Nghe xong câu nói đó, biểu cảm trên gương mặt của Hoắc Dận Lam thay đổi hẳn đi. Lúc hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Tô An đã đứng cách đó không xa.

Ngay cả Tô An cũng đến…

Biểu cảm trên gương mặt của hắn thay đổi lần nữa, trong lòng dấy lên hàng tá suy đoán, nhưng rồi cũng bị hắn gạt phăng đi.

Không thể nào.

Chuyện lần này hắn đã ra tay gọn gàng sạch sẽ, những tên kia đều đã chết sạch, còn có ai biết được kẻ phái những tên kia đến là hắn chứ?

Nghĩ đến đây Hoắc Dận Lam đã đi cùng với Tô An rồi, vừa mới đi được vài bước, Hoắc Dận Lam không nhịn được quay sang hỏi Tô An: “Tô công công hẳn là biết có chuyện gì?”

Nghe thấy Hoắc Dận Lam nói vậy, vẻ mặt của Tô An cũng chẳng thay đổi mấy, đáp: “Nô tài không biết, nhưng nghe nói rằng Bát Vương gia đã tìm được một vài tên thích khách còn sót lại trong rừng.”

Tô An vừa nói xong, mặc dù đã cố gắng điều chỉnh cảm xúc nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không khỏi biến hóa.

Vẫn còn bè phái sót lại!

Sao lại có thể như thế được?

Những kẻ nằm lại trong rừng rõ ràng là mười tên thích khách do hắn phái tới, sao có thể có thêm tên khác?

Nghĩ tới đây tay của Hoắc Dận Lam đã cuộn chặt thành nắm đấm, nhất định là lừa hắn, không thể nào, không có khả năng!

Lúc Hoắc Dận Lam đang rơi vào trầm tư thì hai người đã đi đến trước lều của hoàng thượng. Lúc này hắn phát hiện không chỉ có mình hắn, mà ngay cả những vị vương gia khác cũng có mặt ở đây.

Đương nhiên là trừ Hoắc Dận Kỳ đang bị trọng thương ra.

Hoắc Dận Lam quỳ xuống trước mặt hoàng thượng: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”

“Được rồi, người đã đến đủ cả rồi.” Ánh mắt của hoàng thượng chợt lướt qua người Hoắc Dận Lam, có vẻ chẳng có gì khác biệt. Nhưng không biết vì cớ gì lại khiến Hoắc Dận Lam cảm thấy lạnh sống lưng.

“Phụ hoàng, nhi thần nghe nói bát đệ đã tìm được bè phái còn sót lại ở trong rừng?” Hoắc Dận Hàn bước ra khỏi hàng ngũ, nói.

hoàng thượng khẽ gật đầu, đáp: “Đúng là như vậy, Thông Nhi, tình hình cụ thể như thế nào rồi?”

“Bẩm phụ hoàng, hiện tại tướng quân đang tiến hành hành hình với tên kia ở phía sau, không lâu nữa thôi sẽ có kết quả.” Hoắc Dận Thông bước lên bẩm báo.

Nghe Hoắc Dận Thông nói vậy, Hoắc Dận Lam cảm thấy tim hắn đang đập loạn xạ, mấp máy môi nhưng không nói gì cả, lúc này hoàng thượng đã đứng lên, nói: “Đây cũng không phải là cách, trẫm vẫn muốn đích thân đi một chuyến, Hàn Nhi, Lam Nhi đi với trẫm!”

Việc bị phân phó đi theo khiến Hoắc Dận Lam cảm thấy vô cùng bất an, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đi theo sau hoàng thượng.

Thời gian dần trôi qua, Thẩm Nam Kha nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Dận Kỳ càng ngày càng khó coi, cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

“Nương nương, nếu gia cứ tiếp tục thế này, chắc chắn…” Nhược Âm đứng bên cạnh lên tiếng, nước mắt đã lăn dài. Thẩm Nam Kha ngẩng đầu nhìn nàng ta, từ trước đến nay cô chưa từng thấy một Nhược Âm như thế này.

Nhưng rồi sau khi khựng lại vài phút, cô chỉ nhẹ nhàng đáp: “Nhưng, ta có thể làm gì được đây?”

Nhược âm không trả lời, vì nàng ta biết Thẩm Nam Kha không thể làm gì được.

Mộc Tử Cảnh bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng không nói.

Thẩm Nam Kha cúi đầu nhìn bàn tay của mình, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi. Thực ra vừa mới đây thôi cô thật sự nghĩ rằng, người này chết đi cũng tốt.

Cô cũng không cần chịu uất ức gì nữa, cuối cùng cũng có thể rũ bỏ tất cả những thứ trước đây cô từng gánh chịu. Nhưng thật ra tận sâu đáy lòng, cô chẳng vui vẻ chút nào.

Sau đó cô chậm rãi đứng lên.

Sau khi nhìn người trước mặt một cái, bèn quay người rời đi.

“Nương nương, người muốn đi đâu?” Mộc Tử Cảnh muốn đuổi theo cô, Thẩm Nam Kha nhìn Hoắc Dận Kỳ đang nằm trên giường một cái, bèn đáp: “Ta không muốn nhìn chàng ta chết trước mặt mình.”

Không đợi Mộc Tử Cảnh đáp lại, sau khi ngập ngừng Thẩm Nam Kha nói bèn nói: “Xui xẻo.”

Bước chân của Mộc Tử Cảnh dừng lại ngay tức khắc.

Sau đó Thẩm Nam Kha bước thẳng ra ngoài.

Mộc Tử Cảnh vội vàng nhìn người đang nằm trên giường, Hoắc Dận Kỳ đã ngồi dậy, dưới ánh nhìn chết lặng của Nhược Âm.

“Gia…vết thương của ngài…” Nước mắt của Nhược Âm vương bên má, nhưng ánh mắt của Hoắc Dận Kỳ chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, nói: “Lúc nãy nàng ấy…nói gì? Chê bổn vương xui xẻo?”

Hoắc Dận Lam nhìn thấy người trước mặt, tay chân bắt đầu run rẩy, mắt hắn trừng to chứa đầy vẻ hoảng hốt.

Sao có thể?

Tên này, chẳng phải là…đã chết rồi sao?

Hoắc Dận Lam sợ hãi như thế không phải vì điều gì khác, mà là vì gương mặt của tên thích khách trước mặt hắn bây giờ giống hệt với tên cầm đầu tấn công Hoắc Dận Kỳ trước đây giống với cả tên hắn đã bỏ lệnh bài vào người.

Cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Dận Lam, tên đó ngẩng đầu lên, gương mặt đẫm máu trở nên hung tợn hơn, hắn ta muốn vùng lên phía trước. hoàng thượng nhìn thấy phản ứng của hắn bèn quay sang nhìn người bên cạnh mình, Hoắc Dận Lam vội vã cụp mắt xuống, còn Hoắc Dận Hàn vẫn đang nhìn thẳng vào tên kia.

hoàng thượng nói với tên kia: “Bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp đấy, nói cho trẫm biết, kẻ nào ra lệnh ngươi đến ám sát thất vương gia?”

Tên đó giống như không nghe thấy hoàng thượng đang nói chuyện, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Dận Lam, Hoắc Dận Lam không ngừng run rẩy, Hoắc Dận Hàn đứng bên cạnh hỏi: “Tứ ca, huynh bị gì thế? Sau cả người lại run rẩy dữ dội thế kia?”

Hoắc Dận Hàn vừa dứt lời, hoàng thượng nhanh chóng quay sang. Lúc ánh mắt nhìn chằm vào hắn khiến cơ thể của Hoắc Dận Lam phát run, hắn vội vàng quỳ xuống.

hoàng thượng kẽ thở phào một hơi, nhưng sau đó ánh mắt của ông ta trở nên nặng nề.

Thì ra đúng thật là con trai của ông ta!

Ông ta cắn răng, lúc định bước đến thì người bên ngoài bẩm báo: “hoàng thượng, thất vương phi cầu kiến!”

Từ khi Thẩm Nam Kha gả đến Lạc Nhạn Quốc đến nay, hoàng thượng không thích cô, lúc đề nghị liên hôn để giải quyết mâu thuẫn về lâu về dài của hai nước, trong lòng ông ta quả thật không hài lòng lắm. Hơn nữa người được gả tới cũng chẳng phải là trưởng công chúa tài sắc vẹn toàn mà là tam công chúa không được cha mẹ yêu thương. Thể diện của hoàng đế Lạc Nhạn Quốc như ông ta biết để ở đâu?

Vả lại trước đây Thẩm Nam Kha còn khiến con của thái tử phi chết yểu. Nếu không nhờ Hoắc Dận Kỳ liều chết năn nỉ rồi nhận tôi cho cô, thì Thẩm Nam Kha sẽ không sống được tới ngày hôm nay!

Nghĩ đến đây hoàng thượng bèn cau mày, nói: “Cho truyền vào.”

Thẩm Nam Kha mặc một chiếc váy dày màu xanh nước biển nhạt, càng làm tăng thêm sự chết chóc của nơi này. Dẫu vậy đôi mắt cô vẫn chỉ nhìn về phía người đàn ông mặc long bào màu đen đứng ở giữa, sau đó quỳ xuống.

Kiểu này lễ này gần như chẳng phải hiếm thấy ở nơi đây, hoàng thượng cũng gặp không ít. Nhưng ông ta không biết rằng, đối với một người đến từ thời hiện đại như Thẩm Nam Kha đây thì cần phải có lòng can đảm rất lớn.

Cô nhìn vị hoàng thượng trước mặt, nói: “hoàng thượng, ai là hung thủ thần không muốn biết, bây giờ tính mạng của thất vương gia vô cùng nguy kịch, thần khẩn cầu hoàng thượng cho truyền thái y!”

Nói xong, Thẩm Nam Kha bèn dập đầu thẳng xuống đất.

Cô không tiếc dùng sức, sau một lúc máu tươi liền ứa ra.

Nét mặt của hoàng thượng không thay đổi, nhưng Hoắc Dận Hàn đứng sau lưng ông ta khẽ nhếch mày, người phụ nữ này… càng ngày càng thú vị rồi!

“Khẩu cầu hoàng thượng!” Thấy hoàng thượng không có bất kỳ phản ứng gì, Thẩm Nam Kha vẫn tiếp tục dập đầu. Mặt đất không được sạch sẽ, những hạt cái ở dưới đất len vào miệng vết thương của cô, cái dập đầu tiếp theo, đau đớn đến tột cùng.

Đau không?

Đương nhiên là cô đau rồi, một người thời hiện đại bị dao cứa chảy máu là hét ầm lên như Thẩm Nam Kha đây làm sao mà không đau cho được?

Nhưng nếu cứ giương mắt nhìn Hoắc Dận Kỳ chết như thế, cho dù trước đây trúng độc của Hoắc Dận Hoa hay là bây giờ thì cô vẫn không cách nào khoanh tay đứng nhìn.

Bởi vì… cô yêu người đàn ông này.

Dù cho ngoài miệng cô có nói bao nhiêu lời căm hận hắn, nghĩ trăm phương nghìn kế trốn khỏi hắn, nhưng tất thảy là vì cô yêu hắn.

Một câu nói là đủ rồi.

hoàng thượng không nói gì, Thẩm Nam Kha vẫn không dừng lại, cô không biết mình làm như vậy có khiến hoàng thượng cảm động hay không. Nhưng điều cô có thể làm bây giờ chỉ có như vậy thôi, dập đầu hết lần này đến lần khác.

Thật ra hoàng thượng cũng đã bị lay động.

Dĩ nhiên là ông ta sẽ không lấy tính mạng của Hoắc Dận Kỳ ra làm trò đùa, lúc nãy ông ta đã căn dặn thái y, loại thuốc kia có thể kéo dài sự sống của Hoắc Dận Kỳ được hai giờ đồng hồ. Nếu trong hai giờ đồng hồ vẫn không thể tìm ra thuốc giả thì thái y đương nhiên sẽ giữ lại mạng cho Hoắc Dận Kỳ.

Tất thảy chẳng qua là muốn diễn trò cho người nọ xem.

Chỉ là không ngờ rằng, cô gái mà ông ta cho rằng không xứng đáng gả vào hoàng thất lại có thể làm đến nước này chỉ vì Hoắc Dận Kỳ.

Nghĩ đến đây, hoàng thượng hít sâu một hơi, nói: “Ngươi muốn cứu Kỳ Nhi? Nhưng có lẽ ngươi cũng biết đây có thể là một vở kịch tình yêu bi đát mà Hoắc Dận Kỳ diễn cho trẫm xem nhỉ?”

hoàng thượng nói xong, Thẩm Nam Kha bèn ngẩng đầu, giọng khản đặc: “Nếu đúng là như vậy, nếu ngày nào đó hoàng thượng điều tra rõ, ngài ban tội chết cho vương gia thần sẽ không có ý kiến. Nhưng nếu vì chuyện này mà vương gia mất mạng, thần… không đồng ý.”

Lúc Thẩm Nam Kha nói xong, biểu cảm trên gương mặt của Tô An đứng đằng sau hoàng thượng chợt thay đổi, mấp máy môi đang định nói gì đó thì hoàng thượng đã đứng lên, đưa tay chỉ thẳng vào cô gái trước mặt, nói: “Ngươi hẳn biết là ngươi đang nói chuyện với ai?”

“Nếu hoàng thượng muốn ban tội chết cho thần, vậy thì ngài cứ làm. Nhưng xin hoàng thượng, trước lúc ta chết ngài có thể sai thái y đến xem bệnh cho vương gia trước hay không? Suy cho cùng… đó cũng là cốt nhục của hoàng thượng.”

Đúng vậy, đúng là cốt nhục của ông ta.

hoàng thượng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra ánh mắt đã đổ dồn lên Hoắc Dận Lam, nói: “Chuyện đã tới nước này, hoàng nhi vẫn không chịu thừa nhận nữa sao? Kỳ Nhi là đệ đệ của ngươi, là đệ đệ ruột của ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play