Bệnh Viện 444

Chương 30: Bản vẽ


1 năm

trướctiếp

Trước mắt, bệnh của Đới Lâm được chẩn đoán là: tất cả đều bình thường, vật bị nguyền rủa không xuất hiện phản ứng cắn trả, thậm chí không cần tiếp tục đến điều trị nữa. Vì thế, cũng không cần để lại vật bị nguyền rủa cho khoa bác sĩ can thiệp vào chẩn đoán.

Liệu đây có phải do Ấn Vô Khuyết động tay động chân vào không, anh không cách nào xác định được. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là toàn bộ bác sĩ tại Khoa Siêu Âm, Khoa Linh Xạ, Khoa Kiểm Tra đều là người của anh ta.

"Tạm thời tổng hợp lại kết quả kiểm tra xem..." Cao Hạp Nhan cầm một xấp báo cáo trên tay, nói: "Anh không cần phải điều trị. Chỉ cần nằm viện quan sát ba ngày, nếu không còn vấn đề gì khác thì anh có thể quay lại làm việc. Hiện tại, việc điều trị cho Lâm Nhan do bác sĩ đến từ khoa Quỷ Vương đảm nhận, anh không cần phải quan tâm. Khoa Quỷ Vương là một khoa độc lập cấp cao, ngay cả Phó viện trưởng cũng không có cách nào nhúng tay vào."

"Bây giờ cô Lâm có ổn không?"

Đới Lâm vẫn hơi lo lắng cho bệnh nhân được mình đưa vào bệnh viện này.

Có lẽ vì từng cùng nhau kề vai chiến đấu, Cao Hạp Nhan không còn đối xử lạnh lùng với Đới Lâm nữa, cô ta giơ tay kéo chăn lên giúp Đới Lâm, nói: "Ổn hay không còn phải xem kết quả cuộc phẫu thuật mới biết được. Bây giờ anh đã kiểm tra mình không bị trúng nguyền rủa, cho nên tạm thời anh có thể yên tâm, ma quỷ sẽ không đến tìm anh."

Dĩ nhiên là không rồi, bây giờ nữ quỷ đang ở trong mắt phải của anh.

Số lần nữ quỷ cắn trả bên mắt phải đã bắt đầu giảm dần, hiện tại anh không cần dùng thuốc giảm đau nữa.

Tuy nhiên, bên trong mắt phải vẫn đỏ bừng như trước. Anh có thể cảm nhận được loại cắn trả này chỉ tạm thời bị trấn áp đi thôi, nửa năm sau ma quỷ sẽ thoát khỏi giam cầm chui ra ngoài, đến lúc đó bản thân anh sẽ chết.

Ấn Vô Khuyết bảo anh lừa Cao Hạp Nhan chuyện này, anh biết rõ Cao Hạp Nhan hy vọng dựa vào đôi mắt quỷ này để tìm cách giúp chị gái cô ta tỉnh lại. Dù ngoài mặt cô ta tỏ ra thờ ơ khi Đới Lâm vẫn còn sống, nhưng Ấn Vô Khuyết lại biết thật ra trong lòng cô ta đang rất kích động, chẳng qua ba năm qua cô ta đã tuyệt vọng quá nhiều lần nên cô ta không dám tùy tiện hy vọng nữa. Ấn Vô Khuyết hy vọng có thể tìm ra một vài manh mối, sau đó nói lại với cô ta.

Cùng với đó, mặc dù đã giảm đau nhưng trong đầu Đới Lâm xuất hiện một hình ảnh rất mơ hồ.

Trên hình ảnh đó dường như lộ ra một bản vẽ.

Nhưng vì nó quá mức mờ nên hoàn toàn không thể nhìn rõ nội dung cụ thể của bản vẽ.

Liệu bản vẽ này có liên quan gì đến ma quỷ đây?

Anh nói chuyện này với Ấn Vô Khuyết, nhờ anh ta chuyển lời đến bác sĩ khoa Quỷ Vương hiện đang điều trị cho Lâm Nhan.

Nói lại rằng, trong khoảng thời gian này, chắc hẳn Lâm Nhan sẽ không xảy ra chuyện bất ngờ. Vậy sau cuộc giải phẫu, hy vọng sống sót của cô ấy có tăng lên không? Hay dù thế nào thì nửa năm sau cô ấy cũng sẽ chết?

Ấn Vô Khuyết nói với Đới Lâm, trở thành bác sĩ điều trị trong nửa năm là cách thức duy nhất để tiếp tục tồn tại. Đới Lâm suy đoán, nếu vậy đầu tiên phải tiến hóa đôi mắt lên thêm một bước nữa.

Dù sao đi nữa, bây giờ Ấn Vô Khuyết cũng đã nói hết cho Đới Lâm, không giấu giếm lẫn nhau. Biết được mục tiêu của Ấn Vô Khuyết là bồi dưỡng mình, Đới Lâm cũng quyết định hoàn toàn trở thành một thành viên theo phe Ấn Vô Khuyết.

Trong nửa năm, Đới Lâm phải nâng cao khả năng chữa bệnh của mình, thành thạo điều khiển vật bị nguyền rủa là Con Mắt của Ác Ma!

Vào ngày anh xuất viện, Cao Hạp Nhan đến đón anh ra viện.

"Hôm nay là ngày tôi đến khám bệnh tại nhà, dựa theo phân phó của Phó viện trưởng, anh ấy muốn tôi đưa anh theo cùng."

"Được, đi đâu?"

"Thành phố S."

Đới Lâm hiểu ngay đây là buổi huấn luyện thử mà Ấn Vô Khuyết sắp xếp cho anh.

Giai đoạn hiện tại, anh và Ấn Vô Khuyết có cùng một mục tiêu: thúc đẩy mắt quỷ tiến hóa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đới Lâm trả lời không chút do dự: "Được!"

Anh không hỏi tỉ mỉ như có nguy hiểm không, dù sao bây giờ mạng sống của anh đã bắt đầu đếm ngược trong nửa năm cuối, dù có nguy hiểm hơn nữa, anh cũng sẽ liều chết chiến đấu.

Cao Hạp Nhan tiếp tục suy nghĩ, lại nói thêm: "Còn một việc nữa... Hôm nay, Lâm Nhan lại kiểm tra trước phẫu thuật, kết quả rất đáng ngạc nhiên, vậy mà nguyền rủa trong cơ thể cô ấy bị trấn áp hoàn toàn, bậc giải phẫu cũng được hạ xuống thành bậc C. Dựa theo đánh giá trước phẫu thuật hiện tại, bệnh tình sau khi phẫu thuật được dự đoán lạc quan hơn lúc trước rất nhiều."

Đới Lâm hiểu ngay, e là bởi vì ma quỷ đã bị mình phong ấn. Có điều, anh vẫn phô bày ra dáng vẻ kinh ngạc: "Thật sao? Sao có thể thế được?"

Cao Hạp Nhan quan sát vẻ mặt Đới Lâm, trong lúc nhất thời không nhìn ra manh mối nào.

"Thay quần áo rồi đi ra, tôi chờ anh ở bên ngoài."

Cùng lúc đó, tại tòa nhà khám bệnh lầu 12, văn phòng Phó viện trưởng.

Chủ nhiệm ngoại khoa của khoa Oan Hồn Tống Mẫn đang báo cáo với Ấn Vô Khuyết về kết quả khám chữa bệnh của Đới Lâm.

"Vì đề phòng trường hợp vật bị nguyền rủa đặt trong phòng bệnh chúng ta không hoàn toàn phát huy tác dụng, tôi đã tự mình xem báo cáo chụp CT của anh ấy rất nhiều lần, quả thật không có gì khác thường, ở mặt linh hồn, có thể xem như vô cùng khỏe mạnh."

Trên báo cáo còn đính kèm thêm ảnh chụp CT của Đới Lâm.

Ấn Vô Khuyết không nghĩ nhiều, nói: "Trưởng khoa Tống, tiếp theo tôi sẽ dốc sức bồi dưỡng bác sĩ Đới. Cố gắng giảm kỳ thực tập của anh ấy xuống trong vòng hai tháng, để anh ấy có thể trở thành bác sĩ thường trú độc lập ngồi tại phòng khám bệnh."

"Anh đùa à? Viện trưởng Ấn?" Tống Mẫn không dám tin vào lỗ tai mình: "Mới hai tháng đã tự mình ngồi chẩn bệnh? Điều này sao có thể chứ?"

"Chỉ cần không vi phạm quy tắc của viện trưởng đã ký kết là được, tôi chịu trách nhiệm về việc này. Điều cô cần làm là bồi dưỡng năng lực cho anh ấy lên đến trình độ có thể tự mình ngồi chẩn bệnh." Phản ứng của Tống Mẫn như trong dự liệu của Ấn Vô Khuyết, "Còn nữa, một tháng chụp CT cho anh ấy một lần, sau đó báo cáo phải đưa đến bàn làm việc của tôi đầu tiên."

Đối với bác sĩ bị cấy ghép vật bị nguyền rủa mà nói, thường xuyên chụp CT cũng không gây ảnh hưởng đến cơ thể.

Cuối cùng, Ấn Vô Khuyết bổ sung một câu: "Trưởng khoa Tống, trong số các bác sĩ chủ nhiệm ban ngoại khoa tại bệnh viện chúng ta, tôi xem trọng cô nhất. Nhiệm vụ ban ngoại khoa nặng nề, tỷ lệ bác sĩ tử vong cũng theo đó mà tăng cao, tại cuộc hội nghị nhân sự của bệnh viện lần tới, tôi sẽ đề xuất thiết lập lại thành một vị trí bộ trưởng ngoại khoa cho tất cả các ban. Hiện tại, tôi vẫn còn đắn đo xem nên tuyển ai. Trưởng khoa Tống, cô là một người có lý lịch lâu năm nhất trong bệnh viện chúng ta, cô nhất định phải làm cho thật tốt nhé!"

Mặc dù thoạt nhìn bên ngoài Tống Mẫn chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng trên thực tế, tuổi tác thật của cô ta vượt xa vẻ ngoài, nếu như điểm điều trị cho linh hồn cao có thể đổi thành tăng thêm tuổi thọ cho bản thân, vì vậy tốc độ lão hóa cũng chậm hơn người bình thường rất nhiều. Đối với bất kỳ người phụ nào, việc giữ nguyên nhan sắc tuổi tác có sức hấp dẫn không thể kháng cự.

Mà lúc Tống Mẫn nghe nói thế, vẻ mặt lộ ra vài phần kinh ngạc vui sướng, lập tức gật đầu, nói: "Phó viện trưởng, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của anh! Hai tháng! Tôi nhất định không làm anh thất vọng!"

"Tốt lắm, tôi chờ tin tức tốt từ cô."

Sau khi Tống Mẫn rời khỏi, Ấn Vô Khuyết mở máy tính trước mặt lên, sau đó bắt đầu kiểm tra bên trong video giám sát.

Đây là buổi tối tại khoa nội trú hôm đó, Đới Lâm và Triệu Xá chụp được lúc đối mặt với nữ quỷ.

Nhưng từ đầu đến cuối, trong video giám sát không hề xuất hiện hình ảnh nữ quỷ.

Ấn Vô Khuyết đã xem đi xem lại cả trăm lần.

Còn bây giờ, anh ta quan sát bằng cách thả chậm tốc độ phát từng tấm từng tấm hình.

Nhưng... Anh ta vẫn không thu hoạch được gì.

Cùng lúc đó... Trong văn phòng của Hàn Minh, một vị Phó viện trưởng khác.

"Kết quả kiểm tra của cậu ta không có gì bất thường."

Chủ nhiệm khoa của khoa ác quỷ Trần Chuẩn báo cáo nói: "Y tá mà chúng ta sắp xếp vào khoa nội trú tạm thời không phát hiện ra tiến triển lạ thường nào."

Trước bàn làm việc là một người đàn ông thoạt nhìn ngoài bốn mươi, đeo kính cận.

"Tiếp tục theo dõi mọi hành động của cậu ta." Anh ta đặt báo cáo khám chữa bệnh xuống: "Người nắm giữ Đôi Mắt Ác Qủy cứ vậy mà trở thành người của Ấn Vô Khuyết, tôi không thể nào yên tâm được..."

"Vâng, Phó viện trưởng Hàn!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp