Trong phòng, ngồi cạnh giường là một nam tử thần sắc trấn định nhưng vẫn có một chút ngưng trọng.
Nội tâm không cách nào bình tĩnh, thậm chí là rất chán nản.
"Đã ba ngày rồi đó, không cách nào quay về được nữa."
Đầu óc Lâm Phàm giờ này rất hỗn loạn, hắn vẫn nhớ lúc trước hắn vẫn đang đứng ở trạm xe lửa. Trong trạm xe lửa xảy ra một chuyện cũng không vui vẻ gì cho lắm, đó là hắn đánh nhau với hai tên cao to lực lưỡng. Lúc đó hắn khí thế mười phần, xuất thủ chính là Vịnh Xuân Quyền, chỉ là oai phong chưa được ba giây liền bị hai quyền nặng như núi nện mạnh vào mặt....
‘Phịch’ một tiếng, liền mất hết tri giác.
Lúc mở mắt ra thì đã đến nơi này rồi.
Lúc mới đầu vẫn còn tưởng rằng có người đang bày trò đùa quái đản với hắn. Nhưng rồi mới nhận rằng hắn chỉ là một người bình thường, không đáng để tên thần kinh nào tạo cái trò đùa vớ vẩn này cho hắn chơi.
Đồ vật trong phòng đều được làm bằng gỗ đỏ thẫm, giá trị không rẻ, trong không khí còn tràn ngập một loại hương thơm.
Hôm nay là ngày thứ ba rồi.
Hắn chỉ vừa mới đến nơi này nên không dám đi lung tung, cái gì cũng không rõ, chỗ này là nơi nào chốn nào cũng đều không biết.
"Có chút không đúng, trong sách không phải nói rằng xuyên không đều sẽ có ký ức hay sao?"
Lâm Phàm ôm đầu vô cùng phiền não.
Đứng trước gương soi thật rõ ràng, đã nhìn đi nhìn lại rất nhiều rồi vẫn thấy dung mạo này giống hệt bản thân mình, chỉ là tóc có dài hơn một chút.
Hắn không biết bản thân mình là linh hồn xuyên không không hay thân xác xuyên không nữa. Không cùng một thế giới nhưng hai người lại giống nhau như đúc thì cũng có thể lý giải, nhưng mà tình huống trước mắt hơi có chút lúng túng.
Đột nhiên Lâm Phàm vén tay áo trái lên vội vàng nhìn lại, lúc nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay thì cả người đều ngơ ngác.
"Đây chính là thân thể ban đầu của chính mình mà."
Hắn không dám tin, cái này sao có thể làm được vậy.
Chỗ cánh tay trái của mỗi người đều sẽ có một cái ấn ký, đó là dấu vết của việc tiêm phòng lúc nhỏ, cả đời này cũng khó có thể loại trừ.
Một mảnh yên tĩnh.
"Thôi vậy, nếu đã tới đây rồi thì cứ thế mà sống đi, Lâm Phàm ta đã từng sợ ai bao giờ chưa, chẳng qua chỉ là dị giới thôi mà, có gì ghê gớm đâu cơ chứ!"
Trốn tránh ba ngày rồi hắn cũng không muốn trốn tránh thêm nữa, vậy thì phải khí phách mà đi ra ngoài xem xem thế giới xa lạ này như thế nào mới được.
Bất quá, “Bàn Tay Vàng” đâu?
Không có phúc lợi thì làm sao mà lăn lộn được. Ở địa cầu đã lăn lộn thành một cái kết cục kia rồi, vậy bây giờ đổi địa điểm thì có thay đổi được gì không?
Lâm Phàm rơi vào trầm tư, nhưng vẫn có một chút không tin.
"Chắc là sẽ có chỗ thay đổi nhỉ?"
Không nghĩ những cái này nữa, thân là thanh niên có ý chí thì cho dù có ở hoàn cảnh xa lạ nào, cũng nên lấy hết dũng khí mà dũng cảm bước tiếp.
Mở cửa ra, bên ngoài có sân viện rất lớn, có hòn giả sơn còn có cả vườn hoa rộng rãi.
Nhà giàu!
"Xem ra vận may của ta cũng không tệ lắm, ở cái thế giới lạ lẫm này thì ta chắc là con cháu của một vị phú gia nào đó rồi."
Đối với tình cảnh bây giờ, Lâm Phàm cực kỳ vừa lòng.
Hắn đã từng tưởng tượng ra rằng cuộc sống của người có tiền sẽ như thế nào, nhưng hiện tại thì bản thân hình như cũng là một tên thổ hào rồi, còn sợ sau này không được hưởng thụ hay sao?
Xuyên qua cửa vòm mà rời khỏi sân viện, hắn luôn nghĩ đến một vấn đề. Bản thân hắn chắc là một công tử phú gia, vậy mà trong ba ngày này lại không nhìn thấy bất kỳ một người hầu nào hết. Đến ba bữa cơm sáng trưa tối cũng không có người mang đến.
Bụng đói kêu ọt ọt nhưng lại ngại đây là một địa phương xa lạ, nên cứng rắn gần ba hôm không ra ngoài, cũng may là trong phòng còn có bánh ngọt miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.
Lúc này, một tên người hầu đi tới, nhìn thấy Lâm Phàm thì liền kinh ngạc mà cung cung kính kính nói: "Công tử, sao người lại ra đây!"
Lâm Phàm ừm một tiếng. Sao nào, nếu đã biết ta là công tử vậy thì ta ra ngoài đi dạo, còn cần có người đồng ý mới được sao?
vì để không khiến người khác có cảm giác không thỏa đáng, cho nên hắn biết cần nhìn nhiều nói ít.
Người hầu cúi đầu, đồng thời dâng lên cảm giác có chút quái dị, công tử không giống như mọi ngày bình thường nhưng hắn không dám hỏi.
Lâm Phàm nhẹ ho một tiếng làm mát cổ họng, lấy ra phong thái của một thiếu gia nói: "Đi tản bộ cùng ta."
Người làm muốn nhắc nhở nhưng hắn biết tính nết của công tử thì cho dù có nói ra cũng vô dụng, lại còn khiến cho công tử mất hứng nên chỉ có thể đi theo thôi.
Nơi này quá xa lạ nên bắt buộc phải mang theo một người đề phòng bất trắc.
Đến chỗ khúc quanh, Lâm Phàm sững người dừng lại cước bộ, suýt chút nữa bị đụng trúng mặt rồi. Đang thì định ỷ vào thân phận bá đạo rống lên một tiếng: "Mắt ngươi mù à, có biết ta là ai hay không?"
Nhưng loại tức giận bá đạo này là trước kia hắn không có tư cách nói ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy mình cần phải khiêm tốn, đứng trước mặt là một vị nam tử thân thể cường tráng, mặt vuông, uy vũ nhưng lại rất trẻ tuổi. Xung quanh cũng có không ít người đang nhìn Lâm Phàm.
Dũng giả tương ngộ ngõ hẹp. Lâm Phàm đột nhiên phát hiện ánh mắt của nam tử này nhìn mình có chút quái quái, xem ra không phải là hạ nhân, chắc chắn là một người có địa vị.
Nhưng có địa vị hơn nữa thì sao, còn có thể so sánh với công tử là hắn chắc?
Những người đi theo phía sau nam tử có người lắc đầu cười khổ.
Cũng chính lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng. Lâm Phàm nhấc tay vỗ vỗ vai nam tử: "Huynh đệ, phiền ngươi nhường đường một chút được không?"
Giọng điệu hỏi vô cùng khách sáo.
Tuy không biết đối phương là ai, nhưng hắn trẻ tuổi như vậy nói không chừng cũng có thể là huynh đệ ruột hoặc là thân thích gì đó.
Dùng huynh đệ để xưng hô, chắc không có vấn đề gì đâu.
"Lão gia."
Người làm đi theo Lâm Phàm, trong tay còn cầm theo chút tiền. Thiếu gia muốn ra ngoài chơi lại không có tiền cho nên hắn đi lấy, nhưng lúc hắn quay lại nhìn thấy thiếu gia và lão gia chạm mặt nên liền chạy tới, hồn cũng suýt chút nữa bay mất.
Một tiếng "lão gia" này khiến cho Lâm Phàm sợ kinh hồn khiếp vía.
Cái gì cơ?
Phiền nói rõ một chút. Ngươi hẳn là đang đùa với ta sao?
Người trước mắt tuổi tác chắc cũng chỉ lớn bằng mình, thế nhưng lại là lão gia. Vậy chẳng phải là nói ta là con trai của hắn?
"Hừ!"
Một tiếng phẫn nộ phát ra từ trong cổ họng của nam tử khuôn mặt vuông này. "Hạ nhân nhà ngươi dám tùy tiện đưa chủ tử ra ngoài, chán sống rồi hả?"
âm thanh như sấm rền cũng giống như dã thú đang gào lên.
Giọng nói vang dội.
Phốc! Tên người làm vội quỳ xuống, khuôn mặt bị dọa trắng bệch không còn chút huyết sắc nào.
"Người đâu, lôi tên này ra ngoài dùng gậy đánh chết cho ta."
Nam tử trầm giọng nói.
"Lão gia tha mạng, sau này tiểu nhân không dám nữa."
Tên người làm bị dọa suýt chút nữa tè ra quần, dập đầu liên tục tới nỗi da đầu đều rách ra máu đỏ thấm trên nền gạch xanh.
Lâm Phàm nhìn đơ tại chỗ. Đây là địa chủ của nhà nào vậy, cũng quá càn rỡ ngang ngược đi, dám cả gan coi mạng người như cỏ rác.
Nhìn biểu tình của những người xung quanh đều giống như đây chỉ là chuyện thường ngày nhìn đã quen rồi, đánh chết một tên nô bộc cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Sau đó có hai hộ vệ thân hình cường tráng đi tới, mắt thấy tên người làm đáng thương sắp bị xách đi thì Lâm Phàm không thể mặc kệ được nữa.
"Dừng tay."
Hắn một bước đi tới giơ tay ngăn lại hai người kia. Chỉ bằng vào thể hình này của hắn, nếu như hắn không phải là công tử thì chắc chắn sẽ bị hai hộ vệ kia cho một quyền đánh chết cho mà xem.
"Ai làm người đó chịu, là ta tự mình đi ra ngoài không liên quan gì đến hắn, giết gà dọa khỉ không phải chơi như vậy đâu, có gì cứ nhắm vào ta đây này."
Lâm Phàm là người rất có chính nghĩa, bằng không thì cũng không bị hai vị hảo hán ở trạm xe lửa đánh cho xuyên tới nơi này.
Đương nhiên, thân phận của bản thân là công tử, không cần biết nói thế nào cũng không thể đối xử với mình như kia được.
Tên nô bộc đang quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn, nước mắt nước mũi đầy mặt. Lúc này hắn không dám tin mà nhìn công tử nhà mình. Hắn không ngờ công tử lại nói đỡ cho hắn.
Cảm kích!
Thân là nô tài mệnh mỏng như tờ giấy không đáng nhắc đến, nơi nơi đều dùng mạng của nô tài để thiết lập uy nghiêm, chuyện nhỏ hóa không. Về phần người làm nô bộc như bọn hắn cũng sẽ bị người khác quên lãng, tốt hơn một chút thì xương cốt còn được dùng cỏ bọc lấy, không tốt thì trực tiếp bị vứt xác ở nơi hoang dã không người hỏi thăm.
"Chúc mừng kích hoạt thành công phụ trợ nhỏ."
Trong đầu đột nhiên có âm thanh vang lên. Đây là Bàn Tay Vàng xuất hiện rồi sao?
Lâm Phàm mụ mị nhắm mắt cho ngươi nói một nghìn tám trăm con đường.
Thứ khác không nói, nói về chuyện tiểu thuyết, chỉ cần đưa hắn một thùng bia, hắn đều có thể đem ngươi nói từ nay về sau từ bỏ tiểu thuyết.
Chuyện gì cũng đều bị ngươi nói hết rồi ta còn xem cái rắm.
Rất nhanh.
Lâm Phàm liền phản ứng lại, hắn nhìn thấy những thứ không còn lúc trước, có vài số liệu hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Lâm Phàm:
Thể phách: 9.
Nội lực: 0.
Tâm pháp: 0.
Công pháp: 0.
Điểm nộ khí: 10.
Có chút không hiểu ra làm sao. Lâm Phàm còn chưa xem hiểu thì Bàn Tay Vàng đã kích hoạt, còn cái điểm nộ khí kia là gì vậy?
Chẳng lẽ là? Hắn nghĩ đến một loại khả năng.
"Ha ha ha, Lâm huynh, nhi tử huynh thật có khí phách nha."
Nam tử trung niên đứng một bên cười nói. Nhìn quần áo hoa lệ kia thì chính là đại nhân vật mười phần phong độ.
Lâm Phàm vì muốn chứng thực chân tướng liền trực tiếp mở miệng: "Ngươi nói như vậy không phải là phí lời sao, ta chắc chắn có khí phách rồi."
Điểm tức giận lại nhảy lên, từ 10 nhảy tới 30. Trong lòng Lâm Phàm có manh mối, xem ra đây chính là điểm mấu chốt để mở Bàn Tay Vàng.
Bất quá người cha trẻ tuổi này của mình đang rất tức giận với mình, vốn chỉ có 10 điểm tức giận không biết gia hỏa nào tăng thêm 20 điểm nữa.
Hay là nói, bản thân mình rất vô dụng, đối phương sớm đã không còn ôm hy vọng gì về mình nữa.
Rất có khả năng.
"Nghịch tử, sao ngươi dám ăn nói với Viên lão gia như vậy? Ta để cho ngươi tu luyện "Hổ Sát đao pháp", ngươi có tu luyện không?"
Lâm Vạn Dịch trầm giọng quát.
Đứng một bên, sắc mặt Viên lão gia khẽ biến, hiển nhiên là đang tức giận. Nhưng hắn vẫn cười nói: "Không sao, không sao, tính tình nhi tử có lời liền nói thẳng, không nên trách tội, không nên trách tội."
Lâm Phàm bây giờ đã biết địa vị thân phận của mình, tuy không biết tình huống hiện tại ra sao, nhưng chỉ dựa vào hắn là con trai của đối phương thì hắn chẳng sợ gì, còn có thể chém chết hắn được chắc?
Nhưng mà chờ đã, công pháp? Thế giới này là thế giới gì vậy? Võ hiệp hay là cái khác?
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, không được hoảng.
"Không luyện."
Lâm Phàm đáp.
"Điểm nộ khí: +5."
Tăng lên hơi ít, thật sự là vô dụng như vậy sao?
Trong lòng sớm đã tuyệt vọng cho nên cũng không ôm bất kì hy vọng gì?
Lâm Vạn Dịch nhịn tức nói: "Tại sao không tu luyện?"
Đối với vấn đề này, Lâm Phàm không biết trả lời như thế nào, tu luyện cái rắm, ít nhất cũng phải đem công pháp cho ta đã chứ. Ai mà biết con trai thật sự của ngươi lúc trước ném công pháp đi đâu rồi.
"Không biết công pháp tự mình chạy đâu mất rồi."
Lâm Phàm trả lời thực lòng, đây hoàn toàn là sự thật nhé.
Lòng ngực Lâm Vạn Dịch phập phồng, nộ hỏa khó có thể chịu được nói: "Cút ngay cho ta."
"Được rồi, cút ngay đây."
Cũng không đợi Lâm Vạn Dịch nói thêm, hắn trực tiếp kéo lấy tên người làm đang quỳ dưới đất nhấc chân bỏ chạy.
"Điểm nộ khí: +100."
Lâm Phàm chạy tới nơi xa liền kinh ngạc, tăng thêm một trăm rồi sao?
Mặt Lâm Vạn Dịch xanh mét, nghịch tử, đúng là tên nghịch tử mà! Lắc đầu cảm thán, trong lòng một mảnh hiu quạnh. Sau này phải làm sao đây?
Viên lão gia ở một bên an ủi nhưng trong lòng cười đến nở hoa, quả thực là danh bất hư truyền nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT