Tân Vĩ Đồng còn chưa kịp gọi cho Thẩm Giáng Niên thì Thẩm Giáng Niên đã vào thang máy, cô nhanh chóng đi qua cổng kiểm soát ra vào, nhưng vẫn không đuổi kịp thang máy.

Tất cả thang máy đều đang đi lên, Tân Vĩ Đồng không còn cách nào khác là phải chờ. Nhưng Tân Vĩ Đồng lại sốt ruột, đi đến chỗ thang thoát hiểm, kéo cửa nhưng cửa không mở, tưởng đâu bản thân kéo lực còn yếu nên lại dùng thêm sức để mở, nhưng cửa vẫn không mở ra.

Bất lực, Tân Vĩ Đồng không còn cách nào khác đành phải quay lại cửa thang máy và tiếp tục chờ.

Lúc Tân Vĩ Đồng bước vào thang máy, Thẩm Giáng Niên đã lên tầng trên cùng, vào phòng nhân sự. Thẩm Giáng Niên vốn tưởng đến sớm thì ký được sớm nhưng không ngờ, máy in bị kẹt giấy, hợp đồng của cô phải đợi một hồi mới in xong.

Bộ phận nhân sự không chỉ có một nhân viên, có nhân viên khác đã tiếp Tân Vĩ Đồng đã dẫn cô vào một phòng họp khác. Tân Vĩ Đồng không ngừng suy nghĩ về Thẩm Giáng Niên và mất tập trung nhiều lần, HR hỏi cô: "Nhà cô ở đây à?" Sau khi hỏi cô ba lần liên tiếp, Tân Vĩ Đồng nói xin lỗi: "Tôi là người địa phương."

"Được rồi, vậy thì trợ cấp sẽ căn cứ theo tiêu chuẩn thông thường của thành phố." HR tốt bụng nói.

"Được." Tân Vĩ Đồng quay người nhìn về phía tấm kính phía sau, xuyên qua các sọc, cô có thể nhìn thấy một bóng người, nhưng lại không nhìn ra được đó là ai.

Trong khi HR đang viết, Tân Vĩ Đồng đã gửi tin nhắn cho Thẩm Giáng Niên: [Giáng Niên, em đang làm gì vậy ~

Thẩm Giáng Niên: [Làm việc ở bên ngoài.]

Câu này cũng quá chung chung, Tân Vĩ Đồng không thể trực tiếp hỏi đang làm gì. Tân Vĩ Đồng: [Bên ngoài là chỗ nào thế? Nói xem chúng ta có thể đụng mặt không.]

Thẩm Giáng Niên không muốn ngẫu nhiên đụng mặt, trả lời: [Cô đang ở đâu?]

...Được rồi, bị hỏi ngược lại

Tân Vĩ Đồng: Gần Nhã Nại.

Tân Vĩ Đồng suýt chút nữa đã trả lời Lãng Phù Ni, nhưng lo lắng bản thân nói thế sẽ ảnh hưởng đến câu trả lời của Thẩm Giáng Niên, đáng lý là phải nói thật, nhưng nếu nói Lãng Phù Ni, e là Thẩm Giáng Niên sợ đụng mặt cô nên đành sửa lời.

Tân Vĩ Đồng biết nói dối là không tốt, nhưng cô luôn cảm thấy Thẩm Giáng Niên luôn cố ý tránh mặt cô, cho dù tối nay có mời đi ăn, đoán chừng cũng là muốn trả nợ ân tình.

Thẩm Giáng Niên suy nghĩ một hồi, Lãng Phù Ni và Nhã Nại cách xa nhau, chắc không tình cờ gặp được nhau đâu ha, nên nói thật: [Tôi ở gần Lãng Phù Ni.]

Chà, Tiểu Niên còn rất thành thật, Tân Vĩ Đồng hối hận vì đã nói dối Thẩm Giáng Niên. Tân Vĩ Đồng: [Nhưng tôi đang di chuyển đến Lãng Phù Ni.]

Thẩm Giáng Niên: [???Không phải chiều này cô mới nhận việc à?]

Thẩm Giáng Niên cũng sợ hãi, đừng vô tình gặp nhau, cô ngẩng đầu nhìn HR đang chậm rãi đóng dấu, thúc giục: "Xin lỗi, tôi có việc gấp, cô nhanh lên được không?"

"Được." HR vui vẻ đáp lại, "Bởi vì Lãng tổng đã đích thân giải thích, nên tôi sẽ không hỏi cô từng cái một, cô xem qua đi nếu không có gì thì có thể ký tên là xong." Thẩm Giáng Niên đọc lướt, mau chóng xem xong, "Ok."

Tân Vĩ Đồng: [Tôi không nói nhất định phải là buổi chiều, nếu có thời gian thì buổi sáng qua đó cũng được.]

Mẹ nó, này rất có khả năng sẽ đụng mặt, có một số lời, một khi đã nói ra thì không thể quay đầu, có quỳ cũng phải đi tiếp, Thẩm Giáng Niên: [A, thế giờ cô tới đâu rồi?]

Tân Vĩ Đồng thực sự có cảm giác Thẩm Giáng Niên không muốn gặp cô, giọng điệu của có ý tránh né cô. Tân Vĩ Đồng: [Sắp đến rồi, biết đâu mình lại đụng mặt nhau á~]

Tân Vĩ Đồng nửa đùa nửa thật, Thẩm Giáng Niên: [A, thế à~]

Gửi tin nhắn này xong, Thẩm Giáng Niên nhanh chóng cầm lấy sổ tay người mới của công ty, đứng dậy đi ra ngoài. Thẩm Giáng Niên vội vàng, Tân Vĩ Đồng cũng vội vàng thúc giục HR nhanh lên. Thẩm Giáng Niên muốn đi thang máy xuống, lại sợ đụng phải Tân Vĩ Đồng nên đi cầu thang bộ. Trên thực tế, sau khi đi được vài tầng, Thẩm Giáng Niên đã hối hận, tất cả đèn cảm ứng đều bị hỏng, pin điện thoại di động của cô không đủ để hỗ trợ đèn pin, cô đi cả đường trong bóng tối.

Tân Vĩ Đồng ký xong hợp đồng, cô đi thang máy xuống tầng dưới, muốn trốn vào trong góc nhìn Thẩm Giáng Niên. Đôi khi nhớ một người nhiều đến mức chỉ cần nhìn người ấy cũng cảm thấy thỏa mãn, Thẩm Giáng Niên càng từ chối cô thì cô lại càng muốn lại gần, có lẽ người nào cũng sẽ thấy thế đi. Thang máy hầu như ở mỗi tầng đều dừng lại, bên ngoài thường xuyên không có người, Tân Vĩ Đồng chán nản, không đi thang máy, ấn cái gì mà ấn, làm tốn thời gian của người khác.

Không ngừng tăng tốc độ, Thẩm Giáng Niên đi đến cầu thang, thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa ra, cô trợn mắt há hốc mồm, cửa giống như đã bị khóa.

Ông trời à, sao đến giờ này mà ông cũng còn báo tôi quá vậy? Trả báo cho tôi vì tôi nói dối cũng không đến mức thế chứ! Thẩm Giáng Niên chạm vào chốt cửa thì thấy có một sợi dây xích, dọc đường đi cô đã thích ứng với bóng tối, mơ hồ có thể nhìn thấy khóa cửa không khóa, chỉ treo sợi dây xích. Thẩm Giáng Niên dùng một chút lực, các mắt xích được mở ra, chỉ cần đẩy cửa là có thể mở được.

Vừa bước ra khỏi cầu thang, cô đã nhìn thấy Tân Vĩ Đồng xách túi đi ra ngoài, cô sợ hãi lùi lại. Một giây tiếp theo, cô chợt nhận ra, chờ đã, Tân Vĩ Đồng đang đi ra ngoài, chẳng lẽ?

Có người đang đi về phía cầu thang, Thẩm Giáng Niên giật mình, sợ bị phát hiện, vội vàng khóa cửa từ bên trong lại. Sau khi khóa cửa lại, Thẩm Giáng Niên dựa người vào trong cùng lấy điện thoại di động ra.

Thẩm Giáng Niên: [Đến chưa?]

Tân Vĩ Đồng: [Rồi.]

Phải chăng là mình đang suy nghĩ quá nhiều? Tân Vĩ Đồng có thể vừa mới đến.

Thẩm Giáng Niên: [Ký hợp đồng à?]

Tân Vĩ Đồng: [Ừ, đã ký xong rồi.]

Một lúc sau, Thẩm Giáng Niên lại gửi một tin nhắn khác: Từ nay trở đi, cô là người có địa vị rồi, chức vị của cô là gì thế?]

Tân Vĩ Đồng: [Chức vị thì chưa có, mới có mã nhân viên thôi.]

Thẩm Giáng Niên nhớ tới trên hợp đồng có ghi mã số, liền hỏi: [Mã số nhân viên? 9527?]

Thẩm Giáng Niên trêu chọc hỏi, Tân Vĩ Đồng cười đáp: [Đây là một con số tốt lành]

Thẩm Giáng Niên: [A?]

Tân Vĩ Đồng: 7724.

Thẩm Giáng Niên: [Tôi tưởng là 6666, 8888...]

Tân Vĩ Đồng: [Ngày 24 tháng 7, sinh nhật của em.]

Muốn nói Tân Vĩ Đồng không có hứng thú với cô, đánh chết Thẩm Giáng Niên cũng không tin.

Đương nhiên, hiện tại những thứ này đều không có gì quan trọng, Thẩm Giáng Niên lấy ra hợp đồng của mình, nhìn kỹ, mã số nhân viên ghi: 7725.

Các cô kế sát nhau, hơn nữa Tân Vĩ Đồng còn trước cô, dù cô có lừa Tân Vĩ Đồng thì Thẩm Giáng Niên vẫn rất khó chịu khi bị Tân Vĩ Đồng lừa một lần nữa. Tân Vĩ Đồng liên tục gửi mấy tin nhắn nhưng cô không trả lời, tuy nhiên, nghĩ rằng mình cũng lừa người ta, Thẩm Giáng Niên thở dài trả lời: [Lâu rồi tôi không về nhà, giờ về nhà một chuyến, cô bận trước đi.]

Sau đó cô không trả lời tin nhắn của Tân Vĩ Đồng nữa, thực ra con người cô rất nhỏ mọn, đối với Tân Vĩ Đồng cũng thế, lúc trước cũng quan tâm quá nhiều, cho nên với những gút mắt cô còn nhớ rất rõ.

Cũng giống như mối quan hệ giữa cô và Thẩm Thanh Hoà, nó in đậm trong tâm trí cô, cho dù cô muốn quên cũng không thể quên được.

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, rất nhẹ nhưng rất nhanh, Thẩm Giáng Niên đang muốn rời đi, lại nghe có người nói: "Chà, đèn cầu thang hỏng lâu ngày chưa sửa chữa, mọi người ai cũng sợ tối không ai đi vào đâu, không sao đâu, mau lên~"

"Sao cứ vội vàng thế, nói nhỏ thôi."

"Là hai cô gái, một người có giọng nói rất trong trẻo, một người có giọng hơi khàn, giọng nói đầy khói nghe có chút gợi cảm.

"Có chắc camera ở tầng này bị hỏng không?"

"Chắc mà, cả mấy tầng chỉ có chỗ này bị hỏng thôi, tới nào~"

"Đừng nóng vội, trước đi xem cửa phía dưới có đóng hay không."

Hai người này đang làm gì vậy... Thẩm Giáng Niên không có ý tò mò, nhưng bây giờ cửa đã khóa... Nếu cô mở khóa mà rời đi, cô sẽ bị phát hiện.

"Đừng lo ~ Biết hôm nay chị đến, nên em đã dùng dây xích cài cửa bên trong trước rồi, người bên ngoài không vào được đâu, phía trên cũng không có ai đi xuống. Mọi người đều tưởng em mang chị đến nhà kho trên tầng hai để lấy đồ, này~ mau lên nào~" Giọng điệu nũng nịu rõ ràng đến mức Thẩm Giáng Niên nghe thấy liền run lên, tiếp theo là tiếng cơ thể nặng nề va vào tường, "Nhẹ nhàng một chút, hơi đau ~"

"Nhớ chị muốn chết~ ngày nào cũng phải nằm mơ mới hôn được chị, lần trước khó khăn lắm mới gặp nhau, chị còn không cho em hôn ~"

"Ai bảo em chọc chị giận~"

"Em sai rồi~"

"Em nói mà không làm được, còn trách chị hả~"

"Ừa, ừa, là em không tốt ~ chẳng phải là do em yêu chị quá thôi sao~ ưm... Chị không biết người ta phải chịu đựng khó khăn đến thế nào đâu, à~ đừng sờ vào đó~"

Thẩm Giáng Niên nghe được lời này mặt đỏ bừng, chẳng lẽ hai người này đang ở chỗ này làm tình?

"Phải phạt em thoả đáng mới được~"

"Ừm ~ a ~" Cô gái thở hổn hển... thật ra cũng dễ nghe lắm, Thẩm Giáng Niên đứng một chỗ mệt mỏi nên lặng lẽ quay người lại, dựa vào tường tiếp tục "nghe lén" trong khi nghẹn thở, "Lâu quá không gặp, kỹ năng của chị càng tốt hơn ~ Cảm giác chạm vào em thật tuyệt ~ Em muốn ~"

"Bây giờ không cho đâu~" Ý trêu đùa quá rõ.

"Cho em đi mà~"

"Là ai nói ngươi tin chị? Những lời này đã nhét vào bụng chó rồi hả?"

"A~ha~chỉ do yêu nhiều quá thôi~ thấy chị quá thân thiết với người khác~ah~ah~"

"Đúng lúc phải diễn thôi, biết chưa? Mấy người đó ghê lắm! Không diễn thật, làm sao họ tin được?"

Tâm trạng của Thẩm Giáng Niên lúc này có chút kỳ quái. Từ tin tưởng, hình như có ai đó từng nói với cô nhiều lần. Chưa kịp nghĩ nhiều, lại nghe một tiếng rên, giống như thoải mái mà cũng giống như khó chịu, da đầu Thẩm Giáng Niên có chút tê dại, "A~~~" Run rẩy hỏi: "Nhỡ lần này họ thua, có phải chị sẽ được quay lại không?"

"Không biết, còn tùy vào sự sắp xếp của lãnh đạo~"

"A~ nhẹ thôi~ chỗ đó rất~ ah~ ha~"

"Em thật ra, ướt nhanh quá ~ Cố chịu đựng đi, sau này sẽ cho em hết ~"

"Sau này chị có thể giữ khoảng cách với những người đó được không~ a~"

"Giỏi lắm giờ biết quản chị luôn."

"A~"

"Được rồi, em có chừng có mực."

"Hừ, nói sắp giải quyết xong rồi, chuyện này vì sao lại gác lại?"

"Bởi vì sếp lớn không có ở đó."

"Không phải họ Tưởng vẫn luôn ở đó sao?"

"Em nghĩ gì thế?"

"Tưởng trên danh nghĩa là chính, nhưng thực ra chỉ là cấp phó; Thẩm mới là chính, tất cả đều do người này quyết định."

Tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, chẳng lẽ bọn họ đang nói đến Nhã Nại sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play