"Giang đại sư: Rapunzel công chúa cần một kỵ sĩ dỗ dành."
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẠI WATPAD @TieuNgukhaai, MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP.
....
Tiểu tuỳ tùng Tiết Dương bị lấy đi dây đỏ, rầu rĩ không vui mà rời đi.
Tiết Kha từ xa quan sát thấy mọi chuyện, trong lòng không nhịn được vụng trộm cười khúc khích.
Sau khi Giang Nhất Minh lên xe, y dựa vào lưng ghế phó lái để thả lỏng lưng và cánh tay của mình, bị ngọn gió áp suất thấp trong mắt Chung Thịnh nhìn lướt một vòng trên người, Giang Nhất Minh lười phản ứng, miễn cho chọc phải tâm tính đang kém của đối phương.
Tâm trạng của Rapunzel làm người ta thật không thể hiểu nổi.
Một giây trước đang trời quang mây tạnh, giây tiếp theo liền chuyển thành giông bão u ám, tui không hiểu á được không.
Giang nhất Minh nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái, "Tay gì?"
Chung Thịnh mặt lạnh mơn trớn vết bầm xanh một vòng trên cổ tay phải của Giang Nhất Minh: "Xảy ra chuyện gì?"
Giang Nhất Minh suy nghĩ một lúc mới nhớ có lẽ là do sau buổi ghi hình ngày hôm đó, Nhâm Trọng Viễn có lôi kéo y mới để lại dấu này, hôm đó chỉ là có chút đỏ, qua một ngày thì chuyển xanh để lại vết máu bầm.
"Không có gì." Giang Nhất Minh vung vung tay, thờ ơ nở nụ cười.
Chung Thịnh liếc nhìn y, sắc mặt dường như càng lạnh hơn, hắn không nói gì, bầu không khí trong xe vì sự im lặng mà toả ra áp lực vô cùng.
Giang Nhất Minh nhăn mũi, không biết Chung Thịnh lại tức giận cái gì.
Y lấy di động ra chơi, gửi tin nhắn cho Bào Khải Văn, sẵn tiện chỉ trích anh ta một chút về hành vi vô liêm sỉ đem mình nhanh chóng bán cho Chung Thịnh.
Bào Khải Văn đang trong phòng làm việc thì nhìn thấy tin nhắn của y gửi tới, cảm thấy vô cùng tức cười. Nếu không có 'hành vi vô liêm sỉ' này của anh ta, chắc Giang Nhất Minh lúc này còn đang lang thang đâu đó ở trên đường, chờ hoài không biết đến khi nào mới có một chiếc xe taxi đi qua a!
Giang Nhất Minh lại vào Weibo, lướt qua danh sách hot search, cuối cùng nhìn thấy tên của mình và Đoạn Phí ở vị trí thứ 49.
Y bấm vào xem, đoạn video là Đoạn Phí đang ngồi trong căn hộ của mình trả lời phỏng vấn.
Trên mặt Đoạn Phí tất cả đều là uể oải cùng suy sụp, nhưng cổ tay có vẽ được chăm sóc rất tốt.
"Đối với tin tức nói tôi sẽ rút khỏi giới âm nhạc bị lan truyền trên internet là giả, còn về vụ việc tôi và Giang Nhất Minh phát sinh tranh chấp dẫn đến việc tôi bị thương càng khỏi nói là vô căn cứ." Đoạn Phí nhìn về phía ống kính, "Kỳ thật là tôi và Giang Nhất Minh ở chung với nhau rất tốt, cậu ấy đã cho tôi thấy một khía cạnh khác mà trước đây tôi luôn phớt lờ."
"Tôi rất biết ơn cậu ấy."
"..."
Giang Nhất Minh mặt không thay đổi đóng video, chậc, y không thể chịu được loại bộc bạch chứa đầy tình ý này đâu.
Phần lớn bình luận bên dưới đều được kiểm soát, Giang Nhất Minh lướt một chút, rất rõ ràng đây là phong cách của Bào Khải Văn.
Mục tin nhắn riêng trong Weibo của y chứa đầy sự quan tâm của người hâm mộ, họ đều bày tỏ sự tin tưởng rằng Idol nhà mình sẽ không làm những chuyện đối với người khác như vậy.
[ Mặc dù trong chương trình ông là một người độc miệng rất đáng ghét, nhưng ngoài đời vẫn là một người rất hiền lành nha!]
[Tui là một fan của mấy loại chương trình như này! Mặc dù đây là bản chất của nó, nhưng tui phải nói, tui tin tưởng Minh Minh!
(cực kỳ lớn tiếng) người mà ở trong chương trình giúp đồng đội của mình chống lại sự bất công, nhất định sẽ không làm ra loại sự việc bẩn thỉu như vậy!"
[Hôm nay không thấy Minh Minh retweet bài viết, có phải là do tâm tình không tốt hay không QAQ Minh Minh bảo bối đừng khóc! Chúng ta đều biết chân tướng không phải như vậy!"
[...]
Giang Nhất Minh kéo kéo khóe miệng, theo thói quen nở một nụ cười trào phúng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Những người sớm chiều cùng y ở chung một đoạn thời gian (trọng điểm nói đến là Nhâm Trọng Viễn) đều cảm thấy y là loại người sẽ làm ra loại sự tình khác người này, nhóm fan này chỉ thông qua xem chương trình, liền biết y là hạng người gì?
Giang Nhất Minh click vào một video một tiểu động vật nhỏ đang nổi, sau vài phút, lại chia sẽ bảy tám cái "hahaha", phía dưới bình luận fans của y đều thở phào vui mừng: Minh Minh đã khôi phục lại bình thường rồi!
Giang Nhất Minh thậm chí còn có tâm trạng vui vẻ chụp cảnh đêm bên ngoài, áp thẳng vào kính chắn gió của ô tô, mặt dây chuyền con hổ trước xe vẫn đang ngu ngơ lắc lư nhìn Giang Nhất Minh.
@Restart Giang Nhất Minh v: Hoàn thành công việc [ hi ][ chia sẻ hình ảnh ]
Ngay lập tức, người luôn theo dõi nhất cử nhất động của y trên weibo - Bào Khải Văn- nhìn thấy cũng phải trợn tròn mắt.
Một bên còn chỉ trích hành động anh ta đem mình bán cho Chung Thịnh, bên kia vậy mà ở trong xe Chung Thịnh vui vẻ quên trời đất chụp ảnh đăng weibo?
Ha, nam nhân!
Bào Khải Văn đã quen với cái tính nói nói một đằng làm một nẻo của y, anh khiêu khích gửi cho Giang Nhất Minh một tin:
Gà mẹ bảo mẫu: Có cốt khí thì đừng lên xe!
Giang Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, không nói hai lời đem cái tên "Gà mẹ bảo mẫu" kéo đen.
Một lúc sau, điện thoại y run lên.
Võ sĩ gà mẹ bảo mẫu số 2: có giỏi thì đừng chặn!
Giang Nhất Minh:...
Y mở danh sách liên lạc của mình, nhìn một hàng tên gà mẹ bảo mẫu từ số 1 đến số 10 kia, được rồi y chịu thua.
"Đúng rồi, em nhớ ra một chuyện, hình như chìa khóa căn hộ em còn chưa lấy." Giang Nhất Minh nhìn người đàn ông quen thuộc đường đi đang lái xe đến hướng căn hộ của mình, đột nhiên nói.
Chung Thịnh dừng một chút, sau đó gật đầu nhàn nhạt: "Vậy cứ ở chỗ của anh là được."
"Được, vậy làm phiền anh rồi." Giang Nhất Minh nhếch miệng nở nụ cười, rất rõ ràng giác được áp suất thấp quanh thân Chung Thịnh tăng lên.
Tâm tình chuyển tốt? Giang Nhất Minh chớp mắt mấy cái, lòng dạ nam nhân như dò kim đáy bể, y đoán không ra tâm tư của Rapunzel nha.
Lần thứ hai đến ở căn hộ của Chung Thịnh, Giang Nhất Minh phi thường quen cửa quen nẻo, cứ như là về tới nhà mình, tự nhiên mà cầm khăn tắm cùng quần áo vào phòng tắm.
Chẳng bao lâu, bên trong liền truyền ra tiếng nước tí tách.
Ánh mắt Chung Thịnh trầm xuống, phải mất vài phút mới bình tĩnh lại, hắn không có cách nào để ngăn sự cáu kỉnh và tức giận khi nhìn thấy vết bầm trên tay Giang Nhất Minh, càng không thể khống chế mà nghĩ đến cái kẻ được Giang Nhất Minh bảo vệ kia là kẻ nào.
Nghe đê nghe đê, là tiếng hủ dấm đâu đây bị đổ.
Khi Giang Nhất Minh từ trong phòng tắm đi ra, y nhìn thấy Chung Thịnh vẫn đang ngồi ở phòng khách bên ngoài, âu phục trên người chưa cởi, đèn trong phòng khách cũng không mở, chỉ có một ánh đèn hôn hôn trầm trầm, thắp sáng lờ mờ khiến bầu không khí đằng kia càng thêm ảm đạm.
Giang Nhất Minh đi chân trần trên thảm bước tới, cau mày nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Chung Thịnh, "Làm sao vậy?"
Chung Thịnh ngước mắt lên nhìn y, lông mày cau lại lộ rõ vẻ tự trách và lo lắng: "Rốt cuộc vết bầm trên tay em là ai để lại? Tại sao em lại bảo vệ tên đấy?"
Giang Nhất Minh không nghĩ tới Chung Thịnh nãy giờ vẫn xoắn xuýt vấn đề này, y bật cười và ngồi xuống trên thảm trải sàn: "Hửm?Bảo vệ?"
"Tuy anh và em không còn quan hệ chồng chồng chưa cưới, nhưng mà anh nhìn em lớn lên, em vẫn có thể coi anh là anh trai để dựa vào mà." Chung Thịnh vẻ mặt nghiêm tục, nhìn Giang Nhất Minh trước mặt nói lời ám chỉ mơ hồ.
Giang Nhất Minh nghẹn họng: "Nhìn em lớn lên... Cái này nói nghe sao cũng thấy nó kì kì."
Giang Nhất Minh cảm thấy, nếu mà nói đúng ra thì y cũng nhìn Chung Thịnh lớn lên mà, rốt cuộc là ai đáng tin hơn ai?
Y xua tay, thản nhiên cười nói: "Em chỉ là không muốn so đo với mấy bạn nhỏ mà thôi."
Chung Thịnh cau mày: "Là Nhâm Trọng Viễn?"
Giang Nhất Minh: "..." Lần này liền đoán được?
Giang Nhất Minh trừng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Chung Thịnh, Chung Thịnh căng chặt hàm dưới, lạnh lùng nói một câu khẳng định: "Là cậu ta."
"Sao mà anh vừa đoán liền trúng rồi? Trên mặt em có viết đáp án sao?" Giang Nhất Minh buồn bực vuốt cằm, "Bạn nhỏ tính tình dễ nóng giận, một lời không hợp liền động tay động chân, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, là do da em quá non, đụng một cái cũng để lại dấu." Y nhún nhún vai.
Chung Thịnh như trước trầm mặt không hé răng.
Giang Nhất Minh nhìn hắn, không tim không phổi nở nụ cười trêu ghẹo: "Anh xem bộ dạng bây giờ của anh này, làm em còn nghĩ anh muốn tìm vài người đem cậu ta trộn xi mặng, sau đó vứt xuống sông Hoàng Phổ không đấy. Em nhớ Chung gia anh đã tẩy trắng rồi mà."
"Vứt xuống sông Hoàng Phổ cũng vô dụng, nhảy xuống một cái là có thể tìm thấy rồi." Chung Thịnh hừ một tiêng---suy xét đến việc trên sông Hoàng Phổ luôn có thuyền tuần tra qua lại rất nhiều.(Ủa dị là anh cũng tính là thiệt hả:)))
Giang Nhất Minh cười càng lớn hơn, cả người đều dựa vào cẳng chân Chung Thịnh, lười biếng nói: "Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần nói nhiều làm gì. Ngược lại là anh này, em đã nói với anh rồi, anh lúc nào cũng cau mày, nhìn qua còn tưởng anh bốn mươi rồi. Nếu như em không nói thì anh cũng chẳng phát hiện, nếu mà không cau mày, thì anh vẫn sẽ là người nam nhân hoàng kim độc thân ba mươi lăm tuổi."
"Ba mươi bốn." Chung Thịnh rầu rĩ không vui ngắt lời y.
"A?" Giang Nhất Minh mờ mịt ngửa đầu nhìn về phía Chung Thịnh.
"Anh, 34 tuổi." Chung Thịnh sửa lại lời của y.
Giang Nhất Minh gượng cười, cả khuôn mặt đều chôn vào giữa hai bắp chân Chung Thịnh che đi, úng thanh úng khí cười nói, "Ba mươi bốn, ba mươi lăm, cũng đâu có khác gì mấy."
Chung Thịnh khịt mũi, tỏ vẻ còn kém xa.
Dù sao hắn so với Giang Nhất Minh lớn hơn mười một tuổi, nhiều thêm một tuổi cũng không được.
Sau khi dỗ cho Rapunzel sắc mặt hòa hoãn lại, Giang Nhất Minh mới chạy đi ngủ, một bộ dáng công thành lui thân không gợn một chút mây gió nào.
"Công chúa" vẫn là "công chúa", vẫn cần phải có kỵ sĩ tới dỗ. Giang Nhất Minh ở trong lòng nhếch miệng cười hihi.
- ---
Ngày hôm sau Giang Nhất Minh quay chương trình, lúc lên sân khấu y nhìn thấy Đoạn Phí vậy mà mang theo vết thương để đến đây.
Y hơi kinh ngạc, ánh mắt hai người xa xa đối diện nhau, Giang Nhất Minh khẽ gật đầu một cái xem như là hỏi thăm một chút.
Kết quả không nghĩ tới, Đoạn Phí trực tiếp hướng chỗ y đi tới.
Bào Khải Văn đứng bên cạnh Giang Nhất Minh, thấy thế hít một hơi, "Ôi mẹ ơi, sao thời điểm này mà ông ta còn không biết tránh hiềm nghi chứ? Còn trở lại lỡ bị paparazi chụp được lại đăng bài viết này kia."
"Dù sao anh cũng có mười vạn thủy quân, sợ cái gì." Giang Nhất Minh lành lạnh đáp lời.
Bào Khải Văn:".... Mười vạn thủy quân này của tôi không lẽ không dùng tiền?"
Từ lúc nhìn thấy Đoạn Phí hướng Giang Nhất Minh đi tới, hết thảy đại pháo tại hiện trường dồn dập đứng lên, đồng loạt hướng về phía Giang Nhất Minh.
Tiết Kha thấy thế, thậm chí còn có loại kích động, muốn ngay lập tức phát sóng, làm một điểm nhấn gì đó mở đầu cho bán kết.
"Giang đại sư!" Đoạn Phí nhanh chân đi tới, hô to một tiếng dẫn tới không ít người vểnh tai lên nghe.
Gã có chút kích động muốn nắm chặt tay Giang Nhất Minh, lại bị y mặt không biến sắc tránh được.
"Lần trước cùng ngài nói chuyện, tôi, tôi nhận ra nghiệp chướng trên người mình quá nặng, tôi muốn bù đắp, bù đắp cho con trai và vợ của mình, ngài nói tôi phải làm thế nào?" Đôi mắt Đoạn Phí đỏ lên, "Vợ của tôi đã ba ngày chưa về nhà, tôi không biết phải đi đâu để tìm bà ấy, nói với bà ấy một lời xin lỗi, cầu xin đại sư giúp tôi tính toán một chút!"
Giang Nhất Minh: "... Có chuyện gì, chúng ta để sau trận đấu rồi nói tỉ mĩ."
Y liếc nhìn những ánh mắt bàn tán xung quanh, "Trừ khi ông muốn đem chuyện của mình công khai với mọi người."
Đoạn Phí nghe vậy có chút co rúm mà lui về sau một bước, điệu bộ khiêm tốn mang kính râm, vội vã gật đầu: "Kia, Giang đại sư cầu ngài phải cho tôi một cơ hội nói chuyện!"
Giang Nhất Minh khoát tay áo một cái.
Bởi vì địa điểm hỗn loạn, căn bản không nghe được hai người nói cái gì, hơn nữa bọn họ còn đứng ở khu vực bên trong, xung quanh sân khấu đều là nhân viên công tác, cho dù có nghe thấy đi nữa, cũng không ai dám đem chuyện đó truyền ra ngoài.
Vì vậy, những khán giả hiếu kì và giới truyền thông ở khu vực bên ngoài không còn cách nào khác ngoài việc suy đoán:
Đoạn Phí tìm Giang Nhất Minh làm gì? Một bộ dáng kích động kia, có khi nào là muốn cải nhau? Sao Đoạn Phí lại tức giận bỏ đi mất?
[Đoàn Phi cùng Giang Nhất Minh đụng độ! Trong trận đấu không ngừng tranh chấp!"]
[Đoạn Phí gọi học viên là đại sư ý là gì? Bán kết còn chưa bắt đầu, thành viên đạt tiêu chuẩn đã xác định!]