Đến cuối cùng, bữa cơm này cũng không được như ý.

Sớm biết trước thì không để Lương Dịch Sơ đến đây, trò chuyện cái quỷ gì chứ, có cái gì trò chuyện hay đâu. Định xem người ta không nói gì để làm ra vẻ ép bức người khác sao?

Xã hội cùng cực.

Trưởng quầy Thuần Hương Các đều cười ra tiếng rồi.

Người tốt, việc tốt!

Công tử Lâm gia mang đến cho hắn thu nhập, lợi ích thu được gần bằng một tháng rồi. Người khác nếu như nói Lâm công tử ngốc thì hắn sẽ là người đầu tiên phản bác.

Đây không phải là ngốc, đó là tấm lòng yêu mến, các ngươi biết cái gì.

Lúc bắt đầu, Lâm Phàm mang trong mình trạng thái phóng khoáng.

So với ta là soái ca, không có gì.

So với ta cao lớn, cũng không có gì.

Bởi vì cho dù so sánh tới khi nào vẫn không bằng ta có tiền, điều đó là sự thật. Nhưng đến cuối cùng, hiện thực giống như một cái bạt tay vô hình quất vào mặt hắn.

Tiền?

Ngươi vét hết tài sản trên người, một lượng bạc cũng không có, há có thể so sánh với người ta trên thân đã đáng giá vạn lạng bạc hào hoa.

Quả thật chính là tự rước lấy nhục.

Đám lưu dân đã ăn no, tuy rằng đây không phải duy nhất một lần ăn no bụng như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này được ăn xa xỉ vậy. Có lẽ cho dù chết, cũng không nghĩ đời này có thể ăn đồ ăn xa xỉ như thế.

Đám đông đã giải tán.

Đám lưu dân rời đi mang theo nụ cười hạnh phúc. Trần quản gia và Cẩu Tử bận rồi sự việc còn lại, phân phát ruộng đất và có những giúp đỡ thích đáng.

Lâm Phàm thật không có cảm giác đây là vụ mua bán lỗ vốn.

Nếu dùng ánh mắt nhìn xa trông rộng mà nói, đây là một tiến bộ nhưng đáng tiếc không ai lý giải được, nhưng ngược lại đầu óc cái tên Lương Dị Sơ có chút vấn đề.

Cửa lớn Lâm phủ.

"Ta cảm giác có chút không ổn."

Lâm Phàm đứng ở cửa nhưng không dám đi vào gia môn.

Cẩu tử nhỏ giọng nói: "Công tử, đã đến nhà."

Lâm Phàm hít sâu một hơi, sau đó nhấc chân lên bước vào nhà mình. Sóng gió nổi lên như cuồng phong bão táp. Hắn biết có trốn tránh cũng vô dụng, nhất định dũng cảm đối mặt.

Lâm Phàm hướng về phía tên gác cổng hỏi: "Cha ta đã đi ra ngoài sao?"

"Hồi bẩm công tử, lão gia đã sớm ra ngoài."

Nghe lời này, hắn nhẹ người đi.

Ra ngoài tốt thì tốt quá.

Nhưng hắn biết cái gì tới sẽ tới, có trốn cũng không được

Hắn lại không ngốc, việc hôm nay làm liệu lão ba có thể tha thứ cho mình?

Cho Vương gia thôn miễn thuế năm nay, năm sau lại giảm thuế ruộng, lão cha đã muốn chém chết ta rồi.

Lần này đem số ruộng bỏ hoang phân cho đám lưu dân khi chưa có sự đồng ý của lão cha tiện nghi, hậu quả càng không nói được.

Nếu như ta không phải là con của hắn, bây giờ sợ là lo hậu sự đi là vừa.



Điểm nộ khí vẫn chưa tới, chứng tỏ lão gia vẫn chưa biết.

Nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian, chung quy là sẽ biết.

Trở lại sân nhỏ phía trước, Lâm Phàm lần nữa dặn dò Trần quản gia làm việc này thật tốt.

Cho dù bị đánh cũng không hối tiếc.

Phân phát ruộng hoang là chính xác, có thể đem ruộng hoang đưa vào trồng trọt, không những để cho đám lưu dân mang ơn Lâm gia, càng có thể nỗ lực trồng trọt, thu hoạch càng nhiều hơn so với trước.

Có lẽ sẽ càng nhiều nữa, đây là một công đôi việc, làm sao lại không hiểu chứ.

Hậu viện.

"Biểu ca, buổi chiều hay là đừng đi ra ngoài nữa."

Châu Trung Mậu nhắc nhở, hắn có cảm giác bá phụ nếu mà biết, nhất định sẽ đại phát lôi đình, nếu như biểu ca buổi chiều lại đi ra ngoài, vậy bá phụ nhất định càng giận.

"Cũng mệt mỏi, nghỉ một chút."

Lâm Phàm nghĩ tới giải quyết chuyện này như thế nào.

Nộ khí đến là lẽ đương nhiên, nhưng mấu chốt là phải xử lý chuyện này êm đẹp, có thể khiến lão cha bớt giận đó là cách tốt nhất.

Châu Trung Mậu thở dài, cũng may biểu ca đã nghe hắn.

"Biểu đệ, ngươi đi làm việc của mình đi, biểu ca ta muốn ở chỗ này nghỉ một chút, còn nữa, giúp ta nghe ngóng lão cha đi đâu, lúc nào trở về."

Lâm Phàm muốn biết để có đối sách ứng phó.

Phương pháp thông thường, sợ là đã dùng không được.

Phải nghĩ ra một chút tuyệt chiêu mới được.

"Biểu ca yên tâm, đệ đi nghe ngóng liền đây."

Rất nhanh, Châu Trung Mậu liền rời đi. Giúp biểu ca làm việc, đó là chuyện không thể chờ đợi được, không cho phép do dự.

Lâm Phàm nằm ở trên ghế, Cẩu Tử lập tức đi bê ít quả ướt lạnh tới để giúp công tử giải khát.

Ngày tháng qua đi thật tự tại, chỉ có những hào môn thế gia mới có cuộc sống tự tại thế này, dân thường muốn ăn quả ướp lạnh, sợ là đến đá lạnh cũng không được ăn.

Cẩu tử đong đưa cây quạt, dò hỏi:

"Công tử, tiểu nhân tối hôm qua đem bí tịch sao chép được một phần, có cần dán đầy sân để truy nã không?"

"Tạm thời không cần, ngươi đem tâm pháp mang ra đây, ta xem một chút."

Lâm Phàm nói.

Với tình hình này không dán vẫn tốt hơn, vẫn là lão cha tiện nghi nộ khí quá cao, sợ là xảy ra chuyện không hay.

Lâm Phàm cầm quyển tâm pháp xua tay, ý bảo Cẩu Tử không cần quạt nữa.

"Ngươi vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi."

"Công tử, tiểu nhân không mệt."

"Nghỉ ngơi đi."

Lâm Phàm nói.

Cẩu Tử được Lâm Phàm ban thưởng (Hổ Sát Đao Pháp) liền tu luyện, ban ngày không có thời gian tu luyện, vậy chỉ có thời gian ban đêm. Cho dù thân thể có làm từ sắt đi nữa thì cũng không chịu đựng nổi.

"Công tử, nếu như có chuyện gì thì người gọi tiểu nhân một tiếng."



Cẩu tử nói, sau đó đi về phía phòng bên.

Hậu viện của Lâm Phàm không những có một gian phòng cho hắn ở, mà còn có chỗ ở cho người hầu. Chỉ là trước đây không thích có người cư trú ở chỗ này, cho nên để trống không.

Hắn nhìn cuốn tâm pháp trên tay, liền cau mày

"Thôi đi, xem thử một chút vậy."

Lâm Phàm lật xem trang thứ nhất, bên trong nội dung thâm ảo khó hiểu, nhưng mà may mà văn tự còn có thể hiểu được, chỉ là bên trong kinh mạch, huyệt vị với hắn mà nói giống như sách trời.

Sân nhỏ im ắng.

Xa xa.

Ngô Lão thấy công tử lật xem thì rất đỗi vui mừng, xem ra công tử đã thay đổi rồi. Lão Ngô đứng vị trí nhìn rõ nhất mà người khác không phát hiện ra, giống như là bản thân và cảnh vật chung quanh hòa làm một thể.

Đột nhiên Ngô lão trợn mắt há hốc miệng nhìn công tử, hắn đã thấy cái gì?

Một luồng khí màu tím giống như con rắn nhỏ từ huyệt Quan nguyên tràn ra, quấn quanh thân thể, cuối cùng dung nhập vào huyệt Bách Hội sau não.

"Làm sao có thể?"

Ngô lão thất thanh nói.

"Ai?"

Lâm Phàm nghe được thanh âm, ánh mắt tìm kiếm thanh âm phát từ đâu ra. Trống trơn giống như hoang dã, không có động tĩnh.

"Ảo giác, nhất định là ảo giác."

Lâm Phàm lắc đầu, xem ra là bị thích khách dọa quá sản sinh ra ảo giác rồi.

Đúng lúc vừa xem xong.

Tiểu phụ trợ có chỗ biến hóa.

Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (chưa nhập môn).

Phát hiện có thể tăng điểm thử một chút. Trực tiếp tiêu hao năm trăm điểm nộ khí, liền có biến hóa phát sinh.

Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (nhất trọng thiên)

Hơn nữa nội lực theo 0 nhảy đến 1.

Thể Phách : 30 (Võ Đạo Nhất Trọng)

Nội lực: 1

Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (Nhất Trọng Thiên)

Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (Đăng Phong Tạo Cực)

Điểm nộ khí: 1001.

Hắn loáng thoáng cảm giác được cơ thể bên trong có luồng khí lưu thông dẫn kéo, tuy rằng rất nhỏ bé, nhưng mà tồn tại. Có lẽ, đây gọi là nội lực.

"Thể Phách tăng lên tới ba mươi điểm, đây là Võ Đạo Nhất Trọng, đây là nội lực cũng tăng lên, cũng là Võ Đạo Nhất Trọng, vậy ta tuy luyện cái này có gì hay chứ? Nội ngoại thiếu một thì tu luyện không thành sao?

Phiền, đúng là phiền, suy xét chốc lát.

Tử Dương Tứ Thánh Kinh tổng cộng ba mươi ba tầng, cảnh giới tương đối cao, đã đủ để tăng lên tầng thứ hai, bản thân các phương diện cũng sẽ tăng lên không ít.

Theo thông thường mà nói, tầng thứ nhất 500 nộ khí, với nộ khí trước mắt đã đủ để tăng lên tầng thứ hai. Nhưng mà điểm này không tăng được nữa, nội lực có thể tăng. Nhưng hắn liền nghĩ đến một việc, nói là phải tận hưởng cuộc sống phú quý nhưng sao lại vì việc phiền não này chứ.

"Thôi bỏ đi, trước hết nghỉ ngơi thật tốt, trước hết ngẫm nghĩ nên làm như thế nào, mới có thể để cho lão cha nguôi giận, không thể tức giận hại thân thể."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play