Cẩu Tử thấy công tử nhà mình ngồi yên ở đó không nói một lời, còn tưởng rằng công tử sợ mắt phải ảnh hưởng đến hình tượng.
"Công tử, hay là hôm nay chúng ta không ra ngoài nữa, ở trong phủ nghỉ ngơi thật tốt một hôm."
Cẩu Tử đề nghị nói.
"Nghỉ ngơi? Có gì cần thiết phải nghỉ ngơi đâu, không ra ngoài một ngày cả người ta đều cảm thấy khó chịu, mắt phải công tử ta vừa sưng vừa đen thế thì đã làm sao, còn có thể ảnh hưởng gì tới ta được chắc, chuẩn bị đồ đạc đi ra ngoài thôi."
"Ngươi thuận tiện chạy đi gọi Trần quản sự tới đây cho ta."
Lâm Phàm mới không muốn ở mãi trong phủ, chỉ là một bên mắt sưng tím mà đòi ngăn cản bước chân hắn hay sao, đó là chuyện không thể nào. Cho dù là bị mù, bị đui thì cũng không thể.
Lâm Phàm đợi ở cửa phủ một lúc, sau đó Trần quản sự lau mồ hôi trên trán vội vã chạy tới, nói:
“Công tử, người đây là đang muốn đi đâu sao?”
Lão có chút hoảng, công tử lại muốn ra ngoài, mắt đã như vậy rồi còn không ngăn được bước chân công tử, lão gia mà biết thì chỉ sợ lại tức điên lên mất thôi.
“Trần quản sự, cha ta có biết tối qua có người hành thích ta không?”
Lâm Phàm hỏi.
“Biết ạ.”
Trần quản sự đáp lời.
Lâm Phàm có chút đau lòng, tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy sao, nếu đã biết con trai độc nhất của mình đêm qua gặp phải thích khách, thế mà không tới an ủi một chút.
Hầy, thật đáng buồn, đáng tiếc.
Thôi vậy, vẫn nên là ra ngoài tiêu dao một chút, tự an ủi nội tâm lạnh lẽo này.
"Biểu ca, có phải huynh đang muốn ra ngoài không? Ta đã sắp xếp chuyện hôm nay ổn thỏa rồi, từ hôm nay trở đi ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ huynh, cam đoan không để thích khách có cơ hội ra tay nữa."
Châu Trung Mậu vừa đến đã nói.
Hắn không bỏ được biểu ca, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, trước khi bắt được thích khách thì hắn phải bảo vệ biểu ca chu toàn.
"Biểu đệ, cả đêm hôm qua ngươi không ngủ còn gì, tốt nhất ngươi vẫn nên nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi."
Biểu đệ này thật sự rất tốt, cảm tình cũng rất sâu đậm, thời thời khắc khắc luôn nghĩ đến mình.
Châu Trung Mậu phất phất tay, nói: "Biểu ca cứ yên tâm, bằng khả năng của ta thì năm ngày năm đêm không chợp mắt cũng chẳng có bất kỳ cảm giác mệt nhọc gì."
Đây chính là chỗ tốt trong cảnh giới cao thâm võ đạo. Người bình thường một ngày mà không ngủ thì đều cảm thấy mệt sống mệt chết, nhưng hắn thì tuyệt đối không.
"Biểu đệ, đừng nói nhiều nữa, từ nay về sau biểu ca nhất định sẽ đối tốt với ngươi."
Lâm Phàm vỗ vỗ vai Châu Trung Mậu cảm thán vạn phần, hắn giờ còn có thể nói được cái gì nữa. Có người biểu đệ như thế này thì hắn cũng nên mãn nguyện rồi a.
"Biểu ca..."
Trong lòng Châu Trung Mậu chấn động, hắn cảm thấy bản thân nhận được sự yêu thích của biểu ca.
"Biểu đệ."
Lâm Phàm trịnh trọng gật đầu, sau đó quay đầu nói: "Đi thôi."
Trong phủ.
"Nghịch tử kia có ngoan ngoãn ở hậu viện không?"
Lâm Vạn Dịch hắn ngồi nhấp trà ở đó rồi hỏi.
Ngày thường ngược lại không có chuyện gì, chuyện lớn nhất hắn cần làm chính là duy trì trật tự của U Thành.
Ngô lão đáp: "Công tử vừa mới đi ra ngoài rồi ạ."
Răng rắc!
Lâm Vạn Dịch nghe vậy lại thấy bực mình, năm ngón tay siết chặt chén trà liền vỡ vụn, hắn nghiến răng nói: "Nghịch tử, tên nghịch tử này làm sao cũng không thể thay đổi được, hắn thực sự muốn làm ta tức chết mới được phải không!"
Ngô lão lắc đầu, thời gian gần đây số lần lão gia nóng giận rõ ràng đã tăng lên nhiều hơn so với lúc trước.
"Nộ khí: +50."
Lâm Phàm đang nhàn nhã đi dạo trong thành, nhìn thấy điểm nộ khí lại tăng lên, không biết phải nói cái gì. Có nhất thiết phải như vậy không?
Bất quá cũng được, có chút điểm nộ khí, rất có ích cho việc tăng điểm, tăng thêm rồi sẽ có tác dụng rõ rệt.
Chỉ dựa vào vài chiêu của Hổ sát đao pháp khẳng định không ổn, xem mắt của mình đều biến thành cái dạng gì rồi.
Thể phách vẫn chưa đủ, nếu có thể tăng điểm thể phách thì sau này bị người khác đánh vào mắt cũng chẳng thâm đen như thế.
"Trần quản sự, con đường này là ai quy hoạch vậy, bước lên không thoải mái chút nào, sao lại không dùng gạch xanh lát xuống?"
Lâm Phàm hỏi.
Trần quản sự trong lòng liền hoảng, công tử nhắc đến con đường này làm gì vậy?
Sao lại làm cho người khác có cảm giác không ổn thế này.
"Công tử, con đường này không có ai quản ạ, gạch xanh lát đường thật sự cần phải tiêu một số tiền lớn."
Trần quản sự nói.
Lâm Phàm lắc đầu đối với chuyện này biểu thị sự đáng tiếc. "Tạm thời không nói vấn đề này nữa, đưa ta đi xem đồng ruộng còn trống đi."
Lâm Phàm tìm chút chuyện để làm, công tử phú gia mà không làm chút chuyện chấn động, còn có thể là công tử phú gia sao?
Cho dù bản thân thừa nhận thì người khác cũng không thừa nhận, hắn đã bước đầu hiểu được tình hình nhà mình rồi, lão cha tiện nghi kia chắc chắn là loại cường giả sâu không lường được, chỉ cần ta không ra khỏi U Thành, không làm chuyện gì có lỗi thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.
Nếu thật sự có vấn đề. vậy thì có lão cha đứng mũi chịu sào là được rồi.
"Được ạ, thưa công tử."
Trần quản sự không biết phải làm sao, công tử muốn đi xem, hắn còn có thể ngăn cấm được chắc, thôi vậy, dù sao cũng đã thế này rồi thì đi cùng công tử thăm thú một chút cũng không sao.
Lâm gia lớn như vậy cuối cùng cũng vẫn là giao cho công tử không phải sao?
Đi qua Thuần Hương Các lại gặp người quen.
"Á, đây không phải là Lâm công tử sao? Mắt ngươi sao vậy, bị ai đánh hả, ông trời thật có mắt nha."
Lương Dung Kỳ dẫn theo nô bộc đang mua sắm ở trong thành, nô bộc theo sau đang xách túi lớn túi nhỏ trong tay, sợ hãi rụt rè đứng phía sau, hiển nhiên trong lòng rất sợ tam công tử nhà mình.
Lâm Phàm dừng lại, nhìn bộ dạng Lương Dung Kỳ đang cười trên nỗi đau của người khác, lập tức không thoải mái phun ra một câu: "Liên quan quái gì đến ngươi?"
Bị mắng một câu, Lương Dung Kỳ hiển nhiên phát nộ, nói: "Họ Lâm kia, ta đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi đừng có mà hung hăng càn quấy."
"Nộ khí: +66".
"Ta hung hăng càn quấy thì đã làm sao? Tam công tử Lương gia ngươi cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với ta, đại ca ngươi thì còn có thể nhé."
Lâm Phàm nói.
"Ngươi...."
Lương Dung Kỳ dễ bị kích động lửa giận, thở dốc phù phù, dăm ba cầu liền bị Lâm Phàm khiến cho tức bốc khói.
"Nộ khí: +88."
Lâm Phàm không phải rất muốn nói chuyện với tên tố chất nhân phẩm thấp kém này, nhưng kiếm chút điểm tức giận từ tên gia hỏa này cũng khá là dễ dàng, vậy thì không ngại nói thêm vài ba câu.
"Lâm Phàm, tên phế vật nhà ngươi còn có mặt mũi mà nói ta sao?"
Lương Dung Kỳ phẫn nộ quát, đồng thời cũng có chút đắc ý, cảm giác giống như đang chiếm được thế thượng phong vậy.
Dân thường xung quanh đã trốn thật xa, công tử nhà hào môn mâu thuẫn, những lão bách tính bình thường như bọn hắn há có thể dây vào, chỉ có thể tạm tránh sóng gió mà thôi.
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi chính là một tên ngu ngốc."
Lâm Phàm nghiêm túc nói.
"Nộ khí: +100."
Lương Dùng Kỳ thân là tam công tử Lương gia, người bình thường gặp hắn thì có ai không mang lòng sợ hãi, cũng chỉ có Lâm Phàm dám đối mặt với hắn nói những lời như vậy, lại có thể khiến hắn á khẩu không phản bác được, cũng không biết nên làm thế nào.
"Ngươi nói cái gì?"
Lương Dung Kỳ rống lên, đôi mắt đỏ ngầu, nếu võ đạo của hắn mạnh hơn một chút, nói không chừng đầu hắn cũng bốc khói rồi.
Lâm Phàm nói lại lần nữa:
"Ngươi là tên ngu si đàn độc thối nát."
"Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc...."
"Nộ khí: +223."
Lương Dung Kỳ bị mắng đến không nói lại được, tần suất trong đầu lưu động tương đối cao, sau đó liền banh tim nổ phổi hét lên: "Dạy dỗ tên phế vật này cho ta."
Những nô bộc sau lưng nhìn nhau.
Tam công tử, người đây là nghiêm túc thật sao?
Chúng ta chỉ là nô bộc bình thường không có chút tu vi nào, người lại bảo chúng ta giáo huấn người khác, muốn làm chuyện này cần ít nhất cũng phải cho chúng ra tu luyện một chút a.
Lâm Phàm lắc đầu đáng tiếc, một tên tam công tử Lương gia tốt như vậy đã bị tức điên hết cả người.
Bất quá cũng không tệ lắm, điểm nộ khí lại được tăng thêm không ít, cũng không tốn công vô ích.
"Biểu đệ, đánh hắn cho ta."
Lâm Phàm tùy tiện nói.
Ra ngoài khó tránh khỏi gặp phải vài chuyện phiền phức, nhưng không sao hết vì đã có biểu đệ ở đây, phiền phức này cũng không phiền lắm, đánh hắn thôi là xong, ở đâu ra lắm chuyện như vậy chứ.
"Được, biểu ca."
Châu Trung Mậu rất nghe lời, không cần biết đối phương là tam công tử Lương gia hay gì, trực tiếp xông lên phía trước, đánh thôi là xong chuyện.
Binh binh bốp bốp!
Lâm Phàm không muốn nhìn, chẳng có gì thú vị cả. Tiếng kêu gào thảm thiết nặng nề bỗng lên xuống có cao có thấp, nếu như có nhạc sư ở đây, nói không chừng sẽ có linh cảm mà viết ra một bản nhạc sôi nổi khảng khái, chuyện này không hẳn là tệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT