Edit: Mr.Downer
14.
Hiếm khi phải dùng ngày chủ nhật để học hành, Diệp Phi Chu đau khổ vùi đầu ở nhà ôn bài.
Thi học kỳ còn không tới nửa tháng, nhưng mà mấy ngày trước cha mẹ Diệp Phi Chu nói nếu như xếp hạng lần này của cậu có thể ngang với xếp hạng của lần thi trước, thì sẽ đồng ý cho cậu cơ hội đi du lịch một mình. Bình thường bị cha mẹ quản giáo vô cùng nghiêm khắc nên Diệp tiểu thiếu gia phi thường khát vọng lần này có thể tự do đi chơi, vì vậy nghị lực học tập dồi dào chưa từng thấy.
Bỗng nhiên, dưới lầu truyền đến âm thanh nhấn chuông cửa, Diệp Phi Chu vừa làm xong một đề hóa, cậu đang buông tay duỗi chân thả hồn một lúc, mới đột nhiên nhận ra, hôm nay bảo mẫu nghỉ hè, mà cha mẹ có lẽ sau tám giờ tối mới về, trong nhà chỉ còn có một mình cậu.
“Tới đây.” Diệp Phi Chu xuống lầu, nhìn qua mắt mèo mở cửa, ánh mắt nhàn nhạt rơi lên trên người đứng ngoài cửa rồi lại nhanh chóng dời đi.
Thẩm Hành Vân đứng ở ngoài cửa, một cánh tay lười biếng dựa vào trên khung cửa, hắn hơi cúi đầu, mắt nhìn xuống Diệp Phi Chu mà hỏi: “Trong nhà có người sao?”
Diệp Phi Chu do dự một chút, thành thật nói: “Không có, anh tới làm gì?”
Thẩm Hành Vân ôn nhu thẳng thắng nói: “Anh nhớ em, muốn gặp em.”
Diệp Phi Chu: “Ồ.”
Cái gọi là “Quan hệ yêu đương” cùng Thẩm Hành Vân đã duy trì một tuần, giống như cam kết lúc đó, Thẩm Hành Vân không có làm chuyện gì quá đáng đối với cậu, đồng thời tận tụy với cương vị công tác mà xuất hiện ở nơi đã hẹn trước mỗi tiết vật lý. “Một khi cùng Thẩm Hành Vân tiếp xúc sẽ trở nên may mắn” vẫn duy trì tính ổn định khiến người khác kinh ngạc, một lần cũng không mất đi hiệu lực.
Vừa nhìn thấy Thẩm Hành Vân, Diệp Phi Chu không nhịn được mà nhớ tới những lần cưỡng chế hôn môi gần đây ở sân tập nhỏ kia, nóng bỏng ngọt ngào, lén lén lút lút, sắc khí tràn đầy, chiếm cứ hết thảy khiến cậu mặt đỏ tim loạn…
Vì vậy, Diệp Phi Chu đang đứng ở cửa nhà lại đột nhiên đỏ mặt, đỏ đến mức không hiểu vì sao, cứ thế mà rần rần đỏ bừng.
Thẩm Hành Vân: …
Diệp Phi Chu: …
Mặt càng ngày càng hồng, Diệp Phi Chu hoang mang giơ tay che mặt.
Thẩm Hành Vân vui vẻ nhướng mày, lập tức khom người, hôn một cái trên môi Diệp Phi Chu, rồi bước qua cửa trước khi cậu kịp phản ứng lại.
“Tôi đang học.” Diệp Phi Chu khẩn trương nói.
“Anh không quấy rầy em, để anh nhìn thôi là được.” Thẩm Hành Vân nhẹ nhàng nặn nặn khuôn mặt đỏ thấu của Diệp Phi Chu, giọng điệu hơi oan ức, “Anh là bạn trai em, ngay cả chút quyền lợi ấy cũng đều không có à?”
“… Có.” Diệp Phi Chu bất an lấy ngón tay cà cà chóp mũi.
Thẩm Hành Vân nở nụ cười trầm thấp, giơ túi nhựa trong tay, nói: “Anh mang kem cho em này.”
Diệp Phi Chu thò đầu nhìn, trong túi chứa hộp kem nho nhỏ tinh xảo, là vị vani cùng vị
quả mắc ca mà cậu thích nhất.
Vì vậy hai phút sau, Diệp Phi Chu một bên ngồi ở bàn học, một bên ngoan ngoãn há miệng ra, a một cái ăn kem do Thẩm Hành Vân đút cho.
Thẩm Hành Vân hơi híp mắt, vô cùng hứng thú thưởng thức dáng vẻ kem trắng hòa tan trên đầu lưỡi non mềm của thiếu niên, hắn múc thêm một muỗng to đút qua, dụ dỗ: “Há miệng ra nào, ngoan.”
Diệp Phi Chu há to miệng, lại ăn một ngụm lớn.
Thẩm Hành Vân cười như không cười, hỏi: “Anh trai đút em ăn ngon không?”
Diệp Phi Chu gật đầu: “Ăn ngon.”
“Ha ha.” Thẩm Hành Vân nhất thời cười đến muộn tao. ( Chỉ là ăn kem có màu trắng thôi mà ←_←)
Diệp Phi Chu: …
Ai làm ơn nói cho tôi biết ngài lưu manh đây đang suy nghĩ cái gì đấy!?
Thẩm Hành Vân ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Có cần anh kiếm đồ không?”
“Có!” Vừa nhắc tới, Diệp Phi Chu nhất thời tỉnh táo tinh thần, chỉ máy vi tính đặt trên một cái bàn khác, nói, “Giúp tôi lật ra được huyền tinh đi.”
Huyền tinh là nguyên liệu hiếm thấy dùng để chế tạo vũ khí đỉnh cấp trong game mà Diệp Phi Chu đang chơi, bình thường chỉ rớt trong phó bản, hơn nữa tỉ lệ rớt thấp cực kỳ, nhưng gần đây để ăn mừng sinh nhật năm năm, trò chơi chính thức tổ chức hoạt động lật thẻ được huyền tinh. Diệp Phi Chu đã nạp đến mốc có thể lật thẻ, thế nhưng bởi vì vận may của mình quá kém nên cậu vẫn tích góp không lật. (Giống cái trò nạp thẻ đến một mốc nhất định sẽ nhận được số lần lật thẻ bài của JX3 ghê. = v =)
“Không thành vấn đề.” Thẩm Hành Vân đi tới trước bàn vi tính ngồi xuống, thời điểm muốn khởi động máy thì phát hiện máy tính đang ở trạng thái ngủ, liền quơ quơ con chuột.
Lúc này, một cửa sổ video đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Trên màn hình cực rộng, là một cái cây cực lớn không thể miêu tả, nửa đoạn lộ ra bên ngoài, nửa đoạn còn lại đang cắm bên trong vật không thể miêu tả của một người đàn ông khác… Hơn nữa vẻ mặt của hai người đều vô cùng không thể miêu tả!
Diệp Phi Chu xém ngất ngay tại chỗ: …
A a a a a!
Bởi vì cho tới nay cơ hồ không hề có kiến thức gì về phương diện này, vì lẽ đó mà Diệp tiểu thiếu gia, rốt cuộc nhận ra mình là đồng tính luyến vào mấy ngày trước, sâu sắc cảm thấy mình nên tìm hiểu một chút kiến thức về vấn đề này. Cậu liền tải trên mạng mấy bộ GV, thừa dịp trưa hôm nay không có cha mẹ ở nhà và bảo mẫu nghỉ hè mà tự do nghiên cứu một chút.
Đúng như dự đoán, Diệp Phi Chu đối với GV có cảm giác rối tinh rối mù, sau khi sảng khoái tràn trề tự mình giải quyết trước máy tính một phen, cậu hoàn toàn không ngờ tới trong nhà đột nhiên sẽ có người đến cho nên quên tắt đi, còn cân nhắc buổi chiều học tập mệt mỏi lại làm một phát!
Kết quả…
Diệp Phi Chu nhảy dựng lên, mặt đỏ tai hồng chạy đi tắt máy tính, kết quả bước quá vội, đầu ngón chân phải bi đát đá vào cạnh bàn…
“Anh tắt rồi.” Thẩm Hành Vân nhanh chóng tắt video, ôm Diệp Phi Chu đang đau đến ứa nước mắt đặt trên giường, vội vã giúp cậu xoa ngón chân bất hạnh bị đau.
Diệp Phi Chu ủy khuất nói: “Đau…”
“Nhóc xui xẻo.” Thẩm Hành Vân xoa nhẹ một hồi, sau đó cởi tất trắng trên chân của Diệp Phi Chu, một bên cúi đầu kiểm tra tình huống của đầu ngón chân, một bên ôn nhu than phiền, “Thật sự một giây đồng hồ không để mắt đến em là không được mà.”
“… Anh không nhìn thấy bất cứ cái gì.” Diệp Phi Chu rầu rĩ nói.
“Anh thấy cả rồi.” Thẩm Hành Vân phát ra một tiếng cười hơi muộn tao, nhẹ nhàng xoa bóp mu bàn chân của Diệp Phi Chu, tận lực đè nén thanh âm mà nghe vào tai càng hấp dẫn hơn mấy phần so với lúc thường, “Hơn nữa, anh còn tưởng tượng một chút dáng vẻ của em khi xem đoạn phim ấy…”
Diệp Phi Chu xấu hổ đến nỗi cơ hồ có thể nổ tung tại chỗ: …
Thẩm Hành Vân ngay thẳng nói: “Sau đó, anh liền cứng.”
Diệp Phi Chu nghiến răng nghiến lợi: “Anh im đi!”
“Đáng tiếc, cái gì anh cũng không thể làm.” Thẩm Hành Vân liếm liếm môi, ánh mắt nóng rực của hắn rơi vào cái chân phải đang để trần của Diệp Phi Chu.
Trên bàn chân phải kia, có một vết sẹo mờ thật dài.
“… Này là như thế nào?” Thẩm Hành Vân trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt nguội lạnh, đầu ngón tay rơi vào trên vết sẹo dài kia, chậm rãi vuốt ve.
“Là khi còn bé thì bị.” Diệp Phi Chu nhanh chóng bắt lấy cơ hội này nói lảng sang chuyện khác, vội vãi giải thích, “Khi tôi còn bé thì cùng cha mẹ về nông thôn chơi, bị một con ngỗng trắng lớn rượt phải nhảy xuống sông, không biết ai thả một cái móc sắt dưới đáy sông nên bị thương… Cái này ăn nhằm gì, tôi vốn xui xẻo mà, cộng với khi còn bé khá nghịch, vết sẹo lưu trên người còn vài vết đây.”
“… Xin lỗi.” Con ngươi của Thẩm Hành Vân tối tăm, dáng vẻ lưu manh lúc trước biến mất sạch sành sanh, “Anh không bảo vệ em tốt.”
Diệp Phi Chu lắc tay, bất đắc dĩ nói: “Này đâu có liên quan gì với anh… Hay là anh giúp tôi lật được huyền tinh đi?”
Rất tốt, đề tài được di dời rất hoàn hảo.
“Được.” Thẩm Hành Vân hơi híp mắt lại, “Gọi dễ nghe chút, anh sẽ giúp em lật.”
Diệp Phi Chu: …
Thẩm Hành Vân bắt lấy tay cậu: “Mau gọi anh Hành Vân đi, lúc này em chạy không được đâu.”
Diệp Phi Chu khó khăn giật giật đôi môi, làm một hồi đấu tranh tư tưởng, nhắm mắt kêu một tiếng: “Anh ơi.”
“Còn thiếu hai chữ.” Thẩm Hành Vân cười lưu manh nói.
“Không gọi, rất buồn nôn.” Diệp Phi Chu lườm hắn một cái.
“Không gọi không lật.” Thẩm Hành Vân tối sầm mặt.
Diệp Phi Chu nỗ lực cò kè mặc cả: “Lật xong lại gọi.”
Thẩm Hành Vân chậc chậc lắc đầu: “Đã bị em lừa hai lần rồi, bất quá tam.”
Diệp Phi Chu mở to đôi mắt trong veo như nước, vô cùng đáng thương mà nhìn chăm chú vào Thẩm Hành Vân.
Thẩm Hành Vân phi thường lãnh khốc vô tình: “Vô ích, mau gọi.”
Diệp Phi Chu vô cùng không được tự nhiên, vết ửng hồng từ hai gò má lan tràn một đường xuống cổ, im lặng nửa ngày, rốt cuộc mới dùng âm thanh mềm nhẹ như tiếng mèo con mà kêu một tiếng: “Anh Hành Vân ơi…”
“…” Thẩm Hành Vân không nói một lời, không nhúc nhích.
Diệp Phi Chu cuống lên: “Anh nói chuyện không đáng tin!”
Thẩm Hành Vân sâu xa nói: “Sẽ giữ lời, nhưng mà để anh từ từ đã.”
Diệp Phi Chu: …
Khóe môi Thẩm Hành Vân giương lên một cái: “Xương nhũn ra rồi, không đứng lên nổi.”
Diệp Phi Chu: …
“Vì vậy sau này em phải gọi thêm mấy tiếng, như vậy anh mới hết nhũn.” Một phút sau, Thẩm Hành Vân ôm Diệp Phi Chu đến chỗ máy tính, để cậu ngồi trên đùi hắn, ngữ khí ôn nhu nói, “Bật giao diện lật thưởng đi.”
Hai mắt Diệp Phi Chu sáng lên lấp lóa, thuần thục đăng nhập game, bật giao diện lật thưởng, mười chiếc đèn lồng nhỏ giống nhau như đúc xuất hiện trên màn hình, đỏ tươi một mảnh.
“Tổng cộng có thể lật mười lần.” Diệp Phi Chu giải thích.
“Cùng nhau.” Tay của Thẩm Hành Vân nhẹ nhàng bao lấy tay của Diệp Phi Chu, ngón trỏ của hắn đè trên ngón trỏ của cậu, cùng nhau để trên con chuột, môi hắn thoáng qua vành tai của Diệp Phi Chu, “Ngày hôm nay để em thử cảm giác trúng số độc đắc.”
Trên màn hình, con chuột dao động quanh mười cái đèn lồng nhỏ một lúc, cuối cùng dừng trên chiếc đèn lồng thứ ba bên trái của hàng trên.
Thẩm Hành Vân ra lệnh: “Nhấn.”
Hai người cùng lúc nhấn chuột trái, ngay sau đó, Diệp Phi Chu nhìn thấy huyền tinh vàng rực rỡ mà mình sáng nhớ chiều mong ba năm xuất hiện trên màn hình, thông báo trong game bắt đầu điên cuồng đổi mới.
“【 Thông báo thế giới 】Người chơi xxxx thành công đạt được một viên 【 huyền tinh】trong hoạt động lễ mừng sinh nhật năm năm…”
Kênh thế giới lập tức bị mấy câu ước ao ghen tị của người chơi khác phát ra đến lật trời, có người nói hack, có người cầu cọ tay thơm, có người hỏi ăn gì để cúng…
Trong giây lát, xui xẻo thâm niên Diệp Phi Chu rốt cuộc có thể vui vẻ trải nghiệm cảm giác nhân sinh người thắng một phen.
“Là tôi tự mình ấn!” Diệp Phi Chu vui mừng chảy nước mắt.
“Là em tự mình ấn.” Thẩm Hành Vân cười cười, hôn khuôn mặt của cậu.