Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ năm mươi bảy.

Phạm Vô Cứu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, mở mắt nhìn thấy tôi, anh đột nhiên mất tập trung, vừa áy náy lại căng thẳng xoa xoa gáy.

“Em… sao em lại ở đây?”

“Chính em đưa anh về thì tất nhiên là vẫn ở đây rồi!” Tôi cúi người lại gần, “Sáu ngày, anh ngất đi suốt sáu ngày. Em còn tưởng rằng mình đã lỡ tay xuyên luôn cả anh với đám linh hồn sắp hợp nhất với anh rồi chứ. "

Phạm Vô Cứu trợn tròn mắt, dường như đã nghĩ ra điều gì:" Lão Bạch nói cho em biết hả?"

Tôi nhún vai tỏ vẻ thừa nhận.

Anh thở dài, là hơi thở tựa như trút bỏ được gánh nặng: "Thật ra thì cũng sắp xong rồi, gần như xong rồi, còn thiếu vài kẻ nữa thôi, anh vốn dĩ cũng không định giấu giếm gì em cả."

“Cũng sắp xong rồi mới nói, vậy còn bảo là không định giấu em? Hai chúng ta còn coi nhau là bạn bè nữa không vậy?” Tôi vờ như tức giận.

Phạm Vô Cứu cúi đầu không nói gì, vốn là một người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, giờ lại trông hệt như nàng dâu nhỏ chịu đủ ấm ức.

Thấy bộ dạng quẫn bách của anh, tôi lại chuyển lời: “Nhưng mà anh nói cũng đúng, anh cũng đã sắp thành công, còn thiếu vài oán linh nữa lại bị em không cẩn thận lỡ tay tán mất rồi.”

Không cẩn thận là thật, đầu óc tôi lúc đó hỗn loạn, thực sự không còn nghĩ được bất cứ điều gì khác, chỉ quan tâm đến việc kéo Phạm Vô Cứu ra ngoài, chẳng rảnh bận tâm đến những oán linh sắp tiêu tan kia nữa.

“Haiz, Diêm Vương bắt em viết bản kiểm điểm đây này.” Tôi liếc anh một cái, “Đây là lần đầu tiên em viết bản kiểm điểm cho mình đấy.”

Phạm Vô Cứu cười nhẹ, đuôi mắt cong cong: “Xác thực, trước kia toàn là viết cho anh."

“Nếu nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, bao giờ anh đi vậy? Nói cho em biết đi, em sẽ tới tiễn anh.”

Ngay khi tôi nói những lời đó, nụ cười của Phạm Vô Cứu dần biến mất.

“Làm sao em biết? Anh chưa nói với ai chuyện này bao giờ.”

“Không thế thì sao? Nếu không đi đầu thai, làm sao rũ bỏ được những oán linh đang trộn lẫn trong linh hồn anh được chứ?” Tôi hỏi ngược lại anh, “Không lột được họ ra, nhất định có một ngày anh sẽ bị họ cắn trả."

Phạm Vô Cứu dựa vào đầu giường: “Không hổ là học sinh xuất sắc, cả việc này mà em cũng biết.”

Phải vậy, tôi biết mà.

Thực ra cái gì tôi cũng biết cả.



Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ sáu mươi.

Phạm Vô Cứu rốt cuộc cũng phải rời đi, vì vậy Tạ Tất An cứ liên tục than thở với tôi, tại sao lại không thuyết phục anh ấy dứt khoát rửa sạch những oán linh đó đi chứ.

Tôi chỉ cười cười, nói rằng tôi không thể thuyết phục được.

Nhưng thực tế, tôi đã không thuyết phục anh ấy, càng không muốn thuyết phục anh ấy.

Sứ mệnh, Phạm Vô Cứu chưa từng phụ bạc sứ mệnh, và lần này, cũng vậy.

Phạm Vô Cứu lừa hết chúng quỷ rằng anh sẽ đi vào ngày mai, nhưng tôi lại nhận được truyền âm của anh ấy vào ban đêm - Gặp mặt tại Vong Xuyên.

Xa xa, tôi đã nhìn thấy chiếc áo choàng đen huyền quen thuộc ấy, mái tóc được búi gọn gàng, dáng người cao thẳng bắt mắt người nhìn.

“Em tới rồi.” Anh ấy nhìn tôi nhẹ nhàng nói.

“Ừm.” Tôi giả bộ thoải mái, “Không ngờ đêm nay anh lại lén đi, họ mà biết anh nói dối họ, đặc biệt là Bạch Vô Thường, có lẽ sẽ giận đến mức muốn nuốt sống anh luôn đó.”

Anh nhướng mày: “Dù sao anh cũng đi rồi, hắn tạm thời không tóm được anh đâu.”

“Thế nào? Anh lại gọi em đến đây uống rượu chia tay à?” Tôi hỏi.

"Rượu thì thôi không uống nữa, anh sợ lát nữa uống say quá lại không đi được. Anh chỉ là, muốn nói lời tạm biệt với em."

Trái tim tôi như ngừng lại, chợt quay đầu đi: “Thực ra không cần phải nói nghiêm túc như thế chứ, cũng không phải là anh không thể quay lại nữa, chẳng lẽ anh còn thật sự muốn sống mãi trên trần gian mà không chết hay sao?”

“Nhưng anh sợ rằng mình sẽ quên.” Phạm Vô Cứu nhỏ giọng nói, nhỏ giọng đến nỗi cũng không bết là nói với tôi hay là nói với chính mình, “Nếu anh, quên em… quên tất cả mọi người thì phải làm sao bây giờ đây…”

“Vậy không được đâu, Diêm Vương nói công việc của anh sẽ lần lượt do em và Bạch Vô Thường tiếp quản, mấy việc này đợi anh trở về nhất định phải bồi thường lại đấy.”

Phạm Vô Cứu luôn là một người hăm hở hăng hái, hiếm thấy vẻ trầm mặc như thế trên khuôn mặt rắn rỏi của anh.

“Ừ, vậy anh phải nhớ kỹ mới được.” Chúng tôi cứ như vậy yên tĩnh đứng mãi bên bờ Vong Xuyên, nhìn mặt nước sóng trào rồi lại lặng.

Một lúc lâu sau, Phạm Vô Cứu cuối cùng cũng lên tiếng: “Vậy thì, anh đi nhé.”

Khi nói lời này anh ấy ngẩng cao đầu lên không nhìn tôi.

“Ừ.” Tôi đáp.

Anh tiến lên hai bước, rồi như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay người lại, đôi mắt sáng rực nhìn tôi: “Đúng rồi, khi nào quay lại anh sẽ nói cho em biết một chuyện!”

Tôi xua xua tay: “Được thôi, để đổi lại, em cũng sẽ nói cho anh biết một chuyện!”

Tôi nhìn bóng dáng cao lớn của anh ấy dần chìm vào bóng tối, nhớ lại viên lam ngọc mình đã len lén bỏ vào túi anh ấy ban nãy.

Ngàn năm mới xuất thế một viên lam ngọc đó, có thể hấp thu linh khí đất trời, mang lại vô vàn may mắn cho người.

Đi đi nhé, Phạm Vô Cứu, lần này nhất định phải phong quang rực rỡ, bình an suôn sẻ sống cả một đời, sau đó không còn nuối tiếc cùng phiền não, thanh thản quay trở lại tìm em.



Tôi thích Phạm Vô Cứu ngày thứ hai trăm bảy mươi ngàn bốn trăm ba mươi lăm…

Khi sắp xếp xong đống hồ sơ thì Phán Quan Điện đã chỉ còn lại một mình tôi.

Vai tôi rất nhức mỏi, những năm này giúp Phạm Vô Cứu xử lý công việc tôi mới nhận thức được, việc anh ấy cần làm vừa nhiều vừa tạp nham, không có chút thủ đoạn cao tay quả thật là không thể làm lâu dài được.

Kiệt sức như một cơn sóng thần ập tới, tôi không thèm về phòng nữa mà chỉ hạ mình, chợp mắt luôn trên bàn làm việc.

Chẳng rõ đã ngủ bao lâu, nhưng trong cơn mê, tôi cảm thấy như có người bước vào đại sảnh, bản năng đánh thức tôi, khiến tôi lập tức mở mắt.

“A!” Tôi buột thốt.

Một khuôn mặt quen thuộc gần như kề ngay trước mũi.

Tôi ổn định lại thần trí, nhìn vào khuôn mặt đó, ký ức chợt dâng trào.

Tôi định thẳng người dậy nhưng anh ấy lại cúi xuống bàn của tôi, cười mà như không nhìn chằm chằm vào tôi: “Hôm nay còn việc gì bận không?”

Có trong khoảnh khắc, tôi nghĩ mình còn đang mơ, như thể chỉ ngay giây sau anh ấy sẽ lại kính nhờ tôi giúp anh ấy viết bản kiểm điểm vậy.

Tôi sững sờ, máy móc lắc đầu: “Đã hết.”

“Vậy thì… ra ngoài đi dạo nhé?” Anh nói.

Tôi lại gật đầu một cách máy móc, thậm chí không để ý đến cả việc anh rất tự nhiên nắm lấy tay tôi và dẫn tôi ra khỏi đại sảnh.

Tôi cứ mặc anh kéo đi, bước qua Vong Xuyên, bước qua Uổng Tử Thành, bước qua Hoàng Tuyền Hải, vòng qua vòng lại, cuối cùng lại trở về Phán Quan Điện.

Chúng tôi đang ngồi trên bậc cửa cao ngất của Phán Quan Điện, đồng thời yên lặng.

Thành thật mà nói, tôi vẫn không hề có cảm giác chân thực về mọi thứ, thậm chí cảm thấy như mình đang mơ, mãi cho đến khi Phạm Vô Cứu nói một câu - “Đã lâu không gặp.”

Ngàn vạn tâm tư ào ào cuốn lấy, tôi nhếch nhếch môi, như thể có vô vàn điều muốn nói, vậy mà đều nghẹn hết lại nơi cổ họng, cuối cùng cũng chỉ có thể nhẹ giọng đáp lại một tiếng “Ừ”.

Đại khái là thấy hiện giờ tôi thần ra như đã đông cứng cả lại, Phạm Vô Cứu chủ động nói: “Có muốn nghe kể về kiếp này của anh không?”

Tôi gật gật đầu.

Thế là, anh ấy cứ nắm lấy tay tôi như vậy rồi không nhanh không chậm kể chuyện.

Anh kể rằng anh là con trai của một gia đình thợ săn, cha mẹ đầy đủ, còn có hai người em trai và em gái, cuộc sống trôi qua chỉ bình thường nhưng rất suôn sẻ.

Sau đó, anh đi học, thi được Cống Nguyên* thì không tiếp tục nữa, anh cảm thấy đủ rồi nên đã mở một học đường trong thị trấn để dạy trẻ em đọc sách, việc dạy học ấy cứ thế kéo dài đến hơn năm mươi năm.

Sau này, khi về già, các học trò đã dựng cho anh một cái nhà tre trên núi để dưỡng lão tống chung.

"Sau đó thì, có hôm anh đang nằm trên chiếc sập dài trước cửa, một cơn gió thổi qua khiến anh ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì đã trở về rồi."

“Quá tốt rồi.” Tôi không cho nhiều lời đánh giá, bởi vì nhiêu đó là đủ rồi.

Thật tốt, cũng thật tuyệt.

Phạm Vô Cứu lắc đầu.

Anh nói: “Anh vẫn chưa thể gặp được ý trung nhân muốn ở bên cả đời.”

Lời dứt, đầu tôi ong lên một tiếng, mặt bỗng thiêu đốt, nóng bỏng muốn chết.

Phạm Vô Cứu dựa lại gần, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Em còn nhớ trước khi rời đi, anh đã nói rằng khi trở về sẽ nói cho em biết một chuyện không?"

Cổ họng anh khẽ động, hơi thở dán sát trên má tôi.

“Anh thích em.”

Khoảnh khắc đó, âm thanh như vang vọng ngàn vạn năm trên trần thế, vượt dòng thời gian nước chảy mây trôi, cuối cùng cũng chạm được vào tai tôi, tới lúc này, mây mù đã sáng tỏ, vạn vật cũng quy về nơi nó vốn dĩ thuộc về*.

Thấy tôi hồi lâu không đáp, Phạm Vô Cứu có chút bối rối, anh toan ngẩng đầu lên nhưng lại bị tôi đè trở lại.

“Em cũng từng nói là có điều muốn nói với anh nhỉ.”

Lần này, là môi tôi kề sát vào tai anh, nhẹ nhàng nói: “Em đã sớm biết rồi, em, cũng thích anh.”



*Cống Nguyên: Danh hiệu danh dự của các Cống sinh - người học tập tại Quốc Tử Giám

*Câu này tác giả viết văn vẻ “Vân phá thanh mạn khởi, thanh phong hồi cố nhân” nhưng đại ý thì như tui dịch bên trên đó nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play