*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Ngư tỷ
- ----
Về phía Đoạn Phí, sau khi bị Giang Nhất Minh từ chối, hắn ta ngơ ngác trở về nhà.
Hắn ta cầm trong tay một chai rượu, uống đến say đứ đừ.
Một đêm qua đi, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Đoạn Phí chống đỡ cái đầu đau nhức khó chịu vì uống rượu, đi chân trần ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, nhưng không có ai ở đó, hắn ta lẩm bẩm chửi một tiếng, đang định đóng cửa lại thì đột nhiên sững người, nhìn vết sơn đỏ như máu trên mặt đất.
Hắn ta cứng ngắc đưa mắt nhìn lên trên, cuối cùng nhìn thấy một tờ giấy ghi chú trên cửa:
"Làm người thành thật chút, nếu không bí mật sẽ không còn là bí mật"
Đoạn Phí lẩm bẩm đọc lên, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ướt đầy sống lưng, say rượu gì đó đều bay hết sạch.
Hắn ta trợn mắt lên, tinh thần tỉnh táo dáo dác nhìn xung quanh.
Hồi tối hắn ta vừa mới nổi lên ý tưởng báo thù Giang Nhất Minh thì sáng hôm nay đã nhận được thư cảnh cáo.
Đoạn Phí cả người run lên, sắc mặt tái nhợt nhìn không ra người.
///
Khi Giang Nhất Minh thức dậy thì đã là trưa, cả căn hộ rộng lớn chỉ còn mình y.
Trong bếp có một tờ giấy ghi chú do Chung Thịnh để lại, trên tờ giấy là số điện thoại gọi thức ăn của khách sạn ở trên, Giang Nhất Minh gọi ba phần kem, hai cái bánh donut và một cái bánh ngọt nóng hổi vừa ra lò.
Tiếp tân khách sạn lúc nhận được điện thoại biểu tình trên mặt đều cứng đờ, nhưng âm thanh vẫn nhẹ nhàng điềm tĩnh đáp lại.
Chờ đến lúc Bào Khải Văn bước vào, liền thấy Giang Nhất Minh lười biếng ngồi trên ghế sofa của phòng khách, tay đang ôm một ly kem lớn, trên miệng còn dính bánh donut, ăn đến mức quai hàm đều căn phồng.
Giang Nhất Minh không nghĩ đến người tới là Bào Khải Văn, nên thời điểm âm thanh ở cửa truyền đến, còn nghĩ là Chung Thịnh đã trở về.
Bằng không y đã đem kem ly cùng bánh ngọt giấu hết.
"Kem ly! Donut! Còn có bánh ngọt! Giang Nhất Minh cậu có phải hay không muốn mặc kệ cái bụng của cậu!?" Bào Khải Văn che mặt rống lên.
Giang Nhất Minh nuốt xuống miếng donut trong miệng, đẩy đẩy ly kem:"Ăn cũng đã ăn rồi, để cho tôi ăn xong đã."
Giang Nhất Minh là thể chất dễ tích mở, thịt trên mặt đâu không thấy, toàn thấy dồn hết ở bụng nhỏ.
Cho nên Bào Khải Văn nhìn thấy đồ ăn ngọt nhiều calo như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, canh chừng nghiêm ngặt, ngặt nổi Giang Nhất Minh đối với đồ ăn khác thì không có hứng thú, cứ nhất thiết phải thích ăn loại thực phẩm rác rưởi này.
"Ngày hôm qua Chung Thịnh chạy tới tìm tôi, có phải anh gọi báo cho anh ấy không?" Giang Nhất Minh đặt chân lên ghế sofa, *đôi mắt màu caramel nheo lại nhìn về phía Bào Khải Văn.
*
Bào Khải Văn hơi dừng lại, nhìn bộ dạng của Giang Nhất Minh không có ý tứ như muốn từ từ tính sổ, vì thế gật đầu thừa nhận:"Ai bảo cậu lên đó nửa tiếng cũng không thấy tin tức? Tôi còn tưởng cậu bị người ta bắt nhốt trên đấy."
"Đúng rồi! Sau đó thì sao? Cậu có tìm được vợ Đoạn Phí không?" Bào Khải Văn lại hỏi.
Nghe thấy Bào Khải Văn lại nhắc đến Phương Du, Giang Mhất Minh liền có chút đau đầu mà nhéo mi tâm, "Tìm được rồi, chỉ là bà ấy có tính toán của riêng mình, cũng có thể coi như là bị nhốt một nửa đi."
"Cái gì?" Bào Khải Văn chớp chớp mắt, sau đó lại căng thẳng, "Vậy còn cậu? Cậu không bị liên lụy chứ?"
Giang nhất Minh giương mắt nhìn Bào Khải Văn: "Trình độ nào mới được xem là bị liên lụy?"
Bào Khải Văn "..." Này chính là bị liên lụy rồi.
Người đại diện hao tâm tổn trí nhíu chặt mày, lo lắng sốt ruột nhìn Giang Nhất Minh: "Vậy phải làm sao bây giờ? Có phải cùng cái người kêu Thanh Ô có liên quan? Chung Thịnh có biết hay không? Còn Đoạn Phí bên kia...."
"Chung Thịnh không biết nhiều sự tình, anh cũng đừng lắm miệng. Còn Đoạn Phí bên kia, nếu gã ta làm gì, cứ dựa theo phương pháp ứng phó ngày thường của anh mà làm." Giang Nhất Minh xua tay, "Anh là người đại diện của tôi, chỉ cần lo sự tình liên quan giới giải trí là được, còn chuyện khác tự tôi có thể giải quyết."
Bào Khải Văn ngậm miệng, anh sờ sờ chóp mũi, tự nhiên có chút chột dạ.
Mới rạng sáng hôm nay anh ta vừa cùng Chung Thịnh nói không ít chuyện kia đâu.
"Được rồi, tự trong lòng cậu hiểu rõ mình đang làm cái gì, đừng đem mình ném vào hố lửa là được." Bào Khải Văn nói, "À phải rồi! Sau trận thi đấu cá nhân, cậu dự định làm gì?"
"Tôi còn tưởng tôi được cử đi học xuất đạo (?)" Giang Nhất Minh nhướng mày.
Bào Khải Văn nghẹn lại, đè lại huyệt Thái Dương chính mình bị tức giận đến giật giật, tâm bình khí hoà mở miệng: "Vậy thì phải làm thế nào? Cậu muốn ở trên sân khấu lộ mặt một cái liền xuất đạo (?)"
"..." Giang Nhất Minh cẩn thận suy nghĩ, đúng là có chút quá mức.
Y xoa cái trán nói: "Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị một cái tiết mục tài nghệ."
"Phiền toái Giang tiểu thiếu gia chớ đem màn biểu diễn chung kết tổng quậy giống như buổi họp thường niên."
"Tôi cũng đã tình nguyện chuẩn bị một tiết mục cho anh, anh còn như thế nào mà được một tấc lại tiến một thước??" Giang Nhất Minh trợn tròn đôi mắt.
Bào Khải Văn cười rộ lên.
"Đúng rồi, trước trận chung kết không cho ăn mấy loại kem ly donut này, không thể để cho fan của cậu thấy bụng nhỏ của cậu, sẽ mất fan." Bào Khải Văn trước khi đi bổ sung một câu.
Giang Nhất Minh lật một cái liền biến thành đại lão hừ một cái khinh thường: "Anh hôm nay tới đây làm gì? Chỉ vì muốn bắt tôi ăn vụng kem ly?"
"Mang nghệ sĩ đi ngang qua chỗ gần đây, Chung Thịnh bảo tôi tới đây nhìn xem cậu có ăn cơm đúng giờ hay không?" Bảo Khải văn nói tiếp, "Rất hiển nhiên là cậu không có."
Anh phất tay ra hiệu chính mình lại muốn đi mách lẻo.
Giang Nhất Minh như bị giẩm phải đuôi mèo, nhảy dựng lên, nhảy đến trước mặt Bào Khải Văn: "Anh là người đại diện của tôi hay là gián điệp của Chung Thịnh? Tôi không phải chỉ là ăn vài thứ thôi sao! Anh muốn nói cái gì với Chung Thịnh?"
Bào Khải Văn làm một cái mặt quỷ: "Chờ Chung Thịnh trở về cậu hỏi hắn là được." Anh nói xong, phanh một cái đóng cửa lại, thông thả ung dung mà rời đi.
Giang Nhất Minh quay đầu nhìn một bàn bánh ngọt, trong đầu nhảy ra hình ảnh Chung Thịnh nhíu mày, vẽ mặt biểu tình không tán đồng.
Y sờ sờ chóp mũi, đem một bàn đồ ngọt nhét vào tủ lạnh, lại đặt một cái báo thức khoảng 5:00 chiều, dự định lúc đó gọi thức ăn bên ngoài, ở trước mặt Chung Thịnh cứu vãn thời hạn ăn cơm đúng giờ, hình tượng ẩm thực lành mạnh.
Sau khi đặt xong đồng hồ, Giang Nhất Minh cầm lấy điện thoại di động nhìn số điện thoại của một đại sư phong thủy vừa mới lưu cách đây, chính là người mà phụ trách đài truyền hình Kha Lâm Thụy gọi tới, thời điểm sau khi vụ án kết thúc ở 4 năm trước, mời đối phương tới để sửa chữa phòng ốc.
Giang Nhất Minh nhìn xem thời gian, gọi tới.
"Xin chào, tiệm trà sữa đường 334 Sao Mai, trà sữa Uyên ương big size 8888 tệ một cốc..." Một giọng nói bình đạm của nữ nhân từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Giang Nhất Minh xửng sốt 2 giây, mặt không đổi sắc cúp điện thoại.
"Phí xuất hiện một trăm vạn, phí trà sữa 8888 tệ, thật muốn xem xem các người muốn chơi trò gì." Giang Nhất Minh tự nói với mình, hãy còn cười một tiếng: Hóa ra hai cái đại sư phong thủy đều là cùng một người, kia thật đúng là trùng hợp đến mức làm người ta không thể không nghĩ sâu xa.
Người yêu của Thanh Ô bởi vì sự kiện kia ngoài ý muốn mà lộ diện, bị đài truyền hình đẩy ra ánh sáng, cuối cùng chết vì trầm cảm.
Thuận thế mà đẩy, Thanh Ô đối với đài truyền hình cùng nhân viên công tác liên quan đến truyền bá tin tức ghi hận trong lòng.
Đại sư phong thủy sửa chữa lại cho đài truyền hình là Thanh Ô, còn nhà kho nơi trước kia xảy ra án mạng trở thành nơi đất ấm nuôi dưỡng hồn lệ quỷ.
Hai năm gần đây, đài truyền hình thường xuyên xuất hiện tin đồn về lệ quỷ, thậm chí còn có quy định không ở lại qua đêm và làm thêm giờ trên đài, điều này chứng tỏ lệ quỷ luôn ở đó, mấy năm nay còn được nuôi dưỡng rất tốt.
Về phần Đoạn Phí, là ba năm trước Đoạn Phí từ trong tầm mắt của mọi người nhảy ra, bộc lộ tài năng rồi dần dần nổi lên.
Đoạn Phí nói rằng lúc trước là đối phương chủ động tiếp cận hắn ta.
Hơn nữa, vợ của Đoạn Phí mang thai 10 tháng, nên có thể suy ra rằng thời điểm Thanh Ô tìm được Đoạn Phí không lâu sau khi xảy ra chuyện.
Xét về mặt thời gian, đứa con của vợ chồng Đoạn Phí từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch của Thanh Ô.
Lại nhìn trình độ coi trọng ngày hôm qua của Thanh Ô với cái hủ đất, lại thêm những lời điên cuồng lúc đầu của Phương Du, Giang Nhất Minh nheo nửa đôi mắt, trong đầu hiện lên một giả thiết không mấy tốt đẹp.
Thanh Ô muốn mượn con của Phương Du để làm gì đó, có thể là mang người yêu của hắn ta trở về một lần nữa.
Kiếp trước Giang Nhất Minh đã gặp qua chuyện này, nhưng kết cục không như người ta mong muốn.
Trong phiên bản mà y đã nghe, đại sư phong thủy không thể kiểm soát được năng lượng mà phản phệ, lệ quỷ khoét rỗng thân thể của đối phương, từ một người trong nháy mắt biến thành một xác chết teo tóp, những lệ quỷ khác bay tán loạn xung quanh náo động các ngôi làng trên núi gần đấy khiến sinh linh đồ thán.
Thời điểm y đi qua đó, chỉ còn lại một số ít người sống sót trong ngôi làng trên núi, bọn họ đem tất cả sự tình kể lại cho y.
Giang Nhất Minh khoanh chân ngồi xuống, đầu ngón tay đặt một cổ tệ bằng phẳng, sợi dây đỏ quấn quanh những khớp xương ngón tay rõ ràng của y một vòng lại một vòng.
Y nhắm mắt lại tính toán cẩn thận, từ ngày sinh của Đoạn Phí và Phương Du, suy ra nguyên nhân Thanh Ô tìm hai người này.
Thời gian từng chút một trôi qua, trên sống mũi dần dần xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Kèm theo một tiếng "OOnggg—" vang lên, Giang Nhất Minh đột nhiên mở mắt ra, cổ tệ trên đầu ngón tay rơi xuống đất, hình dạng cổ tệ ngoài tròn trong vuông, xung quanh xuất hiện một vòng cháy đen.
Cùng lúc đó, trong căn phòng nhỏ của Thanh Ô, Thanh Ô đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, trái tim như bị thứ gì đó xé toạc, hắn ta há miệng phun ra một ngụm máu đen, khiến Phương Du cả kinh nhỏ giọng kêu lên.
Thanh Ô hai mắt đen kịt, nhìn về phía hủ đất trong lòng Phương Du, giữa khe hở của hủ đất truyền ra một tia hắc khí mà người bình thường không nhìn thấy được.
Sắc mặt hắn ta khẽ biến, còn chưa kịp động, đã thấy cổ tệ lúc trước của Giang Nhất Minh đột nhiên lơ lửng trên không trung, bay thẳng về phía hủ đất, đập mạnh vào khe hở hủ đất bịt lại.
Hắc khí lập tức bị ép xuống, đồng tiền cổ bốc lên mùi khét.
Thanh Ô yếu ớt lung lay thân thể, nửa người dựa vào bàn trang điểm, ngơ ngác nhìn chiếc hủ đất — tại sao nó lại muốn thương tổn ta?
...
Ánh tà dương ngoài cửa sổ tràn vào phòng khách, trải ra sau lưng Giang Nhất Minh một tầng hoàng hôn vàng mỏng, khiến cho cặp mắt y như bị một vòng ánh sáng kim sắc bao quanh, vô cùng mỹ lệ mà thần bí.
"Đúng là như vậy..." Giang Nhất Minh nhắm hờ mắt, mím môi mỏng, đầu ngón tay có chút bỏng rát.
Y xoa nhẹ đầu ngón tay, im lặng vài giây sau, từ dưới bàn cà phê lấy ra một tờ giấy ghi chú.
Gửi tới Rapunzel:
Đi ra ngoài một chuyến, cứu vớt đại sư phong thủy sa ngã, không cần đợi em về ăn cơm chiều, biết chưa:)
Giang Nhất Minh đem dán cái này bên cạnh mảnh giấy ghi chú mà Chung Thịnh đã để lại cho y ấy trước đó, vừa lòng nhếch khoé miệng.
........