Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ năm mươi.

Cảm tạ lời mời, trên bàn đàm phán quốc tế, một cuộc đại chiến quần Nho* bắt đầu.

Đối diện là mẹ của Susanoo, Izanami*, và người cha đỡ đầu danh tiếng của anh ta, Satan.

“Bối cảnh của tên tiểu tử này không đơn giản.” Nhật Du Thần thầm thì bên tai tôi.

Tôi xòe tay: "Phải thôi, xét phương diện nào đó thì hắn ta thực sự là một công cụ tốt mà, vừa có thể đâm chọc, vừa có thể toàn thân mà lui."

Nhìn những kẻ hay sinh sự và đạo đức giả thần kỳ tụ họp trước mặt tôi, tôi không khỏi có chút căng thẳng.

Họ đang thì thào thảo luận về những đề xuất vừa rồi của tôi, nhìn những ánh mắt chẳng có chút ý tốt nào của họ, tôi thừa biết lần này họ nhất định muốn mượn cớ náo loạn một trận.

“E hèm, Phán Quan tiểu thư.” Izanami đột nhiên nói, “Những điều mà ngài vừa nhắc tới chỉ là bồi thường cho tiền thuốc men và tổn hại tinh thần thôi, chúng tôi không thể chấp nhận được. Phải biết rằng đây không những là một vụ cố ý hành hung, mà còn gây thiệt hại nghiêm trọng cho mối quan hệ giữa hai bên nữa, chẳng lẽ vẫn chưa đủ để nghiêm trị sao?”

Satan ngồi một bên, khoanh tay, cũng phụ hoạ: “Không sai, phương Tây chúng ta cũng cho rằng ảnh hưởng của sự việc này là rất tệ, làm sao có thể xử lý tuỳ tiện được?"

Hay cho một bên xướng một bên tuỳ, có vẻ như họ đã quyết tâm loại bỏ Phạm Vô Cứu rồi.

Tôi gật đầu, nhận lại tài liệu từ Nhật Du Thần, vừa lật vừa nói, "Vậy được thôi, vì bên các ngài đã không muốn chấp nhận đề xuất của chúng tôi, thế nên để thể hiện sự tôn trọng đối với mối quan hệ của cả hai bên, chúng tôi cũng chỉ có thể nhượng bộ."

Tôi liếc mắt, nhận thấy khoé miệng Susanoo hơi cong.

“Tuy nhiên.” Tôi ngước mắt lên, “Tôi hy vọng nhân cơ hội này giải quyết luôn những vấn đề còn sót lại từ trong lịch sử của chúng ta cùng với nhau.”

“Vào năm 78 âm lịch, trong đêm Bách Quỷ Dạ Hành, các ngài đã phá huỷ ba ngàn mẫu Mạn Đà La trên Vô Vọng Hải Ngạn thuộc lãnh thổ chúng tôi, tới giờ vẫn chưa bồi thường; trong hai mươi lăm năm âm lịch sau đó, tiền thuê cho thần khí Âm Dương Kính và Nhật Nguyệt Thuỷ Linh của chúng tôi vẫn chưa thanh toán. À, nhân tiện, còn có năm 80 âm lịch kế tiếp, tiên sinh Satan đây cũng nhân danh thiên đàng mượn âm binh của chúng tôi nữa... "

Tôi nhìn Satan: “Xin hỏi, những thứ này nên tính toán như thế nào đây?”

"Ngầu đét!" Nhật Du Thần bí mật giơ ngón tay cái lên với tôi, “Cô đem hết đống chuyện thóc mục vừng thối này lật hết ra cả rồi!”

Quả nhiên, sắc mặt của các lãnh đạo địa phủ cấp cao ở phía đối diện ngay lập tức trở nên tối sầm lại, họ lại thì thào, lần này thì không biết đang nói cái gì nữa.

Nhưng tôi biết chắc rằng họ sẽ không cắn mãi không buông lỗi của Phạm Vô Cứu nữa, bởi vì khoản bồi thường cho những tổn thất của chúng tôi cao hơn nhiều so với sự bất tiện mà Phạm Vô Cứu gây ra cho họ ở biên giới.

Cái nòi giống hèn nhát và đặt lợi ích lên hàng đầu này*, sao mà cho phép họ lôi Phạm Vô Cứu xuống nước được chứ?



Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ năm mươi mốt.

Dùng chút thủ đoạn hư trương thanh thế, sự việc coi như đã được giải quyết ổn thỏa, cũng bởi vì phe ta đã lớn mạnh hơn nhiều trong bao năm qua, nên bên đó cũng không còn dám cố tình làm bậy như trước được nữa.

Sau đó, Lục Chi Đạo đi công tác về, nghe được chuyện đó thì nói thẳng luôn rằng chúng tôi là những kẻ ngốc “mù” tin tức, mọi người đều biết rằng Susanoo sắp kế thừa vị trí kia rồi, chuyện này vừa ra không phải là lập uy cho anh ta à.

Không có cách nào, tin tức của Tra Sát Ty* rất linh thông, dưới địa phủ này e rằng không nơi nào có thể so sánh.

Tuy nhiên, chuyện của tôi vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết.

Phạm Vô Cứu... Anh ấy thật sự thích mình ư?

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trái tim tôi luôn tê dại, mang theo mười phần mong đợi và mười hai phần hoang mang, đến nỗi trong bữa tiệc ăn mừng này, nó cũng cứ rối loạn không yên.

Phạm Vô Cứu ngồi cách tôi hơi xa, khoảng bốn năm chỗ, bóng tối mờ mờ ảo ảo khiến tôi không thể nhìn rõ mặt anh ấy.

Tối hôm đó mọi người vì ăn mừng nên đều uống rất nhiều rượu, cuối năm tề tựu đông đủ nên đã ồn ào một trận lớn.

Cuối cùng, Mạnh Bà gối đầu lên bắp chân của Chung Thiên Sư, Tạ Tất An và Lục Chi Đạo đều nằm sấp trên bàn...

Nam nữ quỷ đều gục la liệt trong hội trường với đủ các tư thế khiếm nhã khác nhau, ngoại trừ tôi.

Mặc dù tôi cũng đã uống rất nhiều, nhưng lại chẳng say mấy.

Không biết tại sao, trời sinh tôi là một kẻ tửu lượng rất cao, trước giờ chưa bao giờ say xỉn cả, thế nên lúc nào tôi cũng là người duy nhất tỉnh táo dọn dẹp đống lộn xộn trong các bữa tiệc.

Có vẻ như lần này cũng vậy.

Tôi đi qua nhóm quỷ say đến thất điên bát đảo, muốn tìm kiếm bóng dáng của Phạm Vô Cứu, cứ như quỷ mê tâm khiếu vậy, không thấy anh ấy đâu, trái tim tôi luôn cảm thấy trống rỗng.

Nhưng tôi không tìm thấy anh ấy ở đây.

Ừm? Anh ấy biến mất từ khi nào vậy?

Ngay khi tôi còn đang thắc mắc thì Tạ Tất An, người đã hơi tỉnh táo lại sau cơn say, vỗ vỗ vào vai tôi.

Anh ta vẫn nồng nặc mùi rượu, mồm miệng không rõ hỏi, “Cô làm gì vậy?”

Tim tôi giật thót, ngập ngừng ấp úng nói: “Tôi… Tôi không làm gì cả.”

“Chậc chậc…” Anh ta nheo mắt cười. Loạng choảng chỉ vào tôi thì thầm, "Chắc chắn cô đang tìm lão Phạm ha."

"Tôi không..."

"Đừng tìm cậu ta nữa, cậu ta không có ở đây đâu." Tạ Tất An xua tay, “Cậu ta tới Uổng Tử Thành rồi.”

Uổng Tử Thành? Nơi đó không thuộc quyền quản hạt của anh ấy, anh ấy tới đó làm gì?

Tôi không nghĩ nhiều, cơ thể theo bản năng chuyển động nhanh hơn đại não toan đi tìm anh ấy.

Nhưng Tạ Tất An lại gọi tôi lại: “Hây, Phán Quan đại nhân!”

Tôi thấy anh ta vẫy tay với tôi.

Tôi bước đến gần anh ta hơn và ghé sát tai.

Chỉ nghe Tạ Tất An nửa tỉnh nửa say lẩm bẩm: “Cô cứu lấy hắn đi, Vô Cứu Vô Cứu, đừng để cái tên rác rưởi này ứng nghiệm lên hắn.”

Câu nói này khiến tôi mông lung như lạc vào sương mù, vừa muốn hỏi rõ ràng thì lại thấy rằng anh chàng này đã lệch đầu ngủ thiếp đi rồi.

Haiz, đánh đố người khác, tố chất kém ghê.

Nhưng mà, anh ta muốn tôi cứu Phạm Vô Cứu, là có ý gì?

Tôi e rằng việc lay tỉnh Tạ Tất An vào lúc này là không thực tế, vì vậy tôi quyết định đến Uổng Tử Thành tìm Phạm Vô Cứu hỏi rõ ràng.

Lần này, nhất định phải hỏi cho rõ mới được.



*Thiệt chiến quần nho 舌戰群儒: Chỉ trận tranh luận quyết liệt giữa Khổng Minh Gia Cát Lượng và đám Nho Sĩ của xứ Giang Đông trước khi Thục Ngô liên kết lại để chống sự xâm lược của 83 vạn quân Tào Tháo tràn xuống Giang Nam gây nên trận chiến Xích Bích để đời.

*Tra Sát Ty: Chức danh của Phán Quan Lục Chi Đạo. Phán Quan có thể phân làm 4 loại: Thưởng Thiện Ty (賞善司), Phạt Ác Ty (罰惡司), Tra Sát Ty (查察司) và Thôi Phán Quan (崔判官). Ba tên đầu là chức danh, chỉ có chức cuối cùng thì thấy xuất hiện nhiều trong các thư tịch.

*Uổng Tử Thành (thành chết uổng): nằm bên phải của Thập Điện. Là nơi tụ tập của các linh hồn chết uổng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play