"Anh Sanh, làm một điếu đi ạ."

Hạ Sanh lấy kẹo trong túi ra cho vào miệng, vị đào mật ngọt nhẹ nhàng bao phủ khắp khoang miệng. Hạ Snah cong cong khóe miệng nói "Cai"

Hoắc Siêu một lát sau mới phản ứng kịp cực kì kinh ngạc nói "Đm, anh Sanh vậy mà lại cai thuốc lá!"

Trong đám bọn họ Hạ Sanh là người hút thuốc nhiều nhất, 24 tiếng thuốc lá không bao giờ rời tay. Nhưng nhìn chuyện đang xảy ra, Hạ Sanh lại cứ nhẹ nhàng phiêu phiêu mà nói bản thân cai thuốc.

Hoắc Siêu vừa mới mồi lửa điếu thuốc đã bị Hạ Sanh quăng cuốn sách vào đầu "Đi ra ngoài hút."

Vương Béo qua đỡ lấy hắn, thấy Hạ Sanh vậy mà còn đang giải đề thi. Tuy bọn họ đều biết rằng thành tích Hạ Sanh tốt nhưng là anh em ở bên cạnh hắn một thời gian. Đây là lần đầu tiên thấy được dáng vẻ Hạ Sanh học tập.

"Anh Sanh, thành tích anh tốt rồi còn nỗ lực có phải không muốn lưu đường sống cho đám phàm nhân chúng em không hả."

Hạ Sanh cười nhạo một tiếng, không nói nhiều lời.

Trước đó hắn thấy nhân sinh này chẳng có gì thú vị, mà ý nghĩ xằng bậy trong lòng lại vĩnh viễn không bao giờ có khả năng làm được nên mới thả mình vào trụy lạc.

Ai mà ngờ đến, trời cao có thể thấy nửa đời trước hắn quá khổ khó mà có một lần rủ lòng thương xót hắn một lần. Trao cho hắn một bảo bối tốt nất trên thế giới.

Bùi Hướng Dương không thích mùi thuốc lá, hắn sẽ cai thuốc.

Bùi Hướng Dương muốn hắn chuyên tâm học tập, vậy hắn phải nổ lực học tập.

Chỉ cần cậu ấy nói một câu.

Chỉ cần có thể làm cho cậu ấy vui vẻ.

Hết thảy đều đáng giá.

Nghĩ đến chuyện đó một chút mà khóe môi Hạ Sanh đã không nhịn được nhếch lên.

Hoắc Siêu và đám đàn em thấy thế thì rơi vào khủng hoảng, mấy người ghé tai nhau lải nhải mà đàm luận "Anh Sanh dạo gần đây bị cái gì vậy?"

" Sau kỳ nghỉ về đã bắt đầu là lạ á."

" Chuẩn, tao cứ cảm thấy trên người anh Sanh cứ tản ra một cái mùi của bọn đang yêu đương là sao chúng mày?"

"Ừm..hình như đúng là có mùi đó, nhưng mà... không thể nào."

Đám người lặng thinh nhìn nhau, tuy vừa vào tiết huấn luyện quân sự đã phát sinh sự tình kia đã làm nhiều nữ sinh thích Hạ Sanh phải chùn bước. Cơ mà tóm lại cũng có khá nhiều người to gan. Không ngoài ý muốn tất cả bọn họ đều nhận được đáp án từ chối.

Hoắc Siêu còn chưa nhìn thấy hắn cho bất kì một nữ sinh nào sắc mặt tốt, nên cũng khó tưởng tượng Hạ Sanh sẽ thích ai.

Vì cái đề tài bát quái này quá nhập tâm thế nên bọn họ bỏ lỡ thời cơ trốn học. Hoắc Siêu, Vương Béo cũng buộc phải ở lại học tiết toán với Hạ Sanh.

Giáo viên toán là một ông thầy đầu hói cũng kiêm luôn chức chủ nhiệm giáo dục ở Nhất Trung, dạy học thì buồn tẻ nghiêm khắc có tiếng. Thấy mấy người Hoắc Siêu có mặt lại cố ý làm khó dễ, cố ý kêu bọn họ lên giải bài tập.

Cuối cùng cũng chờ đến khi Hạ Sanh lên đài, giải đúng bài toán khó nhất trong đề.

Người đàn ông đầu hói đối với Hạ Sanh có thể nói là vừa yêu vừa hận, lần đầu tiên thấy hắn nghiêm túc giải đề như thế trong lòng khó tránh vui mừng thay hắn.

Ông vỗ vỗ vai hắn "Không tồi, xuống chỗ ngồi đi."

Ngũ Tạng.

Từ lúc Quốc khánh đến nay cũng đã qua một thời gian, bầu không khí trong lớp vẫn có vẻ như rời rạc như cũ vất vả nhai qua chương trình học một ngày.

Buổi chiều vừa nghe đến giờ tan học, bọn học sinh cả ngày ốm yếu xiên xẹo đột nhiên hồi máu tỉnh lại..

Lâm Cường hưng phấn quay đầu rủ rê "Đi thôi, Dương Bảo cùng ăn cơm hưm."

Bùi Hướng Dương đang định cùng nhóm Lâm Cường đi căn tin, điện thoại trong túi đột nhiên run lên.

Bình thường ít có người nào lại nhắn tin cho cậu giờ này lắm. Cậu cuối đầu vừa nhìn thấy quả nhiên là Hạ Sanh nhắn.

[ Có rảnh không? Tôi có mua cơm rồi, đang ở rừng cây trường em đấy."

Bùi Hướng Dương đọc tin nhắn khóe môi không tự giác mím mím cười. Cậu lại ý thức được biểu tình này của mifnhc so chút phô trương quá mức vội chấn chỉnh lại. Sau đó nói "Các cậu cứ đi trước đi, tớ có chút việc phải làm."

Lâm Cường "A? Dương Bảo có cần tụi tớ giúp cậu không."

Bùi Hướng Dương đã chạy ra ngoài cửa quay đầu lại nói "Không cần đâu, tớ sẽ tự giải quyết."

Trong rừng cây râm mát, vừa rồi đổ mưa trong không khí thoang thoảng hương thơm của bùn đất và lá cây.

Bùi Hướng Dương mang giày thể thao màu trắng đi qua tầng tầng lá rụng.

Thời gian này ở đây không hề có người, Bùi Hướng Dương chỉ liếc mắt một cái đã thấy thiếu niên với thân người tú đĩnh như trúc.

Cậu vui sướng chạy về phía hắn, lòng ngập tràn vui sướng "Hạ Sanh, Hạ Sanh ơi."

Hạ Sanh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp còn có mái tóc hơi rối do bị gió thổi tung bay.

Giây tiếp theo hai thân ảnh giao vào nhau. Bùi Hướng Dương bị thiếu niên ôm vào lòng.

Cái ôm hắn nóng bỏng, thân thể hai người dán vào nhau truyền đến âm thanh tim đập không thể khống chế được.

Sau khi tách nhau ra, Bùi Hướng Dương cuối đầu nhìn chằm chằm mũi giày mình, lỗ tai hồng như nhỏ máu. Vì quá thẹn thùng nên nói chuyện không thành câu " Cậu, cậu sao sao lại như vậy....." Giống như không thể tìm được từ ngữ nào để hình dung hắn, cậu chỉ có thể nhỏ nhỏ lẩm bẩm lên án người ta "Rõ ràng, tối hôm qua mới gặp nhau mà."

"Nhưng mà từ khi tách ra tối hôm qua đến nay tôi chỉ nhớ em." Giọng nói so với gió thu còn ôn nhu hơn.

Hai chữ "Yêu đương" đối với các thiếu niên tuổi dậy thì mà nói vừa là khao khát vừa xa lạ, tuy rằng đã từng có vô số lần ảo tưởng qua. Nhưng cái ngày thật sự đến lại không thể nào tránh khỏi vô thố và ngây ngô.

Bùi Hướng Dương chưa từng yêu đương với ai, cũng chưa từng nghe lời âu yếm từ ai mới bị Hạ Sanh dễ dàng tống cho một đống thính đến mức đỏ mặt.

Bắt đầu từ nhỏ Bùi Hướng Dương đã phát hiện, cậu cùng Hạ Sanh đều cùng nhau đọc sách cùng nhau học bài vậy mà hắn vẫn luôn là người học nhanh hơn cậu. Nhưng mà vì sao ở trong chuyện tình cảm, đối phương cũng y như vậy bình tĩnh tiếp thu rồi thành thạo hơn cả cậu. Rõ ràng Hạ Sanh đã yêu ai bao giờ đâu vì sao hắn lại có thể nói ra những lời thế này như đây là cuộc trò chuyện bình thường vậy nhỉ?

Bùi Hướng Dương đương nhiên không biết, đối với Hạ Sanh mà nói đây chính là khung cảnh hắn đã vọng tưởng quá nhiều lần. Thời điểm đối mặt với Bùi Hướng Dương sự khẩn trương này mưới chính là thái độ bình thường của hắn. Hắn thật cẩn thận đem hết toàn lực để cố gắn thử thách bản thân làm bạn trai cậu, kiệt lực triển lãm ra bộ dạng tốt nhất cho Bùi Hướng Dương xem.

"Ưm.. cậu có thể đừng nhìn tớ như thế được không."

Ánh nhìn Hạ Sanh quá trần trụi, Bùi Hướng Dương muốn lơ đi cũng không lơ được.

Tính cách cậu ấy vừa tốt, ngay cả bộ dáng khi ăn cơm cũng ngoan ngoãn như vậy.

Từ cổ họng hắn nhẹ lên tiếng "Ừm."

Hạ Sanh hơi hơi quay mặt qua hướng khác, Bùi Hướng Dương mới thấy thả lỏng hơn một chút.

Giây tiếp theo, thiếu niên bên cạnh thản nhiên nói "Xem em xinh đẹp."

Bùm một phát cả mặt Bùi Hướng Dương đều hồng thấu.

Bởi vì trước đó thường bị so sánh đối lập với Bùi Ngọc cậu thật sự ôm lấy sự tự ti vào người. Sau đó từ khi lên cao trung có nhiều bạn học thường khen cậu đẹp. Ban đầu vẫn còn kinh ngạc, thẹn thùng, đến giờ đã nghe mãi thành quen.



Cơ mà đây là lần đầu tiên Hạ Sanh nói cậu đẹp. Rõ ràng cậu thấy người đẹp trai ở đây là Hạ Sanh mới đúng.

Cậu có chút xấu hổ lại không nhịn được....ưm trộm vui vẻ chút xíu.

Bùi Hướng Dương ăn xong muỗng cơm cuối cùng, nhỏ giọng đáp lại "Cậu cũng thế."

Nghe thấy câu nói như được động viên Hạ Sanh đột nhiên ngoái đầu nhìn lại. Từ góc độ này hắn nhìn thấy Bùi Hướng Dương hơi hơi cuối đầu thu dọn hộp cơm bên cạnh. Chỉ lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng cùng với mái tóc mềm mại.

Thu dọn xong rác Bùi Hướng Dương xoay đầu đôi mắt sáng ngời nhìn thiếu niên nói "Đi thôi nào."

Đồ ăn có chút cay khiến đôi môi cậu đỏ bừng.

Hạ Sanh nhìn thấy đột nhiên lại muốn hôn lên nó.

Đúng hơn là nếu có thể hắn đều muốn hôn cậu bất cứ lúc nào và ở cứ nơi nào.

Chính là cậu ấy xinh đẹp tinh xảo như vậy, giống như là một món đồ sứ chỉ cần khẽ chạm vào sẽ ngay lập tức vỡ tan.

Quá trình cai thuốc lá vừa thống khổ vừa gian nan, mỗi khi lên cơn thèm thuốc lá Hạ Sanh lại ăn một viên kẹo mà đối phương yêu thích nhất.

Hắn nghĩ nếu như khi hôn môi, Bùi Hướng Dương có thể nếm được hương vị kẹo mà cậu ấy yêu thích nhất.

Từ khi tan học đến tiết tự học buổi tối có một tiếng rưỡi nghỉ ngơi, ăn cơm xong vẫn còn dư thời gian hai người liền tản bộ dưới hàng cây.

Bùi Hướng Dương đột nhiên nhớ đến "Cậu đến đây từ khi nào vậy?"

Biết cậu ấy không thích mình trốn học, thiếu niên có thói quen luôn trầm mặc ứng đối hết thảy lần này mở miệng giải thích "Tiết cuối là tiết thể dục, tôi xin nghỉ đi qua đây."

Nghe thấy cậu không làm ảnh hưởng đến việc học của hắn, Bùi Hướng Dương mới chịu "Ưm" một tiếng.

6 giờ chiều, sắc trời đã dần dần tối đi.

Hai người sóng vai đi cùng nhau, ngón tay luôn cố ý vô tình mà khẽ chạm. Bùi Hướng Dương rụt rụt ngón tay, để ý thấy động tác của đối phương Hạ Sanh mím chặt môi, trong lòng lại có chút thất vọng, hắn mạnh mẽ áp xuống ý định muốn nắm tay cậu.

Lần đầu tiên yêu đương cậu không thể giữ bình tĩnh như Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương cậu quá ngây ngô lại khẩn trương. Sau khi bình ổn cảm xúc thẹn thùng, lần nữa đưa tay đến gần mà lần này Hạ Sanh lại thờ ơ cậu tiếp giống như không hề có ý định muốn nắm tay cậu.

Cậu ngẩn đầu thoáng nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Hạ Sanh. Nháy mắt lại hiểu rõ tại sao tình hình lại ra như vầy.

Sự chú ý đều đặt ở người bên cạnh, Hạ Sanh lập tức phát hiện "Làm sao vậy?"

Bùi Hướng Dương dừng chân, bĩu môi không vui nói "Tớ có phải là bạn trai của cậu hông?"

Nghe thấy bốn chữ "Bạn trai của cậu" trái tim hắn đập nhanh đến mức muốn nổ tung.

"Đúng vậy."

"Vậy sao cậu không chịu nắm lấy tay tớ."

Hạ Sanh ngơ ngẩn "Em....muốn tôi nắm tay em thật sao?" Lời nói vừa dứt, hắn liền ý thức được việc làm của bản thân có bao nhiêu ngu ngốc.

Trái tim hắn nhanh chóng bị mật ngọt tràn vào lấp đầy, hắn không hề chừng chừ mà nắm lấy tay Bùi Hướng Dương.

Bàn tay của người chơi đàn, vừa thon dài, mềm mại, lòng bàn tay lại không hề có một chút vết chai sạn. Hạ Sanh cao lớn, bàn tay cũng to hơn, hắn nhẹ nhàng khóa trọn bàn tay bé nhỏ kia vào lòng bàn tay mình.

Lòng bàn tay hắn nóng bỏng cũng giống như cái ôm của hắn.

"Tôi xin lỗi em." Hạ Sanh thành thật nói xin lỗi với cậu, âm thanh tràn ngập ôn nhu "Lần sau sẽ không như vậy nữa."

Người đang yêu luôn dễ dàng bị đối phương bắt lấy cảm xúc mà đối vưới người mình thích cẩn thận quá mức, kể cả người thông minh cũng sẽ trở nên nhạy cảm đa nghi.

Bùi Hướng Dương hào phóng nhón mũi chân cho Hạ Sanh một cái hôn nhẹ lên gương mặt.

Hạ Sanh nhìn cậu cười đôi mắt cong cong "Tớ tha thứ cho cậu đấy, lần sau muốn cậu tự chủ động cơ."

Cậu vừa dứt lời, một luồng hơi thở nóng rực ngay lập tức ập vào mặt.

Chờ đến lúc Bùi Hướng Dương phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, cậu đã bị người ta kéo vào sau rừng cây. Cả người bị đôi tay thiếu niên giam lại. Trong miệng nếm được vị kẹo ngọt ngào quen thuộc, đây là kẹo vị đào mật mà cậu thích nhất.

Hôn xong, Bùi Hướng Dương không còn sức lực mà dựa cả người lên vai Hạ Sanh, nhỏ giọng thở phì phò.

Mặt cậu đỏ đến mức phát nhiệt mà nghĩ nghĩ trong lòng: Lần sau mình không thể nói mấy lời như vậy nữa, Hạ Sanh sẽ lại tự suy diễn mất!

P/s: Cảm ơn đã đọc và bình chọn.

Tình yêu ngốc nghếch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play