Tạ Dương mơ hồ mở mắt ra, không biết có phải do lạ giường hay không, đêm qua ngủ muộn như vậy mà hôm nay vẫn có thể dậy sớm như vậy.
Nhưng ý thức của cậu vẫn chưa tỉnh táo lắm, chẳng hạn như cậu không nhận ra mình đang ở trong phòng của Cận Từ, chiếm giường của Cận Từ.
Tạ Dương chỉ cảm thấy thân thể mình như bị bóp nghẹt, hai tay không cử động được, đầu óc hơn phân nửa còn mông lung.
Di chuyển trong chăn một hồi lâu vẫn không ra được, cả người Tạ Dương khô nóng, đành xoay người sang một bên, định lật người đem chăn kéo xuống.
Trong cơ thể Tạ Dương nhất thời có một loại cảm giác đình trệ, đến khi Tạ Dương ý thức được, cậu đã bịch một tiếng ngã xuống đất.
"Xì, mẹ kiếp..." Tạ Dương kéo chăn bung ra, lúc ngã xuống xoa xoa thắt lưng, một hồi lâu vẫn không đứng dậy.
Nhìn xung quanh, Tạ Dương nhận ra cậu căn bản không ở trong phòng của mình.
Cận Từ bị tiếng ngã của Tạ Dương đánh thức, từ bên cạnh bàn đi tới, xoa đôi mắt đã chịu đựng đau nhức cả đêm, vẻ mặt trào phúng hỏi Tạ Dương, "Em là đồ ngốc hả? Có việc ngủ cũng có thể bị ngã."
Lời nói đến bên miệng rồi lại thay đổi, "Em ngã bị thương ở chỗ nào?"
"Eo." Tạ Dương xoa xoa eo cùng xương hông vài cái, khuỷu tay dùng sức đẩy để ngồi dậy, bối rối gãi gãi đầu, "Tối hôm qua em ngủ lúc nào?"
"Nửa đêm." Cận Từ đưa tay đỡ Tạ Dương, kéo cậu đứng dậy, sau đó cúi người nhặt điều hòa dưới đất lên, lắc lắc vài cái rồi đặt trở lại trên giường, cúi đầu nói với Tạ Dương đang ngồi trên giường xoa eo, "Từ nay khi buồn ngủ không được uống sữa nữa."
"Vì sao?" Tạ Dương vặn vẹo thân thể, nhìn xem eo của mình có vết bầm tím hay không, nghe Cận Từ nói vậy, cậu có chút không hiểu.
"Dễ chết." giọng nói của Cận Từ có chút khàn khàn, nghe không giống mới tỉnh ngủ.
Thấy Tạ Dương còn đang kéo vạt áo xuống xem eo mình như thế nào, vẻ mặt Cận Từ có chút bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống.
Ngón tay mảnh khảnh không dùng chút sức lực mà nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo Tạ Dương vén lên, hạ người xem giúp Tạ Dương một chút.
Bộ quần áo Tạ Dương mặc khi ngủ bị xả ra quá lỏng lẻo, chiếc quần đùi đêm qua vẫn ngoan ngoãn ở eo sau một lúc đã bị nới lỏng, buông thõng ở eo hơi tuột xuống.
Không biết là do eo thiếu niên quá gầy hay là quần đùi không nghe lời.
Cả đêm Cận Từ không ngủ, đưa mắt nhìn thoáng qua, sau đó liền như không có chuyện gì dời ánh mắt đi chỗ khác, "Có chút bầm."
Một vết bầm nhỏ, nằm ở phần mềm nhất của thắt lưng.
"Thật sao?" Tạ Dương nhếch miệng, cởi quần áo xuống, đối mặt với Cận Từ vẫn chưa đứng dậy, cậu mới chú ý thấy dưới mắt Cận Từ có quầng thâm.
Giọng nói bình thường của Cận Từ không có khàn như vậy.
Khàn đến nỗi mất đi một chút vẻ lạnh lùng khi Cận Từ nói chuyện.
"Cả đêm không ngủ sao?" Tạ Dương mím môi, không chắc chắn nói.
Tạ Dương biết Cận Từ sợ bóng tối, nhưng cậu nghĩ bật đèn ngủ cũng không sao.
Nhưng nhìn Cận Từ như vậy, cậu cũng không dám chắc.
Làm thế nào một người có thể sợ bóng tối đến vậy?
"Đúng, giờ anh chuẩn bị ngủ đây." Cận Từ đứng dậy, trong mắt không che giấu được vẻ buồn ngủ, "Tỉnh rồi thì đi ra ngoài đi."
Cận Từ trở lại bàn học, buồn ngủ thu dọn, chỉ vào đống tài liệu bên cạnh, "Cái đó là của em."
Tạ Dương gật đầu, cầm sách trực tiếp đi ra ngoài.
Đến lúc đóng cửa, Tạ Dương quay người lại, nhìn Cận Từ đã lên giường chuẩn bị đi ngủ, "Giữa trưa dậy đúng không? Em chừa cơm cho anh."
Cận Từ không trả lời, chỉnh điều hòa về phía mình, nằm ở trên giường nhắm mắt lại.
Tạ Dương bực bội xoa xoa mũi, ôm đống giấy tờ đi ra ngoài, nhanh chóng xoay người vào phòng.
Mẹ Lý làm việc hay nghỉ ngơi đều luôn có quy luật, bất kể là đi làm hay cuối tuần, bà đều dậy sớm, Tạ Dương sợ đứng ở hành lang một lúc sẽ bị mẹ Lý bắt gặp.
Từ buổi sáng đã bắt đầu cho một ngày không vui.
Tạ Dương cũng cố gắng nói chuyện hòa thuận với bà Lý, cố gắng nói ít nhất có thể để mẹ Lý không tức giận. Sau đó cậu phát hiện ra rằng chỉ cần mẹ Lý nhìn thấy cậu liền nổi giận, cậu nói tốt hay nói xấu gì cũng như nhau thôi.
Nhưng trước đây thì không như vậy.
Thay đổi từ khi nào, chính Tạ Dương cũng không biết.
Bởi vì, Tạ Dương không biết là mình hay mẹ Lý thay đổi trước, hay thực ra đây là bản chất thật.
(Truyện chỉ được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'. Vui lòng không reup)
Tối hôm qua Tạ Dương cũng ngủ muộn, sáng sớm vừa mới tỉnh lại, đối mặt với chiếc giường mềm mại thoải mái của mình, cơn buồn ngủ còn chưa tiêu tan lại mất khống chế quay trở lại.
Lần này Tạ Dương ngủ thiếp đi, chờ mặt trời lên cao cậu vẫn còn mê man nằm trên giường, mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, nửa chống người lên nói câu "Mời vào", quay người trở lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Người gõ cửa là Cận Từ, mẹ Lý nhờ hắn gọi Tạ Dương.
Nhưng Cận Từ cũng không ôm hy vọng Tạ Dương sẽ lên tiếng đáp lại, hắn chỉ định gõ cửa, nếu không có ai trả lời, hắn liền đi xuống.
Nhưng Tạ Dương lại đáp lời còn cho hắn đi vào.
Cận Từ đẩy cánh cửa đã có nhiều dấu vết thời gian, đứng ở cửa một lúc, ánh mắt rơi vào Tạ Dương đang ngủ với tư thế cực kỳ tùy ý trên giường, liền đi tới.
Tư thế ngủ của Tạ Dương thật sự không tốt, một cái giường lớn, đầu ở một góc, hai chân duỗi chéo sang một bên, gối còn phải ôm vào trong ngực. Đêm qua, Tạ Dương có thể ngủ yên trên giường của Cẩm Từ, nhờ có chiếc chăn quấn quanh người cậu.
Cận Từ vòng qua bên kia Tạ Dương, cúi người, vươn tay sờ vài cái trên bả vai Tạ Dương, "Xuống ăn cơm đi."
Tạ Dương cau mày, tựa hồ nghe thấy nhưng cũng giống không nghe thấy.
Một lúc lâu sau, đôi mắt Tạ Dương mới hé ra, cậu oán trách: "Biết rồi."
Nói xong Tạ Dương nghiêng đầu ngủ tiếp, lời nói ngoài miệng đều lừa người.
Cận Từ trầm mặc một hồi, cũng không để ý Tạ Dương nữa, chỉ nói: "Anh xuống trước."
Hai tay Tạ Dương ôm gối, ngẩn người hỏi: "Bộ dáng mẹ em thế nào?"
Cận Từ đứng ở trước giường, dừng một chút, cẩn thận nhớ lại, mơ hồ nói: "Không có gì."
Tạ Dương thở dài, ôm gối ngồi dậy, dụi dụi mắt, ngáp một cái nói: "Đó là không ổn."
Cận Từ cụp mắt nhìn sang, lúc ngủ Tạ Dương luôn chỉ có một biểu cảm, đó chính là ngây ngốc.
Tạ Dương nói rõ ràng, nhưng toàn thân cậu phản ứng ngu ngốc, khiến cậu trông cực kỳ ngu ngốc.
Đặc biệt là vết sữa khô trượt ra khỏi miệng đêm qua, vẫn còn nhẹ nhàng bám trên miệng Tạ Dương. Nếu lúc này cậu cười để lộ ra cặp răng nanh nhọn hoắt đáng yêu kia, thì trông cậu càng ngốc nghếch hơn.
Nhưng cũng thực dễ thương.
Một khía cạnh hoàn toàn khác với một ác bá ai cũng ghét.
Tạ Dương như thế này trông rất mềm.
Toàn thân như không xương.
**
Giữa trưa còn tính vui vẻ ăn cơm, ngay khi mẹ Lý ra ngoài, Tạ Dương đã ôm bài tập của mình vào phòng Cận Từ, với lí do là hai người học cùng nhau để tạo bầu không khí.
Nhưng thực sự không có bất kỳ bầu không khí gì.
Cận Từ hoàn toàn không làm bài thi hay bài tập nào, vì hắn đã hoàn thành nó vào tối hôm qua. Cận Từ đang ngồi ở một ên, cầm điện thoại trò chuyện với ai đó.
Tạ Dương tùy tiện làm mấy câu hỏi, cũng không thèm để ý gì, nhìn tờ giấy một hồi liền chơi điện thoại.
Vừa vặn gr lớp náo nhiệt như vậy, Tạ Dương vui vẻ cười nói, định tham gia để lướt qua buổi chiều tẻ nhạt này.
- sáng quắc tinh tú:Mọi người nhanh ra đây! Nhanh lên! Người tới rồi a!
- hoa hồng tiểu thái dương:?
- hoa hồng tiểu thái dương: Cậu muốn chết à?
- thỉnh không cần nói chuyện: Tuần văn hóa sắp đến, cậu gấp đến điên rồi sao.
- Trường An không bằng hôn mê: Tiếp theo mời các bạn xem màn trình diễn thất tâm phong của Thẩm Tinh Túc lớp A1. Tôi là người dẫn chương trình, Qian Rufeng**.
*Thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường.
*editor nghĩ đây là trên người nhưng bản convert lại ghi là tiền như gió.
- minh chung: Năm nay dự định làm cái gì?
Không hổ là lớp trưởng, chỉ có Hoắc Minh còn nhớ chính sự.
- sáng quắc tinh tú: Tớ làm một vụ lớn!
- sáng quắc tinh tú: Đêm qua! Khoảnh khắc tớ biết rằng tuần văn hóa năm thứ ba vẫn còn tổ chức! Tớ đã viết kịch bản cả đêm! Năm nay chứng ta làm một vở kịch đi!
- sáng quắc tinh tú: Tuyệt đối sẽ bùng nổ! Lưu truyền trăm năm! Chờ chúng ta tốt nghiệp ai cũng sẽ nhớ đến khoảnh khắc ấy!
- hoa hồng tiểu thái dương: Ai, tuổi còn trẻ mà đã phát điên rồi.
- minh chung:...... Tớ cảm thấy, sẽ không có ai diễn cùng cậu đâu. Hay vẫn là truyền thống một chút đi, giống như năm trước ca hát, nhảy múa là được.
- sáng quắc tinh tú: Không được! Năm cuối rồi sao không làm khác đi nhỉ?
- sáng quắc tinh tú: Ta Dương biểu diễn bằng cả trái tim!
Tạ Dương nhìn đến nơi này, chậm rãi đánh ra một cái dấu chấm hỏi.
Bạn nhỏ à, bây giờ cậu có rất nhiều dấu chấm hỏi a.
- a-axit hydroxypropionic:?
- sáng quắc tinh tú: Xem! Dương Thần cũng cổ vũ cho tớ kìa!
- sáng quắc tinh tú: Các ngươi tích cực một chút a!
- hoa hồng tiểu thái dương: Đây là cổ vũ sao? Đây là một câu hỏi có được không!
Thẩm Tinh Túc không ở trong đàn ồn ào, ngược lại đã nhắn tin riêng cho Tạ Dương.
- sáng quắc tinh tú: Hãy nhìn tình bạn chung giường đi, đến đây bạn ơi! Hãy tham gia vở kịch cảu tớ!
- a-axit hydroxypropionic: Đừng, đừng, tôi không dám nhận tình bạn chung giường này đâu.
- sáng quắc tinh tú: Không không không! Bàn phím chết tiệt này! Tớ đang nói đến bạn cùng lớp! bạn cùng lớp! Thực sự là Dương Thần à, cậu là nam chính tuyệt vời nhất trong vở kịch của tớ đó!
- a-axit hydroxypropionic: Cậu có thể suy nghĩ một chút về bạn cùng bàn của tôi mà?
- sáng quắc tinh tú: Thật ra thì......
Tạ Dương nheo mắt, chống cằm lên bàn, vươn tay về phía trước một quãng dài gõ vài kí tự.
- a-axit hydroxypropionic: Kỳ thật cậu muốn cả hai à.
- a-axit hydroxypropionic: Tại sao thời trung học cơ sở không thấy cậu có lòng tham như vậy?
- sáng quắc tinh tú: Hehehe, giấu kỹ lắm, nhìn cô giáo ngữ văn còn bị tớ lừa rằng tớ thực sự là một học sinh ít nói và là mọt sách mà.
- sáng quắc tinh tú: Anh Dương, tại sao không suy xét một chút? Không phải cậu không thíach ở trong lớp sao? Thời tiết hanh khô thì cậu có thể đi xuống dưới luyện tập.
Tạ Dương nhắm mắt lại nghiêng đầu.
Tạ Dương rất thích sân khấu kịch, vào năm thứ ba trung học cơ sở, cậu đã luyện tập không ngừng dưới cái nắng như thiêu như đốt mà vẫn không muốn dừng lại.
Sau đó thì sao?
Cuối cùng trong một lần diễn tập xảy ra sự cố, thậm chí cậu còn không lên sân khấu biểu diễn, và sau đó, cậu cũng không còn ý nghĩ đó nữa.
- sáng quắc tinh tú: Anh Dương, muốn thử lại không?
Tạ Dương trợn mắt, nhìn tin nhắn phía sau của Thẩm Tinh Túc.
Suy nghĩ một chút, Tạ Dương quay đầu nhìn về phía Cận Từ đã xử lý công việc, " Anh có hứng thú với diễn kịch không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Cận Từ: Xin anh thì anh có thể quan tâm một chút.
Tạ Dương: Anh trai. (thật không có tí chính kiến nào)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT