Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 141


1 năm

trướctiếp

Thân binh ở cạnh Vương Tự chờ Dao Anh, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, tinh thần hoảng hốt, lo lắng hỏi: "Cơ thể công chúa đang khó chịu, muốn nghỉ vài ngày rồi đi không ạ?"

Dao Anh tay sấn dây cương, nhìn sắc trời, lắc đầu: "Không có gì đáng ngại, trên đường uống thuốc vậy... Anh trai ta đã đến phía kia đường Ô Tuyền, ta không yên lòng, đi Sa Thành chờ anh ấy."

Tất cả tuyến đường Lý Trọng Kiền có thể đi nàng đều phái thân binh đi tiếp ứng, thông với con đường giao thương Ô Tuyền cũng có thân binh ngó chừng. Con đường này vốn không tính là nguy hiểm, nhưng tình thế hiện giờ nghiêm trọng, Ô Tuyền không thuộc về Vương Đình, cũng không thuộc về Cao Xương, không có quân Vương Đình đóng quân, không ai biết loạn binh Bắc Nhung có chạy qua Ô Tuyền không.

Hiện tại một bộ phận quân Vương Đình dưới Mạc Bì Đa dẫn dắt đuổi bắt Ngõa Hãn Khả Hãn, còn lại phân bố ở từng trụ sở, phòng Bắc Nhung đánh lén, chặn đường Bắc Nhung đào binh.


Chủ lực của Trung quân đã theo Tô Đan Cổ quay về Thánh Thành, dù có gì phát sinh, cận vệ Trung quân cũng không thể rời Thánh Thành quá lâu, nếu không sẽ bị kẻ địch thừa lúc vắng mà vào, trong chiến dịch Tát Mỗ Cốc Đàm Ma La Già gần như phái ra tất cả quân cận vệ tinh nhuệ, thật sự dấy lên rất nhiều nguy hiểm, nếu thế gia quý tộc phát hiện manh mối, hay Ngõa Hãn Khả Hãn giữ chân được tất cả quân cận vệ, trong triều rất có thể sinh biến.

Nếu không phải vì Đàm Ma La Già là Phật Tử, từng mấy lần đánh bại Ngõa Hãn Khả Hãn, dân gian xôn xao truyền thuyết các loại, quyết sách trước đó của ngài ấy sẽ không dễ dàng đạt ủng hộ của tướng lĩnh trong quân như thế.

Thế nên, đại chiến qua đi, ngài hẳn phải nhanh rút quân đội về, xuất quan ổn định lòng người, xử lý triều chính.


Chuyện quan trọng cấp bách, Dao Anh không tiện đến Vương Đình mượn binh, chuyện Tây quân về sau phải do nàng tự mình xử lý, nàng nên rời đi từ sớm.

Quay về, là bởi vì lo lắng Hải Đô A Lăng công phá Thánh Thành, cũng là vì muốn tận mắt xác nhận ngài ấy đã an toàn.

Thánh Thành đã hữu kinh vô hiểm, ngài ấy rất an toàn.

Dao Anh thúc mạnh ngựa, "Đi thôi."

Thân binh không còn khuyên bảo, vây quanh Dao Anh Sa Thành thẳng tiến.

Ngựa không dừng vó ra khỏi thành, chạy liên tục mấy canh giờ, thấy sắc trời dần tối, đám người về dịch xá nghỉ ngơi, đang múc nước cạnh giếng thì nghe tiếng vó ngựa vang ngoài cửa, một khoái mã đuổi theo, không đợi ngựa dừng hẳn, kỵ sĩ trên ngựa đã phóng xuống yên ngựa, bước nhanh đến, quỳ một gối dưới chân Dao Anh.

"Cuối cùng cũng đuổi kịp công chúa!"


Dao Anh nhận ra kỵ sĩ là một trong đám cận vệ Vương Tự, tên Ba Y, đứng bật dậy, kinh ngạc hỏi: "Phật Tử đã xảy ra chuyện gì?"

Ba Y lắc đầu, ôm quyền nói: "Vương lệnh mạt tướng đến đây để đưa tiễn công chúa, hộ tống công chúa đi Sa Thành. Lúc đi công chúa chỉ để lại lời nhắn, nhưng không nói đi đường nào, mạt tướng hỏi binh sĩ thủ thành mới thăm dò được hướng này."

Dao Anh khẽ giật mình.

Ba Y móc từ trong tay áo ra toa thuốc với một chiếc bình sứ, nói: "Vương nói, trong thời gian công chúa dùng thuốc viên của y giả, uống thuốc khác sợ có tương khắc, nên lúc phong hàn hay cảm sốt cũng phải cẩn thận dùng thuốc, không thể uống mấy thuốc bình thường, nếu không sẽ tổn thương thân thể. Toa thuốc là Vương tự tay viết, thuốc là tăng y trong chùa phối, xin công chúa nhớ dùng kỹ, không được xem nhẹ."
Dao Anh nhận đơn nhìn kỹ, đúng là bút tích của Đàm Ma La Già, có lẽ vì sợ nàng phải bốc thuốc trên đường ngang qua thị trấn, đơn thuốc viết thành mấy phần, tiếng Phạn, tiếng Hán, tiếng Túc Đặc, tiếng Ba Tư đều có.

Gió đêm phất qua, bầu trời đầy sao, giàn nho um tùm đầy đình, thân binh ngồi vây quanh cạnh lò lửa nướng bánh naan, trong đêm tối từng sợi hương thơm ngát tràn ngập.

Dao Anh cầm bình sứ, nhớ dáng vẻ Đàm Ma La Già lau tóc ướt cho nàng, trang nghiêm chăm chú, thành kính từ bi, không giống như đang vắt khô tóc, mà là đang tiến hành một loại nghi thức nghiêm túc.

Đến mức một điểm nghi hoặc vừa bật lên trong đầu nàng trong khoảnh khắc tiêu tan đến không còn một mảnh.

Chàng vẫn luôn cẩn thận quan tâm nàng như thế, không có tâm tư khác.

Thân binh bưng một bát canh dê nóng bỏng đến cạnh Dao Anh, "Công chúa, hôm qua người nói muốn về thành hỏi Phật Tử một câu, hỏi sao rồi?"
Dao Anh lấy lại tinh thần, nhận canh dê, cất bình sứ, cười cười, "Xem như hỏi xong..." Ban đầu nàng không muốn hỏi, cảm thấy không cần thiết, ra khỏi thành rồi, do dự mãi, quyết định vẫn nên về chùa gặp thẳng hỏi ngài ấy, vừa lúc Bát Nhã mời, nàng quay về luôn

Đàm Ma La Già bác bỏ rất kiên quyết, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, không xíu khác lạ.

Là nàng nghĩ nhiều.

Dao Anh húp từng ngụm canh dê tươi thuần, lắc đầu, một mạch nhét những suy nghĩ loạn xị trong đầu vào chỗ sâu nhất.

Bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này.

Ngày hôm sau, đoàn người tiếp tục đi đường.

Dao Anh còn bệnh, thân binh muốn đi chậm lại nhưng nàng vội gặp Lý Trọng Kiền, phải

uống thuốc vẫn kiên trì đi đường, thân binh biết khuyên vô dụng, đành phải thôi.

Cứ thế chạy cả trong đêm, sau mấy ngày cuối cùng đến Sa Thành, Dao Anh tung người xuống ngựa, chạy thẳng đến dịch quán trong thành. Trong dịch quán chật ních sứ giả các nước, nàng dạo qua một vòng, tìm tới chỗ ở của sứ giả Cao Xương, "Vệ Quốc Công đâu?"
Sứ giả Cao Xương ngơ ngác trả lời: "Công chúa, Vệ Quốc Công không có đây. Bọn tôi nhận lệnh chờ đón ở đây nhưng mãi không thấy Vệ Quốc Công, chắc Vệ Quốc Công vẫn còn đang trên đường."

Lòng Dao Anh không khỏi siết chặt, "Còn chưa đến sao?" Tin Lý Trọng Kiền là vội viết khi xuất phát, bảo hắn sẽ đến đón nàng, căn dặn nàng ở Vương Đình chờ, tuyệt đối đừng đi đâu hết.

Nàng nhận tin, từ Thánh Thành khởi hành đi Sa Thành tính lộ trình thì hẳn lúc này anh ấy cũng đã đến Sa Thành!

Dao Anh tìm dư đồ, nhíu mày nhìn một lúc, bảo sứ giả đưa văn thư, phù tiết*, tìm tới chỗ trú quân của Sa Thành.

*vật làm tin khi vua sai đi sứ hoặc điều binh

Quân tốt dẫn Dao Anh đến đại đường của quân bộ.

Dao Anh nhìn quanh một vòng, mày nhẹ chau, trong quân doanh không khí ngột ngạt, phong thanh hạc lệ*, binh sĩ trước khi xuất phát vội vàng, tất cả xe cung nỏ đều đẩy lên tường thành, oai phong lẫm lẫm như sẵn sàng ra trận, lúc nào cũng chiến đấu được.
*thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, ngỡ là quân Tấn truy đuổi >> kiểu sợ bóng sợ gió

Quân Vương Đình đang lúc đuổi bắt tàn quân Bắc Nhung, lúc này ai lại dám tiến đánh Vương Đình?

Tướng thủ thành chỉ "biết đến" công tử Bayan phụ tá Tất Sa chứ không biết Dao Anh trong y phục nữ, nhìn nàng chìa ra phù tiết, biết nàng là vị công chúa Hán dây dưa Phật Tử trong truyền thuyết nên ban đầu khinh miệt dò xét nàng vài lần, giọng khá khách khí: "Công chúa đến không phải lúc, gần đây lưu dân chạy loạn ở Sa Thành ngày càng nhiều, trong thành có thể phải đặt giới nghiêm, ta không thể phái binh giúp công chúa tìm người."

Dao Anh nói: "Không dám làm phiền Tướng quân giúp ta tìm người, ta có một chuyện không hiểu, muốn mong Tướng quân giải đáp."
"Là chuyện gì?"

"Tướng quân đang đề phòng quân của nước nào đánh tới đấy?"

Thấy tướng thủ thành chần chừ, Ba Y sau lưng Dao Anh sau bước lên một bước, định nói, nàng nhìn sang lắc đầu, Ba Y hiểu ý, lui về.

Sứ giả Cao Xương đi cùng nói: "Văn Chiêu công chúa chính là đô đốc Tây quân, Tây quân ta và quý quốc là đồng minh, công chúa đến Sa Thành, chắc hẳn Tướng quân đã sớm nhận chỉ lệnh từ Thánh Thành, giờ Tây quân đang cùng quân đội Vương Đình chống lại Bắc Nhung, mong tướng quân thật lòng cho biết."

Tướng thủ thành nhún vai, nói: "Bọn ta đang đề phòng quân Bắc Nhung, Hãn quốc liên quân với loạn quân, Bắc Nhung đại loạn, từng bộ lạc thừa cơ đục nước béo cò, Hãn quốc cũng phát binh chiếm đoạt mấy bộ lạc nhỏ, vô số lưu dân chạy trốn tới Vương Đình, đám truy binh kia cũng đuổi theo, tuy bảo chúng chỉ quấy rối, không dám thật sự tấn công thành nhưng bọn ta cũng không thể phớt lờ, tất cả biên thành đều tăng cường phòng thủ, biên quân trở về cố thủ."
Liên quân Hãn quốc là cụm từ gọi quân đội của vài tiểu quốc khác nhau tạo thành liên quân, bọn họ phụ thuộc vào một Vương triều lớn mạnh phía Tây, liên quân phần lớn là người Ba Tư và Đột Quyết, phía Tây Vương Đình có mấy bộ lạc nhỏ trường kỳ chịu sự đàn ép nô dịch của họ. Bọn họ lòng tham không đáy, muốn chiếm đoạt lãnh địa Tây Bắc Bắc Nhung.

Tướng thủ thành cuối cùng nói: "Ngoài thành không an toàn, tất cả đội buôn bán, sứ đoàn đều rút về, công chúa tốt nhất đợi trong thành, không nên đến chỗ loạn."

Dao Anh cám ơn thủ tướng, ra Đại đường.

Ba Y đuổi kịp nàng, hỏi: "Sao vừa rồi công chúa không cho mạt tướng nói?"

Dao Anh vẻ trịnh trọng: "Cậu là cận vệ Phật Tử, mỗi một câu cậu nói người khác cũng cho là chiếu lệnh của Phật Tử, vừa rồi ta lấy thân phận thủ lĩnh Tây quân nói chuyện, không phải là khách của Phật Tử, cẩn thận vẫn tốt hơn, tránh thêm phiền phức cho Phật Tử." Đến thân phận công tử Bayan nàng cũng không dùng chính là vì không muốn gây ra tranh chấp không cần thiết.
Ba Y bừng tỉnh, gật đầu.

Về lại dịch quán, lòng Dao Anh nóng như lửa đốt, ngồi trước đèn nghiên cứu dư đồ, liên tục rót mấy bát trà để cho mình tỉnh táo.

Tình huống muốn nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng..

Lý Trọng Kiền có bị gặp phải loạn quân trên đường không?

Hoang mạc mênh mông, trước đó nàng không biết Lý Trọng Kiền đi đường nào nên không thể đi tìm, đành ở Vương Đình chờ anh tìm đến, giờ đã biết anh đi Ô Tuyền, có lẽ nàng sẽ đi Ô Tuyền đón anh ấy?

Nhưng nàng lại sợ trên đường tạm thời anh ấy đổi hướng, có thể bỏ lỡ nhau.

Càng như lúc này, càng không thể nôn nóng, Dao Anh gọi thân binh ra lệnh bọn họ lập tức ra khỏi thành đi Ô Tuyền, ven đường tìm kiếm tung tích Lý Trọng Kiền, chỉ cần có tin gì lập tức phái khoái mã về Sa Thành bẩm báo.

Các thân binh thưa vâng, từng tốp từng tốp ra khỏi thành, đến cuối cùng cạnh Dao Anh chỉ còn lại bảy tám thân binh.
Nàng còn muốn phái thêm người ra khỏi thành, thân binh ngăn cản: "Công chúa, Sa Thành là biên thành, cũng không thái bình, người nhất định phải giữ lại mấy người bên mình."

Dao Anh lúc này mới thôi, lại tìm đến một bang thương nhân ở Sa Thành nhờ hỗ trợ nghe ngóng chỗ lưu dân xem có ai từng gặp hay nghe nói về Lý Trọng Kiền không.

Mấy ngày trôi qua, vẫn không có tin tức.

Đêm nào Dao Anh cũng trằn trọc, nhắm mắt là mơ thấy ác mộng.

Nàng tuyệt vọng ngâm mình trong núi thây đẫm máu, chàng thiếu niên Lý Trọng Kiền quỳ gối trước núi thây đào ra từng cái xác, nắm thật chặt tay nàng, "Minh Nguyệt Nô, anh tới đón em."

Dao Anh ngạc nhiên ngẩng đầu, thiếu niên trước mắt bỗng biến thành Lý Trọng Kiền đã lớn, tóc tai bù xù, toàn thân cắm đầy tên sắt, miệng trào máu tươi ngã trên mặt đất, từng chút một bò về phía nàng, nàng đưa tay với lấy anh mình, nắm được tay hắn, anh ta nhìn nàng, nhếch miệng.
"Đừng sợ, anh đã đến."

Dao Anh bừng tỉnh, mồ hôi lạnh vã khắp người, ngồi yên một lúc, tim nhảy bộp bộp.

Mơ không nhất định là thật, lần trước nàng cũng mơ nhưng kết quả người gặp là Lý Huyền Trinh.

Giấc mơ lần này chắc chắn cũng không sẽ trở thành thật.

Dao Anh lúc này tâm loạn như ma, đành phải đốt đèn lật xem chiến báo quân tình bên Cao Xương đưa tới để khỏi suy nghĩ lung tung.

Đến nửa đêm, nàng buồn ngủ, trong đêm yên tĩnh bỗng dưng vang một tràng kèn thê lương, cung nỏ trên tường thành chỉnh tề bắn, ngói nhà chấn động, người kêu ngựa hí.

Dao Anh giật nảy mình, khoác áo đứng dậy, sai người ta đi cửa thành tìm hiểu. Chỉ sau chốc lát, thân binh cưỡi ngựa trở về: "Có loạn quân thừa dịp trời tối công thành!"

"Người Bắc Nhung à?"

"Xem áo giáp chúng, hẳn là người Bắc Nhung."
Sa Thành đã tăng cường phòng ngự từ trước, quân giữ thành chuẩn bị đầy đủ, quân địch còn chưa tiếp cận cửa thành, họ đã thổi kèn lệnh, tướng thủ thành một tên bắn chết một viên Đại tướng của đối phương, loạn quân chạy tứ tán, đến hừng đông, tiếng chém gϊếŧ như núi kêu biển gầm đã vọng đến thưa thớt, dần dần ngừng lại.

Dao Anh chạy đến cửa thành, hỏi thăm lưu dân mới vừa vào thành xem có biết tin gì về Ô Tuyền không. Hỏi một vòng lớn không thu hoạch được gì, tướng thủ thành cho người đến mời nàng, báo một tin dữ: "Nghe đám tù binh nói, mấy ngày trước Ô Tuyền bị một đám mã tặc chiếm lĩnh, cho nên đường đó giờ không thông."

Lòng Dao Anh loạn cào cào, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tướng thủ thành nói: "Công chúa, chức trách của ta là đóng giữ Sa Thành, không thể phái binh đi Ô Tuyền."
Dao Anh trở về phòng, đứng ngồi không yên, khẽ cắn môi, triệu tập hết thân binh, gọi sứ giả Cao Xương đến: "Triệu tập tất cả đội buôn bán trong thành, ra giá cao, ta muốn mượn hộ vệ của họ. Ở gần thành có bao nhiêu người của chúng ta? Cho ưng đưa thư gọi tất cả đến!"

Các đội buôn ở gần dịch xá rất quen thuộc với thuộc hạ của Dao Anh, nghe nói có thưởng hậu hĩnh, lục tục gửi hộ vệ đến luôn.

Dao Anh gom được một đội bốn năm trăm người, đưa cho một nửa thù lao trước, mời bọn họ hộ tống mình đi Ô Tuyền.

Một đoàn người ngụy trang thành dân thường ra khỏi thành, đi được mấy chục dặm, bỗng trên gò núi phía trước truyền đến một tràng vó ngựa như sấm, bóng người thân mặc áo da, khăn che trên mặt từ bốn phương tám hướng tuôn ra, quơ loan đao các thứ, giương nanh múa vuốt đánh tới họ.
Thân binh lập tức cảnh giác rút đao, vây Dao Anh vào chính giữa.

"Giương cờ!"

Kỵ binh đáp lời dựng thẳng mấy lá cờ Tây quân.

Ánh mắt Ba Y sắc bén liếc qua một vòng, nói: "Công chúa không cần hốt hoảng, nhìn cung tên với bội đao đám người này không giống đội quân, chắc là mã tặc."

Nói xong, cậu ta giương cung cài tên, bắn một mũi minh đích*, một tiếng rít nhọn, mũi minh đích lao thẳng vào giữa tầng mây.

*tên có phát tiếng kêu

Hộ vệ cùng rút đao, thúc ngựa lao vụt, trấn định bày thế trận nghênh địch, giơ tay chém xuống, dũng mãnh túc sát, đợt xung phong đầu tiên của mã tặc lập tức bị bẻ gãy. Lúc này đối phương mới ý thức được họ không phải dân thường, có ý lùi bước.

Ba Y và thân binh hộ tống Dao Anh rời đi, nhanh chóng bỏ rơi đám mã tặc phía sau, nghe xa xa sau lưng có tiếng xé gió và hộ vệ lớn tiếng mắng chửi.
Dao Anh ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại, phía sau bụi đất tung bay, mấy tên mã tặc bị lạc đàn đang chạy xuống gò núi đuổi theo họ, gã cầm đầu bóng dáng cao lớn, tóc tai bù xù, mặc áo da thú, khí thế hung hãn.

Hộ vệ thả mấy mũi tên vào đám mã tặc, mã tặc vung đao đón đỡ, tránh tên, một đôi mắt thẳng tắp nhìn Dao Anh đang được thân binh vây lại ở giữa bảo vệ.

Hộ vệ hai cánh trái phải cầm đao tiến lên cản hắn, sắc đao lập lòe.

Hắn tựa như không thấy, ruổi ngựa phi nước đại đến gần, giơ lên hai tay, hất luôn vũ khí duy nhất, phóng xuống ngựa, không hề sợ hãi xông tới.

Đám hộ vệ nhìn nhau.

Sau lưng hắn, hộ vệ xua đuổi mã tặc giơ trường cung, nhắm ngay sau lưng hắn, vạn tên cùng bắn.

Dao Anh nhìn gã thủ lĩnh mã tặc tay không tấc sắt, phi nước đại đến mình qua lớp cát vàng, tựa như có linh tính, cổ họng nghẹn một hồi lâu, run giọng nói: "Đừng bắn tên!"
Thân binh lập tức vung cờ ra hiệu, tiếng dây cung chợt dừng lại.

Vài trăm người ghìm ngựa dừng trước gò núi, nhìn bóng người cao lớn đón lấy trường đao như rừng, mũi tên chi chít mà xông đến.

Hộ vệ chỉ cần nâng trường đao, là có thể dễ dàng bằm hắn thành thịt muối.

Hắn chạy cực nhanh, lúc lao gần tới gần, không biết có phải bị dẫm phải hố trong cát không, bỗng té nhào, giây lát lại lộn mình thả người vọt lên, phi thân lướt tới trước.

Bọn hộ vệ khϊếp sợ khí thế đầy lệ khí hung hãn thần cản gϊếŧ thần, Phật đến gϊếŧ Phật tản ra quanh người hắn, trong tích tắc rớt cả miệng.

Cuồng phong đập vào cờ xí rít gào.

Dao Anh cứng người trên lưng ngựa, thật lâu không thể nhúc nhích, gió vù vù đầy trời, cát bị gió cuốn tấp vào mặt, nho nhỏ dày đặc đau, tay nàng cuống quýt chân loạn xạ đá văng ra bàn đạp, nới lỏng dây cương, nhảy xuống ngựa, đẩy thân binh định chạy lại đỡ nàng, chạy xuống dốc núi.
Nhịp tim nàng bỗng trở nên rất chậm rất chậm, xung quanh toàn bộ tiếng động như rút cả đi, bình nguyên hoang dã, hộ vệ mã tặc, tất cả đều biến mất, giữa trời đất chỉ còn một bóng người chạy vội về phía nàng.

Giờ khắc này, mọi khổ sở đều trở nên không còn ý nghĩa.

Chỉ cần anh còn sống.

Nàng nhào về phía thủ lĩnh mã tặc.

Hắn thấy nàng, chạy càng nhanh hơn, như một cái chớp mắt, lại như cực kỳ lâu, tiếng chân ngày càng gần, đón lấy, một đôi cánh tay kiên cố chợt ôm chặt lấy nàng, lực mạnh đến như muốn siết nát nàng.

"Anh..."

Ba năm.

Từ lần xuất chinh đó, ba năm.

Dao Anh nắm lấy áo bào Lý Trọng Kiền, phát hiện nước mắt rơi đầy mặt tự lúc nào, khóc không thành tiếng.

Nàng từng tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng trùng phùng cùng Lý Trọng Kiền, nàng đã từng vì sau một cái chớp mắt có thể gặp anh mình mà lần lượt kinh hỉ rồi lần lượt thất vọng, đều chân thực không kém giờ khắc trước mặt này, nàng không nói nên lời, chỉ siết thật chặt hắn, sợ tất cả đây chỉ là cảnh trong mơ.
Ngón tay chai sạn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt ướt sũng của Dao Anh.

Nàng ngẩng lên, nhìn người nam tử trước mắt.

Phong sương đầy mặt, tóc rối bù xù, chật vật không chịu nổi, vẻ ngoài tiều tụy, hai má gầy nhom, sắc mặt âm u tối tăm, như núi tuyết băng lạnh ngàn vạn năm, cho dù có ánh nắng chói chang như Hỏa Diệm, cũng không tan hết lớp băng tuyết, một đôi mắt phượng dài hẹp đỏ như máu, lóe ra tia hung ác u ám.

Dao Anh như không còn nhận ra anh mình.

Sau chớp mắt, Lý Trọng Kiền từ từ nhoẻn miệng, nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, ý lạnh trong mắt phượng biến mất, "Đừng khóc, anh đã đến."

Nước mắt Dao Anh trào như suối, đưa tay chùi đi cát bụi trên mặt hắn, gương mặt gầy nhom của hắn từ từ lộ rõ, giữa lông mày còn có một vết sẹo dữ tợn.

Chắc chắn anh chịu rất nhiều khổ sở.
"Anh." Dao Anh một câu khác cũng không nói nên lời, lại gọi một tiếng.

Lý Trọng Kiền trầm thấp đáp, "Anh đây."

Dao Anh ôm hắn, ngẩng lên, nước mắt còn long lanh, lại nhịn không được mặt mày hớn hở, vui vẻ nhìn hắn.

"Anh gầy đi."

Lý Trọng Kiền cười xòa, sờ đỉnh đầu nàng, "Minh Nguyệt Nô cao lên."

Chia tay năm đó, hắn đại thắng khải hoàn, mặc bộ áp giáp oai phong, nàng nhón chân khoa tay trước mặt hắn, khi đó cái đầu chỉ tới ngang giáp ngực hắn.

Người được nuông chiều từ bé như thủy tinh, bị đưa đi bộ lạc Diệp Lỗ man rợ...

Ba năm nay, con bé chịu bao nhiêu khổ? Mỗi một lần hắn nghĩ đến, trái tim như có lưỡi dao thọc khuấy.

Lý Trọng Kiền ôm Dao Anh, đáy mắt nước mắt sóng sánh, đột nhiên siết chặt cánh tay, chậm rãi nhắm mắt, sau một lúc lâu, mở mắt nói, "Anh đến rồi, chúng ta về nhà thôi."
Đáp lại hắn là vài tiếng líu ríu mơ hồ, trước ngực nóng hổi.

Lý Trọng Kiền chấn động cả người, buông tay ra, hai mắt Dao Anh nhắm nghiền, đã bất tỉnh, hai tay vẫn siết thật chặt áo bào hắn đến trắng bệch.

"Minh Nguyệt Nô!" Hắn gấp đến độ lạc giọng.

Thân binh đã sớm xông tới, thấy thế, vội nói: "A Lang, mấy hôm trước đi đường công chúa mắc bệnh, vất vả mệt nhọc, bệnh vẫn chưa bớt, mấy hôm nay lại suốt ngày lo lắng cho an nguy của A Lang, gấp đến mức mấy đêm không ngủ, giờ chợt nhìn thấy A Lang, hẳn vui vẻ quá mức, không chịu nổi."

"A Lang, về Sa Thành trước đã."

Lý Trọng Kiền nhận áo choàng thân binh đưa tới, gói Dao Anh từ đầu đến chân thật kín, ôm nàng lên lưng ngựa.

"Đi Sa Thành."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp