Bốn giờ chiều, Phó Hi Du đeo cặp sách, đạp xe rời khỏi nhà.

Cậu muốn tới nhà Lam Khê, đến khi gặp được cô thì sẽ lấy cớ là đến tìm cô để nhờ cô giảng bài.

Mặc dù không biết lúc nào cô mới về, nhưng cậu có thể chờ.

Chỉ là không nghĩ rằng, khi cậu đến trước cổng nhà cô rồi bấm chuông thì quả thật có người đi đến mở cửa. Nhưng người đó không phải là cô, mà lại là Triệu Việt - một vị tiền bối thân thiết khi cậu còn đóng phim.

Nhìn thấy cậu, Triệu Việt ngay lập tức nhận ra, còn thân thiết gọi cậu hai tiếng “Hi Du” rồi đi đến mở cửa cho cậu.

“Dạo này cháu cao lên nhiều rồi đấy! Chú suýt chút nữa không nhận ra.”

“Nào nào, cháu vào trong nhà ngồi chơi đi!”

Phó Hi Du nhìn Triệu Việt mặc âu phục nhưng lại bước ra từ nhà của Lam Khê thì có hơi ngỡ ngàng. Cậu lễ phép cúi đầu chào rồi bước vào nhà.

Còn Triệu Việt thấy cậu đeo cặp sách đến đây thì mới nhớ ra bây giờ Phó Hi Du và con gái mình học cùng trường nên bèn hỏi:

“Chú có đứa con gái mới chuyển vào trường cháu. Nó tên là Triệu Lam Khê, cháu có gặp nó chưa?”

Nhất thời, Phó Hi Du nhớ đến việc Lam Khê kể rằng bố mình cấm yêu sớm nên cậu không dám nói gì.

Triệu Việt thấy cậu im lặng thì lại nghĩ hai người học khác lớp nên chắc Phó Hi Du không biết Lam Khê.

Nhớ tới việc Lam Khê thần tượng Phó Hi Du năm năm trời, ông bèn kể:

“Con gái chú sau khi xem bộ phim mà cháu đóng với chú thì thích cháu lắm, còn in ảnh cháu ra rồi dán đầy trong phòng học đấy!”

Phó Hi Du có chút bất ngờ nhưng chỉ biết im lặng.

Triệu Việt lại nói tiếp: “Con bé mới chuyển đến trường của cháu từ tháng trước, chắc cháu không biết. Nhưng con bé này chắc là ngại ngùng không dám đến tìm cháu thôi, chứ nó vẫn còn hâm mộ cháu lắm. Cũng vì thế nên con bé còn cãi lời chú, quyết phải vào bằng được trường mà cháu học chứ không phải trường mà chú chọn cho nó đấy!”

Phó Hi Du gật đầu, câu “vâng ạ” trong cổ họng khẽ vang lên một cách khó khăn.

Triệu Việt dù thấy cậu không được năng động, vui tươi như trước kia nhưng vẫn rất yêu quý cậu. Hơn nữa, ông rất coi trọng cậu nên liền nói:

“Chú mới mua căn nhà này hơn một tháng thôi. Chú và mẹ Lam Khê không hay về đây vì còn bận nhiều việc. Vì thế lần sau tới tìm chú, cháu có thể gọi điện cho chú, hoặc là tới thẳng công ty giải trí Việt Tuệ tìm chú là được.”

Nói rồi ông đưa cho Phó Hi Du danh thiếp của mình, trên đó có ghi số điện thoại và địa chỉ của công ty giải trí Việt Tuệ.

Nhìn Phó Hi Du nhận lấy tờ danh thiếp, ông bật cười.

“Thật ra chú cũng muốn liên lạc với cháu từ lâu rồi. Chú mới thành lập công ty giải trí Việt Tuệ, rất muốn tìm nghệ sĩ có tài năng gia nhập công ty. Và người đầu tiên chú nghĩ đến, chính là cháu.”

“Chỉ là cháu từng nói là không muốn đóng phim nữa nên chú cũng chưa tìm gặp cháu vội, đợi lúc nào công ty hoạt động ổn định rồi mới thuyết phục cháu sau. Còn bây giờ, nếu cháu đã thay đổi ý định muốn tìm chú thì…”

“Cháu không hề thay đổi ý định ạ.” Không đợi Triệu Việt nói tiếp, Phó Hi Du đã vội ngắt lời, “Cháu vẫn không có ý định tiếp tục đóng phim.”

Triệu Việt sững sờ mất một lúc.

Ông nghĩ Phó Hi Du đang học năm cuối, chắc hẳn rất bận rộn cho việc chuẩn bị thi đại học nên không thể nào đơn thuần đến thăm ông vào thời điểm này được.

Lúc trước, ông cũng đã cho Phó Hi Du số điện thoại rồi bảo cậu muốn quay lại giới giải trí thì cứ tới tìm mình, ông luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu. Vì vậy, lần này cậu tới đây ông còn tưởng cậu đã thay đổi ý định, muốn tiếp tục đóng phim.

Hóa ra lại không phải sao?

Triệu Việt hỏi: “Vậy hôm nay cháu đến tìm chú là có việc gì?”

Phó Hi Du siết chặt hai tay, sau đó cắn răng nói: “Cháu và Lam Khê là bạn cùng lớp. Cháu có bài tập không hiểu nên muốn tìm cậu ấy giúp ạ.”

Triệu Việt nghe đến đây lại càng bất ngờ hơn. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ông cười nhẹ.

“Thì ra là tìm Lam Khê à? Thảo nào! Chú còn thắc mắc tại sao cháu lại biết địa chỉ nhà mới của chú, thì ra là Lam Khê cho.”

Thấy Phó Hi Du không nói gì, Triệu Việt mới nói tiếp: “Nếu cháu muốn tìm Lam Khê thì chắc hôm nay không được rồi. Nó đang đi chụp ảnh tạp chí, tới tối muộn mới về.”

Phó Hi Du nghe tới đây thì không giấu nổi sự ngỡ ngàng trong ánh mắt. Giọng nói cậu có chút run run, như không thể tin được mà hỏi lại:

“Chú vừa nói cậu ấy chụp ảnh tạp chí?”

Triệu Việt gật đầu, nở một nụ cười tự hào khi nhắc đến con gái mình.

“Con bé đang làm người mẫu cho một tạp chí thời trang tuổi teen. Mấy hôm trước nó còn quay một MV với nam ca sĩ nổi tiếng Từ Tuấn Lam. Mà hợp đồng đóng MV đó không phải là do chú lấy, mà là con bé đã tự mình dành được cơ hội.”

Nói đến đây, ông nhìn về phía Phó Hi Du với vẻ mặt cảm kích.

“Thật ra con bé có được như ngày hôm nay là nhờ có cháu đấy! Nếu không phải nó ngưỡng mộ cháu, muốn được trở thành một diễn viên tài giỏi như cháu thì có lẽ nó đã không có ý định tiến vào giới giải trí rồi.”

Triệu Việt vừa nói dứt câu thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Ông liền đứng dậy bắt máy mà không để ý đến biểu cảm kỳ lạ trên mặt Phó Hi Du lúc này.

Khoảng hai phút sau, khi ông quay lại chỗ ngồi thì Phó Hi Du đã lấy lại vẻ mặt bình thường. Ông ngại ngùng nói với cậu:

“Xin lỗi cháu nhé! Chú có việc gấp nên hôm nay không thể tiếp đãi cháu được.”

Phó Hi Du liền đứng dậy.

“Cháu cũng chỉ muốn đến tìm bạn Lam Khê. Nếu bạn ấy không có ở đây, vậy cháu cũng xin phép chào chú.”

Nói rồi cậu nhanh chóng rời đi. Nhưng mới bước đến cửa, Triệu Việt liền nói:

“Về việc đóng phim, cháu nên suy nghĩ lại. Nếu có thể, hy vọng cháu sẽ tới tìm chú. Chú quý trọng người tài, nhất định sẽ cho cháu môi trường làm việc và tài nguyên tốt nhất. Hơn nữa cháu cũng là bạn của Lam Khê, hai đứa ở trong giới giải trí có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Phó Hi Du nghe vậy thì không đáp lời, chỉ lẳng lặng bước ra khỏi cửa rồi rời đi.

Triệu Việt cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho tài xế để đi đến công ty một chuyến.



Tám giờ tối.

Lam Khê sau khi kết thúc buổi chụp hình và ăn tối cùng với Triệu Miên xong thì ngay lập tức lên xe về nhà.

Sau khi xuống xe, cô chào tạm biệt Triệu Miên xong thì vội vàng lấy điện thoại trong túi ra. Mặc cho đêm tối giá rét, cô cũng không buồn vào nhà mà đứng ngay ngoài cổng gọi điện cho Phó Hi Du.

Đã ba ngày không gặp, cô thực sự nhớ cậu lắm rồi.

Nếu lúc này cậu có thể xuất hiện trước mặt cô thì thật tốt biết bao…

“Đừng sợ, hãy tỏ tình với em đi. Nếu lỡ ngày mai, em biến mất rồi. Khi ấy, anh sẽ hối hận. Hối hận vì hai ta đã chưa kịp đến bên nhau…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên ở khoảng cách gần, Lam Khê quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy dường như có ai đó đang nhìn về phía mình.

Cô có hơi sợ hãi, nhưng rồi ánh đèn đường chiếu lên bóng hình của người con trai đang từ từ bước đến, cô lại hạnh phúc mà chạy thật nhanh, lao đến ôm chầm người cậu.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại đã ngừng kêu.

Không sao cả!

Vì người cô muốn gặp đã đứng trước mặt cô rồi.

Cô ôm cậu, cậu cũng ôm chặt lấy cô, còn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc cô mà cô không hề hay biết.

“Tớ nhớ cậu lắm!” Lam Khê nói.

Nhưng lần này bạn trai cô không nhường nhịn cô nữa. Cậu kiên định nói với cô:

“Tớ nhớ cậu nhiều hơn cậu nhớ tớ gấp ngàn lần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play