Hứa Liêm không hề cố ý nói cho dễ nghe, mà là khi tất cả cảm xúc và tâm nguyện không thể nói bằng lời, y học được cách nhìn về phía sao trời trong vũ trụ, tựa như một tín đồ thành kính, không cần kiêng dè mà than thở phiền não.

Chu Mính Tình nhìn Hứa Liêm, vẻ mặt từ oán giận dần chuyển sang bất đắc dĩ, cuối cùng cô khẽ cười, " Đành vậy, thế là em đã bị từ chối hoàn toàn rồi. "

Hứa Liêm vẫn nhẹ nhàng như cũ, " Trời lạnh, tôi đưa ngài quay về. "

Chu Mính Tình cùng y đi đến dưới mái hiên, có bông tuyết nho nhỏ rơi trên mặt, cô bỗng xoay người, nghiêm túc mở miệng: " Thiếu tá, nếu có một ngày anh thông suốt rồi, muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới, có thể ưu tiên suy xét đến em không? "

Hứa Liêm kinh ngạc với sự chấp nhất của Chu Mính Tình, đôi mắt của cô dưới bầu trời đêm tựa như vì sao sáng ngời, tuy trong lòng y biết sẽ không có một ngày như vậy, nhưng không nhẫn tâm làm Chu Mính Tình thất vọng lần hai, do dự chốc lát vẫn gật đầu, " Được, nhưng ngài cũng phải đồng ý với tôi, vĩnh viễn không cần chờ đợi, nếu gặp được người thích nhất định phải giống như hiện giờ thẳng thắn bày tỏ. Tôi tin sẽ không có vị thân sĩ nào có thể từ chối ngài. "

Chu Mính Tình được dỗ đến vô cùng cao hứng, lúc cúi đầu chóp mũi ê ẩm chua xót, nghĩ thầm người tốt như vậy vì sao Thượng tướng lại không nhìn ra cơ chứ?

Tên thượng tướng nào đó đứng trên balcon tầng 2 nghe trộm bị một loại cảm giác nguy cơ chưa từng có bao phủ, trông bộ dáng Chu Mính Tình là biết cô gái này sẽ không dễ dàng từ bỏ, phải nhanh đưa Hứa Liêm tới bên người mình thôi!

Chu Mính Tình trở về không biết nói gì với Chu Đống, ông kinh ngạc nhưng cũng thực dung túng con gái cưng, cuối cũng chỉ thở dài nhẹ điểm trán cô.

Lục Tư Ân và Hứa Liêm đang tán gẫu, nhưng nói toàn là chính sự. Lục nghị viên chưa bao giờ treo chuyện bát quái trên miệng, " Nghị viện toàn phiếu thông qua, nếu không có gì bất ngờ hẳn cậu sẽ thăng lên Trung tá, chúc mừng. "

Đối với việc này Hứa Liêm biểu hiện vô cùng bình tĩnh, " Cảm ơn ngài. "

Yến hội cử hành suốt ba tiếng đồng hồ, Hứa Liêm không gặp lại Đoạn Trù nữa, sau khi kết thúc y trực tiếp về nhà, vừa vào cửa cởi giày ra liền nhận được tin nhắn, [ Về tới nơi chưa? ]

Hứa Liêm cười trả lời Đoạn Trù, [ Ừm, Thượng tướng sớm nghỉ ngơi nhé. ]

Bên này Đoạn Trù và Tô Việt Nhiên đi trên con đường nhỏ rơi đầy bông tuyết, hai bên đèn đường an tĩnh chiếu sáng.

" Tôi đã tìm đọc tất cả tư liệu trong quyền hạn của mình, mười ba năm trước ở Lam Tinh có hai sự kiện lớn, một là cuộc đại di cư nhân loại đến sao Hoả bên cạnh, hai là một căn cứ thí nghiệm lớn đã phát nổ. " Tô Việt Nhiên hơi dừng một chút, " Không tra được cụ thể là thực nghiệm cái gì, cấp bậc bảo mật tương đối cao đấy, khả năng chỉ có vài vị nghị viên Nội các mới có quyền hạn xem, nhưng tôi đã thấy được tên người phụ trách thực nghiệm tương quan. "

Giữa mày Đoạn Trù nhảy dựng, ngữ khí trầm xuống, " Camo White. "

" Không sai." Tô Việt Nhiên đáp: " Mười ba nắm trước Camo White vẫn còn là thiếu tướng, mà thực nghiệm trên Lam Tinh luôn có chuyên gia phụ trách, theo lý mà nói hắn không cần........" Tô Việt Nhiên nhận ra Đoạn Trù đã dừng bước, theo bản năng quay đầu lại nhìn, tức khắc im lặng.

Đoạn Trù không sao cả, nhưng khí thế tản mát ra ngoài so với bóng đêm còn muốn quỷ quyệt hơn, đáy mắt hắn như có vô số vực sâu hiện lên, Tô Việt Nhiên nhất thời run sợ: " Làm, làm sao, cậu biết cái gì à? "

" Không có gì. " Đoạn Trù nháy mặt khôi phục bình thường, " Ngày mai tôi sẽ đi Lam Tinh một chuyến. "

Tô Việt Nhiên: " Lam Tinh trên cơ bản đã hoang phế cả rồi, hẳn là sẽ không tra được cái gì đâu. "

Đoạn Trù không trả lời anh, bóng dáng của hắn dần biến mất trong màn tuyết mịn.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Liêm đúng giờ đến Nội các báo danh, đúng như lời Lục Tư Ân, y được thăng lên Trung tá, đồng thời tiếp nhận khen tặng còn có 27 người khác, đều có công trạng xuất sắc trong chiến dịch bảo vệ chủ tinh.

Triệu Lộc Sơn cũng có mặt, gã cười đến mười phần gượng gạo, giờ đây không dám nhìn đến Hứa Liêm. Gã vốn cho rằng Hứa Liêm là người dễ bắt nạt, nhưng sức chiến đấu của đối phương quá mức nghịch thiên! Triệu Lộc Sơn hiểu rõ đạo lí con giun xéo lắm cũng quằn, lo sợ ngày nào đó Hứa Liêm không nhịn nữa sẽ tính sổ với gã, càng quan trọng là hiện giờ Hứa Liêm đã đồng cấp với gã, không còn phải chịu gã sai bảo nữa.

Có một số kẻ chính là thế đấy, sợ cường chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

Hứa Liêm nhìn một vòng cũng không thấy Đoạn Trù, ngay cả Tô Việt Nhiên cũng không có mặt, Lục Tư Ân chú ý tới động tác của y, đến gần nhẹ giọng nói: " Thượng tướng đi Lam Tinh rồi. "

Không biết là từ nào đã kích thích tới Hứa Liêm, tóm lại trong quan sát của Lục Tư Ân, sắc mặt chàng trai nháy mắt phát xanh, màu môi không còn chút huyết sắc.

Lục Tư Ân nhíu mày: " Chỉ là tuần tra thôi, không đáng lo ngại. "

Lam Tinh........ Trong nháy mắt những ký ức tuyệt vọng bất kham ấy như cơn bão quét qua thân thể Hứa Liêm, đè ép lồng ngực y phát đau, tiếng ồn ào xung quanh dần rút đi, y như quay lại căn phòng giam lạnh băng kia, nhìn ô cửa sổ nhỏ trên đỉnh phòng, không biết khi nào tử vong sẽ giáng lâm.

Đoạn Trù đi Lam Tinh làm gì? Chẳng phải nó đã thành một hành tinh hoang phế ư? Trùng hợp đi....... Nhất định là trùng hợp, Hứa Liêm nghĩ như thế, mồ hôi lạnh trên trán lại úa ra.

" Hứa Liêm......." Lục Tư Ân rốt cuộc xác định người này có chút bất ổn, hắn định vỗ vai Hứa Liêm, lại bị y đột ngột nắm lấy cổ tay vặn ngược! Lục Tư Ân đanh mặt, cánh tay còn lại vội đánh lên ma gân* của Hứa Liêm, dùng xảo kình để tránh thoát ngay khi đối phương tạm dừng.

*Không rõ cách gọi thông tục nên để nguyên gốc, chính xác mà nói là đánh lên trụ thần kinh ulnar, khi một vật cứng va chạm với tay, sẽ chèn ép dây ulnar với bề mặt cứng, khiến cơ thể trải qua cơn đau buốt như điện giật và bị tê dại chạy dọc cánh tay xuống bàn tay. Hiện tượng này cũng được gọi là funny bone. Ulnar là dây thần kinh chính chịu trách nhiệm truyền tải thông tin từ một số đầu ngón tay đến não và ngược lại, phụ trách một số chuyển động tinh vi của tay. Theo wiki, baidu.

Động tĩnh của bọn họ ở chỗ này không nhỏ, không khí cũng không được bình thường khiến vệ binh ở cửa chú ý đến.

Lạnh băng hắc ám dần rút đi, Hứa Liêm lúc này mới hồi phục tinh thần, ánh mắt y trống rỗng lẩm bẩm, " Thực xin lỗi, nghị viên, tôi......."

" Không có việc gì. " Lục Tư Ân vẫy tay ý bảo vệ binh không cần xen vào, sau đó cười câu lấy cổ Hứa Liêm, " Thằng nhóc nhà cậu thực sự được lắm. "

Giỡn chơi à? Vệ binh hiểu ý lùi về chỗ cũ.

Bọn họ cách nhau rất gần, Hứa Liêm nhỏ giọng nói: " Lục nghị viên, tôi muốn nhờ ngài giúp tôi một việc. "

*

Văn phòng Lục Tư Ân ——

" Cậu muốn đi Lam Tinh? " Lục Tư Ân ngồi trên ghế, vẻ mặt không hiểu nhìn Hứa Liêm. Chàng trai bỗng như một đám sương mù, như đang cật lực che giấu điều gì đó, " Đoạn Trù sẽ không có chuyện gì cả, Lam Tinh đã biến thành hoang tinh từ 8, 9 năm trước rồi, bởi vì thục nghiệm thường xuyên dẫn đến khí hậu ô nhiễm nặng nề, trừ bỏ một ít dân bản xứ thì không có dân cư nào cả. "

Hứa Liêm hung hăng nhắm mắt lại rồi mở ra, " Tôi....... Có chút việc tư, hiện tại chủ tinh xét duyệt ra vào nghiêm khắc, tôi không tìm được lý do đi Lam Tinh, còn xin nghị viên xem xét đến việc tôi đã từng cứu tôn phu nhân, hỗ trợ tôi. "

Lục Tư Ân là một trong mười hai nghị viên, có được đặc quyền nhất định.

" Vậy thì, " Lục Tư Ân biết rõ Hứa Liêm không phải loại người dùng ơn áp chế, nếu đã nói đến mức này vậy chứng minh vấn đề thật sự rất nghiêm trọng, " Tôi nhớ rõ trên Lam Tinh có một loại khoáng thạch trân quý, toàn thân có màu xanh lam, nhưng dưới ánh mặt trời sẽ phiếm màu vàng kim, dùng để làm trang sức là một lựa chọn hoàn hảo, phu nhân nhà tôi vẫn luôn mong muốn thứ này. "

Hứa Liêm đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vài phần nhân khí.

Lục Tư Ân hai tay chống cằm, cười cười: " Dù sao cũng rảnh rỗi, vậy phiền Trung tá đi một chuyến tới đó. "

Hứa Liêm khom lưng thật sâu, " Cảm ơn ngài. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play