Có 7 ngày nghỉ lễ, đi chơi ở ngoài hết 3 ngày còn dư lại 4 ngày nghỉ.
Bệnh tình Bùi Ngọc tui rằng đã ổn hơn nhiều nhưng cả nhà vẫn xoay quanh hắn cả ngày. Cả tháng nay Phương Nhã Lan đã bồi ở bệnh viện hơn nửa. Đầu tháng 10 Bùi Quyết Minh từ Ma Đô quay về, từ đó mỗi ngày cũng đến bệnh viện mấy lần.
Sau khi về nhà, Bùi Hướng Dương không biết vì sao lại bị cảm mạo, cả người mơ màng nằm trên giường cả người không còn sức lực.
Người giúp việc đã về nhà, Phương Nhã Lan ở bệnh viện với Bùi Ngọc, Bùi Tử Giang ở nơi khác, Bùi Quyết Minh buổi chiều đã đi ra ngoài chơi với bạn bây giờ còn chưa về.
Bùi Hướng Dương nằm trên giường cả ngày, đến tối cậu bị đói đến tỉnh dậy.
Trong nhà không có một người nào, Bùi Hướng Dương đói đến mức dạ dày ẩn ẩn đau. Cậu đi xuống lầu tìm đồ ăn, trong tủ lạnh chỉ còn lại một quả táo.
Bùi Hướng Dương rửa quả táo rồi ăn, lại rót một ly sữa bò lạnh uống xong dạ dày lại càng không thoải mái.
Một lần nữa cậu quay về giường nằm, thấy trên màn hình điện thoại hiện lên liên tiếp mấy thông báo, trong đó có tin nhắn Hạ Sanh gửi đến. Hỏi cậu tối nay có muốn ra ngoài cùng hắn không.
Bùi Hướng Dương chui vào ổ chăn, gian nan trả lời tin nhắn.
[ Tớ không đi đâu, hình như tớ bị cảm mạo rồi.]
Không chờ tin nhắn trả lời lại, Bùi Hướng Dương liền không chống cự nổi cơn cảm mạo ập đến, lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Bùi Hướng Dương bị một loạt âm thanh sột soạt đánh thức, hình như âm thanh truyền đến từ cửa sổ.
Trong phòng không có kéo màn, đèn đường lập lòe ánh vào cửa sổ. Bùi Hướng Dương mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thấy thiếu niên trèo lên cửa sổ vào phòng "Hạ Sanh ơi."
Vì bị bệnh, giọng nói Bùi Hướng Dương mềm nhũn.
Hạ Sanh nhìn Bùi Hướng Dương núp trong ổ chăn, gương mặt rõ ràng đã ửng đỏ. Hắn ngồi xuống mép giường, vươn tay chạm vào trán cậu.
Quá nóng.
"Có nước ở đây không?" Hạ Sanh tìm một vòng trong phòng, phát hiện ly nước đã cạn sạch.
Bùi Hướng Dương nhẹ nhàng nói "Không có."
"Trong nhà không có ai hết."
Cậu quá yếu ớt.
Hạ Sanh nhìn thấy Bùi Hướng Dương như vậy vô cùng lo lắng.
Hắn mơ hồ biết được một ít tình huống nhà Bùi Hướng Dương, có một anh trai ưu tú và một em trai ốm yếu bệnh tật. Đứa con giữa ngoan ngoãn quá mức càng dễ dàng bị bỏ qua.
Ở nơi hắn không nhìn thấy, Bùi Hướng Dương đã gặp bao nhiêu phớt lờ để phải chịu không ít ủy khuất không ít.
Bùi Hướng Dương rất muốn nói chuyện với Hạ Sanh, nhưng mà hiện tại cậu quá mệt mỏi chỉ lát sau lại ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Bùi Hướng Dương bị nhẹ nhàng đánh thức. Hạ Sanh đỡ cậu ngồi dậy, động tác thật cẩn thận. Hắn lấy ra viên thuốc hạ sốt trong bao nilon đưa Bùi Hướng Dương uống vào, mang nước nóng đã được thổi nguội đến bên môi cậu.
Uống thuốc xong một lát sau Bùi Hướng Dương cảm giác đỡ hơn nhiều.
Ít nhất cậu đã có sức lực mở miệng nói chuyện.
Thiếu niên canh giữ ở đầu giường cậu, bàn tay thường thường dán lên trán cậu xem xem cậu đã hạ sốt chưa.
Bàn tay chạm lên trái một chút khiến trong lòng Bùi Hướng Dương đặc biệt thỏa mãn.
Hạ Sanh không vui "Bệnh thành như vậy, còn cười được."
Bùi Hướng Dương giống như làm nũng mà dùng gương mặt cọ cọ vào lòng bàn tay hắn chưa rút lại, chọc đến mức lòng bàn tay hắn dường như cũng nóng lên rút lại.
"Nhưng mà tớ vui vẻ mà. Có cậu ở bên cạnh, chăm sóc cho tớ."
Trong trí nhớ cậu được người khác quan tâm chăm sóc rất ít, đa số thời điểm cậu đều phải dựa vào bản thân mình nổ lực vượt qua.
Trong lúc nói chuyện giọng Bùi Hướng Dương có điểm nghẹt mũi do bị cảm, bình thường đã mềm mụp bây giờ ngược lại có vẻ càng nũng nịu mềm mại đáng yêu.
Nhiệt độ đã giảm không ít, Bùi Hướng Dương duỗi tay nắm lấy ngón tay Hạ Sanh để ở mép giường thật cẩn thận hỏi "Sao cậu lại tới đây vậy."
"Là do cậu lo lắng cho tớ hả?"
Lý trí nói cho hắn rằng hắn phải phủ nhận, tuy nhiên khi đối mặt với vẻ ánh mắt nóng rực hàm chứa sự mong đợi của Bùi Hướng Dương. Hạ Sanh nháy mắt quăng mũ cởi giáp chấp nhận số mệnh nói "Đúng vậy."
Vốn đã mua hai vé xem phim, muốn lấy cớ bạn đưa cho hay rút thăm trúng thưởng cái gì cũng được. Chỉ cần có thể lừa người ta ra ngoài đi xem phim cùng nhau. Không nghĩ tới nhận được tin Bùi Hướng Dương bị bệnh.
Hạ Sanh ngồi một chốc rồi lại đi ra ngoài, ước chừng qua vài phát sau hắn quay lại với chén cháo trên tay.
Nấu cháo ít nhất cũng phải tốn nửa tiếng, vậy Hạ Sanh đã nấu từ khi nào?
"Không ngon lắm, trước tiên ăn tạm chút đi. Chờ đến khi hết bệnh rồi, tôi dẫn đi ăn món ngon." Thiếu niên ngồi ở mép giường trong tay cầm một chén tay còn lại múc một muỗng cháo trắng mới nấu xong còn nóng bốc khói. Hạ Sanh cẩn thận thổi cho cháo nguội, mới cẩn thận đưa đến bên miệng Bùi Hướng Dương.
Chờ đến khi đưa muỗng qua Hạ Sanh mới ý thức được hành động này của mình. Dù cho có nói là thanh mai trúc mã tốt với nhau cũng có vẻ thân mật quá mức.
Hắn cầm muỗng ngón tay không tự nhiên dùng sức siết chặt, đốt ngón tay đều trắng xanh.
Có phải hắn biểu hiện quá rõ ràng hay không.
Bùi Hướng Dương có thấy ghê tởm hắn chứ?
Thiếu niên trước mắt giống như gốm sứ tạo thành, sau khi Hạ Sanh sững lại một chút lại cong cong đôi mắt hạnh cười cười với hắn, dùng giọng nói vui sướng nói "Hạ Sanh thật là tốt."
Cậu nói xong, liền tiến lên há miệng ăn luôn một ngụm cháo.
Cháo trắng không hề có vị, lại không có thịt băm ăn vào khô khốc. Nhưng mà trong lúc bị cảm lại là món ăn tốt nhất.
Hạ Sanh rũ mi mắt, che giấu cảm xúc trong đôi mắt.
Một chén cháo xuống bụng làm cái dạ dày luôn không thoải mái của Bùi Hướng Dương đỡ hơn nhiều.
Cậu xốc chăn lên, xoa xoa cái bụng nhỏ được ăn no.
Bùi Hướng Dương mặc một cái áo ngủ thỏ con màu trắng, vạt áo bị xốc lên một chút để lộ ra vòng eo mềm mại tuyết trắng.
Hạ Sanh nhìn thoáng qua sau đó im lặng mà dời tầm mắt đi chỗ khác..
Con người là loại động vật được một tấc lại muốn thêm một bước, không ai được nuông chiều một lần thì sẽ bắt đầu hiểu chuyện hơn. Nếu đã phát hiện có người đối xử tốt với mình liền sẽ cậy sủng mà kiêu.
Thể chất Bùi Hướng Dương mùa hè sợ nóng mùa đông sợ lạnh, nãy giờ chui vào trong chăn đã đổ mồ hôi khắp người bây giờ cậu muốn mở điều hòa.
Bị Hạ Sanh quát bảo ngừng lại còn có chút ủy khuất.
Trái tim Hạ Sanh bị biểu tình ủy khuất của cậu làm cho mềm nhũn, hắn kéo màn cửa ra một chút quay lại dỗ dành Bùi Hướng Dương như một bé con.
"Chờ hết bệnh rồi thì mở điều hòa nhé."
Có thể là do cơn sốt vẫn chưa lui thế nên đầu óc vẫn còn mơ hồ. Có thể do đêm nay Hạ Sanh quá ôn nhu ngược lại khiến cậu có một cảm giác thõa mãn xa lạ.
Bùi Hướng Dương ngoan ngoãn nằm trong chăn, lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang canh giữ bên cạnh giường.
Qua một hồi lâu, Bùi Hướng Dương mới mở miệng "Hạ Sanh"
"Ừm."
"Hiện tại 10 giờ rồi, anh cả tớ sắp về tới rồi đấy."
Hạ Sanh hiểu những lời này của cậu giống như hạ lệnh đuổi khách.
Lúc hắn đứng lên ngón tay Bùi Hướng Dương lộ bên ngoài theo động tác của hắn mà khẽ ngoéo một cái, như là một động tác theo tiềm thức.
Thiếu niên đi đến cạnh cửa sổ, Bùi Hướng Dương có chút khẩn trương nói "Anh cả chưa về mà, cậu đi bằng cửa chính đi đừng leo cửa sổ nữa. Nguy hiểm lắm!."
Tuy rằng động tác mỗi lần hắn nhảy vào cửa sổ thật sự rất ngầu.
Cửa phòng đóng lại ngăn ánh đèn ngủ bên trong, chỉ còn lại một mình Bùi Hướng Dương cùng không gian tĩnh mịch.
Cậu tham luyến mà vươn ngón tay chạm chạm vào vị trí Hạ Sanh vừa ngồi, nơi đó dường như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Nếu chưa nếm được cảm giác có người ôn nhu bên cạnh bầu bạn thì sau khi quay trở về hiện thực cô đơn cũng không có khổ sở trong lòng như vậy.
Bùi Hướng Dương vùi mặt vào ổ chăn trong lòng nổi lên chua xót.
Đôt nhiên cửa phòng đang đóng bị mở ra một lần nữa, Bùi Hướng Dương không có tâm tư để ý đến.
Giây tiếp theo ổ chăn bị xốc lên, thân hình thiếu niên ấm áp dán lên sau lưng.
Ngửi thấy hương vị quen thuộc, Bùi Hướng Dương ngốc ngốc "Cậu, cậu sao lại, quay về thế."
Hạ Sanh tính toán muốn đi thật. Nếu ánh mắt đôi phương không nhìn hắn tỏ vẻ lưu luyến như thế, giống như sau khi hắn thật sự rời đi rồi cậu lập tức sẽ òa khóc.
Hạ Sanh không nói gì, thiếu niên trầm mặc duỗi tay ôm cậu từ phía sau lưng.
Động tác này làm cả người Bùi Hướng Dương run lên, cậu bắt đầu nói chuyện trở nên lắp bắp "Tớ, tớ, tớ sẽ lây bệnh, cảm, cho, cậu đó."
Đây rõ ràng là một hành động vô cùng lớn mật đã thế còn ẩn chưa vô số loại khả năng có thể xảy ra.
Cậu ấy sẽ sợ hãi, ghê tởm hay là giãy giụa.
Nhưng tất cả mọi sự sợ hãi kháng cự đều không có xảy ra, cậu ấy vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy. Thuận theo tùy ý hắn bày ra tham lam sự ái muội ôm lấy mình.
Trong bóng đêm, Hạ Sanh nhẹ nhàng dựa sát đầu vào cổ Bùi Hướng Dương sung sướng cười cười "Tôi không sợ bị lây bệnh."
Hai ngày kế tiếp, mỗi buổi tối Hạ Sanh đều sẽ tới Bùi gia.
Bùi Quyết Minh có ở nhà hắn sẽ trèo cửa sổ, không có thì Bùi Hướng Dương liền trộm chạy xuống mở cửa cho hắn vào.
Bùi Hướng Dương khóa cửa phòng, không ai biết trong nhà có thêm một người xa lạ.
Tối nay đèn từ phòng Bùi Quyết Minh còn sáng, Hạ Sanh liền trèo cửa sổ vào phòng. Bùi Hướng Dương sớm giống như một bé thỏ con canh giữ bên cạnh cửa sổ nhận lấy đồ vật từ tay hắn. Rồi lùi ra để thiếu niên trèo vào phòng.
Động tác trèo cửa sổ của ắn càng ngày càng thành thạo lưu loát, một tay chống lên bệ cửa chân dài bước vào trong phòng, vạt áo tung bay theo bức màn.
"Món tối nay là cháo thịt nạc thêm trứng vịt bắc thảo, miễn cưỡng đồng ý cho cậu ăn thêm hai cái sủi cảo chiên."
Bệnh cảm và sốt của Bùi Hướng Dương đã khá hơn, nhưng mấy ngày nay Hạ Sanh vẫn không cho cậu chạm vào những món ăn quá dầu mỡ. Đêm nay có thể ăn sủy cảo chiên quả thật là hạnh phúc vỡ òa.
Đột nhiên từ cửa phòng vọng vào hai tiếng gõ, trong chớp mắt tim Bùi Hướng Dương muốn nhảy ra ngoài.
Bùi Quyết Minh tử vặn tay nắm cửa lại phát hiện cửa bị khóa từ bên trong.
Hắn đứng ngoài cửa nói "Anh sắp đi ra ngoài một chuyến, em có muốn mua cái gì không?"
"Không, không có ạ."
Bùi Quyết Minh nhíu mày, lại gõ gõ vào cửa hai lần "Hình như buổi chiều em chưa ăn có đúng không?"
Bùi Hướng Dương nhanh chóng trả lời "Em đã ăn rồi. Anh cả, anh không cần quá lo đâu ạ, em mệt quá nên đang ngủ thôi."
"Vậy được rồi, nếu có đói bụng thì nhắn tin cho anh."
"Dạ dạ, cảm ơn anh cả!"
Ngoài cửa phòng không còn động tĩnh gì, Bùi Quyết Minh đi rồi.
Lúc này Bùi Hướng Dương mới như được đại xá, vừa rồi cậu còn tưởng chưa khóa cửa phòng thiếu chút nữa bị dọa hết cả hồn.
Còn chưa kịp bình tĩnh lại, Bùi Hướng Dương đã phát hiện ra giờ khắc này cậu đang mặt đối mặt với Hạ Sanh nằm trong ổ chăn. Vừa nãy quá khẩn trương cậu chỉ có thể nghĩ đến giấu người dưới chăn.
Vì cả cái chăn khá to nên nếu muốn nằm vừa cả hai người thì phải nằm sát gần nhau. Gần đến mức mặt đối mặt đều có thể cảm giác được hô hấp đối phương.
Bỗng nhiên mặt Bùi Hướng Dương nóng phừng, cậu thò đầu ra khỏi ổ chăn sau đó làm bộ như chưa có gì mà trườn cả người ra ngoài.
Chỉ là không quá vài giây, cậu liền cảm giác thiếu niên sau lưng lại dựa người theo sát.
Thiếu niên ngay thẳng trong sạch nói "Che che lại, nhanh nhanh lên đi."
Bùi Hướng Dương nhấp môi, rặng đỏ đã lan tới cổ.
Hai ngày trước cậu cảm mạo Hạ Sanh không cho phép cậu mở điều hòa, sợ ban đêm cậu đá chăn ra cứ ôm ôm đắp chăn lại làm cậu ra nhiều mồ hôi. Nhưng mà hiện tại cậu đã sắp khỏi bệnh rồi mà Hạ Sanh vẫn còn ôm cậu.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng từ thiếu niên sau lưng, bởi vì eo bị người ta siết lấy nên cả người cậu giống như bị khí vị từ thiếu niên bao bọc lấy.
Bùi Hướng Dương lập tức mặt đỏ tim đập nhanh, một lát sau cậu mới mở miệng "Hạ Sanh, thật ra tớ hết bị cảm lạnh rồi."
Ý cậu là, tớ không muốn cậu ôm như vậy nữa.
Hạ Sanh dừng lại một chút, vài giây sau mới buông lõng cánh tay.
Bùi Hướng Dương đột nhiên không kịp phòng bị mà xoay người lại, nhìn thấy dưới đáy mắt hắn còn chưa kịp thu hồi hết tình yêu càng sự thâm trầm.
Đáy lòng Hạ Sanh hoảng loạn vội vàng rũ mi, hắn sợ hãi ánh mắt quá mức lộ liễu sẽ bị cậu ấy phát hiên ra tâm tư âm u của hắn.
Bùi Hướng Dương dường như chẳng phát hiện gì, nói chuyện bình thường với hắn "Hạ Sanh, cậu nói rất đúng. Thời điểm cao trung hình như thật sự càng ngày càng có nhiều người thích tớ. Trước kì nghỉ, bọn Hạng Thiệu Kiệt muốn hẹn tớ, Hàn Dục hay ngay cả Lâm Tương Bắc hình như cũng mời tớ đi chơi."
"Lần trước kì thi liên trường, tớ qua Tam Trung thi còn có người đến tỏ tình."
"Lần trước cậu có hỏi tớ rằng vì sao không tìm một nữ sinh xinh đẹp yêu đương đi. Hi hi, nói thật, đúng là tớ có nghĩ đến việc yêu đương."
Trong bóng tối, ngón tay Hạ Sanh lặng lẽ nắm chặt, ánh mắt hắn kề bên tuyệt cảnh. Quả thật hận không thể ngay lập tức lắp kín miệng người trước mắt, vì sao cậu ấy lại phải nói những lời này trước mặt hắn, dùng phương thức này tra tấn hắn.