Vì tránh cho Hàn Trường Thanh sinh nghi, Cố Lương làm theo ước định lúc trước với Nghiêm Duệ, chạy xe đến Nghiêm thị, Nghiêm Duệ ở đó chờ hắn cùng nhau xuất phát. Gặp mặt rồi, Nghiêm Duệ thấy hắn đầy mặt xuân phong đắc ý, nhịn không được hỏi: “Tâm tình không tồi?”

“Hửm?” Cố Lương giả vờ nghe không hiểu ý của Nghiêm Duệ.

Nghiêm Duệ không thích tìm hiểu rõ ràng, trực tiếp bỏ qua đề tài này, vào đề chính: “Ngày đó anh nói muốn huỷ bỏ giao dịch, chỉ là quá muộn.”

“Nếu cậu lo lắng vấn đề cha tôi bên kia thì không cần, tôi sẽ thuyết phục ông ấy.” Cố Lương tựa hồ không chút lo lắng chuyện mình không thể thuyết phục cha Cố.

Nghiêm Duệ không nói tiếp, sau khi lái xe đi được một đoạn đường mới chậm rãi nói tiếp: “Cố Lương, anh thật cảm thấy chuyện cho tới giờ, chỉ cần khắc chế được cha anh liền có thể kê cao gối mà ngủ sao?”

“Lời này của cậu là có ý gì?” Sắc mặt Cố Lương trầm xuống, trong thanh âm lộ ra vài phần không vui.

Nghiêm Duệ khéo léo đánh tay lái, lập tức chuyển sang đường cao tốc đến sân bay, tiếp tục nhất tâm nhị dụng nói: “Tình huống hiện tại đã không phải phụ thuộc vào ý nguyện của hai ta nữa, mà là hai nhà Nghiêm – Cố liên kết. Anh thông minh như vậy, không cần tôi phải nói rõ việc này với anh chứ?”

“Thì sao?” Cố Lương hừ lạnh một tiếng: “Chuyện tôi không muốn làm, ai cũng đừng mong ép buộc tôi.”

“Vậy anh có nghĩ tới Hàn Trường Thanh hay không?” Giờ phút này Nghiêm Duệ không có nửa phần ôn nhu như nước khi ở trước mặt Tô Trạm, giống như hai người khác nhau. Trong đồng tử sâu thẳm tản ra tàn nhẫn xa lạ, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ kỳ thực cất giấu uy hiếp chỉ có Cố Lương nghe hiểu: “Nếu anh vì chuyện này mà chọc giận cha anh, phá huỷ quan hệ giữa hai nhà Nghiêm – Cố, Hàn Trường Thanh chỉ sợ sẽ gặp chuyện.”

“Nghiêm Duệ,cậu là uy hiếp tôi?” Khoé môi Cố Lương gợi lên nụ cười nhạt, đáy mắt lại hoàn toàn không có ý cười, không tự chủ nắm chặt hai tay, xương ngón tay kêu răng rắc như muốn cảnh cáo Nghiêm Duệ.

Nghiêm Duệ liếc nhìn Cố Lương qua kính chiếu hậu, không chút để ý mà cười: “Tôi cũng không có ý này, chẳng qua là muốn để anh hiểu rõ tình thế, chúng ta là người trên cùng một thuyền. Lại nói, anh chẳng lẽ không muốn tìm Tô Địch?”

“Muốn tìm Tô Địch cũng không khó.”

“Tôi biết. Đối với anh mà nói, việc tìm Tô Địch là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng anh cũng không muốn để nó cứ như vậy mà dễ dàng biến mất trên đời này đi?” Từ việc Cố Lương vì Hàn Trường Thanh mà muốn huỷ bỏ giao dịch này, Nghiêm Duệ càng thêm hiểu rõ tầm quan trọng của y đối với Cố Lương so với hắn nghĩ còn quan trọng hơn: “Cho nên, yêu cầu anh nên cùng tôi hợp tác, kế hoạch của tôi có thể khiến anh làm ít được nhiều.”

Cố Lương im lặng trầm tư trong chốc lát, thật lâu sau hỏi một vấn đề đến nay hắn vẫn không hiểu: “Nghiêm Duệ, rốt cuộc cậu thích Tô Trạm ở điểm nào?”

Nghiêm Duệ cười khẽ hỏi lại: “Vậy anh vì sao lại thích Hàn Trường Thanh?”

Lúc này Cố Lương hoàn toàn trầm mặc. Hắn không trả lời câu hỏi của Nghiêm Duệ, bởi vì hai người đều hiểu rõ, khi bản thân chân chính yêu một người, tất cả những tiêu chuẩn của hình mẫu lý tưởng đều không còn tồn tại; thậm chí không thể nói được người kia có bao nhiêu tốt, nhưng trong lòng tất cả đều là hình bóng của người kia.

Mọi người đều biết, Beta với chất dẫn dụ không hề mẫn cảm, cho nên Nghiêm Duệ không ngửi được mùi chất dẫn dụ của Omega quanh quẩn trên người Cố Lương, nhưng cha Cố thì khác. Một khắc khi ông tới gần Cố Lương liền ngửi thấy mùi chất dẫn dụ của Omega, mà Omega này không ai khác, chỉ có thể là Hàn Trường Thanh. Cha Cố nghiêm mặt, nhưng vì ngại có Nghiêm Duệ ở đây, chỉ đành áp chế lửa giận xuống, đen mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng đờ: “Tiểu Duệ, hôm nay thật là phiền con.”

“Bác khách khí quá, đây là việc cháu nên làm.” Nghiêm Duệ lễ phép đáp lại, chủ động tiếp nhận hành lý trong tay cha Cố: “Khách sạn cháu đã giúp bác đặt phòng rồi, bây giờ liền đưa bác qua đó.”

Nghe Nghiêm Duệ nói đã đặt phòng khách sạn cho cha mình, Cố Lương cũng không nói nhiều, tính toán sau khi về liền huỷ phòng mình đã đặt. Cha Cố thấy con mình không nói tiếng nào, giận sôi máu. Con chính mình nuôi lớn còn không chu đáo bằng con nhà người ta, đây là chuyện gì chứ?

Nghiêm Duệ đưa cha Cố đến khách sạn, sau đó ông liền lấy cớ đường dài nên mệt mà đuổi Nghiêm Duệ về trước, muộn một chút ông sẽ gọi điện cho ba Nghiêm sau. Nghiêm Duệ nhìn ra cha Cố có vẻ muốn nói chuyện riêng với Cố Lương, vừa hay chính cậu cũng không định ở lâu, liền vui vẻ rời đi trước.

Nghiêm Duệ vừa đi, ngọn núi lửa trong lòng cha Cố hoàn toàn bùng nổ, trở tay tát một cái lên mặt Cố Lương. Cái tát này khiến hắn không kịp trở tay, sắc mặt tối tăm đứng nguyên tại chỗ, tiếng nói trầm thấp mang chút âm lãnh không nói lên lời: “Cha đây là có ý gì?”

“Mày còn có mặt mũi hỏi tao có ý gì?” Cha Cố giận đến mắt trợn trắng, chỉ vào Cố Lương lớn tiếng gầm lên: “Mày hỏi mùi ám trên người mày đi! Nếu Nghiêm Duệ không phải Beta, lúc này nó đã biết màycó quan hệ dây dưa không rõ bên ngoài rồi! Tao đã nói với mày thế nào rồi? Muốn chơi đùa với Hàn Trường Thanh thế nào đều có thể, nhưng không được làm mất mặt Cố gia, mày còn ngại lúc ở Anh Quốc chưa đủ mất mặt hay sao? Hận không thể để toàn bộ thế giới đều biết mày và Hàn Trường Thanh có quan hệ?”

“Vậy thì có sao đâu?” Một cái tát kia của cha Cố có thể nói là sức lực rất lớn, nửa mặt của Cố Lương cũng bị đánh đến đỏ lên, nóng rực đau rát: “Ở Anh Quốc mọi người đều biết chuyện, cha cảm thấy ở thành phố A có thể giấu được bao lâu?”

“Mày——!” Cha Cố bị lời nói của Cố Lương khiến cho giận đến đỏ mặt tía tai, muốn giơ tay tát hắn một cái, nhưng bàn tay giơ trên không đã lâu cũng không cách nào hạ xuống.

Cố Lương ngoảnh mặt làm ngơ sự tức giận ngập trời của cha Cố, tiếp tục khiêu khích: “Cha lúc trước không có đánh chết tôi, hiện tại có thể thử xem.”

“Mày đúng là đã đủ lông đủ cánh, trời không sợ, đất không sợ.” Cha Cố nhìn chằm chằm dáng vẻ chống đối của  Cố Lương, chậm rãi hạ tay xuống, mặt đầy tức giận dần dần bị tươi cười âm lãnh thay thế: “Hy vọng Hàn Trường Thanh cũng như vậy.”

Lòng Cố Lương chợt căng thẳng: “Cha muốn làm gì?”

“Lúc ở Anh Quốc, sở dĩ tao không khiến cho Hàn Trường Thanh thân bại danh liệt, là vì bận tâm đến mặt mũi của Cố gia. Bây giờ, chỉ cần mày dám phá hoại lần liên hôn này, tao cũng sẽ huỷ hoại Hàn Trường Thanh.” Cha Cố đi đến trước mặt Cố Lương, nhìn con trai cao hơn mình nửa cái đầu: “Băng ghi hình của Hàn Trường Thanh vẫn còn trong tay tao, mày hẳn là cũng không muốn để người khác nhìn thấy đi?”

Cha Cố là một thương nhân khôn khéo, ông hiểu được lúc nào là thời cơ thích hợp nhất, dùng lợi thế có trong tay mang lại lợi ích lớn nhất. Bởi vì Cố Lương là con trai của ông, ông không thể trơ mắt nhìn Cố gia vì một Hàn Trường Thanh mà bị huỷ đi. Cố Lương thân là người thừa kế Cố thị, sớm nên hiểu rõ, chuyện hôn nhân đại sự không đến lượt hắn làm chủ, huống gì quan hệ giữa Hàn Trường Thanh với Cố Lương bị cha Cố coi là vết nhơ lớn nhất. Đời này đều khó có được sự chấp nhận của ông.

Tô Trạm liên tục ba ngày không về nhà, Tô Địch mỗi ngày đều đến chờ ở công ty hắn. Không thể ngờ Tô Trạm vì trốn hắn ngay cả công ty cũng không đến, bây giờ người duy nhất biết hành tung của Tô Trạm chỉ có trợ lý riêng Amanda. Amanda không biết Tô Trạm cùng Tô Địch đang nháo cái gì, nhưng cô đã bị Tô Trạm cảnh cáo tuyệt đối không được tiết lộ hành tung của hắn cho Tô Địch, nếu không liền mang theo đồ đạc cuốn xéo.

Cho nên mặc kệ Tô Địch nháo loạn thế nào, Amanda đều ngậm chặt miệng không hề hé răng: “Tiểu tổ tông của tôi, cậu cũng đừng hỏi, cậu nháo thế nào tôi cũng không thể nói cho cậu biết được, vì đây là chuyện anh cậuđã dặn.”

Tô Địch nước mắt lưng tròng, cố ý khiến Amanda mềm lòng: “Amanda, cô nói cho tôi biết đi, tôi bảo đảm sẽ không nói cho anh ấy.”

Amanda hận không thể liếc cái xem thường, nếu Tô Địch thật sự tìm được Tô Trạm, vậy còn cần cô che giấu sao. Tất cả mọi người đều biết là cô mật báo, vì hiện tại chỉ có mình cô biết Tô Trạm đang ở đâu.

“Được rồi, cậu đi về trước, chờ Tô tổng muốn gặp cậu tự nhiên sẽ về nhà.” Amanda tốt bụng khuyên bảo: “Cậu mỗi ngày đến canh ở đây cũng không phải chuyện hay, bí mật công ty nếu để nhiều người biết, nhỡ may lộ ra đối với Tô tổng sẽ có ảnh hưởng không tốt. Không phải sao?”

Tô Địch từ nhỏ được mọi người nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, đâu thể chịu thiệt thòi được, tiếp tục dây dưa: “Cô không nói cho tôi, tôi liền tiếp tục đợi.”

Amanda không còn sức tiếp tục dây dưa cùng tiểu thiếu gia này nữa, chỉ có thể thở dài một hơi: “Vậy tùy cậu. Cất kể cậu đợi bao lâu, tôi cũng không nói cho cậu biết Tô tổng đang ở đâu.”

Tô Trạm bị Tô Địch bức thành ra cả hai đầu phiền não, thầm nghĩ trốn ở khách sạn hai ngày cuối tuần, thuận tiện suy nghĩ tình cảm của mình với Nghiêm Duệ. Nhưng không ngờ được, vừa mở TV lên liền nhìn thấy thông tin Nghiêm Duệ sắp đính hôn. Báo chí đưa tin, bởi vì Nghiêm thị vẫn chưa chính thức công bố thân phận đối tượng đính hôn, nhưng bên ngoài rất nhiều người suy đoán, khả năng lớn nhất chính là nam nhân đêm đó cùng Nghiêm Duệ đi khách sạn bị paparazzi chụp lén.

Trong lúc mọi người chẳng hay biết gì, Tô trạm lại biết rõ đối tượng đính hôn của Nghiêm Duệ là ai. Nhìn đến tin tức này, Tô Trạm có chút đứng ngồi không yên, cả ngày bất an mà đi đi lại lại trong phòng, mãi đến khi Amanda gọi điện đến cắt đứt suy nghĩ của hắn: “Chuyện gì?”

“Tô tổng, Tô Địch lại ở chỗ này chờ ngài một ngày.”

Tô Trạm nghe đến tên của Tô Địch, mày không dấu vết nhíu lại: “Cô bảo thằng bé về đi, tôi hiện tại không muốn gặp nó.”

“Tôi đã nói với cậu ấy nhiều lần nhưng vẫn không chịu nghe, ăn vạ sống chết cũng không đi.” Mấy ngày nay Amanda bị Tô Địch lăn lộn đến tinh thần mệt mỏi, gần như là cô đi đến đâu Tô Địch liền bám theo đến đó, khiến cho cô chỉ còn cách tránh ở WC nữ trộm gọi điện cho Tô Trạm.

Tô Trạm lúc này đang bị tin tức Nghiêm Duệ đính hôn khiến cho tâm trí phiền phức, căn bản không có tâm tư đâu mà quan tâm chuyện của Tô Địch: “Vậy tuỳ nó. Cô nói với nó, nếu còn không chịu thông suốt, vậy thì về Anh quốc đi.”

Nói xong, Tô Trạm không để Amanda có bất kỳ cơ hội oán giận nào, trực tiếp ngắt máy.

Amanda nghe đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ‘tút tút’, khóc không ra nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play