Kiều Nguyễn nhíu mày: “Thẩm Phụ, có phải hôm nay anh cố ý muốn chọc tức em phải không?”
Thẩm Phụ lập tức lắc đầu, an tĩnh một lát, anh do dự chỉ chân cô.
Nhắc nhở cô: “Có lẽ không che được.”
Kiều Nguyễn cúi đầu xem, lúc này mới nhìn đến dấu hôn màu đỏ trải rộng đan xen trên chân mình.
Kiều Nguyễn: “……”
Cô đi đến trước gương toàn thân, không chỉ trên đùi, cổ và cánh tay cũng dày đặc.
……
Thẩm Phụ tươi cười làm bộ anh sai rồi, nhưng lần sau anh vẫn dám.
Anh lấy ra một cái quần dài đưa cho cô: “Mấy ngày nữa là hết, đến lúc đó lại mặc váy cũng được.”
Kiều Nguyễn không để ý đến anh, cầm lấy đi thay quần áo.
———–
Mấy ngày nay cô không thèm nói chuyện với Thẩm Phụ, có chuyện gì cũng để Thẩm Kiều ở giữa làm ống loa.
Nhưng trí nhớ của trẻ con rất ngắn ngủi, cũng chỉ nhiều hơn 7 giây của cá vàng vài giây thôi.
Kiều Nguyễn bảo bé đi nói với ba: “Hôm nay cậu được nghỉ, lát nữa đến nhà bà ngoại ăn cơm.”
Thẩm Kiều ôm búp bê của mình xoay mông, truyền lời với ba ba ngồi bên cạnh: “Bà ngoại muốn ăn cơm, nhà cậu được nghỉ ạ.”
Thẩm Phụ biểu hiện rất ân cần: “Mấy giờ đi?”
Thẩm Kiều nói với Kiều Nguyễn: “Ba ba hỏi mấy giờ đi ạ.”
“Bốn giờ rưỡi đi.”
Thẩm Kiều: “Bốn giờ rưỡi đi ạ.”
“Được.”
“Ba ba nói được.”
Kiều Nguyễn đứng dậy.
Thẩm Phụ cũng đứng dậy đi theo.
Thẩm Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ mình cũng nên đi cùng.
Tuy rằng không biết vì sao phải đi, nhưng bé vẫn đi theo.
Ôm theo Thẩm Băng Mộng Lệ đời thứ hai.
Thẩm Băng Mộng Lệ đời thứ nhất đã sớm bị ba không cẩn thận vặn rụng đầu, chôn rồi.
Lúc trước bởi vì chuyện này mà Thẩm Kiều dỗi ba ba, suốt một tuần không chịu nói chuyện cùng.
Thẩm Phụ ở nhà vốn là tầng đáy của chuỗi thức ăn. Thẩm Kiều đi qua kéo tay áo ba ba: “Mẹ giận ạ?”
Thẩm Phụ gật đầu: “Hình như vậy.”
Thẩm Kiều học giọng điệu ngày thường mẹ dạy dỗ mình: “Sao lúc nào ba cũng khiến người ta tức giận vậy.”
Thẩm Phụ nhẹ giọng cười cười, ngồi xổm xuống, giúp con gái cài lại cúc áo: “Có thể là bởi vì ba ba không ngoan.”
“Vậy tại sao ba lại không ngoan?” Bé hỏi vẻ mặt nghiêm túc.
Cho nên Thẩm Phụ cũng đáp với vẻ mặt nghiêm túc: “Bởi vì ngày thường mẹ quá cưng chiều ba.”
Thẩm Kiều một tay chống cằm: “Cho nên là mẹ sai, cô giáo nói rồi, cưng chiều sẽ hủy diệt cả cuộc đời một đứa trẻ.”
Thẩm Phụ cười cười, ôm con vào trong ngực: “Đợi lát nữa con đi dỗ mẹ cho ba được không, mẹ thương con hơn.”
“Không được.” Thẩm Kiều lắc đầu: “Cô giáo dạy, phạm sai lầm phải biết chịu trách nhiệm, ba là người lớn rồi, phải dũng cảm.”
Có lẽ sợ ba ba khổ sở nên bé vẫn rất nghĩa khí bảo đảm một câu: “Ba yên tâm đi, con sẽ giúp ba.”
Kiều Nguyễn từ toilet ra, Thẩm Phụ vẫn còn chờ ở bên ngoài.
Cô không thèm nhìn anh, xoay người rời đi.
Thẩm Kiều cọ tới cọ lui đi tới, hay tay giấu sau lưng.
“Mẹ, nếu ba không nghe lời thì mẹ phải dạy dỗ lại ba, đừng không thèm để ý đến ba, ba thật đáng thương.”
Thật ra Kiều Nguyễn cũng không giận mấy, chỉ là cô cảm thấy dáng vẻ ủy khuất này của Thẩm Phụ rất đáng yêu nên muốn ngắm thêm một hồi.
Nghe Thẩm Kiều nói, cô nhẹ giọng cười cười: “Con sợ ba ba buồn à?”
Bé gật đầu, sau đó từ phía sau lấy ra một cái chày cán bột: “Mẹ, mẹ dùng cái này đánh ba đi, đánh xong thì đừng giận nữa được không.”
……
Thẩm Phụ rũ mắt, cười nhẹ ra tiếng.
“Là thân sinh đấy.”
——
Trường của Thẩm Vọng 4 giờ tan học, có xe đón đưa, trực tiếp đưa đến cửa nhà.
Vốn Kiều Nguyễn muốn để Thẩm Phụ mỗi ngày đi đón cậu nhưng Thẩm Vọng không muốn.
Có lẽ cậu sợ như vậy sẽ làm phiền đến người khác nên rất kiên trì.
Người tự ti sẽ luôn theo bản năng sợ phiền toái đến người chung quanh.
Bởi vì sợ hãi bị ghét bỏ.
Loại cảm giác này Kiều Nguyễn rất hiểu, cho nên cô cũng không cưỡng cầu.
Nghe thấy tiếng nhạc của xe đưa đón, Thẩm Kiều kích động chạy ra bên ngoài, trên tay còn cầm cái chày cán bột.
“Chú nhỏ!”
Tiếng hét kích động đến nỗi suýt lạc cả giọng.
Thẩm Vọng sợ bé chạy quá nhanh sẽ té ngã nên duỗi tay đỡ.
Nhìn thấy cái chày cán bột trong tay bé thì nghi hoặc vài giây, sau đó tịch thu đồ vật.
“Chạy chậm một chút.”
Thẩm Kiều kích động: “Hôm nay đến nhà bà ngoại, bà ngoại cháu làm thịt kho tàu ngon lắm luôn, còn có cả chân giò kho nữa!”
Thẩm Vọng gật gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Kiều thật là vui, xoay vòng vòng quanh cậu, tuy chân ngắn nhưng chạy rất nhanh.
“Hôm nay cháu phải ăn hai bát cơm đầy!”
Thẩm Vọng không nói, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nắm lấy bé.
Bởi vì sợ bé ngã.
Đường trong sân trải đá, bên cạnh là vườn hoa, không phải đất bằng, rất dễ dàng vướng ngã.
Sau khi Thẩm Vọng về phòng thì buông cặp sách xuống rồi thay quần áo.
Lúc ra ngoài, cậu thấy Kiều Nguyễn đang nhìn Thẩm Kiều mặc áo khoác.
Cô nhóc mặc rất chậm, tay cứ bị xỏ nhầm.
Sau đó lại mặc lại từ đầu.
Kiều Nguyễn dạy con không nghiêm khắc lắm nhưng cũng không dung túng con.
Lớn như vậy cũng nên học được cách tự mặc quần áo.
Mãi mới mặc xong, Thẩm Kiều mệt thở dài.
“Mẹ, tại sao con người lại phải mặc quần áo, các bạn động vật đâu cần mặc đâu?”
Kiều Nguyễn thấy con cài cúc áo xiêu xiêu vẹo vẹo, ngồi xổm xuống cởi ra cài lại cho con: “Bởi vì chống lạnh, hơn nữa thân mình trần trụi thật chướng tai gai mắt.”
Bé nhìn Hướng Dương đang phơi nắng ngoài sân, nó là cháu gái của Tiểu Hoa Lê.
“Nhưng mà Hướng Dương cũng không mặc quần áo, nó còn lộ cái bụng phơi nắng cơ, hôm qua con nhìn thấy nó đi tè, cửa phòng khách còn không đóng.”
“Hướng Dương là mèo, không giống chúng ta.”
Ánh mắt Thẩm Kiều ao ước nhìn Hướng Dương: “Con cũng muốn làm một con mèo không cần mặc quần áo.”
Khó khăn lắm mới sửa sang xong, xe Thẩm Phụ từ gara ra dừng lại trước cửa.
Trời vừa mưa xong, trên mặt đất đầy những vũng nước, Thẩm Kiều đi ủng, chuyên tìm những chỗ có vũng nước để dẫm.
Thậm chí còn xúi giục Thẩm Vọng cùng nhau dẫm.
Kiều Nguyễn nghe được động tĩnh, nhìn về bên này chau mày: “Thẩm Kiều!”
Thẩm Kiều mím môi, tội nghiệp trốn sau Thẩm Vọng.
Kiều Nguyễn lắc đầu thở dài, nói với Thẩm Vọng: “Tiểu Vọng, em đừng để ý đến nó.”
Thẩm Kiều nhỏ giọng nói với Thẩm Vọng: “Chúng ta mới là bạn tốt, chú đừng nghe mẹ cháu.”
Lần đầu tiên chơi “cô lập” được đáp lại, Thẩm Vọng trầm mặc thật lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừ.”
Đi vào nhà bà ngoại, Hạ Y Nhiên nhìn thấy Thẩm Kiều thì vui vẻ bế cô nhóc không chịu buông.
Thẩm Kiều rất thích thể hiện, trẻ con nhà khác phải là người lớn thuyết phục mãi mới có thể không tình nguyện biểu diễn tài nghệ.
Cô nhóc này không đợi người khác mở miệng, trực tiếp hát luôn bài hát tiếng Anh mình mới học được.
Bà ngoại vui vẻ nói: “Bé ngoan của bà thông minh quá, còn biết hát tiếng Anh.”
Bé ngẩng đầu ưỡn ngực, hát từ A đến Z, hát xong bảng chữ cái.