Người đàn ông trước mắt thân hình gầy gò, vóc người tầm trung, trên cằm hiện ra một vòng xanh râu nhợt nhạt tua tủa.
Giang Nhất Minh nhìn về phía đối phương, ánh mắt lóe lên một vệt ám quang: "Thanh Ô?"
Người đàn ông không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn ta nhấc chân bước vào không gian nhỏ hẹp chật chội và đi thẳng đến chỗ Giang Nhất Minh.
Vợ của Đoạn Phí-Phương Du- kể từ lúc hắn ta bước vào, sống lưng bà căng thẳng, khóe mắt Giang Nhất Minh liếc nhìn phản ứng theo bản năng của bà không khỏi nheo mắt lại.
"Không mời mà tới..." Người đàn ông chậm rãi nói, ánh mắt từ ảnh chụp cũ trên bàn chuyển tới Giang Nhất Minh, "Ta ghét nhất, chính là không mời mà tới."
Giang Nhất Minh hơi kéo khóe miệng, thản nhiên trả lời:" Thật trùng hợp, bình thường việc mà tôi hay làm trong cuộc sống, cũng là không mời mà tới."
Vừa dứt lời, liền thấy đối phương sắc mặt tối sầm, hiển nhiên là tức giận.
Giang Nhất Minh cảnh giác thẳng vai, trong lòng đang nghĩ, người này không biết đùa đấy à, mới nói nhiu đó đã tức giận?
"Cậu chuyển lời của tôi cho Đoạn Phí, bảo hắn ta chết tâm đi, tôi thà chết ở ngoài cũng không quay về!" Phương Du bỗng nhiên mở miệng, âm thanh bà run rẩy, sắc mặt tái nhợt trắng bệch như tờ giấy.
Giang Nhất Minh bất ngờ nhìn Phương Du, liền thấy đối phương sợ hãi rụt vai trốn một góc, giống như một lời ban nãy đã lấy hết dũng khí của bà.
Ging Nhất Minh hiểu ý Phương Du, y nheo nữa mắt, trầm mặt một giây liền dứt khoác gật đầu:" Được, vậy tôi thay bà chuyển lời cho hắn."
Nói xong y rất tự nhiên đi về phía cửa ngầm, vừa bước qua người đàn ông liền bị hắn ta nắm lấy cổ tay: "Không mời mà đến, rời đi không lời từ biệt, nhất định là người làm ngươi khác vô cùng chán ghét."
Giang Nhất Minh nhíu mày, nhìn chằm chằm cổ tay bị nắm của mình: "Ông không biết tôi sao? Người thích tôi có thể xếp vòng quanh hết mấy cái sân vận động đấy."
Người đàn ông sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ phản ứng của đối phương lại như con công bị dẫm đuôi.
Giang Nhất Minh vào lúc đối phương không chú ý, bất ngờ hất tay đối phương ra, đồng thời từ cổ tay áo lấy ra một đồng cổ tệ, bắn vào chiếc hủ đất trong lồng ngực Phương Du.
Thanh Ô ánh mắt vô cùng sắc bén, theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi"Không!",phi thân nhảy tới bắt lấy cổ tệ, đồng thời để lộ ra khe hở cửa ngầm.
Giang Nhất Minh lắc mình đi ra ngoài, cất cao giọng:"Ông ngược lại so với Phương Du còn lo lắng cho đứa trẻ đó hơn."
Y nói xong ý vị thâm trường liếc nhìn Phương Du đang ngồi sững sờ đằng kia, nhanh chân ra khỏi cửa.
Thanh Ô sắc mặt khó coi như bị ai đấm một quyền, mà Phương Du, thì lại ngốc lăng ở một góc, nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Giang Nhất Minh vặn tay nắm cửa, vừa bước ra ngoài một bước đã đụng phải một người đang vội vàng chạy tới.
Y lùi lại một bước nhỏ, cau mày "chậc" một tiếng. Y ngẩng đầu nhìn lên, liền trợn tròn đôi mắt," Chung Thịnh? Sao anh cũng tới tìm Thanh Ô?"
Chung Thịnh nhìn thấy Giang Nhất Minh hoàn hảo không chút tổn hại mà đứng ở trước mặt mình, cơ thể vốn căng thẳng lúc này cũng bình tĩnh lại.
"Anh tới tìm em." Chung Thịnh trầm giọng nói, ánh mắt hắn nặng nề nhìn thanh niên dáng người nhỏ nhắn trước mặt, sau đó liếc mắt nhìn cánh cửa ngầm kỳ quái một cái, vành môi mím lại thẳng tắp, vươn tay cầm lấy tay thanh niên không nói tiếng nào mà đi thẳng xuống lầu.
Giang Nhất Minh bị Chung Thịnh nhìn có chút chột dạ, cứ nhìn thấy Chung Thịnh là nhớ tới lúc trước từng đảm bảo với hắn, hễ gặp tình huống gì thì phải gọi báo cho Chung Thịnh, vậy mà mới có một ngày đã bị hắn bắt tại trận. Vả mặt đến nhanh như cơn xoáy tình yêu vậy(?)
"Người vừa nãy là ai?" Ngồi lên xe, Chung Thịnh hỏi Giang Nhất Minh.
"Đối tượng điều tra." Giang Nhất Minh sờ sờ chóp mũi, "Sao anh biết em ở đây?"
Chung Thịnh quay đầu nhìn sang, vì câu hỏi của Giang Nhất Minh mà hắn khẽ cau mày: "Em còn muốn giấu anh?"
"....Không có không có, dù sao trời cũng trễ như vậy, em chỉ định lên lầu xem một chút rồi đi xuống." Giang Nhất Minh thầm nghĩ, nhất định là Bào Khải Văn còn chưa đi.
"Bào Khải Văn ở dưới lầu đợi em nửa giờ không có động tĩnh, mới gọi điện thoại cho anh." Chung Thịnh nhìn bộ dáng còn muốn giải thích của Giang Nhất Minh, đáy lòng cuộn trào tức giận, Giang Nhất Minh từ trước tới nay chưa bao giờ coi trọng sự lo lắng của hắn, hắn lạnh giọng nói tiếp, "Nửa giờ, cũng đủ để em xem ba ngàn lần rồi?"
Giang Nhất Minh dừng một chút, bị lời nói của Chung Thịnh đâm chọc đau đớn, sắc mặt y trầm xuống, "Em có việc nên bị trì hoãn. Huống hồ chuyện của em thì liên quan gì đến anh, anh có thể giúp em giải quyết được gì à?"
Lời này vừa nói ra, trong lòng y liền hối hận, vốn dĩ y không phải nghĩ vậy, có thể Chung Thịnh vì lo lắng cho y trong lúc làn việc mà bị thương, nhưng lời nói ra lại biến thành lời đâm thọc.
Y nghe thấy hơi thở của Chung Thịnh bên cạnh mình đột nhiên trầm xuống, bầu không khí trong xe ngột ngạt đến mức khiến người ta khó chịu.
Giang Nhất Minh kéo chiếc ghế da dưới thân, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, y cụp mắt xuống không biết nên nhìn vào đâu.
Y thật sự là cực kỳ am hiểu đem ý tốt của người khác đẩy ra, câu thuận miệng đầu tiên cũng có thể chọc đến chân đau của đối phương, khơi dậy sự tức giận của họ.
Giang Nhất Minh mím chặt môi, sắc mặt nhìn qua cũng có chút tái nhợt, ngón tay y nắm lấy dây an toàn, đang suy nghĩ có nên rời đi trước khi Chung Thịnh đuổi y xuống xe hay không.
"Ngồi đi." Chung Thịnh liếc mắt liền nhìn thấu đối phương đang nghĩ gì, hắn gỡ ngón tay đang túm dây an toàn của Giang Nhất Minh ra, vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Giang Nhất Minh đúng thật là tiểu tổ tông của hắn, sinh ra chính là để *khắc hắn.
*khắc ở đây là chế phục chứ không phải khắc cái kia đâu nhóa^.^
Giang Nhất Minh buông tay ra, liếc nhìn Chung Thịnh rõ ràng vẫn còn tức giận, y mím khóe môi, không biết giải thích thế nào.
Kiếp trước y có một đứa em trai, từ nhỏ luôn đi theo sau y như cái đuôi nhỏ.
Lúc y xem phong thủy cho người khác, em trai ngồi bên cạnh y vừa đắc y rung đùi vừa đọc khẩu quyết phong thủy. Cập 𝑛hật tru𝒚ệ𝑛 𝑛ha𝑛h tại -- Т R u M Т R 𝑼 Y E N.v𝑛 --
Lúc y giúp người ta trừ tà đuổi quỷ, em trai bên cạnh vừa sợ hãi liền không chịu rời đi, tay cầm ba cây nhang miệng không ngừng lẩm bẩm.
Khi y nỗ lực xoay chuyển tình thế, thay đổi vận mệnh quốc gia, tiêu trừ ôn dịch, em trai ở bên cạnh lo lắng nhắc nhở y, mệnh trời không thể chống lại.
Rồi một ngày, đứa em trai ở bên cạnh y, chỉ cách y một sải tay, y không thể cứu kịp đối phương, kể từ đó y biết, cái đuôi nhỏ của y không còn nữa.
Kể từ đó, Giang Nhất Minh liền không thích mọi người đến quá gần mình, dù sao y luôn phải giao thiệp với nguy hiểm, y không có cách nào không mang lại nguy hiểm cho người khác, y cũng không có năng lực có thể bảo vệ tất cả mọi người.
Khi Chung Thịnh đang đợi đèn đỏ, hắn dừng xe nhìn về phía Giang Nhất Minh, hai gò má thanh niên tái nhợt, mím môi vừa cố chấp lại quật cường khẽ nhếch cằm.
Từ góc độ Chung Thịnh nhìn sang, đôi mắt màu caramel xinh đẹp kia tỏa ra tia sáng bất định, lộ ra vẻ suy sụp và bối rối, hoàn toàn không phù hợp với biểu cảm trên khuôn mặt, hàng mi cong và dài khẽ run.
Dù cho Giang Nhất Minh cái gì cũng không giải thích, cái gì cũng không xin lỗi, chỉ cần một bộ dạng như vậy, cũng đủ để Chung Thịnh dù có bao nhiêu tức giận cũng phải tiêu tan.
Chung Thịnh lại nặng nề thở dài, nhìn thấy Giang Nhất Minh rõ ràng đang run rẩy, hơi thở có chút ngưng trệ, hắn có ảo giác rằng mình đem đối phương làm vỡ vụn, hắn nặn nặn mi tâm, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong xe.
Chung Thịnh nhỏ giọng: "Muộn như vậy rồi, đễ anh đưa em về nhà, lần này em có mang theo chìa khóa không?"
"Nếu không mang theo chìa khóa, chẳng lẽ anh cứ vậy mà quẳng em ngoài cửa à?" Giang Nhất Minh hỏi, y nhìn Chung Thịnh, giọng nói mềm mại mang theo chút giọng mũi, khiến trái tim Chung Thịnh đều mềm nhũn.
"Vậy cứ ở tiếp chỗ anh đi." Chung Thịnh bất đắc dĩ thở dài, "Trong lòng em, anh là loại người hễ tức giận là vứt bỏ em à?"
Giang Nhất Minh nghe được lời này, khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút, "Không phải, nhất định là không phải."
Chung Thịnh đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc đen xoăn của thanh niên: "Tiểu tổ tông."
Chung Thịnh lái xe về căn hộ của mình, Giang Nhất Minh chớp mắt: "Em không nói là không mang theo chìa khóa, em chỉ là ví dụ thôi."
Chung Thịnh: "..."
"Ha ha ha, đi thôi đi thôi, Chung tổng xin mở cửa." Giang Nhất Minh nhìn biểu tình cứng đờ của Chung Thịnh, tâm trạng cảm thấy rất vui, y đẩy eo Chung Thịnh, ra hiệu cho người đàn ông nhanh chóng mở cửa.
Chung Thịnh bị Giang Nhất Minh ăn đế gắt gao, hắn bất đắc dĩ thấp giọng cười nhẹ.
Thời điểm Giang Nhất Minh thấy Chung Thịnh vừa bước ra khỏi phòng tắm vừa lau tóc ướt, trong bụng ùng ục kêu lên một tiếng, y ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.
"Đói bụng? Sao còn chưa đi ngủ?" Chung Thịnh nhìn về phía Giang Nhất Minh, hơi nhướng mày, hắn lau tóc đi qua bên người Giang Nhất Minh, trực tiếp đi vào nhà bếp, "Để anh xem có cái gì ăn được không, sáng mai còn có công việc gì không?"
Giang Nhất Minh đang định đưa ra lời xin lỗi, nhưng bụng cồn cào làm y bối rối, tất cả ý nghĩ trước đó đều biến mất.
Y tự giận bản thân mà ngã người vào ghế sofa co quắp lại, giọng điệu hờn dỗi đáp lời: "Ngoại trừ diễn tập ra thì không còn gì hết."
"Vậy ăn cơm tối đi, ngày mai ở nhà luyện tập cho tốt, sau bán kết mới là thi đấu cá nhân đúng không?" Chung Thịnh hỏi.
Đối với thi đấu cá nhân, không cần cùng người khác đến đài truyền hình diễn tập, dù sao nhà của hắn lớn như vậy, dọn ra một chỗ cho Giang Nhất Minh diễn tập cũng không thành vấn đề.
Giang Nhất Minh gật đầu, lười biếng nép mình trên ghế sofa và nhìn Chung Thịnh trong bếp.
Y chống cằm, nhìn mấy phút sau, mới lê dép lê chậm rãi đi tới cửa phòng bếp, nắm cửa trượt thò nửa cái đầu vào: "Anh nấu cái gì vậy?"
"Nấu mì."
"Ồ..." Giang Nhất Minh tẻ nhạt vô vị đáp một tiếng, y đương nhiên biết đang nấu mì, cũng không phải y không có mắt, chỉ là y muốn trêu Chung Thịnh thêm vài câu mà thôi.
Giang thiếu gia âm thầm thở dài trong lòng, mở miệng sao bây giờ?
Trong khi y đang suy nghĩ, một bát mì lớn Chung Thịnh nấu cho y cứ thế xuống bụng.
Giang Nhất Minh mím môi, y no đến mức vô thức che miệng nấc một cái.
Chung Thịnh đang rửa bát, nghe thấy tiếng động liền cười khẽ, tiếng cười khiến lỗ tai Giang Nhất Minh đỏ bừng.
Y uể oải bước vào bếp, dựa vào bồn rửa bên cạnh Chung Thịnh, nghiêng đầu nhìn Chung Thịnh đang xắn tay áo rửa bát cho mình, đôi bàn tay đó thường được dùng để ký những hợp đồng trị giá hàng triệu đô la, giờ lại là dùng để nấu bữa tối cho y lại còn rửa bát.
Nghĩ tới đây, Giang Nhất Minh khóe miệng cong lên, vô ý thức thốt ra lời xin lỗi ấp ủ đã lâu, "Lúc nãy lời em nói trên xe không có ý đó, anh đừng để trong lòng."
"Vậy có ý gì?" Chung Thịnh không nhìn y, hỏi.
Giang Nhất Minh không thể nhìn thấy biểu cảm của Chung Thịnh, cũng không đoán được ngữ khí của Chung Thịnh, y liếm môi, trông có vẻ hơi căng thẳng, "Em không muốn anh nhúng tay vào chuyện em đang xử lý, sau này cũng không muốn anh bị cuốn vào."
Chung Thịnh thở dài, đặt chiếc bát trong tay xuống, quay đầu nhìn Giang Nhất Minh: "Vậy nên em thà dùng những lời đó mà đem anh đẩy ra?"
Giang Nhất Minh ngoảnh mặt đi không nói lời nào, lại liếm môi, khi đầu lưỡi lướt qua khóe môi, ánh mắt Chung Thịnh đột nhiên sâu thêm mấy phần.
"Anh mà còn không hiểu ý tứ của em là gì, thì cũng uổn cho việc anh nhìn em từ nhỏ tới lớn." Chung Thịnh không cố ý làm khó Giang Nhất Minh, hắn quay lại tiếp tục rửa bát, âm thanh so với ban nãy khàn hơn mấy phần.
Giang Nhất Minh nghe vậy liền ngây người, chợt hiểu ý của Chung Thịnh, cả người y như được sống lại, đụng vào cánh tay của Chung Thịnh, "Vậy tại sao anh không nói với em sớm hơn? Nhìn em áy náy như vậy có vui không?"
"Coi như là vui một chút đi." Chung Thịnh nắm lấy ngón trỏ và ngón cái đang làm rộn.
Giang Nhất Minh cười rộ lên: "Rapunzel nhỏ nhen cũng nhiều quá rồi ấy."
Chung Thịnh khịt mũi.
Sau bữa tối, Giang Nhất Minh no bụng liền chạy đi ngủ, Chung Thịnh sau khi thay Giang Nhất Minh đóng cửa, hắn gửi một tin nhắn cho Bào Khải Văn, hỏi Bào Khải Văn tối nay đã xảy ra chuyện gì.
Lúc hừng đông Bào Khải Văn nhận được tin từ Chung Thịnh, còn chưa ngủ nên anh ta liền báo cáo chi tiết cho Chung Thịnh những gì đã xảy ra sau khi Đoạn Phí đến tìm Giang Nhất Minh.
Chung Thịnh đứng ở trên ban công trầm mặt, nghe thấy Đoạn Phí chất vấn uy hiếp Giang Nhất Minh "Cậu muốn trên lưng mang mạng người à", hắn nắm chặt tay trái thành nắm đấm, "Ông ta dám hỏi câu đó sao? Ông ta cho rằng trên người mình không mang cái mạng nào à? Tưởng không ai biết?"
Bào Khải Văn ở đầu bên kia của điện thoại không phát ra âm thanh, biết Chung Thịnh đây không phải đang tự nhủ.
Anh ta nghĩ, con đường này của Đoạn Phí có lẻ đã đến hồi kết.
........
Xin lỗi mọi người vì tui không có thời gian và phải học rất nhiều nên rất khó để đăng thường xuyên ¤.¤
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT