Cận Từ không nói có hay không, vẫn ngồi nhàn nhã, nghe vậy chỉ nhẹ liếc Tạ Dương một cái, ánh mắt lại rơi xuống mấy đoạn chat cuối cùng trong điện thoại.
【 nghe nói Tạ Dương cũng là một thanh niên ưu tú, là một thiếu gia cao quý, ngoan ngoãn hiểu chuyện, mẹ cũng rất yêu thương thằng bé, nói hai ba câu thì không có câu nào không khen con trai mình】
【 về sau nghe nói Tạ Dương cùng bạn bè quậy phá giống như đến thời kỳ phản nghịch, không học bài, không nghe giảng, cứ hai ba ngày lại gây chuyện một lần. 】
【Con đến nhà thằng bé cũng không phải trùng hợp, dù sao thằng bé này Tạ Dương ngày xưa cũng chói mắt,mẹ thằng bé còn nghi rằng con mình quen biết người như vây sẽ sa đọa rồi suy nghĩ lung tung. Một người giống như con thường xuất hiện trước mặt thằng bé, có thể làm Tạ Dương vực dậy. 】
Không, Cận Từ chắc chắn, hắn thường xuyên xuất hiện trước mặt Tạ Dương khoe khoang, Tạ Dương chỉ có thể cắn răng nhịn đến khi nào người này có thể rời đi, nếu không rời đi, cậu có thể đánh chết hắn không.
Cũng không thể như mẹ Lý mong đợi mà tốt lên ngay, đó là điều tuyệt đối không thể xảy ra.
Hơn nữa, Tạ Dương vẫn luôn học tập tốt, cậu vẫn đang học cũng không bỏ lỡ buổi học nào.
Có ngoan ngoãn và hiểu chuyện hay không đều do cách nhìn của mỗi người.
Cận Từ chưa bao giờ cảm thấy Tạ Dương ngỗ nghịch và không hiểu chuyện cả.
Mẹ Lý bảo Tạ Dương đến đón, cậu cũng đến đón, khi bà bảo Tạ Dương gọi anh nên vẻ mặt có chút cáu kỉnh.
Khi con người thay đổi, có nhiều điều xảy ra vì thế có những bí mật được giấu kín trong tim.
Hắn và Tạ Dương cũng vậy.
"Tuần lễ văn hóa, lớp chúng ta chuẩn bị biểu diễn một vở kịch, có người muốn anh tham gia, anh có hứng thú không?" Tạ Dương vẫn nghiêng đầu, đợi một hồi lâu thấy người không trả lời, liền nói tiếp.
Thấy Cận Từ còn đang suy nghĩ gì đó, Tạ Dương quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong nhóm lớp, dường như đang tự nói với chính mình, "Lúc trước lớp A1 thực sự rất ngốc chỉ có một vài người cá biệt thôi, những người khác đều rất tốt."
"Mọi người đều đẹp và tử tế, giao lưu với nhau không mất cái gì cả."
Biểu cảm không có bất kỳ cảm xúc nào của Cận Từ đột nhiên thay đổi. Hắn dường như nhận ra điều gì đó. Đặt điện thoại trên bàn, Cận Từ xoay ghế ngồi nửa vòng đối mặt với Tạ Dương, hắn hỏi: "Tạ Dương, tại sao em không tự mình ứng chiến?"
"..." Tạ Dương cụp mắt xuống, lông mi dày mềm mại che khuất đáy mắt thanh niên, một lúc sau cậu mới ngẩng đầu lên, cười giễu cợt nói: "Thành tích của em rất kém."
Cận Từ khoanh chân ngồi xuống, khoanh tay trước mặt dáng ngồi như lão đại một bang phái nào đấy, "Kế hoạch của em rất tốt, dù em có ứng chiến hay không thì Chu Đào cũng sẽ bị bắt quả tang thôi "
Nhưng cậu đã chọn không ứng chiến, lại cố tình yêu cầu hắn giúp cậu.
Không, cậu là cố tình muốn hắn giúp.
Khi Cận Từ chuyển đến ngôi trường này, giống như một tờ giấy trắng, trong trường hắn không chỉ có thể chứng minh bản thân, mà còn có thể hòa nhập với tập thể một cách vui vẻ.
Dưới mái trường này hắn có thể hòa nhập vào môi trường xa lạ này mà không hề hay biết.
Nhưng kỳ thi này chỉ thi trong các lớp A, phạm vi nhỏ, thi tốt cỡ nào cũng sẽ không bị nhiều người chú ý.
Nhưng sau khi ứng chiến với Chu Đào thì khác.
Mọi người sẽ chú ý, Cận Từ có thể một trận liền thành danh*.
*nổi tiếng trong một lần
Ngoài ra, Cận Từ còn rất lạnh lùng, toàn thân toát ra bốn chữ "tránh xa tôi ra".
Cận Từ sẽ không bị quấy rầy làm phiền, nhưng cũng sẽ không bị cô lập trong một môi trường xa lạ.
Rốt cuộc, nó giống như tính cách của một đại thần.
Cai gì mà thành tích kém chứ, bất quá là cái cớ tốt nhất của Tạ Dương thôi.
"Vậy thì không phải gian lận đánh bại gian lận sao? Ảnh hưởng không khí trường học thì không tốt." Tạ Dương cười cười, quyết định chờ đợi để trả lời Thẩm Tinh Túc, cất điện thoại di động, ngoan ngoãn ngồi thẳng người bắt đầu làm bài..
Cận Từ cảm thấy hắn thực sự không thể hiểu được Tạ Dương.
"Kịch bản viết như thế nào?" Cận Từ suy nghĩ một chút mở miệng hỏi.
Tạ Dương trực tiếp đưa điện thoại di động, trong bút còn đang viết chữ, mặt không chút thay đổi nói: "Thẩm Tinh Túc đã viết bản thảo rồi tuy hơi lung tung nhưng xem vẫn rất thú vị."
"Tiểu quái vật, em rất thích." Tạ Dương quay đầu đối diện Cận Từ, nhếch miệng cười, lộ ra một đôi răng nanh nhỏ nhọn, "Anh có cảm thấy em giống tiểu yêu vật không?"
Một con quái vật với khuôn mặt xanh và những chiếc răng nanh dài, Tạ Dương chắc chắn là một con quái vật dễ thương nhất.
"Giống như một đứa ngốc." Cận Từ thẳng thừng nhận xét, "Loại thậm chí cả răng còn chưa mọc đủ."
"..." Tạ Dương dứt khoát ném bút đi, nhe răng cười với Cận Từ, "Để em cắn anh một ngụm cho anh biết răng em đã mọc đủ hay chưa nha!"
"Ồ, răng mọc ngay ngắn." Cận Từ thờ ơ gật đầu, nhìn vào một tài liệu do Thẩm Tinh Túc gửi đến trong điện thoại di động của hắn. Trong lúc lơ đãng thấy vài tin nhắn của Thẩm Tinh Túc "thích sân khấu", "Cố gắng".
Cận Từ nhướng mày, tựa hồ không ngờ Tạ Dương phóng khoáng như vậy năm xưa lại muốn diễn kịch.
Sau đó, Cận Từ bấm vào tên tựa đề là "Trường thứ", nhìn thoáng qua vài lần, có thể hiểu đây là một cậu chuyện cổ tích nào đó.
Tạ Dương thực sự phù hợp với con quái vật nhỏ này.
"Em đóng vai tiểu yêu quái cũng khá thích hợp đấy." Cận Từ trả điện thoại cho Tạ Dương, "Đều ngốc như nhau."
"... Chửi người không cần vòng vo!" Tạ Dương tức giận giật lấy điện thoại, sau đó trả lời cho Thẩm Tinh Túc, "Anh cũng biết nội dung rồi, có lẽ Thẩm Tinh Túc muốn anh đóng vai anh trai của quái vật nhỏ? Anh có hứng thú không?"
"Anh của quái vật nhỏ không có mấy câu thoại, chỉ có một chút biểu cảm, cũng không khó." Tạ Dương vừa gõ chữ, vừa gây khó dễ đánh lạc hướng Cận Từ.
Cận Từ im lặng một lúc, nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nhiều điều của Tạ Dương, hắn đồng ý: "Được."
**
Học sinh nội trú đã trở lại trường vào Chủ nhật, Tạ Dương và Cận Từ mang theo một đống hành lí đến trường.
Sau một hồi thương lượng, Tạ Dương chọn giường bên phải, còn Cận Từ chọn giường bên trái.
Trong ký túc xá của trường cấp ba Giang Dương, phía trên là giường phía dưới là bàn, khu vực cá nhân được phân chia rõ ràng, khu vực chung tương đối rộng rãi, hai người ở chung một ký túc xá, cũng không có gì quấy rầy nhau.
Dọn giường, cất quần áo vào tủ, cất giày, nhìn quanh chẳng có gì để thu dọn.
Tạ Dương ngẩn người ngồi ở trên ghế, nhìn Cận Từ xắn tay áo xếp chồng sách lên bàn, cử chỉ tùy ý của Cận Từ cũng lộ ra nét kiêu ngạo.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Tạ Dương đứng dậy, "Em đi mở cửa, có thể là có người đến."
Vừa mở cửa, hóa ra có người ghé qua thật.
Là Thẩm Tinh Túc và Hoắc Minh.
"Chúng ta nói về kịch bản một chút nhé?" Thẩm Tinh Túc cầm kịch bản "Trường thứ" đã in sẵn trong tay, giống như bảo vật đưa hai bản cho Tạ Dương, "Nói thật, tớ cảm thấy chỉ cần như vậy đã ổn rồi mới gọi cậu ra, không nghĩ đến Cận Từ cũng tới."
"Tớ nói với Cận Từ không cần dùng cái này." Tạ Dương cầm lấy, tùy ý lật xem, kịch bản đã được chỉnh lý, cũng không còn lộn xộn nữa. "Vừa mới xác nhận ngày hôm qua, hôm nay chúng ta bắt đầu nói chuyện đi, cậu có vội vàng quá không?"
"Đừng, đừng, Cận thần là anh trai hoàn hảo của con quái vật nhỏ trong tâm trí tớ! Không thể thay đổi được!" Giọng nói của Thẩm Tinh Túc trở nên hơi lo lắng, cậu ta nhanh chóng ngăn Tạ Dương lại, thở dài sau một hơi, "Tớ không muốn chủ yếu là vì chúng tôi chỉ có một tuần, tuần sau là tuần văn hóa, lớp chúng ta được xếp biểu diễn thứ tư, nên rất gấp đó."
"Hàng năm tổ chức tuần lễ văn hóa, quầng thâm mắt của tớ sẽ dày thêm ba lớp!" Thẩm Tinh Túc duỗi ba ngón tay ra, trên mặt biểu cảm vô cùng phong phú, "Ba lớp! Cậu biết nó có ý nghĩa gì không? "
"Đại khái giáo viên ngữ văn còn cho rằng cậu nửa đêm học bài bị nữ quỷ nào đó dụ dỗ." Hoắc Minh đứng bên cạnh đâm một dao, vừa cười vừa nói, "'Ồ, học giả Thẩm có quầng thâm dưới mắt chẳng lẽ nửa đêm học bài có mỹ nữ áo hồng thơm ngất đến tìm à, giáo viên Lâm nói có đúng không?"
"Cút đi!" Thẩm Tinh Túc xua tay giả vờ tức giận.
Tạ Dương cảm thấy thật buồn cười, cũng hùa theo phụ họa, "Xét từ mức độ hành hạ của tuần văn hóa xem, nếu đó thực sự là một con ma nữ, thì đó phải là một người phụ nữ vạm vỡ thì sợ là Thẩm Tinh Túc không chịu nổi."
Hoắc Minh cười to, xoa xoa bụng mới ngưng lại được, "Chúng ta gọi đồ nướng về hay gì đó đi, vừa nói chuyện vừa ăn, Tạ Dương, cậu có rảnh không?"
Tạ Dương cụp mắt lật nhanh kịch bản, tùy ý nói: "Được, là ở phòng ktx của các cậu à?"
"Cái nào tiện cho cậu hơn, nói chuyện ở ktx của cậu hay của chúng tớ đều được." Hoắc Minh nói.
Tạ Dương nhìn lại ký túc xá của mình, liếc nhìn Cận Từ vẫn đang xếp sách, không chút do dự nói: "Vào ký túc xá của các cậu nói chuyện đi."
"Được." Hoắc Minh gật đầu, "Ký túc xá của chúng tớ là A310, làm xong việc thì qua nhé!"
Tạ Dương ậm ừ, biểu thị đã hiểu.
Sau khi đóng cửa lại, Tạ Dương kéo chiếc ghế của mình đến trước bàn của Cận Từ, cậu ngồi trên ghế, hai chân duỗi thẳng trái phải, cằm tựa vào lưng ghế, hai tay buông thõng xuống, lắc lắc kịch bản, tư thế vô cùng lười nhát, "Chút nói chuyện về kịch bản, anh có đi không?"
"Anh không đi thì có vấn đề gì không?" Cận Từ lấy khăn giấy lau mặt bàn, mở vở bài tập đặt lên bàn, nhưng cũng không lấy bút hay giấy nháp, chỉ là đã nhìn vào nó.
"Nhân vật của anh không có vấn đề gì lớn, hơn nữa anh cũng không có mấy câu thoại, nói bậy bạ cũng không thể thay đổi cái gì." Tạ Dương mở ra xem, liền thấy anh trai tiểu yêu quái thật sự là không nói được mấy câu, chủ yếu chỉ làm phông nền.
Nhân vật này trầm mặc lại quái gở, luôn nhìn chằm chằm vào bạn từ phía sau mà bạn không hề hay biết, ngay khi bạn quay lại và bắt gặp ánh mắt của hắn, hắn đã bỏ đi.
Có những điểm rất giống với Cận Từ.
Dù sao Cận Từ cũng không nhiều lời, mở miệng liền có thể chọc giận tức chết người.
"Được, anh không đi." Cận Từ lật giấy nháp và bút, định giải bài toán.
Tạ Dương gật đầu, điều này đã trong dự, hành vi thường ngày của Cận Từ cho thấy rõ rằng hắn không thích giao tiếp với mọi người, đặc biệt là những gì hắn cho là lãng phí thời gian.
Không nói thêm gì nữa, Tạ Dương để lại kịch bản cho Cận Từ, một mình ra ngoài tìm ký túc xá của Hoắc Minh.
Gõ cửa bước vào phòng, đã thấy Sở Hùng Dịch* lớp A1 cũng ở đó, tất cả đồ nướng đã được đặt trên chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng.
*đây là bạn Hùng Diệc ở chương 4 nha. Vì bản convent hay dịch đều để Xiong Yi mà nay tra lại thì ra tên Sở Hùng Dịch
Người mở cửa là Hoắc Minh, Thẩm Tinh Túc ngồi ở trên ghế gõ vào chai rượu trái cây vừa mới đặt trên bàn, trên mặt tràn đầy hưng phấn, "Anh Dương, anh biết uống rượu không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Dương: Anh có muốn kiểm tra xem răng của em có mọc đủ không?
Cận Từ chỉ cổ của mình, "Tùy tiện cắn một cái."
Trưởng thành lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT