🍒❄️ Chương 140 🍒❄️
Lúc Dao Anh tỉnh lại, trong động một mảnh sương mù, hơi nước mờ mịt.
Cả người nàng tê cứng đau buốt, động một cái là như nghe được tiếng khớp xương răng rắc răng rắc, không khỏi rêи ɾỉ vài tiếng, thử từng chút từng chút xê dịch cánh tay.
Cánh tay vừa nâng lên, bả vai đụng phải một lồng ngực ấm áp kiên cố.
Dao Anh sửng sốt, nâng tầm mắt.
Đàm Ma La Già xếp bằng bên cạnh nàng, trên người mặc bộ cà sa nàng đã hong khô cạnh chậu than, cầm trong tay một chiếc khăn, đang nhặt mớ tóc dài bị chảy xuống nước nóng của nàng, vắt khô từng chút một.
Sắc trời từ đỉnh động tràn khắp, nhảy nhót vàng rực một phòng.
Chàng tắm trong sắc vàng rực rỡ, ngón tay thon dài êm ái sắp xếp sợi tóc lại như ý cho nàng, hai mắt buông xuống, thần sắc thành kính, đâu đó như đang đứng trên Phật điện cao cao ở Pháp hội, giữa cái nhìn chăm chú của ngàn vạn tín đồ tuyên giảng kinh văn, yên lặng trang nghiêm.
Nghiêm nghị không thể khinh nhờn.
Dao Anh không khỏi nín thở, ngồi thẳng bất động, trong đầu hiện lên bộ dáng hôm qua chàng cởi cà sa thân thể trần trụi, đột nhiên thấy lòng dâng lên nỗi chột dạ khó hiểu, hai gò má phát nóng lên.
Đàm Ma La Già không phát hiện nàng đã tỉnh, vẫn chuyên chú cầm khăn vắt lau tóc ướt, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm mớ tóc dài dày đen nhánh nhẹ nhàng vắt, khuôn mặt trầm tĩnh, mắt xanh như mặt nước trong suốt.
Trong động đá mặt nước yên tĩnh, chỉ có tiếng quấn quanh cọ xát nho nhỏ giữa mái tóc dài của nàng và sợi Phật châu trên cổ tay chàng nhẹ vang.
Dao Anh hơi rùng mình, nhìn chằm chằm vào đường nét mặt bên tươi sáng của chàng một lát, thấy hơi đầu váng mắt hoa, nhẹ giọng gọi: "Pháp sư..."
Lời mới vừa ra miệng, nàng phát hiện cuống họng càng nói càng đau, như có một ngọn lửa rực thiêu đốt bên trong.
Nàng nằm trên bệ đá, cúi đầu ho khan, đột nhiên thấy cằm hơi lạnh, ngón tay thon dài của Đàm Ma La Già vén ra mái tóc dài của nàng, nâng cằm nàng.
Chàng rũ mắt nhìn nàng, khẽ cau mày, lấy khăn ra, hai ngón tay hơi cong lướt nhẹ qua gương mặt của nàng rồi thu về cực nhanh.
Dao Anh run run, nói: "Chắc là đêm qua cảm lạnh rồi."
Ánh mắt Đàm Ma La Già hướng xuống, dừng trên người nàng, nàng mặc áo tăng màu xám của chàng, vạt áo tay áo rộng lỏng lẻo đổ xuống, dáng người lả lướt như ẩn như hiện, một vòng ngực eo trắng tuyết mềm mịn, yểu điệu thướt tha.
Chàng dời mắt, ra vẻ đứng dậy, Dao Anh nhanh chóng đè lại cánh tay chàng.
"Pháp sư, tôi không sao."
Nàng lắc lắc cái đầu nặng trĩu muốn xua đi cảm giác choáng váng, bước lên nhìn chân Đàm Ma La Già: "Pháp sư đừng đi lại vội, chân khá hơn chút nào chưa?"
Sắc mặt chàng trắng bệch, chân có vẻ như còn chưa khôi phục.
Đàm Ma La Già ngồi cạnh người nàng, nàng khẽ dựa gần thế này, vừa vặn cả người dán lên lồng ngực chàng, xuyên qua lớp áo tăng, xúc cảm da thịt hết sức rõ ràng, người nàng mềm mại như miếng phô mai* vậy.
*bản QT ở đây là hồ sữa đặc mình dùng đại từ này.
Chàng hơi lùi về.
Dao Anh vén ống quần và vạt áo trên đùi chàng, cẩn thận nhìn chân chàng, đưa tay ấn nhẹ hai lần, cảm giác tốt hơn đêm qua phần nào, thở thật dài ra một hơi, ngẩng lên.
"Đau không?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
Giữa trời sáng trong, gió cờ lay động.
Ánh mắt Đàm Ma La Già vẫn bình thản, ngắm Dao Anh thật lâu, lắc đầu.
"Không sao."
Dao Anh nhíu mày nhìn chàng, nét mặt chàng vẫn cứ lạnh nhạt, thực sự nhìn không ra lúc này là chàng thật sự ổn hơn nhiều hay là đang ráng chống đỡ.
Đối với chàng người đau bệnh quấn thân quanh năm, phát bệnh đau đớn đã thành thói quen.
Đàm Ma La Già vẫn đứng lên, lưng thẳng tắp, ôn hòa mà không cho phép cãi lời nói: "Người bị sốt rồi, phải uống thuốc, ta đưa người ra ngoài."
Dao Anh đứng lên theo, tự dưng choáng váng, hai chân như nhũn ra. Bệ đá bám đầy hơi nước, nàng bước một bước, lòng bàn chân như muốn trượt, chao đảo.
Khuỷu tay bị siết chặt, tay hơi lạnh của Đàm Ma La Già nắm chặt cánh tay nàng.
"Đừng để ngã." Chàng thản nhiên nói.
Dao Anh ừ đáp, thuận thế tựa lên cánh tay chàng, nhìn xuống áo tăng trên người, nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng ở chỗ quần áo mình thay ra đêm qua cạnh chậu than.
"Pháp sư, chờ tôi tí, tôi phải thay bộ tăng y này ra đã." Nàng nhỏ giọng nói.
Đàm Ma La Già nhìn theo tầm mắt nàng, không lên tiếng, vịn nàng đi vào trong góc khuất, để nàng dựa vào nham thạch, đưa tay gỡ xuống từng chiếc từng chiếc áo váy đã hong khô, đưa cho nàng, quay lưng đi.
Dao Anh ôm y phục đi đến sau phiến đá. Đàm Ma La Già đứng cạnh vách đá, mắt nhìn thẳng phía trước.
Nghe phía sau sột sà sột soạt, nàng cởi lớp áo tăng, mặc y phục vào, tiếng vải va quẹt, đai lưng rơi xuống đất đứt quãng xuyên qua màn hơi nước mờ mịt truyền đến.
Đàm Ma La Già nhìn vách động, nhớ tới bức Hàng Ma biến ở hậu điện trong chùa.
Ma nữ thanh xuân xinh đẹp bôi hương trên người, ngón tay vuốt tóc uốn éo, xinh đẹp vô vàn, dẫn dụ Phật Đà, hòng phá việc tu hành của ngài. Phật Đà hơi thi triển pháp lực chút, ma nữ thiên kiều bá mị lập tức biến thành một bà già tóc bạc da mồi, xương xẩu già nua, toàn thân u nhọt, xấu hổ rút đi.
Ảo ảnh trong mơ của chàng cũng đã hóa thành xương khô.
Nhưng giờ phút này, đứng sau lưng chàng là nàng không phải ma nữ trong ảo ảnh.
Ảo ảnh có dùng muôn vàn thủ đoạn chẳng qua chỉ là hư ảo.
Nàng đứng ở đó, chính là dục niệm của chàng.
"Pháp sư, tôi ổn rồi." Dao Anh nói khẽ, giọng khàn khàn, kèm theo mấy tiếng ho khan.
Đàm Ma La Già hồi thần, quay lại.
Dao Anh ôm cà sa đi ra, bước chân chao đảo, vuốt vuốt mi tâm: "Pháp sư, tôi thấy hơi choáng."
Đàm Ma La Già không nói lời nào, duỗi cánh tay ra.
Dao Anh quen cửa quen nẻo níu tay áo cà sa chàng, dựa vào người chàng.
Ra khỏi động đá, Dao Anh vô thức cảnh giác quét mắt một vòng ở chỗ sâu trong đường hẻm.
"A Ly ra ngoài rồi." Đàm Ma La Già nói, "Đêm qua nó dọa người à?"
Dao Anh mê man, ngón tay siết chặt ống tay áo chàng, gục gặc đầu, kể lại chuyện nàng quay về Thánh Thành. "Hôm qua Bát Nhã nói có món đồ quan trọng đưa cho tôi, tôi mới chờ bên kia tường viện, vô tình lọt vào khu vườn của A Ly, nó như giận điên lên, tôi muốn tránh nó mới không cẩn thận đi vào đường hẻm..."
Nói đến đây, Dao Anh giương mắt nhìn Đàm Ma La Già. "Trước kia Nhϊếp Chính Vương từng dẫn tôi vào một mật đạo rồi, tôi loay hoay một hồi không biết sao lọt vào động đá."
Chàng bình thản nói: "Hẳn là Bát Nhã đã sơ sót."
Dao Anh thu tầm mắt, nhỏ giọng càu nhàu: "Ra ngoài rồi sẽ gọi cậu ta tới ngay! Xem cậu ta đến cùng là có thứ gì quan trọng muốn tặng tôi mà cho bọn tôi chờ nửa ngày... Còn thần thần bí bí, không cho phép tôi đem theo thân binh nữa..." Có lẽ nóng đến phát mê nên giọng nàng không tự chủ toát ra vẻ ngang ngược mà bình thường chưa từng thấy.
Giữa chân mày Đàm Ma La Già khẽ nhúc nhích, rũ mắt.
Nàng dựa vào chàng, đỉnh đầu đen nhánh gối lên cánh tay hắn, hoàn toàn tin cậy.
Phía trước là thềm đá dốc đứng, chàng thả chậm bước chân, chờ Dao Anh đuổi kịp.
"Đêm qua đã mạo phạm công chúa..."
Dao Anh lắc đầu: "Là chính tôi xông vào, quấy rầy Pháp sư, Pháp sư không cần để ý. Pháp sư yên tâm, chuyện suối nước nóng trong động tôi tuyệt đối sẽ chẳng tiết lộ." Giọng đầy vẻ chẳng hề để ý.
Đàm Ma La Già không nói.
Đường hẻm yên ắng lại.
Hai người bước trong u ám, bốn phía tĩnh lặng im ắng, hơi thở quấn quanh.
Đi qua từng bậc thang, phía trước dần dần có ánh sáng rơi xuống, nhanh đến cửa ra.
Dao Anh liếc sang Đàm Ma La Già, nói: "Đêm qua, Pháp sư nói đang bệnh khó chịu, muốn có người giúp..."
Mi mắt Đàm Ma La Già không hề chớp, nói: "Bệnh mê sảng thôi, công chúa không cần coi là thật."
Mắt Dao Anh đảo lòng vòng, nhìn chàng chằm chằm một hồi lâu, ờ đáp, không chút sức lực.
Tất Sa ở cửa mật đạo trong Thiên điện chờ, nghe tiếng bước chân bước lên mấy bước.
Cửa ngầm mở ra, Đàm Ma La Già và Lý Dao Anh một trước một sau đi ra.
Tất Sa dò xét hai người vài lần cực nhanh.
Đàm Ma La Già vịn Dao Anh đi đến thảm nằm phía sau rèm, nói: "Nơi này không ai đến, công chúa nằm nghỉ một lát, ta bảo người đi sắc thuốc."
Dao Anh đầu nặng chân nhẹ, nghe lời ngồi xuống, "Thân binh của tôi đang chờ ở bên canh Vương Tự..."
"Ta phái người đi truyền lời. Đừng đứng lên, uống thuốc trước."
Đàm Ma La Già dừng lại một chút. "Thân thể người suy yếu, còn đang uống thuốc viên của y giả nữa.... chờ khỏe hơn rồi hãy đi."
Theo vào phòng Tất Sa nghe được câu này, yên lặng thở dài.
Lúc ngài ấy nói chuyện mặt chẳng có cảm xúc gì, nhưng lại không biết giọng ngài ấy giữ nàng lại dịu dàng đến mực nào.
Dao Anh vẻ do dự. Đàm Ma La Già không thúc giục nàng.
Nàng nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Đàm Ma La Già không nói, xoay người ra Thiên điện viết đơn thuốc giao cho thân binh đi sắc, đứng ở hành lang trước chắp tay, gió thổi một lúc.
Cuối cùng nàng cũng phải đi, đi sớm hay đi muộn cũng thế, có kéo dài cũng không thay đổi được gì.
Thế nhưng lúc nàng gật đầu, trong lòng chàng khẽ rung động.
Chàng bước xuống hành lang dài. "Gọi Bát Nhã tới."
...
Bát Nhã được triệu tập đến, nhìn thấy Dao Anh trong Thiên điện, chưa đợi nàng nói gì đã càm ràm: "Đêm qua công chúa đi đâu thế? Không phải tôi đã bảo công chúa chờ tôi sao? Làm tôi đi tìm! Tôi còn tưởng là công chúa không chờ nổi đã ra khỏi thành rồi."
Dao Anh nhìn nét mặt cậu ta nghiêm túc, không giống như đang trốn trách trách nhiệm, không đề cập tới chuyện con báo hoa nữa, hỏi: "Cậu muốn đưa tôi thứ gì? Sao nghe người đưa tin nói là có liên quan đến Duyên Giác?"
Trên mặt Bát Nhã thấy khó xử, nhìn trái nhìn phải rồi ấp a ấp úng nói: "Tôi biết công chúa phải đi rồi... Đêm qua đuổi mấy người kia đi tính lặng lẽ đưa đồ cho người, ai ngờ không gặp công chúa! Tôi sợ người khác bắt gặp nên phải cất về phòng rồi."
Dao Anh buồn bực: "Thứ gì chứ? Sao không thể để ai nhìn thấy?"
Mặt Bát Nhã đỏ tới mang tai, trừng nàng rồi lắp bắp: "Công chúa thấy thì biết, đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết! Dù sao cũng là món đồ công chúa rất muốn... lần này công chúa cố thủ bảo vệ Thánh Thành, công đức vô lượng, tôi mới vụиɠ ŧяộʍ lấy nó đưa cho công chúa đó... Công chúa chờ đi, tôi về phòng lấy."
Cậu quay đầu chạy đi, sau chốc lát ôm một túi gói ghém rất kỹ quay lại Thiên điện, xác nhận ngoài điện không có ai mới dè dặt mở túi.
Sau từng lớp rồi từng lớp da gói, từ từ lộ ra một chiếc hộp tinh xảo.
Bát Nhã đẩy chiếc hộp qua trước mặt Dao Anh, rồi rút tay như bị phỏng, vẻ đầy đau đớn nghiêm trọng nói: "Duyên Giác nói với tôi là công chúa rất ưng bức tượng Phật bằng đồng này. Tượng đồng này tìm được từ chỗ công chúa Man Đạt, hơn phân nửa không phải là thứ gì đứng đắn rồi... một năm qua công chúa dốc lòng tu tập, không nên đụng vô mấy thứ bẩn thỉu này! Nhưng mà Phật tử từng nói, mỗi người đều có đạo, công chúa sắp rời khỏi Thánh Thành, sẽ không vào Phật môn, là người chốn hồng trần, nếu công chúa thích mấy này, cũng chẳng liên can ai. Sau này công chúa chẳng về đây nữa, tôi với Duyên Giác dù sao cũng là chỗ quen biết, mới đưa nó cho công chúa, công chúa giữ đi."
Nói xong, cậu ra vẻ hung ác, "Công chúa nhớ giữ mình trong sạch đó, dùng thì dùng cho chính đạo, đừng giống công chúa Man Đạt nhé."
"Mấy lại, tuyệt đối đừng nói cho ai biết đồ này là tôi với Duyên Giác tặng!"
Khóe miệng Dao Anh giật giật. Thì ra hôm qua Bát Nhã hôm qua cố ý bảo nàng chờ chỗ vắng chính là vì bức tượng Phật đồng này.
Nàng nhìn chiếc hộp, lắc đầu bật cười, ngoài cửa nghe vang tiếng bước chân, thân binh không đợi thông báo, chạy như bay vào phòng. "Công chúa! Tiểu nhân tìm ngài cả đêm! Phía Cao Xương có thư!"
Dao Anh lập tức đứng dậy nhận thư, chóp mũi lập tức chua chua, kích động đến run cả đôi tay: Nàng không nhận lầm được, đây là chữ viết Lý Trọng Kiền!
"Chuẩn bị ngựa!"
...
Sau chốc lát, Đàm Ma La Già trở lại Thiên điện, trong tay bưng một bát thuốc toả hơi nóng.
Tất Sa canh giữ ở trước điện, nhìn chàng quay lại, định nói lại thôi.
Đàm Ma La Già quét mắt sang anh ta, bước vào trong điện, đẩy tấm màn nỉ, nhìn hướng chiếc giường dài.
Trên giường trống rỗng, mền gấm xốc lên, một dải lụa buộc tóc rơi xuống tấm thảm trên đất.
Nàng đi rồi.
Đàm Ma La Già đi đến bên giường, đặt chén thuốc xuống.
Tất Sa đứng cạnh cửa, nói: "Vương, công chúa vừa mới rời đi, còn chưa ra khỏi thành."
Đàm Ma La Già lặng thinh không nói, nhặt dải lụa trên mặt thảm, bước ra khỏi Thiên điện, đứng trước lan can, ngóng về hướng cửa chùa.
Một vòng mặt trời đỏ mới mọc lên hướng Đông, Phật tháp lớn nhỏ đan xen trong chùa lẳng lặng đứng sừng sững, đỉnh ngói chiết xạ ra tia tia nắng vàng, mấy con khoái mã đang vùn vụt lao trên con đường dài ra khỏi chùa, thẳng đến cửa thành, bụi mù cuồn cuộn.
Gió nhẹ lướt qua, cà sa trên người Đàm Ma La Già phần phật, dải lụa quấn quanh trong tay bị gió thổi lên, đột nhiên trượt ra khỏi giữa những ngón tay chàng.
Dải lụa màu son nhẹ bay theo gió, ra khỏi hành lang.
Đàm Ma La Già giơ tay lên.
Dải lụa sớm đã bay xa.
Chàng lần lượt buông nàng đi, nàng lần lượt quay về.
Lần này, chàng giữ nàng lại, nàng đã đồng ý ở thêm mấy ngày.
Nhưng mới một chén thuốc, trong chớp mắt, người đi nhà trống, vội vàng đến thế, thậm chí không có một câu tạm biệt.
Ảo ảnh trong mơ, sương mai ánh chớp, không ngoài như vậy.