Khúc Duyệt và Tạ Vô Tình ra khỏi trận bàn, đáp xuống vùng biển bên ngoài Thiên Sát Tinh Đảo.
Vì từng đến đây, Khúc Duyệt đã thích ứng linh khí nơi này, mà Tạ Vô Tình tu vi đỉnh cấp sáu, sắp đi vào cấp bảy, linh khí ở dị giới không ảnh hưởng lớn đến hắn.
"Thiên Sát Tinh Đảo hình tròn, phân chia theo vòng giống thành thị của chúng ta, nơi này có khoảng năm vòng." Khúc Duyệt ngồi trên pháp khí bay hình máy bay giấy của Tạ Vô Tình giải thích, nàng hào hứng đến suýt hát lên《Bài ca năm vòng》.
Bài ca năm vòng – Ngũ hoan chi ca: một bài hát nổi tiếng của Trung Quốc, được ngẫu hứng chuyển thể từ bài Mẫu Đơn Chi Ca trong một buổi biểu diễn của Nhạc Vân Bằng, sau đó phát hành thành bài hát chính thức với sự kết hợp biểu diễn của rapper MC Hotdog và trở thành nhạc phim cho bộ phim "Siêu nhân bánh rán" năm 2015.
Tạ Vô Tình ngồi phía trước máy bay, vừa vẽ bùa vừa trêu: "Vậy giá nhà càng vào trung tâm càng đắt nhỉ?"
Khúc Duyệt cười nói: "Ngược lại hoàn toàn, càng vào trung tâm càng không có dân cư. Sở dĩ nơi này thích hợp tị nạn không chỉ vì hung thú khắp nơi mà khí hậu còn quái dị, chợt mưa chợt nắng, thay đổi thất thường, gió sắc như dao có thể so với kiếm cắt yết hầu, mưa màu đen với tính ăn mòn cực cao, sương mù thì khiến người sinh ảo giác, mức độ nghiêm trọng giảm dần từ trung tâm ra ngoại vi. Muội đi được sâu nhất chỉ đến vòng thứ ba thôi."
Tạ Vô Tình dừng bút: "Nghe rất giống một pháp trận cao cấp."
Khúc Duyệt khoanh tay lắc đầu: "Không chắc lắm, nghe nói ở giữa có một ngọn núi lửa, nơi đó giam giữ một sát thần bị thần tộc lưu đày."
Nàng không thực hiểu sát thần có ẩn ý gì, chỉ nghe đồn rằng đấy là Thiên Sát Cô Tinh, cho nên mới gọi nơi này là Thiên Sát Tinh Đảo. Lý do vì ai đến gần ngọn núi ấy, ấn đường đều hóa đen, vận may suy giảm.
"Còn nghe nói ngọn núi đó từng phun linh châu ra ngoài, trong lòng núi có linh quặng và bảo vật. Cũng không ít người bí quá làm liều muốn đi tìm tòi đến tận cùng."
Vì vậy nơi này ngoài kẻ muốn trốn tránh kẻ thù, còn thường xuyên gặp người săn kho báu.
Đang nói chuyện thì máy bay đã áp sát đảo. Nơi này đang là buổi đêm, cũng sóng êm gió lặng như trên biển nhưng mây sà cực thấp, bay lượn khó khăn.
Thu hồi pháp khí, hai người đáp xuống đất, trước mặt là rừng rậm, có thể nghe được tiếng gầm của dã thú hết đợt này đến đợt khác.
"Xuyên qua cánh rừng này có thành thị của con người."
Yêu quái tập trung sẽ chiếm núi làm vui, người đông tụ tập sẽ hình thành thành thị. Con người so với yêu quái càng hiểu được đoàn kết là sức mạnh. Trên đảo này yêu vật chiếm đa số, càng khiến con người thêm đoàn kết.
Khúc Duyệt từng vẽ một phần bản đồ nơi này, bảo quản trong kho lưu trữ sau khi kết án, giờ hóa ra lại hữu dụng. Nàng lấy ra la bàn định vị, vươn tay chỉ: "Chúng ta vào thành đi."
"Giang lão tổ bế quan trong thành à?" Tạ Vô Tình lấy ra một sợi dây thừng từ vòng tay, vung hai lần, sợi dây biến thành một con rắn trắng nhỏ.
Rắn trắng đáp xuống đất, thè lưỡi vài lần rồi bò sâu vào rừng theo hướng tay Khúc Duyệt chỉ. Thị lực của rắn không tốt nhưng khả năng cảm ứng rất mạnh. Nơi rắn đi qua, Tạ Vô Tình đều nhận được cảm giác của nó.
"Đương nhiên không phải, muội đi tìm hai người Thiên Võ kia cơ." Khúc Duyệt không định tìm nơi Giang Đàn bế quan.
Nếu mối nguy của Giang Đàn do Hình Ngạn mang đến, nàng chỉ cần tìm được Hình Ngạn rồi dẫn hắn đi nơi khác, vậy nguy cơ của ông ấy lập tức giải trừ.
Tìm Hình Ngạn hẳn không phải việc khó, đường đường thiếu chủ tộc Thiên Võ, có sức mạnh nghịch thiên như thế, nàng vào thành nghe ngóng chút ắt tìm ra nơi hai người Hình Ngạn đáp xuống.
Nơi này tuy rộng lớn nhưng số người qua lại không nhiều, nếu nhân vật lợi hại xuất hiện, tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền. Đây cũng là lý do vì sao Bộ không dám phái cao thủ tu vi cao đến đây trong vụ án mấy năm trước mà để Khúc Duyệt đi.
Hai người đi theo con đường rắn trắng đã đi, tránh được nguy hiểm ẩn trong rừng, sau khi hừng đông đã tiến vào thành thị.
Thành thị nơi này không có tường thành và thủ vệ, thay vào đó là những tòa nhà với nhiều hình dạng kỳ dị nằm rải rác ngẫu nhiên trên mặt đất như những quân cờ bị lật.
Muốn thăm dò tin tức đương nhiên phải đến trà lâu, khách điếm hay nơi tương tự.
Khúc Duyệt chọn một trà lâu đông người nhất đi vào, nghĩ không cần mở miệng, chỉ cần ngồi uống trà một ngày cũng có thể lấy được tin muốn biết.
Nhưng không ngờ, sau khi vào ngồi, lại giống hệt những người nơi này, bị sân khấu ở giữa thu hút sự chú ý.
Gọi là sân khấu cũng không đúng. Các diễn viên đều nói năng bình thường tựa như diễn kịch nói, dùng pháp thuật để dựng bối cảnh. Bên cạnh có nhạc tu tấu nhạc theo tình tiết câu chuyện, đều là nhạc tu có tu vi cấp bốn cấp năm tương tự Khúc Duyệt, nhạc nền do ban nhạc tấu ra rất chuẩn và vô cùng cuốn hút.
Đặc biệt khi nam chính sắm vai Long Quân xuất hiện trên sân khấu, Khúc Duyệt rốt cuộc hiểu vì sao khán giả ngồi dưới phần lớn là nữ tử.
Vở này giống bộ phim truyền hình dài tập, nghe nói đã diễn mấy chục thiên ở Thiên Sát Tinh Đảo. Khúc Duyệt không biết tình tiết của mấy thiên trước, sau khi đọc bản tóm tắt đặt trên bàn mới hiểu được một chút.
Đại khái kể về một con lãn long và một thiếu nữ phật tu giao tiếp với nhau thông qua một mảnh xương tương tự thiết bị truyền tin, rồi nảy sinh một đoạn "tình online". Cuối cùng phát hiện hai người ở cách nhau mười mấy vạn năm, mà ở thời gian của cô gái, lãn long đã chết từ lâu.
Lãn long: rồng lười, rồng kiệt sức.
Có thể nói cốt truyện thảm thương gấp nhiều lần so với câu chuyện Huyễn Ba viết cho Cửu Hoang, nam chính bị ngược đứt từng khúc ruột.
Nam chính trên sân khấu, ngoại hình có thể chấm bảy điểm, về diễn xuất hoàn toàn xứng đáng điểm chín, trừ một điểm để tránh hắn quá kiêu.
Diễn biến hôm nay đúng đoạn bi thương, không ít nữ tu lau nước mắt.
"Kiếm tu bây giờ thật chẳng dễ dàng." Tạ Vô Tình cảm khái truyền âm cho Khúc Duyệt, "Một kiếm tu cấp chín vậy mà phải lưu lạc mãi nghệ kiếm tiền."
Nói xong hắn lấy ra một túi linh châu, chuẩn bị thưởng. Tạ Vô Tình suốt ngày vùi đầu ở Phù Khí Tông sáng chế, hiếm khi rời khỏi Hoa Hạ nên hắn nói: "Lần đầu tiên ta được chứng kiến."
"Kiếm tu cấp chín sao?" Khúc Duyệt kinh ngạc, nàng không nhìn ra kiếm khí ở người này, tu vi nhìn thấy được tựa hồ chỉ ở cấp bốn.
Nhưng nàng tin lời Tạ Vô Tình: "Đừng nói là huynh, đây cũng lần đầu tiên muội nhìn thấy."
Khúc Duyệt càng quan sát kỹ nam chính kia thêm vài lần, nếu thỉnh thoảng biểu diễn nghiệp dư còn có thể hiểu được, nhưng vừa rồi nghe tiểu nhị nói, "gánh hát" này đã đến Tinh Đảo ba năm, diễn được năm vở, cốt truyện khác nhau nhưng đều là huyết ngược vai nam chính.
Hơn nữa, gánh hát này cũng rất nổi ở các thế giới quanh đây, liên tục được mời lưu diễn. Nam chính tên Di Ân được nữ tu hâm mộ nhiều không kể xiết. Nhưng hắn đến rồi đi, chưa lưu lại nơi nào quá một năm.
Hiện tại là ngoại lệ, hoài nghi hắn đã chọc trúng nhân vật lợi hại nào ở bên ngoài nên đành tạm lánh trên đảo rời xa ánh sáng.
Tạ Vô Tình nói: "Sư muội, chúng ta cứ ngồi ở đây cũng vô dụng thôi, ai cũng tập trung xem diễn, không hỏi được gì, hay là đổi chỗ khác?"
Khúc Duyệt lắc đầu: "Chúng ta xem xong đã."
Tạ Vô Tình sửng sốt: "Thật không ngờ, sư muội cũng thích xem mấy chuyện tình cảm?"
Khúc Duyệt nào vì xem diễn, định giải thích nhưng thấy ánh mắt Tạ Vô Tình nhìn mình, nàng hơi buồn cười hỏi: "Tạ sư huynh, trong mắt huynh muội khô khan thế sao?"
"Không phải." Tạ Vô Tình cũng cười, "Bao nhiêu năm qua hai chúng ta luôn là hai ung nhọt không ai thèm ngó trong học viện."
"Vậy thật không may, ung nhọt muội đây đã bị tiêu trừ." Khúc Duyệt chỉ chỉ bản thân, tỏ vẻ mình đã có người theo đuổi, là hoa đã có chủ, mặt đầy vẻ khoe khoang, "Huynh cố lên nhé."
"Là vị Hoang Sơn Quân Thập Cửu Châu kia à?"
"Đúng vậy." Khúc Duyệt thoải mái hào phóng không che không dấu, "Chắc huynh nghe Lục thúc thúc nói chứ gì."
Khúc Tống không thích Cửu Hoang, tám phần sẽ phàn nàn với Lục Điền. Lục Điền trước nay luôn muốn tác hợp nàng và Tạ Vô Tình, nhất định đã nói cho hắn biết.
Nàng nói: "Huynh đừng nghe Nhị Ca muội nói bừa, Nhị Ca muội có thành kiến với Cửu Hoang, tuy Cửu Hoang là tà tu nhưng chàng tốt lắm."
Tạ Vô Tình nói: "Muội nói oan cho Nhị Ca muội rồi, huynh ấy chẳng nói gì, là ta nghe mấy người trong Bộ bàn tán. Nhị Ca muội có thành kiến với Cửu Hoang không ta không biết, nhưng ta thấy muội rất có thành kiến với Nhị Ca mình."
Mỗi lần nói chuyện với Khúc Duyệt, nàng hễ nhắc đến Khúc Tống đều trợn mắt xem thường, chẳng nói lời gì hay.
"Thật ra Nhị Ca muội rất lo lắng cho muội, sinh nhật năm nào của muội đều hỏi thăm Lục thúc thúc con gái tám tuổi thích gì, chín tuổi thích gì, mười tuổi thích gì..."
Khúc Duyệt uống ngụm trà, nói: "Nhưng huynh ấy đến một chiếc lông gà cũng chưa hề tặng cho muội."
Tạ Vô Tình trầm mặc: "Nhưng ngài ấy thật sự đã chuẩn bị, ba năm muội ở núi Cửu Hoang không về nhà cũng có chuẩn bị."
Khúc Duyệt buông cái ly, bất đắc dĩ xòe tay: "Nhưng rồi thế nào, huynh ấy thấy Đại Ca nhà muội không đáng tin cậy, huynh ấy mới là đại ca cho nên phải gánh vác trách nhiệm huynh trưởng như cha. Muốn tặng quà cho muội, thể hiện tình thương với muội nhưng lại sợ muội được nuông chiều sinh hư, không sợ huynh ấy nữa, huynh ấy chẳng dạy được muội. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui mới thôi không tặng quà."
Tạ Vô Tình ra vẻ thì ra là thế: "Xem ra trong lòng muội đã rất rõ ràng."
"Đương nhiên." Khúc Duyệt thật đúng là nhắc tới Khúc Tống liền phải trợn mắt, "Trừ cha muội, thời gian muội ở với Nhị Ca là dài nhất."
Biết Khúc Tống mang tâm lý này, Khúc Duyệt đương nhiên không thân cận với huynh ấy. Bằng không sau này nghĩ lại, cảm thấy mình mất uy, Khúc Tống càng làm ra vẻ.
Nghĩ như vậy Khúc Duyệt nhịn không được nhớ tới mẹ, rất có thể trong thâm tâm bà không lạnh lùng như vậy. Chỉ vì không gần gũi nên nàng không đoán được suy nghĩ của bà mà thôi. Lúc tạm biệt nhau, mẹ nàng từng nói bà sẽ nghĩ cách cho vấn đề mệnh kiếp của cha nàng.
Lòng Khúc Duyệt thoáng được an ủi phần nào, ánh mắt dời qua tiếp tục xem biểu diễn trên sân khấu.
Đến trưa buổi diễn mới kết thúc, Nam kiếm tu tên Di Ân kia sau khi chào hạ màn liền vội vàng rời đi.
Hắn có một căn nhà tre trong rừng, chưa đến nơi, bước chân từ từ dừng lại: "Ra đi."
Trên trời thoáng chốc rơi xuống vài cái bóng hóa thành người mặc áo đen. Tất cả đều đeo mặt nạ nhưng trên đầu có sừng, là yêu tu.
"Di công tử, yêu chủ nhà ta cho mời."
"Không đi."
"Ngươi chưa hỏi yêu chủ nhà ta là ai cơ mà."
"Không cần hỏi, là ai ta cũng không đi."
Di Ân tiếp tục đi về phía trước, liền nghe yêu tu đứng đầu quát: "Đã cho ngươi mặt mũi mà ngươi không muốn."
Ý bảo thủ hạ tới trói người.
Mấy yêu tu khác lập tức tung ra một chiếc lưới lớn muốn trói Di Ân mang đi.
Nhưng lưới chưa kịp chạm vào người đã bị kiếm quang sắc bén thình lình bộc phát quanh thân hắn cắt thành mảnh nhỏ.
Chúng yêu tu kinh hãi, giật mình hiểu ra hắn che giấu tu vi, bối rối không biết nên quỳ xuống xin tha hay nhanh chân chạy thoát.
Biểu cảm trên mặt Di Ân lúc này hoàn toàn không sinh động như lúc trên sân khấu, lạnh như băng liếc mắt nhìn bọn họ. Ánh mắt tựa như có kiếm khí sắc bén phóng tới, máu trào ra từ mặt nạ của đám yêu tu. Bọn họ muốn kêu thảm cũng không được, trực tiếp ngã xuống đất hóa thành bãi máu.
Di Ân tiếp tục đi về phía trước, chưa được bao xa thì lần nữa ngừng lại hô: "Ra đi."
Ngữ khí lần này không sắc bén như lần trước bởi vì người đuổi theo hắn không mang lệ khí trên người, tất không phải người xấu.
Thì ra là một nam một nữ vừa rồi xem hắn diễn trong trà lâu.
"Di tiền bối." Kéo ra áo choàng ẩn thân, Khúc Duyệt cùng Tạ Vô Tình bước ra chắp tay vái chào.
"Hai vị từ trà lâu một đường đuổi theo ta tới đây, có thể đuổi kịp ta ắt không phải người bình thường, hay cũng đã che giấu tu vi?" Di Ân đánh giá bọn họ.
Tạ Vô Tình chỉ chỉ bột phấn trắng ngà bám trên vai áo hắn, Di Ân mặc áo trắng nên rất khó nhận ra.
Di Ân dùng ngón tay vân vê nhưng không nhận ra được đây là vật chất gì, thầm nghĩ cho dù không che giấu tu vi, hai người này cũng không đơn giản, hắn không muốn tạo ra phiền toái nên khách khí nói: "Bất luận các người tìm ta vì chuyện gì đều mời về đi, ta chỉ là con hát mà thôi, trừ biểu diễn thì không có hứng thú với gì khác."
Khúc Duyệt đạp lên lá khô tiến lên một bước nói: "Vãn bối chỉ có một vấn đề muốn hỏi tiền bối, tu vi của ngài cao như thế vì sao phải đi làm con hát?"
Di Ân: "Yêu thích."
Khúc Duyệt mỉm cười: "Tiền bối có từng nghe đến môn phái kiếm tu từ thời thượng cổ tên gọi Nhập Ngã Kiếm Môn chưa?"
Biểu cảm của Di Ân không thay đổi chỉ nhẹ chớp mắt: "Có nghe qua."
Khúc Duyệt lại nói: "Nhập Ngã Kiếm Môn có vị lão tổ huyết thống Thiên Công đã tạo ra mười hai thanh thần kiếm với phương pháp tu luyện thập phần tra tấn người. Trong đó một thanh tên là Kiếm Thiên Đỗng, kiếm chủ cần thu thập nước mắt để tẩy kiếm mới có thể tiến giai, hơn nữa đó phải là nước mắt chân tình của người khác rơi vì kiếm chủ..."
Khúc Duyệt nghi ngờ Di Ân chính là kiếm chủ Kiếm Thiên Đỗng.
Tuổi hắn không lớn, Tạ Vô Tình nói tuổi xương của hắn chưa đến 800. Thế nhưng hắn lập ra một đoàn kịch, suốt ngày bận rộn biểu diễn, còn có thể luyện kiếm đến cấp chín, vậy có thể nói diễn xuất chính là phương thức tu luyện của hắn.
Thử hỏi trên thế gian này có kiếm pháp nào lại dựa vào phương thức tu luyện kỳ dị như vậy đâu?
Khúc Duyệt lập tức liên hệ đến mười hai thanh kiếm chuyên lừa người của Nhập Ngã Kiếm Môn. Hơn nữa dựa vào tin tức nàng hỏi thăm được, kịch bản Di Ân diễn đều là ngược nam chính, vừa khéo khiến người ta rơi lệ vì hắn.
Khúc Duyệt liền đoán ắt là Kiếm Thiên Đỗng.
Di Ân thoáng trầm mặc, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Bất luận ta tu kiếm nào, ta chỉ muốn biết cô nương đuổi theo làm gì?"
Câu trả lời của hắn theo Khúc Duyệt hiểu, cơ bản đã là thừa nhận.
Khúc Duyệt mỉm cười chắp tay: "Bởi vì tò mò thôi, Tam Ca của vãn bối đang tu Kiếm Thiên Hiền, mà vãn bối còn có một học trò đang luyện Kiếm Thiên Khuyết. Vãn bối còn quen biết thân thiết với một vị tiền bối tu luyện Thiên Hố à không Thiên Thương. Trước đó vãn bối còn từng được lĩnh giáo Kiếm Thiên Nộ."
Nhắc tới kiếm chủ Thiên Nộ, Tân Lộ, Khúc Duyệt lòng dạ hẹp hòi vẫn chưa bỏ qua, sắc mặt chợt lạnh rồi lập tức khôi phục, sau đó mỉm cười: "Cho nên vãn bối muốn thử vận may, không biết hôm nay có cơ duyên gặp được Thiên Đỗng một lần hay không?"
Nghe Khúc Duyệt nói thế thái độ Di Ân thân thiện hơn rõ ràng: "Cô nương quả có duyên với mười hai thần kiếm." Thoáng xoay người, "Không xa phía trước là chỗ ở của ta."
Đây là đang mời bọn họ, đồng thời thừa nhận mình là kiếm chủ Thiên Đỗng.
"Đa tạ tiền bối." Khúc Duyệt đưa mắt ra hiệu với Tạ Vô Tình, hai người đi theo sau Di Ân.
Tạ Vô Tình truyền âm: "Mười hai thần kiếm có vẻ rất thú vị nhỉ?"
Sự phấn khích hiện ra rõ ràng trong giọng nói, Tạ Vô Tình thích thú muốn nghe nàng giải thích chi tiết nhưng Khúc Duyệt từ chối: "Không! Chẳng có chút thú vị nào hết!"
Tạ Vô Tình: "Ta muốn biết."
Khúc Duyệt kiên quyết lắc đầu: "Không, huynh không muốn biết đâu!"
Mấy sáng chế của Tạ Vô Tình trong mắt Khúc Duyệt đã có chút biến thái, vạn nhất hắn được mười hai thần kiếm kia truyền cảm hứng, tạo ra thêm mấy thứ gì kỳ quái, Bộ Đặc Biệt sẽ là người chịu thiệt hại đầu tiên.
Tạ Vô Tình biết nàng băn khoăn cái gì: "Ta không có huyết thống Thiên Công, không thể..."
Khúc Duyệt ngắt lời: "Đừng tự hạ thấp mình."
Tạ Vô Tình tạm thời không hỏi nữa, sau này kêu Lục thúc thúc đi hỏi Khúc Tống cũng thế thôi, hắn đã bị mười hai thanh thần kiếm này gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt: "Muội đến đây không chỉ để nghiệm chứng suy đoán của mình mà còn muốn thưởng thức thần kiếm à?"
Mấy thanh kiếm hố người có gì hay mà thưởng thức, Khúc Duyệt nói không nên lời: "Muội đến đây vì công việc. Hắn đã ở đây ba năm, chuyện chúng ta muốn biết hỏi thăm hắn là được, không phải sao?"
Tạ Vô Tình buồn bực: "Vậy sao không trực tiếp hỏi luôn?"
"Đương nhiên phải làm quen trước đã." Khúc duyệt cười nói, "Tục ngữ nói ở nhà dựa cha mẹ, ra cửa dựa lừa dối mà."
Đang nói thì Nhất Tuyến Khiên trên cổ tay nàng rung lên.
Khúc Tống: "Sao rồi?"
Khúc Duyệt: "Tiếp đất bình an."
Khúc Tống: "Ta hỏi tiến triển công việc."
"Nhị Ca huynh đang đùa sao? Muội mới tới đây có nửa ngày, có thể có tiến triển gì?"
"Ừm."
Khúc Tống không một câu dư thừa lập tức ngắt Nhất Tuyến Khiên.
Thấy chưa, Khúc Duyệt nhắc đến Khúc Tống có thể không trợn mắt được không? Rõ ràng đang lo lắng sau khi nàng xuyên không, ma trùng trong tâm mạch có ảnh hưởng đến thân thể hay không, sau khi đáp xuống có gặp chướng ngại gì không, nhưng huynh ấy lại cố tình vờ như chẳng quan tâm.
Khúc Duyệt không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, nàng muốn thử phân tích tâm lý Khúc Tống để hiểu mẹ nàng hơn. Hi vọng mẹ không quá cố chấp, lúc cần động thì bà sẽ động, dù sao tính mạng của cha hiện đang gặp nguy hiểm.
- -- ---
Thiên Nhân Cảnh.
Sau khi Ngưng Sương cứu Phong Hòe ra khỏi Băng Ngọc Trì, hồn phách quay về thân thể và có lại ý thức thì lập tức bị hoảng kinh.
Một người đang đứng bên cửa sổ trong tẩm điện của nàng ta, Hàn Lộ.
Ngưng Sương khoanh chân ngồi trên giường điều tức: "Ngươi vào bằng cách nào?"
Tẩm điện của nàng ta có kết giới rất mạnh, vì thi triển bí thuật nàng ta còn cố tình thi pháp bày ra mấy tầng kết giới. Bên ngoài phòng, thiên nữ tâm phúc vẫn canh giữ không rời một tấc.
Hàn Lộ bên cửa sổ xoay người lại lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngươi còn có thể lìa hồn hạ thế, ta chỉ vào phòng ngươi mà thôi, có gì khó?"
Ngưng Sương cười lạnh, cổ họng tràn vị tanh ngọt. Nếu không vì không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Hàn Lộ, lúc này nàng ta đã phun ra ngụm máu, ngất đi vì kiệt sức. Nàng ta hao tổn cực đại trong lần thi triển bí pháp này, hai bàn tay dưới bao tay khô héo như lão nhân gần đất xa trời.
Hàn Lộ nhẹ nhàng nói: "Ngươi cứ tiếp tục như vậy hai lần nữa, dù ta không cáo trạng với cô cô, ngươi cũng sẽ bị bà ấy phát hiện. Mà không, có thể trước khi cô cô phát hiện, ngươi đã chết."
"Vậy thì ngươi nhất định phải chúc phúc cho ta trường thọ." Ngưng Sương cười nói, "Bằng không Phong Hoè cũng không bận tâm nữa, chuyện ngươi và Khúc Xuân Thu cũng không giấu được nữa đâu."
Hàn Lộ đi đến mép giường, váy dài quết đất, vươn tay lấy ra một lọ thuốc đưa cho Ngưng Sương: "Ngươi nói đúng, ta phải giúp ngươi."
Ngưng Sương kinh ngạc, nàng ta biết đan dược này, là Thần Đan Bảo Mệnh.
Thiên Nhân Cảnh mất một ngàn năm mới luyện chế được một lò gồm mười viên, ba đại tộc trưởng mỗi người một viên, bảy viên còn lại đều ở trong tay Đại Tư Tế. Đại Tư Tế giữ lại cho mình ba viên, cho nàng ta cùng Hàn Lộ mỗi người hai viên. Nàng ta đã sớm ăn hết, bằng không tình trạng của nàng ta hiện tại càng tệ hơn.
Ngưng Sương do dự một sát* liền đưa tay nhận lấy, thông thả ung dung cười nói: "Vậy ta đây nhận lấy, đa tạ."
Một sát: sát ở đây là sát na, nghĩ là niệm khoảnh, là ý niệm trong một khoảnh khắc rất ngắn. Theo Câu Xá Luận, Sát na tương đương 0.013 giây, hay 1 giây có gần 100 sát na.
Hàn Lộ hơi cúi đầu, nhìn nàng ta chăm chú: "Ta chỉ hi vọng ngươi đừng tiếp tục nhắm vào con cái của ta nữa, có thù oán gì thì đi tìm Khúc Xuân Thu."
Ngưng Sương vốn hơi tức giận bởi tai họa của Phong Hòe là do tên khốn Khúc Tống kia gây ra.
Nàng ta nói: "Vậy ngươi quản con trai ngươi cho tốt, bảo hắn đừng nhúng tay vào ân oán giữa Phong Hoè và Tông Quyền. Chuyện của thiên nhân chúng ta có liên quan gì đến phàm nhân đâu?"
Hàn Lộ không nói lời nào, sau khi đưa thuốc liền đi ra ngoài.
Ngưng Sương mân mê bình thuốc trong tay gọi nàng lại: "Rốt cuộc ngươi có tính toán gì?"
Hàn Lộ dừng chân: "Tính toán?"
Ngưng Sương không hiểu: "Ngươi thật sự chỉ để ý mấy đứa con của ngươi thôi à, mặc kệ chết sống của Khúc Xuân Thu? Đây là ân oán giữa chúng ta, nam nhân của ta muốn tìm nam nhân của người báo thù, ta giúp nam nhân của ta, ngươi cũng nên giúp nam nhân của người mới đúng."
Nàng ta quan sát vẻ mặt của Hàn Lộ, không đoán được Hàn Lộ đang nghĩ gì.
Hàn Lộ im lặng thật lâu mới nói: "Ngươi đang sợ hãi... Sợ ta sao?"
Ngưng Sương nói thẳng: "Trước kia ta hận ngươi, sau đó biết ngươi ở cùng Khúc Xuân Thu thì không hận ngươi nữa, nhưng bây giờ ta cảm thấy ngươi đang có ý đồ gì đó. Rốt cuộc ngươi vì phu quân của mình hay vì vị trí Đại Tư Tế? Ta không đoán được."
Hàn Lộ không trả lời, tiếp tục đi.
"Hàn Lộ, nếu ta là ngươi, nam nhân của ta không mang nhiều thù hận trong lòng như vậy, còn cùng ta sinh mấy hài tử đáng yêu, ta sẽ chẳng thèm để tâm Đại Tư Tế là cái gì. Ngươi đấy, có phúc mà không biết hưởng."
"Chính vì có suy nghĩ này, ngươi mới không có được thứ ngươi muốn nhất." Nói xong câu này Hàn Lộ mở cửa bước ra ngoài.
Thiên nữ canh cửa bên ngoài kinh ngạc giật mình: "Cô cô, cô cô vào lúc nào?"
Hàn Lộ phớt lờ, chậm rãi bước đi.
Thiên nữ liền xoay người quỳ xuống, dập đầu thỉnh tội với Ngưng Sương: "Cô cô..."
"Không sao, đứng lên đi."
"Tạ cô cô."
Từ xa Hàn Lộ nhìn thấy Hình Du vừa bước ra khỏi tẩm điện của Đại Tư Tế: "Hình tộc trưởng!"
Hình Du đang có chuyện suy nghĩ, Hàn Lộ lại cách xa nên hắn không nhìn thấy nàng cho đến khi nàng lên tiếng gọi.
Theo trí nhớ, đây là lần đầu tiên Hàn Lộ chủ động nói chuyện với hắn, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Hình Du bước tới, giữ một khoảng cách nhất định nghe Hàn Lộ hỏi: "Hình tộc trưởng vừa từ Sơn Hải Thế Giới trở về phục mệnh à?"
Hình Du ừ một tiếng: "Đã làm xong việc nhưng Đại Tư Tế lại báo với ta một tin."
Hàn Lộ: "Sao?"
Hình Du nói: "Không phải nói trước đây Tông Quyền nguy hiểm đến tính mạng sao? Tuyết Lí Hồng cửu tử nhất sinh sao? Vậy nên Ngạn Nhi mới hạ giới. Nhưng quẻ tượng gần nhất có biến hóa, Tông Quyền và Tuyết Lí Hồng đều tốt đẹp."
Hàn Lộ hỏi: "Đây không phải chuyện tốt sao?"
Hình Du cười khổ: "Nhưng vấn đề là quẻ Đại Tư Tế bốc cho Ngạn Nhi lại đổi thành quẻ xấu."
Hắn không nói rõ xấu thế nào nhưng xem dáng vẻ sốt ruột thì vấn đề hẳn khá nghiêm trọng, Hàn Lộ hỏi: "Tộc trưởng chuẩn bị hạ giới để gặp?"
"Không, Ngạn Nhi đã trưởng thành, có thể tự đương đầu với khó khăn." Hình Du dẹp lo lắng lúc nãy qua một bên, mím môi, "Năm đó ta vào sinh ra tử chưa từng nhờ ai giúp đỡ, càng không cần người ta bói toán."
Nghe như tự giễu chính mình nhưng trong giọng nói lại lộ ra tràn đầy kiêu ngạo.
Hàn Lộ nhân cơ hội nói: "Hình tộc trưởng nhắc tới năm đó khiến ta không khỏi nhớ lại một câu nghẹn trong lòng đã lâu, vẫn muốn tìm cơ hội để hỏi Hình tộc trưởng."
Hình Du ngẩn ra: "Nàng hỏi đi."
Hàn Lộ nói: "Hình tộc trưởng hối hận không?"
Hình Du không hiểu lắm: "Hối hận chuyện gì?"
Hàn Lộ: "Ngài vốn được ghép đôi với ta, năm đó ta cầu ngài bỏ hết thiếp thất, ngài không đồng ý, ngài có từng hối hận việc này không?"
Từ khi nàng bước vào Thần Điện trở thành Hộ Pháp, giải trừ hôn ước với hắn, Hình Du chưa từng nghe nàng nhắc lại chuyện hôn phối của hai người, hắn thoáng ngẩn người rồi lắc đầu: "Kỳ thật không hối hận, dù sao thì lúc đó ta đã làm điều mà ta cho là lựa chọn đúng đắn nhất."
Hàn Lộ gật đầu: "Ta hiểu."
Thấy nàng chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện và đi về điện của Đại Tư Tế, Hình Du buộc miệng thốt lên: "Nhưng nếu bây giờ nàng lại yêu cầu, Hàn Lộ, ta sẽ hưu thê tán thiếp vì nàng, quyết không nuốt lời."
Hưu thê tán thiếp: bỏ vợ, giải tán thiếp thất.
Sau khi nói ra, chính bản thân hắn cũng ngây ngẩn, muốn nói một câu cứu vãn nhưng đây quả thật là lời trong lòng hắn.
"Có ích gì đâu?" Hàn Lộ không giận hắn đường đột, thản nhiên nói: "Chờ cô cô đi, có lẽ ta sẽ trở thành Đại Tư Tế, có lẽ..."
"Nàng nhất định sẽ là Đại Tư Tế tiếp theo." Hình Du ngắt lời nàng, "Vị trong điện kia nhất định sẽ truyền vị trí cho nàng, vì nếu truyền cho Ngưng Sương, ta sẽ không phục!"
Bốn chữ cuối cùng bị hắn cố tình gằn từng chữ, tỏ ý quyết tâm.
Hàn Lộ hơi rũ mi, không phân biệt được cảm xúc trong mắt, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu: "Nếu ta kế nhiệm, ngài hưu thê tán thiếp có ích gì? Y theo luật lệ của chúng ta, người trong Thần Điện nhất định phải thủ thân, hay ngài vẫn muốn cưới Đại Tư Tế?"
Nhắc tới mớ luật lệ dài dòng của thiên nhân, lòng Hình Du cực kỳ khó chịu: "Có vài điều sớm nên sửa lại."
Dựa vào gì mọi chuyện đều phải nghe theo lời một lão thái bà?
Hình Du hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn tẩm điện của Đại Tư Tế, vẻ khinh thường dường như muốn bứt khỏi đáy mắt tràn ra ngoài.
Hắn nói như đùa: "Hàn Lộ, nàng có muốn làm vị Đại Tư Tế đầu tiên của thiên nhân chúng ta lấy chồng không?"
Hàn Lộ lạnh lùng nói: "Hình tộc trưởng ăn nói cẩn thận, tuy ta không sợ hôi phi yên diệt nhưng ngài không sợ người Thiên Võ các ngài náo loạn sao? Không muốn tuân thủ luật lệ chính là Thiên Võ các ngài, cầm luật lệ làm lệnh bài cũng chính là Thiên Võ các ngài."
"Ai dám?" Hình Du luôn cảm thấy thái độ Hàn Lộ tuy lạnh nhạt nhưng trong lời nói ẩn chứa gì đó mà hắn không dò ra.
"Nói luôn rất dễ." Hàn Lộ ra vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện, vòng qua hắn rời đi.
Hình Du đưa lưng về phía nàng nói: "Làm cũng dễ vậy thôi, Hàn Lộ, nếu ta làm cho bọn họ đều câm miệng, nàng gả hay không?"
Hàn Lộ không trả lời.
- -- ---
Thiên Sát Tinh Đảo, hai người Khúc Duyệt theo Di Ân đến bên ngoài căn nhà tre của hắn.
Trước khi cởi bỏ cấm môn, Di Ân chợt quay đầu, ánh mắt đề phòng nhìn về phía con đường họ vừa đi qua.
Hai người Khúc Duyệt cũng quay đầu nhìn theo. Xem dáng vẻ hắn hình như có người theo dõi?
Khúc Duyệt thả nhĩ thức ra xung quanh, không cảm nhận được gì bất thường.
Di Ân hoang mang thu hồi thần thức, hắn bắt được một tia khí tức hiện ra trong nháy mắt rồi đột ngột biến mất. Nếu cảm giác hắn không sai, tu vi đối phương cách hắn rất xa, trung đỉnh Độ Kiếp hoặc là Hợp Đạo, đại lão như vậy theo dõi hắn làm gì?
Di Ân duy trì sự cảnh giác, mở cấm môn đi vào. Khúc Duyệt và Tạ Vô Tình đi theo.
- -- ---
"Cha, suýt chút nữa cha bị phát hiện rồi."
Dưới một gốc cây có chiếc hộp gỗ nhỏ nằm chỏng chơ. Đây là hộp không gian Cửu Hoang chế tạo theo Sách Thiên Công, ẩn náu vào bên trong tương đương hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài.
Vòng xoáy trong đan điền ngày càng bành trướng nên Cửu Hoang ẩn trong hộp và để Diệp Thừa Tích đưa mình đi, tránh việc vô tình hút kiếm và bị Khúc Duyệt phát hiện.
Hiện tại hắn và Diệp Thừa Tích đầu tựa đầu ngồi trong hộp.
Diệp Thừa Tích hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của hắn: "Con trai, sao chúng ta phải trốn tránh để bảo vệ nó?"
Cửu Hoang nói: "Ta đã nói với Lục Nương rằng không đi vậy mà lại đổi ý chạy tới. Nàng có thể cho rằng ta không thích nàng một mình đi ra ngoài với sư huynh, nghĩ ta lòng dạ hẹp hòi. Vậy không tốt."
Diệp Thừa Tích nói: "Không phải con đã xác định tình cảm với nó rồi sao?"
"Ừm..." Cửu Hoang mím môi hơi thẹn thùng.
Không phải hắn muốn khoe khoang với Diệp Thừa Tích, Khúc Xuân Thu còn sống, dựa theo vai vế, Diệp Thừa Tích phải đích thân đi cầu hôn mới đủ trang trọng và nghiêm túc.
Diệp Thừa Tích cạn lời: "Vậy thì con lòng dạ hẹp hòi cũng bình thường, có gì không tốt? Nếu là ta, ta sẽ trực tiếp nói ra, bảo nó sau này giữ khoảng cách với các nam nhân khác."
Cửu Hoang phớt lờ ông.
Thật không hiểu cha hắn giống ai, chẳng hiểu được chút xíu làm thế nào để yêu một người, thảo nào hồi đó không đeo đuổi được sư phụ.
- -- ---
Sau khi vào nhà, Di Ân mời bọn họ ngồi, pha một ấm trà.
Tiếp đó nhanh nhẹn rút ra khỏi ý thức hải một dải sáng trắng, đặt lên trên mặt bàn. Ngón tay hắn miết qua, vỏ kiếm màu bạc dần hiện ra.
"Mời." Di Ân tiếp tục uống trà, ý bảo Khúc Duyệt tự thưởng thức.
Khúc Duyệt nắm lấy chuôi, nhẹ rút kiếm ra, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
So với những thanh kiếm nàng từng nhìn thấy, giá trị mỹ quan của thanh kiếm này cao nhất. Thân kiếm trong suốt lấp lánh ánh nước, khi có dòng khí phất qua liền nhấp nhô gợn sóng.
Tạ Vô Tình cũng kinh ngạc không thôi: "Đây đều là nước mắt sao?"
Di Ân gật đầu: "Phải."
Tạ Vô Tình cảm thán: "Quá thần kỳ!"
Di Ân buông chén trà, biểu cảm lãnh đạm: "Lúc nhìn thấy lần đầu tiên ta cũng giống hệt các người."
Khúc Duyệt không hoàn toàn rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ kéo đến non nửa và cẩn thận ngắm nhìn.
Chờ Khúc Duyệt thưởng thức xong, Di Ân vốn định cất ngay Thiên Đỗng vào vì hắn luôn thấy cực kỳ cáu kỉnh mỗi lần nhìn thấy nó, nhưng Tạ Vô Tình cứ nhìn chằm chằm nên hắn đành cố nhịn, dò hỏi Khúc Duyệt: "Cô nương phong trần mệt mỏi, hẳn vừa từ ngoại giới đến đây, đuổi theo ta nhận kiếm có lẽ vì có chuyện muốn hỏi đúng không?"
Khúc Duyệt vội đáp: "Đúng vậy, tiền bối, hai sư huynh muội chúng ta đến đây tìm người."
Di Ân: "Người nào?"
Khúc Duyệt: "Hai người Thiên Võ, một nam một nữ. Nữ không biết thế nào nhưng nam nhân cực kỳ mạnh, tám phần có thể xé giao long bằng tay không nhưng hắn hẳn sẽ không sinh sự ở nhân giới đâu. Không biết nơi yêu ma tụ tập trên đảo gần đây có gì khác thường không?"
Di Ân hơi chau mày: "Lãnh địa của yêu ma gần đây cũng chẳng có gì khác thường, cũng chưa từng nghe nói trên đảo có người Thiên Võ xuất hiện." Giật mình, "Là người Thiên Võ mà không phải hậu duệ Thiên Võ sao?"
Khúc Duyệt: "Người Thiên Võ ạ!"
"Không có."
Khúc Duyệt hụt hẫng, chẳng lẽ hai người Hình Ngạn chưa từng đến đây, Giang Đàn cũng không bế quan trên đảo? Vậy xong rồi, trước mắt chỉ đành để Khúc Tống mở Nhất Tuyến Khiên dò hỏi cha thôi.
Di Ân lại nói: "Nhưng mà cách đây một khoảng thời gian, núi lửa trung tâm đảo có vài chuyện lạ."
Ánh mắt Khúc Duyệt sáng lên: "Lạ thế nào ạ?"
Di Ân giải thích: "Bên trong đột nhiên nổ lớn, không biết có liên quan đến hai người Thiên Võ kia không. Nếu thật đúng là Thiên Võ, có lẽ họ không sợ khí lưu trên đảo, có thể bay lên trên tầng mây, vòng qua chúng ta, trực tiếp bay thẳng đến núi lửa cũng không chừng."
Đúng là có khả năng này, Hình Ngạn tới tìm Tông Quyền, Đại Tư Tế tính ra Tông Quyền gặp nạn, hắn khẳng định sẽ chạy đến nơi có tính nguy hiểm. Núi lửa là nguy hiểm nhất.
Lúc chỉ hắn đến nơi này, Khúc Duyệt đơn giản muốn cho hắn đi vào từng vòng một, quét sạch mấy yêu ma lĩnh chủ ăn thịt người không nhả xương thôi. Nàng đã quên mất chuyện hắn có thể bay. Nghe nói các đại lão Hợp Đạo khi đến đây cũng chẳng thèm chạm chân xuống mặt đất.
Di Ân vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định không nói: "Vậy hai vị bảo trọng." Rồi thu hồi Thiên Đỗng vào vỏ.
Khúc Duyệt nhìn hắn, nhịn không được xúc động muốn hỏi cảm nhận của hắn khi tu luyện kiếm này, rốt cuộc là thích thú hay đau đớn muốn chết.
Biểu cảm viết rõ trên mặt các kiếm chủ khác đã thuyết minh hết thảy. Nhưng Di Ân gần như là mặt đơ, không nhìn ra được.
Di Ân lại nhìn qua: "Cô nương nhìn cái gì? Còn điều nghi hoặc sao?"
Khúc Duyệt ngượng ngùng nói: "Tính cách tiền bối ngoài đời thật lãnh đạm, khác xa lúc ở trên sân khấu, như là hai người khác nhau vậy."
Tầm mắt Di Ân dời đến thân kiếm Thiên Đỗng trên mặt bàn: "Hoàn cảnh bắt buộc, không thể làm gì."
Tám chữ nói hết chua xót cả đời.
Khúc Duyệt tức khắc hiểu được nỗi khổ trong lòng hắn. Ngẫm cũng phải, đường đường một kiếm tu cấp chín lại phải dựa vào mãi nghệ để tu luyện, cứng rắn cưỡng ép bản thân biến thành diễn viên chuyên nghiệp đến mức đoạt tượng vàng Oscar cũng không quá đáng.
Khúc Duyệt bội phục: "Biện pháp tiền bối nghĩ ra để thu thập nước mắt người khác rơi vì ngài quá là kỳ diệu, một ý tưởng rất tuyệt."
Cảm động rơi lệ vì nhân vật hắn thủ vai cũng có thể xem như rơi lệ vì hắn, đây tương đương với lợi dụng kẽ hở. Nhưng hành vi này không giống với Tân Lộ vì dẫu sao Di Ân đã phải bỏ rất nhiều công sức lao động vất vả cùng với kỹ năng diễn xuất thần. Nước mắt kia xem như thù lao trả cho hắn.
"Ta có thể làm gì khác đây?" Rốt cuộc Di Ân không nhịn được cười khổ, "Trong giới tu đạo giả, ai sẽ dễ dàng rơi lệ vì người chứ?"
Thời gian đầu tu luyện kiếm này, hắn giả trang thành phàm nhân dung nhập vào cuộc sống bình thường, trở thành tiên sinh dạy học, rồi cố tình tạo ra tai nạn và hi sinh mạng sống của mình để cứu học trò, giả trang thành xác chết để đổi lấy nước mắt của cha mẹ và học trò.
Hắn thậm chí còn làm trung thần, nhận mệnh vì dân rồi bị gian thần hãm hại, tuyết rơi tháng sáu trên pháp trường đổi lấy nước mắt của bá tánh.
Tuyết rơi tháng sáu: thành ngữ ám chỉ oan ức thấu trời xanh khiến tuyết rơi vào mùa hè.
"Ta cảm thấy hành vi của mình chẳng khác gì lừa đảo, ngày nào cũng giả vờ diễn kịch, không bằng ta trực tiếp đi làm con hát, các người nói xem?"
Khúc Duyệt thật lòng tán thưởng: "Tiền bối thật sự có khí tiết."
So với Ẩm Triều Tịch và hai thầy trò Tân Lộ, Di Ân quả thực như thiên sứ.
Hắn nhìn sự chân thành trong mắt nàng, lòng liền biết kiếm chủ những thanh kiếm khác nàng từng gặp ắt cũng sử đủ chiêu trò để tu luyện, sứt đầu mẻ trán.
Hắn sung sướng mím môi vui vẻ.
Nụ cười này rơi vào mắt Khúc Duyệt, không hiểu sao nàng đột nhiên hiểu được nguyên nhân Ẩm Triều Tịch có tâm lý thích hố người.
- -- ---
Editor muốn nói:
Làm tới chương này mới phát hiện mình edit tên mấy thanh kiếm hơi lộn xộn trong mấy chương đầu, giờ mình cập nhật lại cho chính xác và thống nhất toàn truyện nhé.
Mười hai thần kiếm thì hiện đã có mấy kiếm sau xuất hiện rồi nè: