Người đau khổ nhất trên thế gian này là người tự mình đa tình.
Tô Trạm nhìn thấy Tô Địch khóc không thành tiếng trước mặt mình, giật giật khóe môi, muốn an ủi nhưng lời cứ nghẹn trong họng.Hắn chưa từng nghĩ qua, có một ngày, sự lạnh lùng bạc tình của mình sẽ phải dùng để đối xử với em hắn.
“Mấy ngày nữa anh sẽ không về, có cần gì thì em cứ liên hệ trực tiếp với Amanda, cô ấy sẽ giúp em.”
Mặc kệ Tô Trạm quay đi, Tô Địch ngã nhào xuống đất, y liều mạng đưa tay nắm ống quần hắn, dáng vẻ chật vật khiến người ta không nỡ nhẫn tâm: “Anh, Anh đừng đi…em không thể không có anh….”
Tô Trạm là tất cả của y, không có Tô Trạm cũng như cuộc sống không có linh hồn, có khác gì một khúc thịt biết đi đâu chứ?
Tô Trạm dằn lòng nuốt nước bọt, khẽ cúi người, gỡ tay Tô Địch ra khỏi ống quần mình: “Tiểu Địch, anh và em, mãi mãi là anh em.”
“Chúng ta không phải! Không phải!” Tô Địch liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi xuống nhoè tầm nhìn: “Không phải anh em! Mãi mãi cũng không phải!”
Nhìn Tô Địch đang khóc lóc, sâu trong lòng hắn chợt lạnh đi. Hắn không phải là một anh trai tốt, cũng không phải một người yêu dịu dàng.
Cố Lương không dễ gì một an ủi được một Hàn Trường Thanh đang kích động ngủ thiếp đi, lòng còn chưa thả lỏng được bao lâu, cha Cố đã gọi đến kéo hắn vào một trận chiến khói lửa khác.
“Mai bốn giờ chiều cha sẽ về nước.” Giọng điệu của cha Cố vẫn kinh khủng như cũ, hoàn toàn không có nhân nhượng, mà như muốn ra đòn cuối cùng.
Cố Lương nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng, không cần nghĩ nói thẳng một câu: “Cha còn chuyện gì khác không?”
Nghe được giọng nói lạnh lùng của Cố Lương, lửa giận của cha Cố bốc lên tới đầu: “Chuyện khác là chuyện gì? Con nói chuyện với cha mình cái kiểu đó đấy à?”
“Đính hôn của con với Nghiêm Duệ đã hủy rồi.” Cố Lương không quan tâm lửa giận của cha Cố, lại không lạnh không nhạt báo.
“Con nói đùa cái gì đấy?” Cha Cố ngay cả ngồi ghế cũng không ngồi không yên rồi, trực tiếp đứng dậy: “Con cho rằng đây giống như sân nhà à? Con muốn đính hôn thì đính hôn, không muốn thì huỷ hôn?”
Không chờ Cố Lương lên tiếng, cha Cố lập tức nghĩ đến Hàn Trường Thanh, nói tiếp như như nã pháo trong điện thoại: “Có phải lại là Hàn Trường Thanh không? Nó muốn ngăn cản con kết hôn đúng không? Ta nói cho con biết, mặc kệ con muốn và Hàn Trường Thanh tính toán cài gì, con và Nghiêm Duệ phải kết hôn. Nghe rõ chưa hả?”
Cố Lương cười lạnh: “Cha thích Nghiêm Duệ như vậy, sao cha không tự kết hôn với cậu ấy đi, dù gì ba cũng đâu để ý cậu ta là beta đâu nhỉ?”
“Con nói cái khỉ gì thế hả!” Cha cố bị chọc tức đến giọng nói run run, điện thoại cũng cầm không chắc: “Tại sao tao lại sinh ra thằng con súc sinh như mày chứ!”
“Cha nói xong chưa?” Cố Lương biết cha Cố sẽ không thể nào thay đổi cách nhìn với Hàn Trường Thanh, cho nên cũng lười tranh luận cái vấn đề chưa hề có kết quả này.
“Cố Lương, chỉ cần tao còn sống một ngày, mày đừng mong dẫn được Hàn Trường Thanh vào nhà họ Cố!”
Vừa nói chuyện với Cố Lương xong, cha Cố liền thông báo cho Nghiêm Duệ ngày mốt mình sẽ về bảo y đến đón. Nhiêm Dật cũng muốn đi chung nhưng bị mẹ Nghiêm ngăn lại: “Con đi làm gì? Có thời gian thì làm quen với chuyện công ty nhiều chút đi, công ty của ba con sau này đều phải dựa vào con cả đấy, đừng có cả ngày đi làm mấy chuyện không liên quan đến mình.”
Ba Nghiêm tự nhiên có thể nghe ra trong lời nói của mẹ Nghiêm có ý châm chọc, nhưng vốn ít chuyện thì tốt hơn nhiều điều, không nên cùng phụ nữ so đó, nên nói với Nghiêm Dật: “Nếu con muốn đi, đi với anh con cũng được.”
Mẹ Nghiêm nghe được không vui: “Ông đang chơi tôi đấy à? Đây là người nổi tiếng phải cần nhiều người đón mới được sao?”
“Bà không hiểu thì im đi!” Ba Nghiêm bực tức đặt ly trà xuống bàn.
Vì để tránh cãi nhau, Nghiêm Duệ chủ động lên tiếng hòa giải: “Ba, tự con đi đón cũng được rồi, cho Tiểu Dật đến công ty, vừa lúc ngày mốt có họp của ban quản trị, có thể học hỏi nhiều”
Nghiêm Dật chẳng hề hứng thú với kinh doanh, chịu về Nghiêm thị là vì không thể không nể mặt kiên trì của Nghiêm Duệ, bằng không y chẳng phải làm một con chim trong lòng, một chút tự do cũng không có.
“Anh, em muốn đi chung với anh.” Nghiêm Dật thật lòng không muốn bị lôi vào cái vòng tranh chấp của mấy lão cổ đông, chẳng qua chỉ là một đám người tham lam ngồi lại, bàn tới bàn lui mấy thủ đoạn kinh doanh, sau đó là chỉ trích lẫn nhau.
“Được rồi, quyết định vậy đi.” Ba Nghiêm phẩy tay, không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.
Liếc thấy trên mặt ba Nghiêm có nét phiền muộn, Nghiêm Dật hiểu không nên thêm dầu vào lửa, bằng không lát nữa anh y chắc chắn sẽ lại bị kéo vào cuộc cãi nhau của hai ông bà.
Hàn Trường Thanh tỉnh dậy, phát hiện có hai cái vali màu đen to đùng đang để dựa tường, như chuẩn bị đi đâu đó. Cậu dụi dụi hai mắt, bất giác gọi tên Cố Lương: “Cố Lương…”
Cố Lương bận đầu đổ đầy mồ hôi nghe tiếng Hàn Trường Thanh, lập tức buông đống quần áo xuống đi vào phòng ngủ: “Dậy rồi sao? Có đói bụng không?”
“sao…xếp hành lý?” Hàn Trường Thanh mới ngủ dậy giọng nói còn có chút mơ hồ.
Cố Lương nhìn sắc mắt Hàn Trường Thanh không tốt lắm, đi rót cho cậu một ly nước ấm trước, sau đó mới từ tốn giải thích: “Anh gọi xe tải đến rồi, lát nữa dọn đến nhà mới luôn.”
“Nhanh như vậy?” Hàn Trường Thanh nhận ly nước của Cố Lương, ngạc nhiên hỏi: “Hồi trước không phải nói là hai ngày nữa sao?”
“Ngày mốt cha anh sẽ về, anh định sắp xếp cho ông ấy ở khách sạn.” Ý trong lời nói của Cố Lương rất rõ ràng, chính là muốn tránh cho Hàn Trường Thanh và ông ấy gặp mặt nhau. Hắn không sợ Hàn Trường Thanh sẽ làm ra việc gì xấu, chỉ là hắn sợ miệng lưỡi cha Cố sẽ lại đụng đến vết thương cũ của Hàn Trường Thanh.
Nghe tin cha Cố sắp đến, Hàn Trường Thanh rợn cả người. Cậu thực sự không biết phải làm sao mới tốt với cha Cố, dường như cậu làm cái gì cũng sẽ khiến cho người kia khó chịu.
“Hay là để em ra khách sạn cho, anh để ngài Cố ở nhà thì tốt hơn.” Hàn Trường Thanh không muốn vì mình mà Cố Lương xảy ra xung đột với cha Cố.
Cố Lương không cho Hàn Trường Thanh có cơ hội nói gì nữa, ngăn lời cậu ngay: “Anh đã quyết định rồi, em khỏi khuyên anh. Xe sẽ đến ngay đó, em sửa soạn chút đi, rửa mặt cho tỉnh, anh gọi đồ ăn rồi, em làm xong thì ăn.”
Tối đó, Cố Lương và Hàn Trường Thanh nhanh chóng dọn nhà đi, cũng may trong nhà đã có đầy đủ nội thất, chỉ cần mua thêm mấy món dụng cụ là được. Ngày thứ hai, hai người đi siêu thị ở trung tâm thành phố mua thêm mấy món đồ, buổi chiều người ta chở đến là xem như dọn nhà đã xong. Việc dọn nhà hoàn thành trước khi cha Cố đến thành phố A, Cố Lương cũng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm.
Máy bay của cha Cố bảy giờ sáng đã hạ cánh. Cố Lương vốn không muốn đi đón, nhưng chuyện này cha hắn đã làm ầm lên, ngay cả Nghiêm Duệ cũng đến, nếu như mình không đi, nói ra cũng không hay lắm. Cố Lương tự nhiên sẽ không nói chuyện mình cùng Nghiêm Duệ đi đón cha Cố cho Hàn Trường Thanh biết, trước khi rời nhà chỉ nói là hôm nay mình có việc tối mới về.
Hàn Trường Thanh thuần thục giúp Cố Lương chỉnh cổ áo, lại nhẹ nhàng vuốt ve từng nếp gấp trên áo hắn, không quên dặn dò: “Đừng có mà chọc giận ngài Cố đó.”
Cố Lương giở giọng trẻ con nói: “Anh chọc giận ông ấy khi nào chứ?”
“Em nói nghiêm túc.” Hàn Trường Thanh ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn thấy đáy: “Cố gắng đừng nhắc đến chuyện của chúng ta trước mặt ngài Cố. Dù gì anh cũng là con trai ông ấy, cứ phản đối ông ấy, ông ấy cũng sẽ đau long lắm.”
Rất nhiều lúc, Cố Lương muốn Hàn Trường Thanh hãy vì bản thân nhiều hơn, đừng cứ mãi lo cho cảm nhận của người khác, chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu hắn là đủ. Thế nhưng nghĩ lại, nếu như y thực sự biến thành kiểu như Cố Lương muốn, có lẽ hắn sẽ không yêu con người này.
“Ừ, anh biết rồi.” Cố Lương cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Hàn Trường Thanh, đôi con người màu đen chứa đầy dịu dàng: “Chờ anh về nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT