậy.

Khúc Duyệt nhìn qua phía núi lửa: "Thiên Kiếp và hung vật bị trấn áp có lẽ sẽ phá ấn mà ra trong vòng hai ba ngày nữa."

Vốn dĩ nàng muốn chờ Hình Ngạn, nhưng bây giờ đệ đệ của Cửu Hoang bị cuốn vào, nàng còn phải lo lắng thêm chuyện Thiên Kiếp sẽ bị ai chiếm. Nếu nữ ma tu kia thật sự là kiếm chủ của Thiên Thù, khả năng nàng ta bắt được Thiên Kiếp rất lớn. Khúc Duyệt cầu mong Di Ân sẽ thành công.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, phía trước mơ hồ hiện ra bóng người, nhìn kỹ đúng là Di Ân.

"Tiền bối!" Khúc Duyệt gọi hắn.

Di Ân đi một vòng quan sát xong liền di hình đến: "Trùng hợp thật."

Tạ Vô Tình ngượng ngùng: "Di tiền bối, e là không phải trùng hợp."

Khúc Duyệt nói: "Có phải Thiên Đỗng của ngài cảm ứng được kiếm khí đồng môn?"

Di Ân kinh ngạc: "Các người đã gặp?"

"Không tính là đã gặp." Khúc Duyệt chỉ vào sơn cốc lúc trước nữ ma tu kia ẩn thân, "Linh khí không phải chính đạo, là một nữ ma tu."

Di Ân nhíu mày: "Là Thiên Tà hoặc Thiên Thù."

Khúc Duyệt chắc chắn: "Là Thiên Thù! Không thể nghi ngờ."

Di Ân trầm ngâm: "Vậy không ổn."

Mười kiếm chính đạo đều là đồng môn với nhau, phải giúp đỡ nhau bất cứ lúc nào. Nhưng Thiên Tà và Thiên Thù sau khi được lão tổ đúc ra đã trực tiếp tặng cho một ma quân và một tà vương, cho thấy hai thanh kiếm này không thuộc Nhập Ngã Kiếm Môn.

Đồng nghĩa, mười kiếm chính đạo và hai kiếm ma đạo có thể giết hại lẫn nhau.

Khúc Duyệt quan sát biểu cảm của hắn: "Khả năng Thiên Đỗng cướp được lớn hơn Thiên Thù đúng không ạ? Thiên Kiếp hẳn là phải thích Thiên Đỗng hơn."

Di Ân không lạc quan: "Một kiếm ma đạo mạnh hơn mười kiếm chính đạo."

Cửu Hoang truyền âm: "Lục Nương, hay là chúng ta hợp tác với hắn?"

Khúc Duyệt hiểu ý của Cửu Hoang, Thiên Đỗng cộng lực hấp dẫn của nội đan tính kim trong bụng hắn sẽ thu hút Thiên Kiếp đến. Sau đó Di Ân lập tức bắt lấy kiếm, không lo Thiên Kiếp quấn lấy Cửu Hoang.

Cũng là một cách.

Nhưng Khúc Duyệt có băn khoăn, trực tiếp hỏi thẳng: "Di tiền bối, người ngài muốn trả thù không phải là người lương thiện đúng không?"

"Không biết." Nhắc đến kẻ thù, Di Ân gằn giọng hung hãn, "Tóm lại ta và hắn thù sâu như biển, không chết không ngừng."

Khúc Duyệt nói bóng gió: "Đối phương cũng là kiếm tu sao? Ngài đánh không lại, lẽ nào là kiếm tu cảnh giới Độ Kiếp?"

Di Ân trầm mặc một lát: "Là một nhạc tu."

Đầu Khúc Duyệt như nổ ầm một tiếng, thiên hạ có trăm triệu nhạc tu, nhưng chẳng hiểu sao nàng lập tức nghĩ tới cha mình. Giờ mới nhớ ra nàng chưa từng báo thân phận với Di Ân.

Di Ân lại nói: "Nhưng thê tử hắn là kiếm tu."

Khúc Duyệt nhẹ nhàng thở ra, còn may, còn may, không phải cha.

Khoan đã.

Đại tẩu là kiếm tu.

Khúc Duyệt lập tức dời nghi vấn lên người Khúc Đường, nhưng huynh ấy chưa có con, hẳn không phải huynh ấy.

Lại nghe Di Ân nói: "Hắn tuy chưa có con nhưng sớm muộn sẽ có, ta chờ."

Khúc Duyệt:...

Tâm tình đầy khúc mắc.

Tạ Vô Tình nghe thấy cũng đoán được vài phần, truyền âm: "Sư muội, kẻ thù của Di tiền bối có phải đại ca muội không vậy?"

Khúc Duyệt sầu không thôi: "Kiếp trước có phải muội có thù oán gì với vị tổ sư Nhập Ngã Kiếm Môn kia không?"

Nếu không vì sao mấy thanh kiếm hố người này cứ như âm hồn bất tán bám lấy nàng vậy?

Cửu Hoang không liên tưởng được nhiều như vậy: "Lục Nương, thế nào?"

Hắn muốn hỏi việc hợp tác với Di Ân.

"Không được." Khúc Duyệt không dám hỏi kỹ thêm để tránh Di Ân hoài nghi nàng, "Kiếm này không thể lọt vào tay bất kỳ người nào, tự chúng ta đi đoạt."

Nhưng nàng vô cùng lo Thiên Kiếp sẽ thích Cửu Hoang hoặc Tạ Vô Tình.

Nghĩ tới nghĩ lui, Khúc Duyệt nghĩ ra một người rất hợp tu luyện Thiên Kiếp, so với Cửu Hoang, Thiên Kiếp càng có khả năng "chung tình" với hắn.

Nàng mở Nhất Tuyến Khiên.

Hồi lâu sau.

Khúc Tống: "Tìm được Hình Ngạn rồi?"

"Huynh trả lời muội một chuyện trước, năm đó Đại Ca đoạt hôn... Tình địch của Đại Ca kia có phải họ Di không?" Khúc Duyệt hỏi, khóe mắt liếc trộm sườn mặt anh tuấn của Di Ân.

Khúc Tống: "Không phải."

Khúc Duyệt rũ mắt, "Di Ân" có thể chỉ là nghệ danh, nàng hỏi: "Thôi nói sau đi, muội báo với huynh, Thiên Kiếp sắp xuất thế."

Khúc Tống giật mình: "Thiên Kiếp?"

"Đúng vậy, chính là thanh kiếm xui xẻo làm người đoạn tử tuyệt tôn." Khúc Duyệt nói nhanh, "Huynh sang viện bên cạnh hỏi Quân Chấp xem hắn có muốn ra ngoài nhặt rác không..."

- -- ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play