Cuối hành lang có một phòng toilét yên tĩnh không người, Hứa Liêm đang muốn mở trí não ra xác nhận lại, cánh cửa gian ngoài cùng bật mở, Đoạn Trù xách quần đi ra.

Hứa Liêm: "???"

Y vội vàng xoay người lại, sau đó nghe thấy tiếng cười khẽ.

" Đều là đàn ông, em có tôi cũng có, em sợ cái gì hả? "

Hứa Liêm: "......" Đây là vấn đề sợ hay không sợ à?

" Trông dáng vẻ Chu Đống hẳn là muốn đem con gái gả cho em, hai người nhìn trúng nhau à? " Đoạn Trù như vô tình hỏi, nhìn dòng nước trôi qua kẽ tay, nháy mắt ấy hắn bỗng có suy nghĩ để Hứa Liêm kết hôn sinh con một đời bình an đến hết có phải càng tốt hơn không? Hắn sắp phải quay lại biên cảnh rồi, tử vong và hắc ám chờ chực mà rơi xuống, hắn nào có bách chiến bách thắng như Tinh Võng ca ngợi.

Là người luôn sẽ có lúc thua. Nói đến cùng, hắn muốn cho Hứa Liêm.............

" Không nhìn trúng, không thích. " Hứa Liêm cắt ngang tưởng tượng không thực tế của Đoạn Trù, âm thanh tuy nhẹ, nhưng từng từ chắc chắn, " Tôi sẽ từ chối Chu nghị viên. "

Đoạn Trù đột nhiên quay đầu nhìn, đáy mắt hắn như mặt hồ đang xao động, rồi lại hung hăng như muốn cắn nuốt gì đó.

Có tiếng bước chân đến gần, Hứa Liêm mặt mày lạnh băng, giây tiếp theo đã bị Đoạn Trù nắm lấy cổ tay lôi vào một gian WC, sau đó hắn còn đá biển " Cấm sử dụng" ra ngoài, cuối cùng " Cách" một tiếng khoá cửa lại.

Trong gian WC cũng chỉ có bồn cầu, một người trưởng thành đứng thì không có vấn đề, nhưng hai người thì là cực có vấn đề.

Bọn họ dính nhau quá gần rồi........ Hô hấp Hứa Liêm có hơi nặng nề, vì để Đoạn Trù thoải mái một chút, cả người y hơi ngửa về sau, bỗng được một bàn tay đỡ lấy.

Có người tiến vào.

Hứa Liêm chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy vai Đoạn Trù để duy trì cân bằng, một chân của y còn đang cắm giữa hai chân người đàn ông, nếu đổi một cảnh nền khác thì chắc bọn họ trông như muốn khiêu vũ vậy.

Nghe âm thanh thì có ba người tới, chửi bới than tầng 1 toilét quá tải, trong giọng mang theo men say chê bậc thang cao khó lên, có người rửa tay xong còn đá văng tấm biển cảnh báo, phát ra tiếng vang lớn, sau đó cửa gian bị lực mạnh rung kéo.

Hứa Liêm đột nhiên căng thẳng, tràn đầy địch ý.

Hai ngón tay chống đỡ bên eo nhẹ nhàng gõ, mang theo ý vị trấn an.

" Hở? Sao lại mở không ra? " Người bên ngoài kinh ngạc nói.

Đồng bạn chê cười hắn: " Ngốc hả, đã đặt biển cấm sử dụng còn đòi dùng cái gì, anh uống say rồi à? Đi thôi!

Âm thanh nói chuyện nghiêng ngả lảo đảo đi xa, Hứa Liêm nhẹ thở ra, y đang muốn đứng dậy lại phát hiện Đoạn Trù vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn dùng sức ấn y về vị trí cũ.

Bầu không khí ái muội muộn màng khiến Hứa Liêm cảm thấy toàn thân tê dại, ngẩng đầu nhìn Đoạn Trù, không rõ tại sao.

" Vì sao lại từ chối Chu nghị viên? " Đoạn Trù dò hỏi.

Hứa Liêm nhấp miệng không trả lời.

Ở tư thế này y thực dễ xoay người về phía sau, nếu vậy Đoạn Trù đã sớm đặt mông ngồi lên bồn cầu. Thấy y không trả lời, tay Đoạn Trù bỗng dùng sức đè xuống, Hứa Liêm theo đó ngả ra sau thêm mấy phân.

Đáy mắt Đoạn Trù nhiễm ý cười: " Hỏi em đấy, vì sao lại từ chối Chu nghị viên? "

Hứa Liêm phát hiện Thượng tướng có đôi khi ác liệt thật sự..........

" Nói. " Đoạn Trù thúc giục, giọng nói vang lên bên tai Hứa Liêm, có chút khiêu khích trêu chọc.

Hứa Liêm chống đỡ không nổi mà nghiêng đầu, " Tôi có người mình thích......"

Ý cười tản ra nơi đáy mắt Đoạn Trù, khiến hắn trông tuấn mỹ lại thâm tình, đôi tay nắm thật chặt, sau đó môi kề sát tóc mai của chàng trai cọ một cái, tựa như một nụ hôn cẩn thận lại mơ hồ.

" Vậy à, vậy em nhớ phải từ chối uyển chuyển một chút, đừng làm mất mặt mũi con gái người ta. "

Điển hình của cái loại được tiện nghi còn khoe mẽ.

Hứa Liêm hoảng hốt, " Ừm. "

Đoạn Trù mở cửa cùng y trước sau đi ra, ngẩng đầu lên đụng phải Tô Việt Nhiên với vẻ mặt sắp vỡ vụn.

Đoạn Trù nhíu mày, " Cậu đi đường không biết phát ra tiếng hả? "

Hứa Liêm cả kinh, ngay sau đó thấy Tô Việt Nhiên làm dấu thập trước ngực, lẩm bẩm " Tôi đây là tạo cái nghiệt gì thế hả", xoay người giậm chân rời đi, khí thế trăm phần hung ác.

Hứa Liêm: "......"

Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này làm y suýt quên mất, lúc trước mọi người vẫn truyền miệng nhau Tô Việt Nhiên và Thượng tướng là một đôi.

Cũng không biết là nghĩ đến cái gì, nhìn Đoạn Trù khí định thần nhàn, Hứa Liêm đột nhiên hỏi: " Không sợ Tô Thượng tá hiểu lầm sao? "

Đoạn Trù hoang mang hỏi lại, " Cậu ta hiểu lầm cái gì? "

Hứa Liêm sửng sốt một lát, đột nhiên cười rộ, nắng hè rực rỡ hay mùa thu tuyệt đẹp cũng không bì được hai phần, chờ Đoạn Trù tỉnh táo lại, Hứa Liêm đã đi mất rồi.

Hắn bỗng nhớ tới Tô Việt Nhiên từng nói, " Hứa Liêm khá ổn, chỉ là tương đối quái gở, không thích cười."

Rõ ràng khi cười rộ lên đẹp như vậy, yết hầu Đoạn Trù lăn lộn, ích kỷ nghĩ sau này Hứa Liêm chỉ cần cười cho hắn xem là được.

*

Thấy Hứa Liêm đi tới, Lục Tư Ân buông ly rượu đổi tư thế ngồi.

Ánh mắt Chu Đống sáng ngời, không đợi Hứa Liêm mở miệng liền đẩy Chu Mính Tình lên đằng trước, " Hứa Liêm này, con gái ta muốn đi dạo bên ngoài một chút, ta không yên tâm lắm, hay là cậu giúp ta nhé? "

Hứa Liêm do dự một chút, gật đầu: " Được. " Ở chỗ này cự tuyệt sẽ khiến Chu Mính Tình vô cùng mất mặt, cô ấy chẳng có tội tình gì cả.

Bởi vì thời tiết vào đông, Chu Mính Tình chỉ mặc một chiếc áo khoác, ánh đèn dừng trên chóp mũi của cô, mang vẻ tinh xảo đáng yêu. Bình thường cô sợ nhất là lạnh, giờ đây lại cảm thấy quá nóng, nhất là trái tim, đến nỗi máu cũng muốn bốc hơi.

Đầy trời lấp lánh ánh sao, yên tĩnh mà lãng mạn.

" Thiếu tá......." Chu Mính Tình nhớ đến ở trong tiểu thuyết, nữ truy nam như cách một tầng sa, cô tự nhận mình dung nhan không kém, gia thế cũng không thua, có thể hỗ trợ cho Hứa Liêm nhiều lắm, " Ngài...... Ngài có thể......."

Hứa Liêm bỗng nhiên ngừng bước, trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Mính Tình bình tĩnh nói, " Thực xin lỗi, Chu tiểu thư. "

Có một số thứ không cần nói quá rõ mọi người đều sẽ hiểu, tỷ như tâm ý của Chu Mính Tình, tỷ như sự từ chối của Hứa Liêm.

Ý cười trên mặt Chu Mính Tình phai dần, cô đối diện với Hứa Liêm thật lâu, cuối cùng chua xót hỏi: " Vì cái gì? "

" Tôi đã có người mình thích. " Hứa Liêm trả lời, " Trong lòng thật sự không thể dung người thứ hai, tôi không muốn lừa gạt ngài, càng không muốn lợi dụng ngài, Chu tiểu thư xứng đáng với người tốt hơn. "

" Người mình thích....." Chu Mính Tình nhẹ giọng nỉ non, sau đó biến sắc mặt: " Anh đang nói...... Đoạn Thượng tướng?!"

Thấy Hứa Liêm không phủ nhận, cô lập tức bối rối, " Anh thật là ngốc, Đoạn Trù là loại người nào chứ? Người thích hắn có thể trải dài từ chủ tinh đến Miller Star, cho dù ai ở bên hắn đều sẽ thành cái đích bị người chỉ trích, càng đừng nói là anh......" Nghĩ đến những bình luận khó coi kia trên Tinh Võng, Chu Mính Tình đột nhiên bực bội giậm chân, " Sao anh lại cố chấp như vậy hả? Đã qua lâu thế rồi, anh vẫn còn chưa từ bỏ ư? "

Chu Mính Tình cũng lướt Tinh Võng, sự kiện Hứa Liêm tỏ tình với Đoạn Trù cô đương nhiên biết đến, nhưng đã suốt hai năm ròng, cái loại ngạo mạn như Đoạn Trù nên buông tay mới phải!

Hứa Liêm chăm chú nhìn Chu Mính Tình, sau đó nở nụ cười.

Nụ cười của y thật sự khiến người ta vô lực chống đỡ, Chu Mính Tình đỏ mặt không được tự nhiên nói: " Anh cười cái gì chứ? "

Hứa Liêm dịu dàng nói: " Ngài thật sự là một vị thục nữ, tôi hướng biển sao trời cầu nguyện, nguyện quãng đời còn lại của ngài bình an, hạnh phúc mỹ mãn. "

" Bao tuổi rồi anh còn tin mấy cái này à? " Chu Mính Tình được khen đến nai con trong lòng chạy loạn, lại chua xót ê ẩm, bởi vì Hứa Liêm vừa từ chối cô, rõ ràng dứt khoát.

Hứa Liêm nhớ tới nụ hôn lướt quá tóc mai kia, " Tôi tin, bởi vì sao trời vũ trụ sẽ không cô phụ bất kỳ bí mật và lãng mạn nào. "

Note: Lý do thứ hai edit là vì Thiếu tá siêu ôn nhu thân sĩ với phái nữ oa oa oa, tình địch đã được ký nhận, không trả hàng ngay được đâu nha =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play