Lam Khê nhỏ nhắn được vòng tay của Phó Hi Du bao bọc thì mỉm cười hạnh phúc. Cô dụi mặt vào lồng ngực cậu, ngượng ngùng lén hít hương thơm thoang thoảng trên người cậu.
Còn Phó Hi Du ôm chặt lấy cô, môi dán chặt vào mái tóc cô không rời. Thỉnh thoảng lại dịu dàng xoa đầu cô, sau đó thủ thỉ:
“Tớ nhớ cậu nhiều lắm!”
Thật là ngọt ngào!
Lam Khê ngẩng đầu nhìn Phó Hi Du, rồi kiễng chân hôn lên má cậu một cái “chụt”, sau đó lại ngượng ngùng mà dụi mặt vào lồng ngực Phó Hi Du.
Mà lúc này, Phó Hi Du đã bị sự ngọt ngào của cô bủa vây khắp trái tim rồi.
Cậu ngập ngừng đặt một tay lên má cô, do dự một hồi rồi hỏi:
“Cho tớ hôn một cái, được không?”
Lam Khê có hơi bất ngờ nhưng lại rất nhanh chóng gật đầu, sợ bạn trai mình đổi ý.
Ngay sau đó, cô ngẩng mặt lên rồi nhắm mắt lại để đón chờ nụ hôn vào má. Nhưng lạ là đợi một lúc mà má vẫn chẳng có cảm giác gì.
Thay vào đó, đôi môi đang run vì lạnh của cô bỗng nhiên bị một vật thể mềm mại phủ lên, mang theo một luồng điện khiến cơ thể cô khẽ giật.
Thấy lạ, Lam Khê từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt của Phó Hi Du đang dán sát khuôn mặt mình. Và đương nhiên, môi hai người cũng đã chạm nhau.
Phó Hi Du căng thẳng nín thở từ nãy giờ đã không chịu được nữa mà thở nhẹ một cái, khiến cho hơi thở ấm áp của cậu phả vào khuôn mặt đang đỏ bừng của Lam Khê.
Cậu vốn chỉ định chạm nhẹ một cái rồi tách ra ngay, nhưng bây giờ cậu không thể kiềm chế mà muốn dính lấy đôi môi cô lâu thật lâu.
Đến lúc phát hiện ra Lam Khê đang mở mắt nhìn, cậu mới xấu hổ rồi từ từ rời khỏi đôi môi cô.
Cậu không biết, hành động của mình có làm cô khó chịu hay không. Do dự một lúc, cậu mới nói: “Xin lỗi.”
Lam Khê mặt mày đỏ bừng lắc đầu. Sau đó cả hai yên lặng một lúc rất lâu thì Lam Khê nhớ ra, liền hỏi:
“Cậu đứng chờ tớ có lâu không?”
“Không lâu.”
Nhưng Lam Khê vừa rồi có thể cảm nhận được đôi môi của cậu rất lạnh.
Cô nghĩ cậu đã chờ cô lâu lắm rồi nên trong lòng không khỏi chua xót, hai tay vô thức giơ lên chạm vào hai má của Phó Hi Du.
Thật sự rất lạnh.
Cô lại kiễng chân lên, nhưng không phải hôn má, mà là hôn lên đôi môi của cậu.
Một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.
Sau đó, cô kiễng chân cao hơn, đồng thời kéo khuôn mặt bạn trai thấp xuống rồi hôn lên trán cậu.
Hôn xong trán rồi đến mũi. Hôn xong mũi mới đến hai bên má đang phải chịu đựng sự giá lạnh.
Tiếp theo đó, hai tay cô nắm lấy hai bàn tay của cậu rồi đặt trước miệng mình, sau đó hà hơi để sưởi ấm cho cậu.
Phó Hi Du lúc này đứng yên, giao phó toàn bộ cơ thể mình cho Lam Khê.
Để yên cho cô sưởi ấm, thật sự là một điều vô cùng hạnh phúc đối với cậu. Ở bên cô, mọi sự ấm ức, lo sợ của cậu đều tan biến hết.
Với câu hỏi “Cậu đứng chờ tớ có lâu không?”, cậu thật ra không biết nên trả lời thế nào.
Vì đối với cậu, không được gặp cô một phút thôi cũng là rất lâu.
Nhưng nếu cô bảo cậu chờ cô, thì dù phải chờ bao lâu, cậu cũng không hề cảm thấy lâu chút nào.
Ngày hôm nay, cậu đến đây tìm cô nhưng lại gặp được bố cô. Sau đó cậu còn phải đợi bố cô rời khỏi nhà thì mới dám quay lại tiếp tục chờ cô trở về.
Đến tám giờ tối, cậu cuối cùng cũng chờ được cô, nhưng lại chỉ dám nhìn cô từ xa mà không lên tiếng.
Có lẽ làm việc mấy ngày nay, cô đã rất mệt rồi. Cô cần được nghỉ ngơi, chứ không phải tối muộn như thế này lại phải bỏ thời gian cho cậu làm phiền.
Vì vậy cậu định nhìn cô đi vào nhà rồi sẽ rời đi. Không ngờ rằng cô chưa mở cổng đã lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cậu rồi.
Khi tiếng chuông điện thoại mình vang lên, Lam Khê đã không biết Phó Hi Du vui mừng đến mức nào.
Trên màn hình hiện lên hai chữ “bạn gái”, trái tim phải chịu sự giá rét bỗng ấm áp lên đến lạ.
Lam Khê cũng thích cậu. Bây giờ cậu đã biết điều đó, vì vậy cho dù bị mắng là ích kỷ thì cậu cũng sẽ không buông cô ra.
…
Hai người nắm tay nhau, ôm nhau, hôn nhau, sẻ chia cho nhau sự ngọt ngào và ấm áp. Dần dần, tình cảm dành cho nhau lại ngày càng nhiều hơn.
Kể từ lần trao cho nhau nụ hôn đầu, hai người giống như không thể tách rời.
Ở lớp ngồi cạnh nhau ở bàn cuối, hai người có lợi thế là ít bị ai để ý. Vì vậy, thỉnh thoảng bàn tay hai người đặt dưới ngăn bàn lại nắm lấy nhau. Đôi lúc thầy không chú ý, hai người sẽ lén lút thì thầm to nhỏ với nhau, hoặc chỉ đơn giản là nhìn nhau rồi cười một cái.
Đến giờ ra chơi, Phó Hi Du và Lam Khê hẹn nhau lên thư viện.
Nếu có người ở đó, hai người sẽ ngồi đọc sách. Nếu không có người, cả hai sẽ ngồi sát lại gần nhau để nói chuyện.
Nhiều lúc, Phó Hi Du sẽ ngại ngùng rồi hỏi Lam Khê rằng:
“Bây giờ tớ có thể hôn cậu không?”
Với năng lực diễn xuất tốt, Lam Khê thường giả bộ suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu đồng ý trong khi nội tâm của cô đã muốn hôn bạn trai lắm rồi.
Mặc dù chỉ là đơn thuần chạm môi nhau thôi, nhưng hai người lần nào cũng như bị thu hút đến điên cuồng vậy.
Nhất là Phó Hi Du, cậu một khi đã chạm vào môi Lam Khê là lại không muốn rời. Mỗi lần hôn là môi chạm môi rất lâu khiến cho hơi thở hai người hòa quyện vào nhau. Dần dần, cả Phó Hi Du lẫn Lam Khê dường như đều bị nghiện vậy.
Càng hôn lại càng nghiện.
Hôn càng lâu lại càng muốn hôn lâu hơn nữa.
Hơi thở của nhau, mùi hương của nhau,... đều vô cùng tuyệt vời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT