Lúc thái y đi vào, ông bèn nhìn Hoắc Dận Kỳ nằm trên giường mặt mày tái xanh, trên cánh tay toàn là vết bầm tím.
Thái y cầm hộp thuốc lại, lúc đang lấy dụng cụ ra chuẩn bị đắp thuốc cho Hoắc Dận Kỳ, màn che của chiếc lều bị vén lên, bóng dáng của hoàng thượng vọt vào trong.
Thẩm Nam Kha đang đứng bên cạnh ngây người, còn chưa kịp hành lễ với hoàng thượng thì ông ta đã đá văng thái y sang một bên.
Thẩm Nam Kha hết hồn, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hoắc Dận Hàn đang cười khẩy đi theo sau của ông ta. Ánh mắt của hắn ta chợt lướt qua cô, mang theo vẻ khinh thường.
Tiếp đó, hoàng thượng chỉ thẳng vào mặt Thẩm Nam Kha, nói: “Chuyện đã đến nước này rồi ngươi còn giả vờ giả vịt cái gì? Đưa thuốc giải ra đây!”
Thẩm Nam Kha ngơ ngác, nhưng theo như vẻ mặt của hoàng thượng thì ông ta không phải đang nói đùa, ánh mắt giận dữ trừng to, bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến cho đầu của Thẩm Nam Kha rơi xuống đất.
Thẩm Nam Kha liếc nhìn Hoắc Dận Hàn ở phía sau ông ta, cố gắng ổn định cảm xúc, đáp: “Hoàng thượng, ngài đang nói gì vậy? Trên người của thần nào có thuốc giải…”
Thẩm Nam Kha vừa dứt lời, hoàng thường bèn hừ lạnh một cái, vươn tay rút thanh kiếm Hoắc Dận Hàn đang cầm trên tay ra, chĩa thẳng vào người Hoắc Dận Kỳ, nói: “Trẫm cứ nghĩ ngươi là một đứa trẻ lương thiện, nhưng không ngờ ngươi lại là kẻ mưu mô tính toán như thế. Nếu ngươi đã muốn chết, vậy hôm nay trẫm sẽ giết chết ngươi!”
“Hoàng thượng!”
Lúc thanh kiếm trên tay hoàng thượng sắp đâm xuyên ngực của Hoắc Dận Kỳ, Thẩm Nam Kha và Mộc Tử Cảnh vội vàng quỳ xuống, Thẩm Nam Kha thậm chí còn muốn đưa tay ngăn mũi kiếm của ông ta.
Hoắc Dận Hàn phía sau thấy vậy, hắn nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Phụ hoàng, bây giờ vẫn chưa làm rõ mọi chuyện, người vu oan hãm hại cũng chưa chắc là Thất…”
Hoắc Dận Kỳ còn chưa nói xong, hoàng thượng đã chĩa mũi kiếm vào ngực của hắn, sắc mặt của Hoắc Dận Hàn chợt thay đổi, hắn vội quỳ xuống nhìn người đứng trước mặt mình: “Phụ hoàng!”
Ông ta bật cười, vứt thanh kiếm trong tay xuống, nói: “Cả đám các người đều như thế hết phải không? Được lắm! Trẫm nuôi cái ngươi mười mấy năm, là vì muốn để các ngươi chém giết lẫn nhau sao? Ngay cả huynh đệ của bản thân còn không thương thì sau này làm sao bảo vệ bá tánh?”
Ông ta nói rồi nhìn sang Hoắc Dận Kỳ nằm trên giường với ánh mắt hung tợn, nói: “Khá lắm, chuyện ngày hôm nay trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Nếu các ngươi đã muốn Kỳ Nhi chết thì trẫm đây thành toàn cho các ngươii!”
Hoàng thượng nói xong bèn xoay người lại, ông ta chợt nhìn thấy Thẩm Nam Kha đang che chắn phía trước của Hoắc Dận Kỳ, rõ ràng cô đang nhìn ông ta với ánh mắt đầy sợ hãi nhưng cơ thể vẫn cứ đứng như trời trồng ở đó.
Ông ta cười nhạt, nói: “Tối hôm nay, trước lúc mặt trời lặn, nếu các ngươi không thể tóm được tên kia, thì cứ để Thất vương gia bỏ mạng đi!”
Ai mong muốn hoàng thượng làm như thế?
Chẳng ai nghĩ như vậy cả.
Bởi vì theo họ thấy, cho dù có tìm ra thủ phạm thì cũng phải chữa trị cho Hoắc Dận Kỳ trước đã. Mặc dù đây có thể là khổ nhục kế Hoắc Dận Kỳ bày ra, nhưng nếu không phải thì sao?
Lời căn dặn của hoàng thượng cũng nhanh chóng được truyền đến các lều trại của các vương gia khác. Vậy nên để chứng minh tình anh em khăng khít cho hoàng đế thấy, tất cả mọi người đều chia nhau ra tìm, rốt cuộc ai mới là kẻ chủ mưu?
Lúc Hoắc Dận Hàn đi vào lều, Niên Khương Địch và Niên Họa Chi đang ngồi nói chuyện, lúc nhìn thấy hắn đi vào, Niên Họa Chi vội vàng bật dậy, hỏi: “Thái tử, Thất vương gia thế nào rồi?”
Gương mặt đầy vẻ sốt ruột của Niên Họa Chi bị Hoắc Dận Hàn nhìn ra, khóe miệng hắn chợt nhếch lên, nói: “Chi Nhi, vẻ mặt này của muội là có ý gì? Sao, lo lắng cho Hoắc Dận Kỳ à?”
Lúc này Niên Họa Chi chẳng thèm quan tâm đến chuyện khác, trong đầu nàng ta bây giờ chỉ có mỗi Hoắc Dận Kỳ. Nếu không phải bây giờ trước lều trại của Hoắc Dận Kỳ có nhiều người, nàng ta đi vào sẽ bị lộ, thì có lẽ nàng ta đã đi vào từ lâu rồi.
Bây giờ nghe Hoắc Dận Kỳ nói xong, cảm xúc trên mặc của Niên Họa Chi chợt thay đổi, Niên Khương Địch nhìn nàng ta một cái, đứng dậy: “Lần này hoàng thượng thật sự lấy mạng của Thất vương gia ra đánh cược sao?”
Ánh mắt Hoắc Dận Hàn lướt qua gương mặt của Niên Họa Chi, rồi sau đó ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, nói: “Phụ hoàng đã quyết như vậy, vừa có thể làm cho mọi người hợp sức tìm ra hung thủ, vừa có thể để phụ hoàng nhìn ra trong đó có kẻ nào là người của Hoắc Dận Kỳ, một mũi tên trúng hai con nhạn, sao lại không làm?”
Nghe xong những lời của Hoắc Dận Hàn, vẻ mặt của Niên Khương Địch cũng dần thay đổi, nàng ta vội lên tiếng: “Nhưng nếu không thể tìm ra thì sao? Vết thương trên người của Thất vương gia hẳn là không nặng lắm nhỉ?”
“Ai mà biết được, mặc dù phụ hoàng đã đuổi thái ý đi nhưng bên đó có lực lượng hùng hậu trông nom, nếu có người khám bệnh cho Hoắc Dận Kỳ ở bên trong thì ai mà biết được?”
Lúc này Thẩm Nam Kha vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì?
Hoắc Dận Kỳ gần như đã lâm vào nguy kịch, nhưng hoàng thượng lại đuổi thái y đi, nếu Hoắc Dận Kỳ mà xảy ra chuyện gì…
Nghĩ tới đây, Thẩm Nam Kha vội nhìn sang Hoắc Dận Kỳ đang nằm trên giường, nhưng cô chỉ thấy đôi môi của hắn đã trở nên tím tái, có vẻ như độc tố bắt đầu lan ra cơ thể của hắn. Nhưng lần này trên người cô chẳng có thứ gì có thể cứu được Hoắc Dận Kỳ nữa.
Mộc Tử Cảnh ngồi kế bên cô, bàn tay đang bắt mạch của Hoắc Dận Kỳ của Nhược Âm chậm rãi thu về, nàng khẽ nói: “Còn hai giờ nữa, qua hai giờ, cho dù có được thuốc giải, có lẽ cũng sẽ…hết thuốc chữa.”
Hoắc Dận Thông lúc này cũng vô cùng sốt ruột, nhưng hắn không thể để lộ ra bên ngoài. Có nhiều lần hắn đi ra ngoài những hắn cũng không biết nên đi đâu.”
Lúc Hoắc Dận Thông đang ngẩn ngơ nhìn thì bên ngoài vang lên giọng nói: “Vương gia, Ngũ vương gia đến rồi.”
Hoắc Dận Hoa?
Khi nghe thấy lời bẩm báo, Hoắc Dận Thông vội vàng ngồi xuống ghế, cố gắng bình ổn cảm xúc, ngay lúc này Hoắc Dận Hoa cũng bước vào.
Hắn mặc một chiếc trường bào màu xanh dương, lông mày nhíu chặt lại, nhìn Hoắc Dận Thông đang thong dong, Hoắc Dận Hoa nói: “Bát đệ, chuyện lần này không bình thường, nếu trước khi mặt trời lặn mà vẫn không tìm ra hung thủ, thì Thất đệ có thể sẽ gặp nguy hiểm!”
Nếu không nhờ trước đây Hoắc Dận Thông biết được suy tính trong lòng của Hoắc Dận Hoa thì có lẽ bây giờ hắn cũng sẽ bị kỹ năng diễn xuất Hoắc Dận Hoa lừa một vố, sau khi bình tĩnh lại Hoắc Dận Thông đáp: “Nhưng bây giờ có sốt ruột cũng không có ích gì, dù sau những kẻ đó cũng chết sạch cả rồi, ai mà biết người nào phái bọn họ đến đâu?”
“Cũng không hẳn vậy, trong tay tên đó có lệnh bài của phủ thái tử, có thể thấy rằng người hắn muốn đối phó thực ra không phải là Thất đệ, mà là thái tử. Nếu không nhờ thái tử tài trí, có lẽ bây giờ phụ hoàng đã đâm chết hắn ta rồi, có thể thấy người này có lòng dạ hiểm độc!”
Nhìn biểu cảm của Hoắc Dận Hoa, Hoắc Dận Thông chỉ cảm thấy kỹ năng diễn xuất của hắn ta quá tốt, sau khi ngừng lại một lúc, bèn nói: “Ý của Ngũ ca là?”
“Chúng ta không thể giương mắt nhìn Thất đệ gặp nguy hiểm, chúng ta phải tìm cho ra tên kia, cho dù hắn nói dối thì cũng phải bắt hắn nói cho ra lẽ!”
Nghe thấy những lời của Hoắc Dận Hoa, biểu cảm trên gương mặt của Hoắc Dận Thông chợt thay đổi, sau đó lên tiếng: “Ý của Ngũ ca là…”
Tô An liếc nhìn hoàng thượng ngồi ở bên cạnh, trong lòng thấp thỏm không yên, mỗi một hành động đều trở nên dè dặt, lo sợ bản thân bất cẩn chọc giận người trước mặt, thế thì chỉ có thể bị chém đầu thôi.
Lúc Tô An đang suy nghĩ ngẩn ngơ, thì giọng nói bên cạnh truyền đến: “Tô An, ngươi hẳn biết chuyện này ai là kẻ sai khiến nhỉ?”
Nghe hoàng thượng nói xong, động tác tay của Tô An chợt run rẩy, sau đó hắn chậm rãi quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng, chuyện này nô tài…không dám đưa ra kết luận.”
“Cứ nói đi!” Giọng nói của hoàng thượng trở nên thiếu kiên nhẫn.
Tô An đành hít sâu một hơi, trả lời: “Từ chuyện vừa xảy ra có thể thấy, có lẽ tên kia không phải nhắm vào thất vương gia, mà là nhắm vào…thái tử! Có khi đúng lúc đó thất vương gia lại vô tình đụng độ phải, nhưng hoàng thượng à, người có từng nghĩ đến khả năng này không?”
“Cái gì?”
“Có khi tên đó…là do thái tử phái đến, trong rừng cây đó cho dù là Ngũ vương gia, Thất vương gia hai Bát vương gia, ai cũng là người mà thái tử muốn trừ khử. Ngài ấy phái người đến nhưng lại để lại một chứng cứ quá rõ ràng, cũng vì sự vô căn cứ đó, nên bèn đã tìm cho mình một cái cớ hoàn hảo…”
Tô An vừa nói vừa len lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt của người trước mặt, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của hoàng thượng chợt trừng to.
Tô An sợ hãi, vội vàng dập đầu.
Hoàng thường nhìn Tô An trước mặt, nói: “Tên nô tài nhà ngươi hầu hạ bên cạnh trẫm, tâm tư càng ngày càng không đơn giản! Những thứ ngươi đang nghĩ đâu phải trẫm không biết? Chỉ là bây giờ vẫn không có bằng chứ gì, tất cả cũng uổng phí cả!”
Tô An không dám trả lời lại, hoàng thượng bèn nói tiếp: “Mấy đứa con trai của trẫm lòng dạ đứa nào cũng độc ác. Nhưng trẫm lại rất muốn xem, lần này rốt cuộc là kẻ nào hạ độc, trẫm chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống hắn ta!”
Sự tàn nhẫn trong ánh mắt của hoàng thượng khiến cho người chứng kiến vô số phong ba bão táp như Tô An cũng không thể không run sợ. Vào lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào: “Hoàng thượng, Bát vương gia cầu kiến.”
“Để nó vào!”
Lúc này Hoắc Dận Lam đang đứng gần lều của Hoắc Dận Kỳ, đôi mắt không ngừng nhìn về hướng đó, trong lòng thầm tính toán thời gian.
Hoắc Dận Kỳ, hắn đáng lẽ nên chết từ lâu!
Nhưng chuyện lần này, hắn xử lý không được gọn gàng cho lắm. Đáng lẽ ra hắn muốn giá họa cho thái tử, nhưng vì chứng cứ quá đỗi rõ ràng, thế là thái tử có thêm cái cớ để thoát thân.
Nhưng cũng không sao, cho dù không thể lật đổ thái tử nhưng có thể khiến Hoắc Dận Kỳ mất mạng cũng đủ lắm rồi!
Lúc Hoắc Dận Lam đang mải suy nghĩ thì có người đến báo tin: “Hoàng thượng ban lệnh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT