Chương 59: Nguy Hiểm!!! (5)
Bãi đất trống bên ngoài lăng mộ, chiến trường giữa quân Frederick và binh đoàn thây ma hiện tại tình hình cũng không khá hơn bên trong là mấy.
Sau khi hạ gục phần lớn kẻ địch họ dự định tiến vào trong lăng mộ để trợ giúp các toán quân đang bị mắc kẹt.
Stella đã thông báo tình hình cho Frederick biết cũng như về những gì họ gặp phải.
Chỉ riêng Hoàng Vĩ tới hiện tại vẫn chưa có tin tức gì.
Kế hoạch là thế, nhưng có một biến cố bất ngờ xảy ra khiến dự định đó đổ bể.
Trong lúc xử lý những con Undead cuối cùng còn sót lại thì bất ngờ có một linh mục đột nhiên rên lên đau đớn, anh ta ngã phịch xuống đất, hai tay ôm cổ co giật quằn quại như đang ngạt thở.
"Này, cậu có sao không?" Một linh mục khác cúi xuống, cố đưa thuốc hồi phục vào miệng anh ta.
"Ực ực...
Kỳ lạ thay tuy đã nuốt hết lọ thuốc xuống bụng nhưng cơn đau vẫn không hề suy giảm.
Nam linh mục quằn quại thêm vài giây nữa rồi tắt thở, anh ta đã chết.
Cái chết bất ngờ và khó hiểu này khiến mọi người xung quanh bất giác rùng mình.
Thứ gì có thể khiến một con người đang khoẻ mạnh lăn đùng ra chết được chứ!
Một nam pháp sư đeo kính tiến lại gần thi thể của linh mục xấu số để kiểm tra.
Sau một hồi xem xét cậu ta báo cáo với Frederick:
"Thưa tướng quân, đã xác định được nguyên do Ryan Hill - tên nam linh mục - chết là do bị ma pháp nguyền rủa ếm lên người."
"Ma pháp nguyền rủa? Làm sao mà bọn Undead có thể dùng được nó chứ." Frederick trầm giọng, việc này vượt quá trí tưởng tượng của ông.
"Phải chăng là có một Lich nào đó ở quanh đây?"
Lich, một dạng Undead cao cấp mà lúc chết đi vẫn giữ được ý thức và ký ức của mình.
Thường chỉ có con người mới có thể trở thành Lich.
"Cơ mà cũng không đúng, cho dù là Lich cấp cao đi chăng nữa cũng không thể ếm ma pháp nguyền rủa lên người Ryan được, đâu có ai chạm vào cậu ta đâu."
Điều kiện để ma pháp nguyền rủa phát huy tác dụng là phải chạm vào người kẻ muốn nguyền rủa.
Bởi ma pháp nguyền rủa tuy hiểm độc nhưng lại rất khó thực hiện, chỉ cần trong quá trình niệm chú làm sai một bước là coi như thành quả đi tong.
Đã không hại được người ta mà mình lại còn có nguy cơ hứng chịu toàn bộ lời nguyền rủa nữa, rủi ro quá cao!
Ryan tuy không bị kẻ thù chạm phải nhưng vẫn dính lời nguyền, trừ phi có kẻ phản bội.
Nghĩ tới đây Frederick lắc đầu, không có khả năng trong quân có người nào phản bội.
Bởi là tướng quân lâu năm ông rất am hiểu tâm lý con người, nhất là tâm lý của quân lính dưới trướng, không có chuyện ông không đoán ra được kẻ nào có ý định phản bội, trừ khi kẻ đó quá giỏi che dấu cảm xúc và hành vi.
Tuy nhiên, Frederick đã không phải chờ lâu bởi thủ phạm đã tự động xuất đầu lộ diện.
Từ trong cổng lăng mộ đi ra năm bộ xương khô tay cầm quyền trượng, chúng khoác trên mình bộ áo choàng rách rưới nhưng Frederick vẫn nhận ra trang phục của đám cốt yêu này.
"Đó là...!Đồng phục của Tháp Ma Thuật thuộc tầng 6!" Frederick thốt lên đầy kinh ngạc.
Tầng 6 Tháp Ma Thuật chuyên nghiên cứu ma pháp nguyền rủa do cố quản lý Robert đứng đầu, cách đây khoảng 12 năm trước có năm giáo sư đã mất tích một cách bí ẩn, tới hôm nay lại xuất hiện năm tên Lich biết sử dụng ma pháp nguyền rủa, mà lại còn mặc đồng phục nữa chứ.
Nghĩa là năm người kia vào 12 năm trước đã bí mật đến lăng mộ và chết ở đây, sau đó bị biến thành Lich.
Nguyên nhân là gì thì vẫn còn là ẩn số.
Bất quá chuyện đó để sau rồi tính, bây giờ việc cần làm là phải đánh bại họ trước đã.
"Mọi người nghe rõ, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với đám Lich." Frederick ra lệnh, theo như những gì ông ta suy đoán thì năm Cốt Yêu kia sử dụng quyền trượng để thi triển ma pháp nguyền rủa, cần giữ khoảng cách để có thời gian tìm phương án đối phó.
Tuân lệnh đại tướng quân, toàn đội bắt đầu di chuyển về phía sau.
Lúc này, năm tên Lich cũng bắt đầu đợt tấn công kế tiếp.
Cả năm tên Cốt Yêu giơ quyền trượng - quyền trượng có cấu tạo hai phần gồm phần tay cầm dài và viên đá tròn đen nhẵn nhụi gắn phía trên - lên cùng một lúc, chúng lẩm bẩm một câu gì đó trong miệng, tức thì đầu quyền trượng sáng lên.
Lần lượt có tất cả 5 người ngã xuống, trong đó có 3 linh mục, 1 cung thủ và 1 pháp sư.
"Xem ra trí tuệ của họ vẫn còn.
Biết nhắm vào những người có khả năng đe doạ tới họ nhất."
Lại thêm một đợt công kích nữa nhưng lần này lại chẳng có ai dính chiêu cả.
"Hoá ra là thế!" Frederick nói.
"Phạm vi tối đa để ma pháp nguyền rủa có tác dụng là 100m, chỉ cần giữ khoảng cách như vậy rồi tấn công từ xa thì có thể chiến thắng."
Tuy nhiên, tấn công từ xa cũng không có quá nhiều tác dụng bởi khi các cung thủ giương tên bắn về phía năm tên Lich thì chúng lại dùng ma pháp tạo lá chắn đón đỡ hết mọi mũi tên.
Trong lúc mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên thì một trong số chúng tung ra ma pháp "Gió cắt" làm bị thương vài binh sĩ đứng trước.
Chưa đợi cho toàn quân kịp ổn định trở lại thì một đám Undead khác từ lăng mộ lao ra săn đuổi ráo riết.
Không còn cách nào khác Frederick đành ra lệnh lui quân trước, may mắn là năm tên Cốt Yêu kia di chuyển rất chậm, đã vậy lại còn không thể đi ra khỏi lãnh thổ nên toàn đội tạm thời an toàn.
Tuy vậy, hiện giờ do không có chi viện nên tình hình bên trong không mấy khả quan cho lắm.
Các toán quân bên trong đã rơi vào thế gọng kìm.
Frederick đã nghĩ rằng việc chinh phạt lăng mộ sẽ không mất quá nhiều thời gian nên không có chuẩn bị lương thực.
Giờ thì hay rồi, nếu cứ cái đà này không sớm thì muộn những người bên trong sẽ kiệt sức hết.
Hết cách, bất đắc dĩ Frederick phải thay đổi chiến thuật từ tấn công trực diện sang lối đánh du kích.
Theo đó, Frederick chia quân thành nhiều nhóm nhỏ nhằm phân tách lực lượng của kẻ địch để tiêu hao số lượng quân thù.
Chiến thuật này phát huy hiệu quả rất tốt, hầu hết Undead đều đã bị tiêu diệt.
Ngược lại, vẫn có thêm vài người tử trận do trúng phải ma pháp nguyền rủa khi vô tình đặt chân vào phạm vi cấm.
Nhưng trên đời thì thứ gì cũng phải có điểm yếu, và đám Cốt Yêu này cũng không ngoại lệ.
Carlyn trong lúc chiến đấu đã lỡ nhịp bước vào phạm vi cấm, cùng lúc đó mấy cái quyền trượng kia chỉ thẳng vào người cô rồi sáng lên.
"Tiêu rồi!"
Nhưng lạ thay lại chẳng có gì xảy ra cả, Carlyn vẫn bình an vô sự.
Trong đầu cô hiện lên ba dấu hỏi: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Không chỉ Carlyn mà những người đang chiến đấu xung quanh cũng mắt chữ a mồm chữ o vì kinh ngạc.
Họ không hiểu được, tại sao ma pháp nguyền rủa lại chẳng phát huy tác dụng lên người cô.
Là người hiện đại, Duy Nam nhanh chóng hiểu ra: "Hoá ra là vậy! Bộ giáp cơ khí bao bọc toàn thân cho Carlyn đã bảo vệ cô khỏi ma pháp nguyền rủa từ đám pháp sư xương xẩu đó.
Có lẽ vì ma pháp nguyền rủa không có tác dụng lên vật vô tri vô giác."
"Tôi vẫn chưa hiểu lắm." Frederick nói.
"Ngài cứ nghĩ đơn giản như việc cố sử dụng gậy gỗ để làm đau một tảng đá bằng cách vụt thật mạnh vào nó.
Tất nhiên dù có cố gắng thế nào đi nữa thì tảng đá vẫn chẳng thể cảm thấy đau đớn được."
"Dù sao thì chúng ta cũng phải chứng minh trước cái đã.
Này Carlyn..."
"Vâng!?" Carlyn đáp sau khi đấm bay một con dơi Undead khiến nó va phải một gốc cây chết khô.
"Cô đi lên trước xem thử nào."
"Hả, vậy là mấy người lấy tôi ra làm thử nghiệm thật luôn?" Carlyn bực bội nói.
Từ khi nào mà mạng sống của cô bị xem nhẹ như thế chứ.
"An tâm, nhóc không chết được đâu mà lo!" Duy Nam nhấn mạnh chữ nhóc một cách tinh quái.
"Đừng có gọi tôi là nhóc!" Carlyn hét lớn giận dữ.
Đối với văn hóa phương Tây thì phụ nữ thích được gọi là quý bà (Madam) vì họ muốn mình trở nên trưởng thành hơn.
Đối với người lép như Carlyn thì cô càng ghét tợn những ai dám xem mình là trẻ con.
Tùy hơi bức bối nhưng Carlyn vẫn chấp hành lệnh, cô lùi lại lấy đà rồi chạy vụt tới.
Đám Cốt Yêu giơ quyền trượng lên, ánh sáng màu tím sáng vụt lên nhưng Carlyn chẳng hề hấn gì cả.
Vậy là Duy Nam đã đúng, ma pháp nguyền rủa không thể niệm lên những thứ không phải sinh vật sống.
Carlyn nhảy phốc tới nhắm lấy một tên rồi tung đấm xuống, đòn đánh bị chặn lại bởi "Lá Chắn Mana".
Tấn công bất thành, cô nhanh chóng lùi về phía sau.
Lý Long đi đến vỗ vai Duy Nam: "Cậu vừa cứu chúng ta một phen đấy!"
"Biết vậy em để Jason với Kai đi theo là tốt rồi!" Tiếng nói của Stella phát ra từ chiếc máy đàm, giọng đầy tiếc rẻ.
Cô bé đã được Duy Nam thông báo lại cho nghe toàn bộ diễn biến từ nãy đến giờ.
"Vui mừng hơi sớm rồi đó cô bé." Duy Nam nói.
"Tuy đã vô hiệu hóa khả năng nguyền rủa nhưng cái đám Cốt Yêu kia vẫn không dễ xơi đâu."
"Duy Nam nói đúng đấy!" Frederick chen vào.
"Tài năng của những kẻ đến từ tháp Ma Thuật là không thể xem thường được, biết đâu chúng vẫn còn một con bài tẩy thì sao."
"Cũng không phải không có lý! Được rồi, em sẽ nhờ binh lính đi cầu viện quân."
Hết chương 59.