Thẩm Kiều ôm cái hộp còn cao hơn cả người khiến cho mình đứng cũng không vững.

Một tay Thẩm Phụ nhẹ nhàng đỡ lưng giúp con khỏi té ngã.

Bé cười cảm ơn Thẩm Vọng, lời nói cực kỳ ngọt ngào: “Cảm ơn quà của chú, cháu thích lắm, thích muốn chết.”

Thẩm Vọng rũ mắt, không dám nhìn bé, ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo góc áo.

Lý Nguyệt Minh sờ đầu của cậu, cười nói với Thẩm Kiều: “Chú con chọn riêng cho con đấy.”

Thẩm Kiều đưa hộp cho ba ba, nhờ ba cầm giúp, nói muốn đưa chú đi xem căn cứ bí mật.

Mặt Thẩm Vọng còn ửng đỏ, Thẩm Kiều nắm tay cậu, cậu còn vài lần muốn buông ra.

Trong mắt có những tia sợ hãi.

Lý Nguyệt Minh ngồi xổm xuống, sửa sang lại cổ áo thay cậu: “Sẽ không có người ghét bỏ em, em đừng sợ.”

Thẩm Vọng vẫn cúi đầu, không nói lời nào.

Kiều Nguyễn nhìn một màn này cảm thấy có chút đau lòng.

Thương Thẩm Vọng trường kỳ phải sống trong hoàn cảnh áp lực như vậy.

Cậu phảng phất chính là phiên bản thu nhỏ của Thẩm Phụ, thành tích xuất sắc, chỉ số thông minh cao, rõ ràng hẳn là vạn người chú mục, tự tin kiêu hãnh, vậy mà lại phải lớn lên trong gia đình áp lực như thế này.

Thẩm Vọng.

Cậu mang theo hy vọng được sinh ra chứ không phải là nơi để người khác ký thác hy vọng.

Kiều Nguyễn bảo Thẩm Kiều dẫn chú đi chơi, còn không quên nhỏ giọng dặn dò: “Đừng có ăn vạ, cũng đừng chọc chú không vui.”

Thẩm Kiều nói nhất định sẽ không.

Sau đó cũng không màng đến sự mâu thuẫn của Thẩm Vọng, mạnh mẽ nắm tay cậu: “Cháu là em bé ngoan, sẽ không bắt nạt chú, chú đừng sợ.”

Bé lôi kéo cậu lên trên lầu: “Lầu hai là căn cứ bí mật của cháu, cháu bảo ba ba xây cho cháu cái lâu đài ở đó, chú biết lâu đài là gì không, chính là nơi mà công chúa ở đấy, nhà cháu có lâu đài, cháu cũng là công chúa.”

Kiều Nguyễn nghe được lời này, cười bé mặt dày không sợ người khác chê cười.    

Thẩm Kiều quay đầu làm mặt quỷ với cô, sau đó lại nói với Thẩm Vọng: “Cháu có thể cho chú làm hoàng tử, bởi vì chú sinh cho cháu một tiểu công chúa.”

Thẩm Vọng sững lại.

Lý Nguyệt Minh nhắc nhở bé: “Bảo bối Kiều Kiều, chú của con không sinh con được.”

Vẻ mặt bé khó hiểu, nhẹ nhàng nghiêng đầu: “Tại sao ạ, thân thể chú có khiếm khuyết gì ạ?”

Cả nhà chết lặng.

Kiều Nguyễn bất đắc dĩ đỡ trán, bảo bé đừng nói nữa, đi ngắm lâu đài hay là chơi búp bê gì đó đi, đừng ở chỗ này tiếp tục mất mặt.

Thẩm Kiều lại làm mặt quỷ với cô, sau đó mới xoay người sang chỗ khác, nhỏ giọng mách với Thẩm Vọng: “Về sau chúng ta không chơi với mẹ nữa.”

Tuổi còn nhỏ đã học được cô lập người khác.

Trước kia lôi kéo Thẩm Phụ cô lập Kiều Nguyễn, kết quả ba ba không bao giờ đứng về phe của bé.

Con nhóc này tủi thân cực, lại bắt đầu lôi kéo mẹ cô lập ba ba.

Bởi vì sợ con khóc, cho nên Kiều Nguyễn đành phải làm bộ làm tịch phối hợp một chút.

Tuy rằng tất cả những thứ này đến tối đều bị Thẩm Phụ đòi lại.

Đền thịt cho anh.

Bảo mẫu lo Thẩm Kiều không ăn cơm, đợi lát nữa sẽ đói nên định đi dỗ dành bé xuống ăn một chút.

Kiều Nguyễn bảo bà không cần phải quan tâm đến nó: “Nếu nó đói bụng, cháu sẽ bảo Thẩm Phụ làm cho nó một chút.”

Bảo mẫu chần chờ: “Vậy thật phiền toái.”

“Không phiền, cô cứ ăn của cô đi, mặc kệ nó, bắt nó ăn nó lại càng làm ầm ĩ.”

Bảo mẫu thấy cô nói như vậy, trong lòng tuy rằng vẫn có chút băn khoăn, nhưng cũng chỉ có thể ngồi xuống.

Thẩm Phụ múc canh cho Kiều Nguyễn, bảo cô để nguội một chút rồi hẵng uống.

Ngược lại anh cũng không ăn mấy, chỉ tập trung bóc tôm cho Kiều Nguyễn.

Kiều Nguyễn nói chuyện với Lý Nguyệt Minh, vừa cúi đầu đã thấy trước mặt có một bát tôm đã được bóc vỏ.

Cô ôm Thẩm Phụ, sến sẩm làm nũng: “Cảm ơn ông xã ~”

Trên tay Thẩm Phụ còn mang bao tay dùng một lần, mới vừa lột tôm xong, phía trên còn dính mỡ, sợ làm bẩn quần áo của cô nên hơi nâng tay lên.

Độ cong nơi khóe mắt đầy nuông chiều: “Cái này hơi cay, em đừng ăn nhiều quá không lại đau dạ dày đấy.”

Cô ngoan ngoãn nghe lời gật đầu: “Vâng ~”

Lý Nguyệt Minh ở bên cạnh đã sớm thấy nhiều không trách, Thẩm Phụ tính tình lãnh đạm cũng chỉ có lúc ở bên Kiều Nguyễn mới có thể sinh ra loại phản ứng hóa học kỳ quái này.

Cô gọi cái này là tình yêu vô dụng.

Tình yêu ở trước mặt cẩu độc thân đều là vô dụng.

Nhưng cô gái ngồi bên cạnh Lý Thận lại nhẹ giọng cười cười, giọng Ngô nông* mềm mại hỏi anh: “Bọn họ kết hôn bao lâu rồi?”

(Giọng Ngô nông: thường được sử dụng để mô tả phương ngữ Ngô ở Tô Châu, tỉnh Giang Tô, vì ngôn ngữ này nhẹ nhàng và du dương.)

Lý Thận thấy ly của cô đã cạn thì cầm lấy bình nước chanh bên cạnh rót cho cô: “Chắc cũng mấy năm.”

Anh không quá xác định nhìn về phía Kiều Nguyễn.

Người sau nói ra thời gian chính xác.

Cô gái cười dựa vào người Lý Thận: “Anh chị hạnh phúc thật đấy, em cũng hy vọng sau này em và A Thận kết hôn rồi cũng có thể giống như anh chị vậy.”

Lý Thận không quen ở bên ngoài có hành động thân mật, bất động thanh sắc đẩy cô ra: “Em ăn cá không?”

Đề tài bị dời đi, cô gái kia hiển nhiên cũng có chút không vui, nhưng cũng không nói gì, gật gật đầu: “Gỡ xương giúp em.”

Kiều Nguyễn hỏi Lý Nguyệt Minh: “Thẩm Vọng mấy ngày nay ở một mình à?”

Lý Nguyệt Minh gật đầu, nhắc tới cậu, đáy mắt cô có chút lo lắng: “Tính tình chú Thẩm mấy năm nay càng thêm cổ quái, thậm chí tới mức cố chấp. Mấy năm trước khỏi bệnh, tu dưỡng một thời gian rồi hai tháng trước ra nước ngoài, từ đấy không về, thỉnh thoảng mới gọi điện cho tớ hỏi thăm tình hình của Thẩm Vọng.”

Lúc nói đến ra nước ngoài, Lý Nguyệt Minh theo bản năng nhìn về phía Thẩm Phụ.

Dù sao thì chú Thẩm mấy lần tới tới lui lui đi Anh, mục đích cũng chỉ có một.

Chính là vì đi gặp mẹ đẻ của Thẩm Phụ.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, chú Thẩm xuất thân cao quý, nếu thật sự muốn tìm, danh viện thiên kim nào chả có, nhưng chú lại một lòng một dạ với mẹ Thẩm Phụ.

Cố chấp đến thành bệnh.

Điểm này cực kỳ tương tự với Thẩm Phụ.

Hiện giờ đã sống nửa đời người, lại không tiếc công lặn lội ra nước ngoài làm tiểu tam.

Ngày đêm tằng tịu với nhau.

Trên mặt Thẩm Phụ cũng không có bất kỳ điều gì khác thường, chỉ chuyên tâm bóc tôm cho Kiều Nguyễn.

Có đôi khi Lý Nguyệt Minh sẽ nghĩ, nếu Kiều Nguyễn cũng giống như mẹ Thẩm Phụ, cũng kết hôn với người đàn ông khác.

Vậy có phải Thẩm Phụ cũng sẽ giống như chú Thẩm không?

Lý Nguyệt Minh không dám nghĩ sâu về chuyện này, bởi vì những thứ xấu xa trong xương cốt Thẩm Phụ cũng không kém chú Thẩm chút nào.

Anh giống như địa lôi chưa được xử lý, tự bản thân đã mang tính nguy hiểm.

Bất cứ lúc nào cũng có khả năng nổ mạnh.

Chẳng qua anh cũng đủ may mắn, người anh yêu lại lần nữa quay trở về bên cạnh.

Bữa cơm hôm đó ăn xong, Lý Nguyệt Minh tâm sự riêng với Kiều Nguyễn.

Nhắc tới Thẩm Vọng, Lý Nguyệt Minh tràn đầy lo lắng: “Tớ sợ, về sau nó sẽ giống như Thẩm Phụ.”

Sân phơi cách phòng đồ chơi của Thẩm Kiều rất gần, Kiều Nguyễn thậm chí có thể nghe thấy tiếng cười giòn tan của Thẩm Kiều.

Một chút cũng không có rụt rè của bé gái.

Kiều Nguyễn chần chờ hỏi Lý Nguyệt Minh: “Nếu không tớ đón thằng bé tới ở bên này?”

Lý Nguyệt Minh có băn khoăn: “Lỡ bị ba nó biết……”

“Nói với bảo mẫu trong nhà, đến lúc ông ta hỏi thì bảo nó ở nhà, nếu ông ta về thì tớ cũng đưa nó về.”

Lý Nguyệt Minh sau khi nghe xong, cảm thấy biện pháp này cũng rất được.

“Vậy bên phía Thẩm Phụ?”

“Tớ sẽ nói với Thẩm Phụ, cậu yên tâm, anh ấy sẽ đồng ý.”

Lý Nguyệt Minh thở phào một hơi: “Đồng ý là được.”

Hai người lại đông xả tây kéo hàn huyên một hồi, đề tài chuyển tới trên người bạn gái nhỏ của Lý Thận.

Rõ ràng trước đó vài ngày Lý Nguyệt Minh còn rất có hảo cảm, nhưng bây giờ cũng không thể chịu được cái giọng nói của cô ấy.

“Có phải mấy em gái phương nam đều thích làm nũng như vậy không?”

Kiều Nguyễn cười nhắc nhở cô: “Cậu cũng là  người phương nam.”

Lý Nguyệt Minh nói mấy cái đó cô không học nổi: “Bên cạnh tớ không có ai nói chuyện như vậy, có đôi khi tớ còn sợ lưỡi con bé đó bị thắt nút luôn.”

“Lý Thận thích là được.”

“Tớ thấy hình như Lý Thận cũng ngấy rồi.”

Quả thật.

Một tay Kiều Nguyễn chống mặt, nhớ tới một màn vừa rồi.

Lý Thận vì trốn bạn gái mà ngả hết cả người ra.

Lý Nguyệt Minh cảm khái một câu: “Mấy hôm trước mẹ tớ còn nhắc mãi, nói là coi như đã giải quyết xong một cọc tâm sự, nếu mối này của Lý Thận tan, tớ đoán bà lại tức đến phát ngất mất.”

Cửa phòng phía sau bị mở ra, Thẩm Kiều ôm một con búp bê từ trong bước ra, trên gương mặt tròn đáng yêu hiện lên một chút bất mãn.

Bé đi tới oán giận: “Mẹ với mẹ nuôi nói chuyện to quá, khó khăn lắm con mới dỗ cho Tinh Mộng Tuyết Phách ngủ mà lại bị hai người đánh thức.”

Tinh Mộng Tuyết Phách, tên cũng cầu kỳ ghớm.

Lý Nguyệt Minh nhìn búp bê Barbie trong ngực bé, duỗi tay chạm chạm vào mắt nó: “Mẹ thấy đôi mắt này của nó không nhắm được, sao con biết được nó ngủ hay thức.”

“Con với nó có có thần giao cách cảm!”

Thẩm Kiều cười hỏi: “Con biết thần giao cách cảm có nghĩa là gì không?”

Thẩm Kiều nghiêm túc: “Trái tim của con và nó có dòng điện, đó là cách cảm.”

Kiều Nguyễn tiếp tục hỏi: “Thế thần giao là gì?”

Bé không biết.

Đứng ngẩn người ở đó.

Qua thật lâu, Thẩm Vọng từ bên trong ra, nhìn Thẩm Kiều liếc mắt một cái, do dự đi đến trước mặt Lý Nguyệt Minh.

Cậu nhẹ giọng hỏi: “Phải về ạ?”

Lý Nguyệt Minh vừa thấy cậu, gương mặt tươi cười trêu ghẹo vừa rồi cũng thu lại, ngồi xổm xuống, đau lòng sờ sờ đầu cậu, hỏi: “Em có thích nơi này không?”

Cậu sửng sốt một chút, trầm mặc cúi đầu không nói chuyện.

Lý Nguyệt Minh kiên nhẫn hỏi lại: “Tiểu Vọng của chúng ta có thích nơi này không, có muốn ở lại không?”

Lông mi cậu hơi rung động nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Thẩm Kiều nghe Lý Nguyệt Minh nói như vậy, kích động đến mức quên cả Tinh Mộng Tuyết Phách còn đang ngủ trong ngực mình.

Bé ôm lấy đùi Kiều Nguyễn, ngửa khuôn mặt nhỏ hỏi cô: “Mẹ, chú nhỏ có thể ở lại nhà chúng ta ạ?”

Kiều Nguyễn cười khẽ: “Chỉ cần chú nhỏ của con đồng ý.”

Thẩm Kiều lập tức bắt đầu lôi kéo, tuổi còn nhỏ nhưng trên người đã lộ ra tài ăn nói của nhân viên bán hàng kim bài.

Dùng các loại búp bê và váy nhỏ xinh đẹp để dụ dỗ cậu.

Kiều Nguyễn bất đắc dĩ đỡ trán, vừa định nói cho bé, chú nhỏ là nam, không chơi búp bê, cũng không mặc váy.

Kết quả Thẩm Vọng thật cẩn thận gật đầu, giọng nói thực nhẹ nhàng.

“Được.”

Cuối cùng cũng có bạn, Thẩm Kiều cực kỳ sung sướng, nói từ hôm nay trở đi chính là chị em tốt với cậu.

Về sau muốn cùng nhau đi nhà trẻ.

Khi Kiều Nguyễn nói cho bé, chú nhỏ đã học tiểu học, bé còn khổ sở một hồi lâu.

Hóa ra chỉ có mỗi mình bé còn là một bạn nhỏ.

Đêm khuya, sau khi Lý Nguyệt Minh và bọn Lý Thận rời đi, Kiều Nguyễn dọn dẹp một gian phòng trẻ em: “Ngày mai chị bảo anh em về nhà lấy quần áo cho em, em muốn mang gì có thể nói với chị.”

Cậu chui vào chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Là đôi mắt đào hoa hình quạt, vừa đen vừa sáng.

Một đôi mắt rất hồn nhiên, Kiều Nguyễn nhớ tới mấy năm trước lần đầu nhìn thấy cậu, khi đó cậu còn chưa như thế này.

Sẽ khóc sẽ quấy, bừng bừng sức sống.

Cuối cùng cậu vẫn không nói gì.

Tối hôm đó, mãi cho đến 3 giờ mà Kiều Nguyễn còn chưa ngủ.

Thẩm Phụ ôm cô: “Mất ngủ?”

Kiều Nguyễn gật đầu, rúc vào trong ngực anh: “Em cảm thấy Thẩm Vọng thực đáng thương.”

Cổ họng anh khẽ ừ một tiếng, không có phản ứng quá lớn.

Kiều Nguyễn lại ôm anh chặt thêm một chút.

“Nhìn thấy nó là em lại nghĩ đến anh khi còn nhỏ.”

Thẩm Phụ lúc ấy, có phải cũng từ một gốc cây tràn ngập chờ mong với thế giới, từ từ biến thành một nhánh hoa khô héo không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play