Thành phố S.

Đây là lần đầu tiên Đới Lâm đặt chân đến thành phố này.

Lúc này, anh và Cao Hạp Nhan vừa mới xuống đường sắt cao tốc.

“Chuyến này đến khám bệnh tại nhà, tôi có vài điều cần phải nhắc nhở anh.” Trước đó, lúc còn ở trên đường sắt cao tốc, Cao Hạp Nhan đã giải thích với anh một việc: “Người bệnh này không phải là một người bình thường, ông ta là Chủ tịch của Công ty giải trí Tinh Hải.”

“Giải trí Tinh Hải? Đó không phải là nhà phát hành độc quyền của ‘Đại Lục Thú Hồn’ sao?”

Đới Lâm hơi giật mình.

Tuy rằng anh là bác sĩ bận đến chổng vó lên trời, cũng từng nghe nhắc đến trò chơi siêu hot toàn quốc 'Đại Lục Thú Hồn' này.

“Đúng vậy. Giải trí Tinh Hải là một công ty có sức ảnh hưởng lớn trong nước.”

“Vậy thì bệnh tình của bệnh nhân thế nào?” Đối với Đới Lâm mà nói, thứ anh quan tâm không phải là thân phận của bệnh nhân, mà là tình trạng bệnh tật của họ.

“Tình trạng... vô cùng kỳ dị. Nói thẳng ra, tôi cũng không chắc chắn tình trạng bệnh tật của ông ta có nên đến ngoại khoa Oan Hồn chẩn trị hay không. Ông ta thực hiện kiểm tra tại bệnh viện chúng ta, hoàn toàn không phát hiện ra dấu hiệu bị nguyền rủa, cho nên có thể chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Không bị nguyền rủa... Vậy?”

“Không thể nói rõ hết trong một hai câu. Lúc đầu là con gái ông ta đến bệnh viện kể với tôi triệu chứng của ba cô ấy. Nhưng dựa vào kinh nghiệm của tôi, tôi chưa bao giờ gặp trường hợp nào tương tự, dĩ nhiên, cũng có thể do tôi còn trẻ, số ca bệnh được tiếp xúc còn quá ít. Bởi vì bản thân người bệnh không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên dù có chuyên gia đến khám bệnh, nhưng bọn họ không để tâm vào chẩn trị, dù sao cũng đã kiểm tra ra không bị nguyền rủa, nếu tùy tiện chữa bệnh thì không ai gánh vác nổi trách nhiệm. Nói cho cùng, triệu chứng nguyền rủa không rõ ràng, không thể tùy tiện lấy vật bị nguyền rủa điều trị được. Tất cả vật bị nguyền rủa đều phải có đơn thuốc mới có thể lập hồ sơ, không có vật bị nguyền rủa nào không có đơn thuốc. Chưa kể đến việc điều trị sẽ làm giảm tuổi thọ. Về sau, tôi quyết định phụ trách việc này đến cùng.”

“Đến tột cùng triệu chứng là gì... Vậy?”

“Đến lúc đó tôi để bệnh nhân nói cho anh nghe đi, bản thân người bệnh thuật lại triệu chứng bệnh tật mới thuận lợi cho người thực hiện chẩn bệnh. Đồng thời, cũng có thể đào tạo cho anh cách phán đoán chính xác thông qua lời thuật lại bệnh tình của bệnh nhân.”

Ngược lại, Đới Lâm có thể hiểu điều này. Đôi khi người bệnh kể lại triệu chứng sẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc chủ quan, nhiều lúc không khách quan cho lắm. Lắng nghe người bệnh thuật lại triệu chứng bệnh và làm thế nào để phân biệt chẩn bệnh, hoàn toàn không phải là điều mà bác sĩ học được từ bất kỳ cuốn sách nào, mà phải thông qua thực hành lâm sàng.

Đới Lâm còn định hỏi lại một vài vấn đề, chợt điện thoại anh vang lên.

Anh lấy ra nhìn, hai chiếc điện thoại bên trong, chiếc vang lên là của anh.

Người gọi đến là em trai anh, Đới Duy.

“Alo? Tiểu Duy?”

“Anh hai, dạo này sao anh không về ăn cơm vậy, dù biết anh bận rộn, nhưng vẫn nên nhớ phải ăn cơm một ngày ba bữa đúng giờ chứ.”

“Ba mẹ có khỏe không?” Bởi vì những chuyện Đới Lâm trải qua trong quãng thời gian này, anh hoàn toàn không có thời gian liên lạc với ba mẹ, quan tâm hỏi: “Gần đây anh quả thật hơi bận một chút...”

Thật sự không có cách nào nói với ba mẹ về chuyện làm việc tại Bệnh viện số 444.

“Ý của ba là hai ngày nay anh có thể về nhà ăn cơm, hình như mẹ định sắp xếp giới thiệu đối tượng cho anh. Anh, anh đã lớn rồi, nên lập gia đình rồi. Bác sĩ các anh cứ bận rộn như thế, chắc là không có thời gian tìm đối tượng, cho nên mẹ nói bà ấy bắt buộc phải giải quyết chuyện lớn cả đời thay anh.”

Đới Lâm miễn cưỡng cười một tiếng, tình hình hiện tại của anh thế này, còn nói đến chuyện kết hôn gì chứ? Chẳng phải đang gieo họa cho con gái nhà người sao?

“Tiểu Duy, gần đây thời gian anh tăng ca tương đối nhiều, đợi, đợi đến cuối tuần đi, cuối tuần anh chắc chắn...”

“Tiểu Duy, để mẹ đến nói chuyện với anh con!” Di động bên kia lập tức truyền đến giọng của mẹ: “Mẹ nói này Đới Lâm, công việc quan trọng, nhưng việc lớn như kết hôn cũng không thể cứ qua loa như thế, từ năm con bắt đầu học y, vẫn luôn bận bịu không có thời gian tìm kiếm đối tượng, kết quả bây giờ sắp qua ba mươi mà chưa từng nói chuyện yêu đương! Hiện tại con đã thăng lên vị trí Phó chủ nhiệm bác sĩ, cũng nên xem xét...”

Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại của Cao Hạp Nhan cũng truyền đến, cô ta lập tức bắt máy: “Alo, cô Khương, đúng vậy, chúng tôi đã đến thành phố S... Không, không cần phiền cô gọi xe cho chúng tôi, chi phí đi lại đều do bệnh viện chi trả.”

“Hả?” Mẹ Đới Lâm nghe thấy giọng Cao Hạp Nhan thì sửng sốt, sau đó hỏi: “Ơ? Con đến thành phố S à? Đến khám bệnh tại nhà sao? Đới Lâm, cô gái bên cạnh con là ai vậy?”

“Mẹ, không phải đâu, cô ấy là đồng nghiệp trong khoa của con. Tụi con đến thành phố S công tác, ừm, đến khoa của một bệnh viện lớn tại thành phố S để giao lưu và hợp tác.”

“Chẳng trách con không về, hóa ra con đến nơi khác à? Haizz, không đúng, con nói nữ bác sĩ cùng khoa? Phải không? Mẹ nhớ con nói phòng ngoại khoa các con chưa từng có nữ bác sĩ mà.”

“Cô ấy là người mới đến... Bác sĩ thực tập. Không nói nữa, mẹ, hai ngày nữa con sẽ về nhà ăn cơm, con cúp máy trước đây.”

“Ấy, con đừng cúp vội mà, mẹ còn có chuyện...”

Đới Lâm vội vàng tắt điện thoại, có chút lúng túng nhìn về phía Cao Hạp Nhan.

Ngược lại Cao Hạp Nhan lại không để tâm việc Đới Lâm nói trái ngược mối quan hệ giữa hai người với mẹ anh ấy: “Anh đừng lo, anh có thể nói mình đang ra ngoài làm việc tại một bệnh viện tư nhân. Anh cứ việc nói dối, suy nghĩ của bọn họ sẽ chịu ảnh hưởng từ Viện trưởng mà thay đổi một cách vô tri vô giác, bọn họ sẽ không nghi ngờ, càng sẽ không đến đơn vị công tác của anh kiểm tra đâu.”

“Sau này hẵng nói tiếp...” Đới Lâm nắm chặt điện thoại, “Tạm thời tôi không có ý định nói rõ tình huống hiện tại của tôi cho họ.”

...

Sau khi hai người xuống đường sắt cao tốc, bắt một chiếc taxi, xe chạy khoảng hơn một tiếng, dừng lại trước cửa một khu biệt thự xa hoa.

Cao Hạp Nhan và Đới Lâm xuống xe.

Khiến cho Cao Hạp Nhan bất ngờ là cô nhìn thấy ở cửa tiểu khu có một cô gái trẻ tuổi với mái tóc dài bồng bềnh, mặc một chiếc đầm màu tím.

“Cô Khương?”

Đới Lâm sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lại: “Con gái của bệnh nhân?”

Khương Lam liếc mắt một cái là thấy ngay Cao Hạp Nhan, lập tức ba bước gộp thành hai bước chạy đến.

“Bác sĩ Cao! Cô đã đến rồi!”

Sau khi Khương Lam chạy đến, nói: “Vô cùng cảm ơn cô đến khám bệnh tại nhà, tôi dẫn mọi người đến tiểu khu nhé.”

“Thật ra cô không cần đích thân ra ngoài đâu...”

“Thế sao được, sao được chứ, phải như vậy! Người này cũng là bác sĩ sao?”

“Đúng vậy, anh ấy là đồng nghiệp của tôi, họ Đới.”

Khương Lam lập tức cúi đầu với Đới Lâm: “Bác sĩ Đới, làm phiền anh rồi! Hy vọng hai người chữa khỏi bệnh cho ba tôi...”

Nhìn dáng vẻ này, Đới Lập lập tức biết cô nàng đã xem mình là bác sĩ lợi hại hơn Cao Hạp Nhan.

Một nàng tiểu thư lá ngọc cành vàng đích thân chạy đến tiếp đón, có thể thấy được cô ấy vô cùng hiếu thảo.

“Tôi đưa các cô vào trong.”

Không thể không nói, khu biệt thự này rất hoa lệ, không ít căn có khu vườn và hồ bơi riêng, giá khởi điểm chắc chắn phải hơn mười triệu.

“Hôm nay chính là... Ngày đó,” sắc mặt Khương Lam hơi tái nhợt, lớp trang điểm cũng không che giấu được quầng thâm mắt, “Không biết tối nay sẽ thành dáng vẻ gì nữa.”

Cao Hạp Nhan an ủi nói: “Chí ít cô có thể yên tâm một chút, bản thân ông ấy không gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

“Tuy nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn rối bời không thôi.” Khương Lam nói đến đây, dừng bước, nhìn về phía Cao Hạp Nhan, lo lắng nói: “Bác sĩ Cao, bây giờ không có vấn đề gì, nhưng sau này, ba tôi có bị nguyền rủa không?”

“Tôi không cách nào cam đoan được.” Cao Hạp Nhan lắc đầu, “Trước đây tôi chưa từng tiếp xúc trường hợp tương tự nên không dám hứa hẹn điều gì với cô.”

“Tôi, tôi biết rồi...”

Trước kia Đới Lâm đã từng tiếp xúc với rất nhiều người bệnh như Khương Lam, bọn họ đều xem bác sĩ như thần thánh, mong bác sĩ có thể đưa ra lời chẩn đoán không đáng lo ngại, để bản thân mình hoàn toàn yên tâm. Nhưng hiển nhiên, đây là điều không thực tế.

Nhà họ Khương tọa lạc tại vị trí trung tâm khu biệt thự, là một tòa nhà lớn với ba tầng hoa viên, còn có ga ra riêng, thoạt nhìn phải rộng khoảng 250 mét vuông.

Lúc này, Đới Lâm nhìn thoáng sang hướng Tây.

Mặt trời đã bắt đầu lặn dần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play