“Anh cũng ăn đi.” Đỗ Cửu Trăn gắp thức ăn cho Hoắc Hành Niên.
Anh nhìn cô, nhất thời không biết nói gì.
Đỗ Cửu Trăn cảm thấy ánh mắt của anh hơi kỳ lạ, anh ấy nhìn cô giống như cảnh sát đang thẩm vấn tù nhân vậy.
Cô hơi mím môi lại
“Em nhỏ nhen đấy, anh vừa lòng chưa.” Đỗ Cửu Trăn thừa nhận, cô thì thầm: “Em không thích cô ta.”
Cô đã ghét cô ta từ lâu rồi.
Hồi anh vẫn còn mất trí nhớ, Đỗ Cửu Trăn từng hỏi anh vấn đề liên quan đến Triệu Loan.
Lúc đó cô rất không vui nhưng vẫn tỏ vẻ không có gì.
Một người phụ nữ rõ ràng rất thích anh ấy còn ở cạnh anh suốt ba năm. Chuyện đó khiến cô rất băn khoăn.
Ba năm không phải là một khoảng thời gian ngắn. Cô không thể ở bên anh những lúc anh cần cứ nghĩ đến việc có một người con gái khác luôn chăm sóc và quan tâm anh ấy sẽ khiến cô khó chịu.
Cho dù bọn họ chẳng có quan hệ gì cả nhưng cô vẫn không thích chuyện đó.
“Em ghen. Em không thích, không vui và cũng không muốn anh gặp riêng cô ta.”
Đỗ Cửu Trăn liên tục nói không.
“Tối qua lúc em nói chuyện phiếm với Tạ Triêu anh cũng có cảm giác như thế đấy.”
“Em…” Đỗ Cửu Trăn há miệng muốn phản bác nhưng miếng cơm bị nghẹn ở cổ.
Hoắc Hành Niên vội vàng đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng cô để cô ổn định lại hơi thở anh mới đưa một cốc nước cho cô.
Đỗ Cửu Trăn uống một ngụm lớn, gương mặt đỏ bùng vì nghẹn.
“Sao em phải vội như thế.” Hoắc Hành Niên vừa vỗ lưng cho cô vừa nói: “Cứ như anh nói trúng tim đen của em vậy.”
Đỗ Cửu Trăn uống hết một nửa cốc nước mới bình tĩnh lại.
“Sao anh lại nhắc đến Tạ Triêu chứ.”
Cho dù trước kia Tạ Triêu đã từng thích cô còn tỏ tình với cô. Có lẽ đến bây giờ cậu ta vẫn còn một chút tình cảm… nhưng mấy chuyện đó đều đã qua rồi.
Anh ta biết cô có chồng sắp cưới và bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn.
Tối hôm qua cô chỉ nói chuyện với anh ta về việc tài trợ khu lớp học thôi.
Bọn họ không hề nói về chủ đề nào khác.
“Anh không ưa hắn.” Hoắc Hành Niên cầm khăn giấy lau miệng cho cô.
Nhà hàng khiến cô bị sặc thì không phải một nhà hàng tốt.
“Sau này chúng ta không đến đây nữa.” Đỗ Cửu Trăn đột nhiên giận cá chém thớt.
“Đây là nhà hàng Trình Yến mới mở.” Hoắc Hành Niên chạy theo bước chân của cô.
Gần đây Trình Yến đang chuyển sang lĩnh vực ẩm thực. Mới vài tháng ngắn ngủi anh ta đã mở mấy nhà hàng rồi.
Anh ta còn liệt kê một danh sách gửi cho Hoắc Hành Niên và bắt anh đi ăn thử và báo lại cảm giác của mình về nó cho anh ta.
“Thế thì càng không đến.” Đỗ Cửu Trăn nghe vậy thì càng đi nhanh hơn, gương mặt tràn đầy ghét bỏ.
Trình Yến toàn mở mấy nhà hàng vớ vẩn.
Bao giờ về nhà cô sẽ nói thẳng với anh ta kiểu gì anh ta cũng phá sản thôi.
Lúc đó Trình Yến đang kiểm tra doanh thu đột nhiên hắt xì một cái.
Anh ta cau mày, cảm giác kỳ lạ gì đây nhỉ?
Tại sao tự nhiên anh ta lại có cảm giác có người đang nói xấu mình nhỉ?
….
Hai ngày sau, Đỗ Cửu Trăn mới nhớ đến việc phải đi tìm Đỗ Thất Dạng.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô cúp máy.
Đỗ Cửu Trăn chỉ hỏi Đỗ Thất Dạng đang ở đâu nhưng cô ấy lại ấp úng không chịu nói.
Cuối cùng cô phải truy hỏi mãi thì cô ấy mới trả lời là đang ở trung tâm mua sắm.
Đỗ Cửu Trăn hỏi được địa chỉ lập tức đi tìm cô ấy.
Hôm nay cô nhất định phải tóm được con bé này.
Cô ấy đã tốt nghiệp rồi nhưng không chịu tìm việc làm cũng không định học cao học. Đỗ Cửu Trăn dạy cô ấy quản lý chuyện của công ty cô ấy cũng không chịu học. Mỗi ngày đều ra ngoài, ban đêm cũng không biết đường mò về.
Đỗ Cửu Trăn cũng đi thăm dò về chuyện của người đàn ông kia.
Hắn chỉ một thiếu gia con nhà giàu khá bình thường.
Nhà hắn cũng có một chút tiền nhưng không có cửa để so sánh với nhà cô.
Cô ấy thích ai cô cũng không ý kiến. Dù sao đó cũng là quyền tự do của cô ấy.
Cô chỉ là chị gái không thể can thiệp vào chuyện riêng của cô ấy.
Nhưng cô tự hiểu.
Chắc chắn người đàn ông đó không tốt lành gì nên cô ấy mới không dám dẫn hắn về nhà để giới thiệu với cô.
Con gái nhà họ Đỗ có thế có lực, ít nhất sẽ không bị bắt nạt.
Cũng chẳng ai có gan để làm điều đó.
Đỗ Cửu Trăn vừa lên xe, đóng cửa lại thì điện thoại di động rung lên.
Cô mở ra thì phát hiện có một tin nhắn mới.
[Đỗ tiểu thư, đã lâu không gặp.]
Giọng điệu quen thuộc này khiến cô có một dự cảm không lành.
Đỗ Cửu Trăn nhìn dòng tin nhắn rất lâu, ánh mắt trầm xuống, nụ cười trên môi cũng biến mất.
Cô dừng lại một lát rồi gọi thẳng cho đối phương.
Không ai tiếp điện thoại.
Đỗ Cửu Trăn không để tâm, không gọi lại nữa.
Cô lái xe ra khỏi ga ra, xoay vô lăng và đi thẳng đến trung tâm thương mại Thất Dạng đã nói.
Đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên.
Cô liếc nhìn dãy số… đó là dãy số cô vừa mới gọi.
Bluetooh đã được kết nối, cô ấn chấp nhận cuộc gọi.
“Đã lâu không gặp.”
Đỗ Cửu Trăn lạnh lùng cất tiếng trước.
Đối phương không nói gì cả.
Sau một hồi yên lặng, cô mở miệng: “Ông vô dụng thật đấy, tìm tôi làm gì?”
“Tất nhiên là có việc.” Đối phương nói chuyện rất nhỏ, giọng nói còn ẩn chứa nỗi buồn.
Dường như ông ta trải qua một con đường dài nhất thế gian và chịu đựng muôn vàn đau khổ nên mới đi đến bước này.
“Yêu cầu của tôi không cao đâu.” Ông ta nói.
“Bất kể ông muốn gì, chắc chắn ông cũng biết bây giờ ông không còn cơ hội nào cả.”
“Cho dù ông có làm gì thì cũng vô dụng thôi.”
Đỗ Cửu Trăn vô cùng bình tĩnh: “Ông không thể thay đổi được tình hình này đâu.”
….
Hoắc Hành Niên đang họp.
Trong phòng họp chỉ có anh, Nghiêm Chính và Chu Tử Tuế.
Hoắc Hành Niên gọi bọn họ vào nhưng cứ mặc kệ bọn họ còn mình thì dám mắt vào màn hình laptop.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chu Tử Tuế vẫn còn trẻ, cậu ta không giữ bình tĩnh được như Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính đứng bất động hơn một tiếng đồng hồ không hề lên tiếng.
Chu Tử Tuế không thể làm được như anh ta.
Mặc dù cậu đã dặn lòng rằng không thể cử động nhưng không nhịn nổi mà nhích tới nhích lui.
Một lúc sau cậu còn lôi điện thoại di động ra nghịch.
Hoắc Hành Niên vừa động đậy hoặc ngẩng đầu lên cậu ta sẽ lập tức giả bộ như mình không làm gì cả và giấu điện thoại đi.
Bộ dạng của cậu ta giống như một thằng học sinh lén lún nghịch điện thoại trong giờ học nhưng lại sợ bị thầy giáo phát hiện và sợ bị phạt.
Một lát sau, cậu ta lại thò đầu ra thăm dò, lén la lén lút liếc màn hình máy tính của Hoắc Hành Niên để xem anh đang làm gì.
Căn phòng yên tĩnh như tờ.
Chu Tử Tuế vừa vươn đầu lên phía trước thì điện thoại di động của Hoắc Hành Niên đột nhiên đổ chuông.
Tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ sự tĩnh mịch của căn phòng.
Còn Chu Tử Tuế thì giật mình ôm trái tim đầy run rẩy.
Hoắc Hành Niên cần điện thoại lên thấy cuộc gọi từ Đỗ Thất Dạng.
Đỗ Thất Dạng không hay gọi điện cho anh. Bây giờ đột nhiên cô ấy lại gọi tới nên anh hơi bất ngờ.
Anh vừa tiếp điện thoại Đỗ Thất Dạng đã hốt hoảng kêu lên: “Không xong rồi anh rể. Em không thấy chị em đâu nữa.”
Cô ấy còn chưa dứt lời, vẻ mặt của Hoắc Hành Niên đã thay đổi.
Đồng tử của anh căng ra, từng đường nét trên gương mặt nhíu chặt lại.
Anh siết chặt điện thoại di động, suýt chút nữa là nứt màn hình.
“Chị ấy bảo sẽ đến trung tâm thương mại gặp em nhưng em đợi mãi vẫn chưa thấy chị ấy.”
“Em gọi cho chị ấy nhưng chị ấy không nghe điện thoại.”
Chuyện đầu tiên Đỗ Thất Dạng nghĩ đến là báo cho với Hoắc Hành Niên.
“Từ khi nào?” Sắc mặt của Hoắc Hành Niên cực kỳ khó coi. Thậm chí cả Nghiêm Chính và Chu Tử Tuế đứng bên cạnh cũng cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người anh.
“Hai tiếng trước.” Đó là lần cuối cùng cô ấy nói chuyện điện thoại với Đỗ Cửu Trăn.
Lúc đó Đỗ Cửu Trăn bảo cô ấy ra ngoài rồi, bây giờ sẽ đến trung tâm thương mại.
Cho dù tắc đường thì cô cũng chỉ tốn một tiếng để đến đó thôi.
Nhưng hai tiếng đã trôi qua rồi.
“Anh biết rồi. Anh sẽ tìm cô ấy.” Hoắc Hành Niên nói xong thì cúp điện thoại.
Hai người bên cạnh chăm chú quan sát từng cử chỉ của Hoắc Hành Niên thấy anh cúp máy, bộ dạng như chuẩn bị đi giết người.
Bọn họ không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì cũng không dám động đậy.
Anh mở laptop lên và kiểm tra thiết bị định vị.
Bởi vì lo lắng và sốt ruột nên lý trí của anh gần như cạn kiệt, suýt chút nữa thì rớt sạch sẽ.
Ngón tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phím.
Trước kia anh đã lắp một thiết bị định vị lên xe của Đỗ Cửu Trăn.
Một địa chỉ xuất hiện trên màn hình. Hoắc Hành Niên đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, anh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính cũng đang kiểm tra điện thoại.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, anh ta mở miệng trước: “Là ông ta.”
“Ông đây đã thả hắn đi thế mà hắn còn không sợ chết, dám động vào người phụ nữ của tôi.”
Hoắc Hành Niên bật dậy, bàn tay nắm chặt chửi thầm một câu.
Amh sải bước ra ngoài, bước chân vừa lớn vừa nhanh.
“Ông già chết tiệt.”
Nếu hôm nay Đỗ Cửu Trăn có xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống ông ta.
Lâu lắm rồi anh chưa ra tay với ai, ông ta lại muốn chọc tay vào họng súng.
Hoắc Hành Niên sờ con dao găm bên eo.
Ngón tay siết chặt lại, lưỡi dao hở ra một đoạn.
Vành mắt của anh hằn lên tia máu, anh nghiến răng nghiến lợi đóng con dao găm lại.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT