Editor: Mộ

Vị trí định vị hiển thị là một khu sinh thái ở phía tây.

Đây là địa bàn của Hoắc Kình Việt.

Vài năm trước khu vực đó là khu du lịch vô cùng nổi tiếng nhưng gần đây nó đã dần dần suy thoái.

Căn bản sẽ không có ai đến đó.

Hoắc Kình Việt không muốn quy hoạch lại nên đã giữ nguyên hiện trạng của nó.

Lúc Hoắc Hành Niên đến nới đã thấy xe của Đỗ Cửu Trăn ở ngoài cửa.

Anh duỗi chân đi vào.

Mảnh sân rộng lớn không có một bóng người. Suốt quãng đường anh đi đều vô cùng yên tĩnh.

Anh đi rất nhanh.

Anh vừa vào bên trong thì đúng lúc Hoắc Kình Việt ra ngoài. Hai người va vào nhau

Hoắc Hành Niên nhếch môi cười khẩy một cái. Ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên cổ ông ta.

“Chú hai, đến bước đường này không ai có lợi cả.”

Giọng anh khàn đặc. Anh bước từng bước về phía trước.

“Lần trước tôi đã nói gì với chú, chú quên hết rồi sao?”

Anh chỉ muốn ông ta tự mình từ chức và không dính dáng gì đến Hoắc Thị nữa.

Sau đó ông ta xuất ngoại còn kéo theo thế lực của mình đi. Hoắc Hành Niên cũng chỉ ngăn cản.

Nhiều năm trước chú hai đối xử với anh rất tốt.

Cho dù ông ấy có ý định cướp hết quyền lực và địa vị của anh hay tấn công anh, anh cũng có thể bỏ qua cho ông ấy.

Cuối cùng anh vẫn gọi ông ta là chú hai.

Anh không muốn đưa ông ta vào bước đường cùng.

Nhưng từ đầu cho đến cuối Hoắc Kình Việt vẫn không hề buông bỏ ý định.

“Hành Niên, lúc cậu mười năm tuổi tôi từng nói sẽ dạy dỗ cậu trở thành một nhà lãnh đạo tuyệt vời.”

Hoắc Kình Việt vẫn bình tĩnh như thường. Ông ta nhìn anh một lát mới tiếp tục nói: “Tôi chưa bao giờ nuốt lời.”

Ông ta cũng là người nhà họ Hoắc, ông hy vọng nhà họ Hoắc sẽ trở nên tốt hơn.

Có điều bất cứ ai cũng có tham vọng. Ông ta đã từng kìm nén tham vọng của mình xuống nhưng một khi thời cơ đến thì nó sẽ tự bộc lộ ra bên ngoài, ông ta không thể cưỡng lại nó.

Ánh mắt của Hoắc Hành Niên dữ tợn như một con sói thiếu mồi.

Hai người đều không cầm vũ khí.

Hai người được nhà họ Hoắc dạy dỗ. Tất cả kỹ năng bọn họ có đều được học từ một người thầy.

Hoắc Kình Việt còn có nhiều thủ đoạn hơn anh.

Dù sao thời điểm ông ta lăn lộn vất vả bên ngoài chắc Hoắc Hành Niên còn chưa biết đi.

Hoắc Hành Niên siết chặt tay ông ta lại để ông ta không thể cử động.

“Hành Niên muốn trở thành một ông chủ tuyệt vời thì không nên có điểm yếu.” Cánh tay của ông ta đã nổi lên gân xanh nhưng ông ta vẫn cố chấp nói.

Ông ta không ngờ khi anh trưởng thành lại đáng sợ như thế.

Chưa có một ai có thể đẩy ông ta vào tình thế bất lợi.

“Chú có thể cướp hết tài sản của nhà họ Hoắc cũng có thể nhắm vào tôi nhưng chú không được phép động vào một cọng tóc của Đỗ Cửu Trăn.”

Hoắc Hành Niên đánh một đòn vào eo của ông ta nhưng vẫn không hề buông cánh tay giữ chặt ông ấy.

“Tôi thừa nhận cô ấy điểm yếu của tôi.”

Một nhà lãnh đạo giỏi không nên bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì.

“Thế thì sao? Cô ấy ở đâu?” Hoắc Hành Niên đã sờ đến con dao găm ở bên eo.

Lưỡi dao lạnh lẽo tỏa ra mùi sát khí.

“Sao tôi biết được.” Hoắc Kình Việt cười khẩy.

“Chú đừng ép tôi.” Anh rút con dao ra khỏi vỏ.

Người xưa của nhà họ Hoắc đã dạy rằng thứ duy nhất bọn họ không được phép làm là tàn sát lẫn nhau.

Bọn họ đều là người nhà họ Hoắc được dạy dỗ cẩn thận nên chẳng có ai thực sự làm việc ác.

Ăn thịt đồng loại là một chuyện ngu xuẩn nhất trên đời. Nó chỉ khiến những người ngoài cuộc chỉ trỏ và cười nhạo.

Hoắc Hành Niên không muốn nhưng có lẽ anh phải vi phạm lời dạy của bọn họ.

“Con bé đó tinh ranh như thế, tôi có thể làm gì cô ta được chứ.” Hoắc Kình Việt không thèm đánh trả.

Ông ta chỉ nhìn Hoắc Hành Niên.

Đó thật là người lãnh đạo xuất sắc của nhà họ Hoắc.

Ông ta nên nói thế nào đây anh vì một người phụ nữ mà sẵn sàng làm tất cả mọi thứ.

Cho dù ông ta đã nhắm vào điểm yếu của anh nhưng vẫn không tài nào đấu lại.

Khó trách lúc ông cụ ra đi thà giao lại toàn bộ gia sản cho một thằng nhóc mười năm tuổi nhưng cũng không nguyện ý giao lại cho đứa con ruột là ông ta.

Có lẽ ông ấy có tầm nhìn xa nên mới có thể thấy trước trong tương lai anh sẽ trở thành một con người nguy hiểm thế này.

“Tôi vẫn coi cậu như cháu của tôi.”giọng nói của Hoắc Kình Việt càng ngày càng nặng nề, ánh mắt đen láy như vực sâu vô tận.

“Nhưng có lẽ ông già này không rảnh để tiếp tục nói chuyện với cậu nữa.”

Sự hung ác trong mắt ông ta hoàn toàn thức tỉnh khiến người khác lạnh cả sống lưng.

Ông ta là con sói kiêu ngạo và hung tàn nhất thế gian.

Không một ai có thể động vào con mồi của ông ấy.

Một khi đã động vào, những chiếc răng nanh sắc nhọn của ông ta sẽ xé nát toàn bộ mọi thứ.

Thế nên Hoắc Hành Niên không thể không nghi ngờ những lời nói của ông ta.

Xe của Đỗ Cửu Trăn đang ở đây nhưng không thấy người đâu cả, điện thoại cũng không thể liên lạc được.

Lúc đó, Hoắc Kình Việt đột nhiên nhìn thấy gì đó.

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Hoắc Hành Niên cũng nhìn theo.

Đỗ Cửu Trăn vẫn còn nguyên vẹn đang đứng ở đó.

“Anh Hành.” Ánh mắt của cô bừng sáng, lớn tiếng gọi tên anh.

Đỗ Cửu Trăn vội vàng chạy đến. Hoắc Hành Niên phải buông tay Hoắc Kình Việt để đỡ lấy cô.

Hoắc Hành Niên rất khỏe, Đỗ Cửu Trăn nhảy thẳng lên người anh và được anh đỡ lấy.

Anh đã rất sợ hãi.

Sau khi hai chân cô trở lại mặt đất còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Hành Niên đã ôm chầm lấy cô.

Bàn tay cứng rắn như thép không hề buông lỏng.

Hơi thở của Đỗ Cửu Trăn sắp sửa nghẹn lại.

Hoắc Hành Niên càng siết chặt hơn khiến cô không thở nổi.

Đôi mắt đỏ hoe của anh ấy hơi ươn ướt.

Anh đã nghĩ đến rất nhiều tình huống. Từng suy nghĩ cứ lướt qua đầu anh và anh không thể chấp nhận bất kỳ cái nào.

Cho đến lúc anh thật sự ôm cô ấy trong lòng.

Một lúc sau Hoắc Hành Niên mới buông tay ra.

Anh đặt một tay lên vai cô, bàn tay giữ chặt lại.

Sau khi Đỗ Cửu Trăn thấy được ánh mắt của anh ấy thì suýt chút nữa đã bị anh dọa sợ.

“Em không sao chứ?” Anh hỏi cô.

Đỗ Cửu Trăn lắc đầu.

“Đi theo anh.” Hoắc Hành Niên dời tay xuống nắm chặt cổ tay cô ấy và kéo cô ra ngoài.

Anh đi rất nhanh, không hề có ý định quay đầu trở lại.

“Đợi đã.” Cô vội vàng ngăn anh lại để anh đi chậm hơn.

Hoặc là cô còn để ý đến chuyện khác.

“Chú hai bảo anh ấy muốn giao lại khu sinh thái phía tây cho anh.” Đỗ Cửu Trăn vội vàng nói.

Hoắc Hành Niên dừng bước lại.

Anh quay đầu nhìn Đỗ Cửu Trăn tức giận quát cô: “Ông ta nói sẽ giao lại nên em tự mình lái xe đến đây sao? Em không biết ông ta là người thế nào hả?”

“Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Đỗ Cửu Trăn em có thể dùng não mà suy nghĩ không?.”

Lần đầu tiên Hoắc Hành Niên quát cô như thế.

Có lẽ anh ấy thực sự nổi giận rồi.

“Em không lái xe đến ngay.” Đỗ Cửu Trăn cực kỳ tủi thân: “Em chỉ vừa mới đến.”

Hai giờ trước cô nhận được tin nhắn của Hoắc Kình Việt bảo cô đến khu sinh thái phía tây để nói chuyện.

Sau đó ông ta còn gọi điện thoại hẹn gặp cô.

Đỗ Cửu Trăn không từ chối nhưng cô không đến.

Cô không ngu đến mức tự mình nhảy vào hố lửa. Cô không biết mục đích của Hoắc Kình Việt là gì thế nên cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cô biết chuyện quan trọng nhất mình phải làm là bảo vệ bản thân thật tốt.

Cô lái xe vòng vòng ở bên ngoài nhưng phát hiện điện thoại bị mất sóng nên đã tìm một quán cà phê ở vùng lân cận để ngồi nghỉ.

Vừa nãy cô nhận được điện thoại của Nghiêm Chính, anh ta nói Hoắc Hành Niên đang đến đó tìm cô.

Nên cô mới vội vàng chạy đến.

Hoắc Kình Việt thật sự muốn nơi này trở lại hoạt động như trước. Ông ta biết tất cả tiền bạc đều nằm trong tay Đỗ Cửu Trăn nên mới liên lạc với cô.

Nếu ông ta và Hoắc Hành Niên chạm mặt nhau chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.

Sau khi bình tĩnh lại anh mới chịu nghe những lời giải thích của cô.

Hoắc Hành Niên giật mình nhìn lại Hoắc Kình Việt.

Ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.

Anh khôgn nói tiếng nào, kéo cô đi rồi đẩy thẳng vào xe.

Sau đó lý trí bắt đầu trở lại, anh ngồi xuống cạnh cô và nâng cánh tay cô lên.

Mùa đông cô mặc rất nhiều áo dày. Anh vén tay áo của cô lên nhưng không vén nổi.

Trên cổ tay của cô đã xuất hiện một vệt đỏ nhưng không quá rõ ràng.

Dù sao cô cũng mặc rất nhiều áo thế nên cho dù anh có siết chặt hơn nữa cô cũng không bị thương nặng.

“Em có đau không?” Hoắc Hành Niên hỏi cô.

Đỗ Cửu Trăn gật đầu, cố nén nước mắt: “Đau.”

“Biết đau thì phải chừa đi nhé.” Hoắc Hành Niên chỉ mạnh miệng nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp vết đỏ cho cô.

“Đỗ Cửu Trăn, ngày mai em phải học võ phòng thân đi. Sớm muộn cũng có ngày anh bị em dọa chết.”

Hoắc Hành Niên vẫn lạnh lùng như thế, không hề thương sót cô.

“Có lẽ anh không thương em đâu nhỉ, anh chỉ muốn đánh nhau với ông ta thôi.”

Đỗ Cửu Trăn tự bao biện cho bản thân.

“Chú hai cũng không muốn đánh nhau với anh rõ ràng anh tự thêu dệt mọi chuyện đấy chứ.”

Bây giờ Hoắc Kình Việt đã không còn khả năng giãy giụa nữa.

Hơn nữa Đỗ Cửu Trăn cũng rất hiểu ông ấy. Cho dù tham vọng của ông có lớn đến nhường nào nhưng vẫn đặt nhà họ Hoắc ở vị trí đầu tiên. Bất kể làm chuyện gì ông ta cũng đặt lợi ích của Hoắc Thị lên trên hết.

Ông ta chắc chắn sẽ không hủy hoại nhà họ Hoắc.

“Tại sao em không nói với anh.” Hoắc Hành Niên chất vấn.

“Em định tối nay sẽ nói với anh.”

Cô vừa dứt lời, Hoắc Hành Niên đã siết chặt tay cô.

Đỗ Cửu Trăn nhíu mày hét lên một tiếng.

“Có phải anh đánh không lại ông ấy không?” Đỗ Cửu Trăn tò mò hỏi.

Lúc cô đến hình như anh đang chiếm được lợi thế, có vẻ anh là người thắng mới đúng.

Hoắc Hành Niên không trả lời.

Anh tái mặt rõ ràng vẫn đang tức giận.

“Anh Hành giỏi như thế. Hoắc Kình Việt chắc chắn không phải đối thủ của anh.” Cô tủm tỉm cười.

“Chắc chắn anh sẽ thắng, phải không?”

Hình như Hoắc Hành Niên không dính chiêu này của cô.

Anh phớt lờ cô ấy.

Đỗ Cửu Trăn ngước mắt quan sát anh.

Bỗng nhiên cô bò lên người anh, vòng tay qua cổ rồi hôn anh một cái và nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

“Ông xã, anh đừng tức giận.”

Đỗ Cửu Trăn dỗ dành anh: “Em không sao cả.”

“Anh có bị thương không?” Đỗ Cửu Trăn xoắn tay áo anh lên chuẩn bị cởi áo anh ra để kiểm tra xem anh có bị thương không.

Đỗ Cửu Trăn tháo giày, gác chân lên đùi anh. Anh cảm nhận được hơi lạnh rõ ràng truyền đến từ làn da cô.

Hoắc Hành Niên kéo chân cô lại gần, dùng áo khoác của mình che chắn cho cô, bàn tay giữ chặt đôi chân lạnh buốt.

Rõ ràng nó đang lạnh như băng khác biệt hoàn toàn với bàn tay nóng rực như lửa của anh ấy.

Ngoài mặt anh vẫn tỏ ra tức giận nhưng hành động lại rất thành thật.

“Em đừng nhúc nhích.” Anh lạnh lùng nói.

“Nhưng…em nhột.” Đỗ Cửu Trăn mím môi.

Hoắc Hành Niên không lên tiếng nhưng vẫn dùng bàn tay che chắn cho cô.

“Em muốn anh bị dày vò đến chết đúng không?”

Hoắc Hành Niên làm ấm chân cho cô. Anh rút con dao găm để bên eo xuống và ném sang một bên, tự chế nhạo bản thân: “Vừa rồi anh đã định giết chết ông ta.”

Anh ôm lấy cô rồi đặt cô sang vị trí bên cạnh.

Sau đó anh bắt đầu khởi động xe.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play