Edit: Mr.Downer
01.
Mưa rào giàn giụa.
Theo như trên tin tức nói, đây là trận mưa lớn nhất kể từ năm 2008 đến nay, toàn thành phố bị ngập lụt trên phạm vi lớn, có những khu phố nằm ở chỗ trũng đã bị ngập nước đến lầu một.
Nhưng mặc dù vậy, học sinh cùng dân đi làm vẫn cứ mưa mặc mưa, gió kệ gió mà bước chân ra đường.
Ở một nơi nào đó cách trường trung học trọng điểm của thành phố khoảng chừng hai km, một chiếc xe ô tô dừng lại trên bãi nước đọng ven đường, tài xế đã buông tha cho dự định khởi động lại động cơ, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn thiếu niên ngoan ngoãn ôm túi sách ngồi ở phía sau, nói xin lỗi: “Thiếu gia, hình như xe hỏng rồi, để tôi xuống bắt một chiếc taxi, cho cậu đến trường trước.”
Trên ghế sau, thiếu niên mặc một thân đồng phục học sinh mùa hè màu xanh trắng, trên chân mang ủng đi mưa, gương mặt đẹp đẽ, đôi mắt to màu hổ phách, ánh mắt mềm mại sạch sẽ, khóe môi tự nhiên hơi nhếch lên, mang theo vài phần ý cười trời sinh.
Cậu tên là Diệp Phi Chu, con độc nhất của đại gia Diệp Cảnh Sơn, người luôn đứng vững trong mười vị trí đầu bảng xếp hạng những người giàu nhất thuộc khu vực này. Diệp Phi Chu là một tiểu thiếu gia sinh ra đã được ngậm thìa vàng.
“Không cần đâu chú Lý, thời tiết như thế này không bắt được xe đâu.” Diệp Phi Chu đã sớm quen với mấy chuyện xe ô tô bị chết máy, bởi vì xe đưa đón cậu đi học cứ bình quân bảy ngày là chết máy một lần, xe cũng được thay đổi vài lần nhưng vô ích. Diệp Phi Chu nhận định trong lòng từ lâu rằng là do bản thân vốn xui xẻo, thậm chí sáng sớm hôm nay nhìn thấy mưa lớn như vậy, phản ứng đầu tiên của cậu chính là “Đường đến trường ngày hôm nay nhất định sẽ không thuận lợi,” kết quả dĩ nhiên không ngoài dự đoán.
Diệp Phi Chu cười khổ trong lòng hai tiếng, cầm lấy cây dù đằng sau chỗ ngồi, đeo túi sách trước lưng để nó khỏi bị ướt nhẹp, sau đó cậu lộ ra một nụ cười mỉm an ủi chú tài xế: “Chỉ còn hai km, cháu chạy là đến nơi thôi.”
Tài xế thở phào nhẹ nhõm, gật đầu dặn dò hai câu, Diệp Phi Chu mở cửa xe rồi bung dù, chạy đến hướng trường học.
Mưa rào tầm tã trút xuống, đổ nước hỗn loạn trên mặt đất dưới chân, làm cho mọi người cơ hồ không nhìn thấy rõ đường đi.
Tiết đầu tiên của ngày hôm nay là vật lý, thầy dạy vật lý này là giáo viên có tính khí nóng nảy nhất trường, không ai hơn được, hơn nữa hình như đặc biệt thích gây khó khăn cho Diệp Phi Chu.
Diệp Phi Chu không muốn đến muộn giờ của ông thầy này chút nào, vì vậy bước đi liền nhanh hơn một chút, kết quả đang chạy bỗng nhiên bị trượt chân, cả người nhào về phía trước, vô cùng thê thảm ngã sấp xuống đất theo hình chữ đại (大).
Diệp Phi Chu nhanh chóng bật dậy, nhưng lại chán nản phát hiện mình bị tuột tay do bị té, một trận gió lớn đã thổi cây dù của cậu bay sang bên kia đường. Diệp tiểu thiếu gia xui xẻo vỗ vỗ nước trên túi sách, đang muốn băng qua đường lấy dù, một chiếc xe Jeep màu đen đột nhiên thô bạo thắng gấp ở trước mặt cậu.
Diệp Phi Chu định thần nhìn lại, là một chiếc
Hummer H1 đã dừng sản xuất từ rất lâu.
“Lên xe.” Xuyên qua phân nữa cửa sổ xe đã mở, có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở chỗ ghế lái.
“Ách…” Diệp Phi Chu do dự một chút, khom người xuống, nhìn thông qua cửa sổ xe đằng sau, thoạt nhìn ở phía sau không có dáng vẻ của bóng người nào.
Vì vậy Diệp Phi Chu đã bị mưa rào xối thành ướt sũng cắn răng một cái, kéo mở cửa xe ngồi xuống, vừa nói cảm ơn vừa cấp tốc nhìn qua sau xe, xác nhận chỗ trống đằng sau không có người núp, mới yên lòng đóng cửa xe lại: “Tôi muốn đến tam trung, ngài tiện đường sao?”
Bởi vì khi bảy tuổi bị bắt cóc một lần, cho nên gần mười năm trôi qua, Diệp Phi Chu có hơi cảnh giác với người lạ.
Chắc không có người nào lái Hummer đi bắt cóc đâu, thế thì quá chơi nổi rồi…
Người kia mở miệng, chậm rãi nói: “Em đi đâu, tôi đều tiện đường.”
Giọng nói chậm rãi, trầm thấp mà nhẹ nhàng, tựa như đàn cello trong bóng đêm, có một tia gợi cảm.
Diệp Phi Chu sửng sốt một chút, giương mắt nhìn qua.
Ngồi ở chỗ tài xế chính là một nam nhân trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi ba hoặc hai mươi bốn. Hắn có một gương mặt đẹp trai không thể xoi mói, đôi mắt có vẻ đặc biệt đen láy dưới ánh đèn lờ mờ, sống mũi cao thẳng tắp, một bên khóe môi giương lên, cười có chút xấu xa. Chiếc áo màu ngà tựa hồ không thể bao bọc được cơ ngực đẹp đẽ đang phồng lên kia, vải vóc hơi căng chặt, dưới nửa tay áo là cơ bắp cánh tay đẹp đẽ trôi chảy, một tay hắn nắm vô lăng, một tay ấn lại cần số.
—— một người đàn ông anh tuấn, gợi cảm đến bức người.
Xe bắt đầu chạy, hai gò má Diệp Phi Chu nóng lên mà quay đầu lại, nhìn nước mưa tích trên mái tóc của mình và trên đồng phục, cậu ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, người tôi ướt đẫm…” Làm ướt luôn cả xe.
Diệp Phi Chu còn chưa kịp nói ra nửa câu sau, đối phương đã đưa một tờ khăn giấy lại đây, không đợi Diệp Phi Chu đưa tay nhận, mà trực tiếp nhẹ nhàng đặt trên mặt cậu, giống như muốn giúp cậu lau mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái trên khuôn mặt ướt nhẹp của Diệp Phi Chu, nói: “Không sao, lau một chút đi.”
Diệp Phi Chu tiếp nhận khăn giấy, lau mặt cùng nước đọng trên tóc và trán, sau đó mở túi sách lục xem.
Vì không muốn túi sách bị ướt nên mới cố ý đeo trước ngực, nhưng không ngờ tới lại bị ngã dập người.
Không, cũng không phải nói là không ngờ tới, phải nói là chính mình luôn luôn xui xẻo vô cùng, nếu sợ điều gì sẽ gặp điều đó, không tin tà cũng không được.
Nhưng may mắn là, tài liệu học tập hoàn toàn không bị thấm ướt, chỉ có một vài cuốn vở ở phía ngoài bị ướt một góc, có điều cũng không ghi chú cái gì quan trọng.
Diệp Phi Chu thả lỏng thở phào một cái, kéo dây kéo túi sách lên.
“Không ướt đồ?” Người lái xe nhạy bén chú ý đến động tác của Diệp Phi Chu.
“Không có.” Tâm trạng Diệp Phi Chu rất vui vẻ.
“Biết tại sao không?” Người kia duỗi một ngón tay thon dài, quơ quơ trong không khí nói, “Bởi vì ngón tay của tôi vừa nãy đụng vào em.”
Diệp Phi Chu liếc mắt nhìn hắn, tuy hoàn toàn không tin nhưng vẫn khách khí nói: “Cảm ơn.”
“Tôi tên Thẩm Hành Vân,” Người kia tự giới thiệu mình, “Đọc từa tựa như may mắn (*)… Còn em?”
(*) 行云 [xíngyún]: Hành Vân, 幸运 [xìngyùn]: Hạnh vận (nghĩa là may mắn).
Đôi mắt to màu hổ phách của Diệp Phi Chu chớp chớp, chỉ chỉ cổng trường ngoài cửa sổ, mạnh mẽ nói lảng đi: “Tôi đến nơi rồi.”
Mặc dù có lẽ đối phương là người tốt, có điều Diệp Phi Chu không quen nói tên của mình cho người lạ.
Lông mày Thẩm Hành Vân giương lên, mỉm cười nói: “Tôi có ô, cho em mượn.”
“Vậy thì phiền phức ngài.” Diệp Phi Chu không cách nào từ chối, thân thể bị ướt không sợ, nhưng sách bị ướt thì nguy to, “Ở chỗ nào?”
Thẩm Hành Vân không lên tiếng, cởi dây an toàn rồi nghiêng người, cả người bỗng đè trên người Diệp Phi Chu, thân xe Hummer rộng rãi, giữa chỗ ghế lái và ghế phụ cách một khoảng rất rộng, bởi vậy nửa người trên của Thẩm Hành Vân cơ hồ nằm nhoài trên đùi Diệp Phi Chu, cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng đè lên đùi cậu, một mùi nước hoa nam nhàn nhạt phả vào mặt, Diệp Phi Chu cả kinh, sống lưng khẩn trương thẳng băng, cả người bỗng co rúm lại.
Diệp Phi Chu còn chưa kịp nói gì, Thẩm Hành Vân nhanh chóng ngồi lại, trong tay móc ra một cái ô từ hộp chứa đồ bên phải cậu, tựa như cười nhưng lại không cười đặt nó trên đùi cậu: “Cầm.”
“Cảm ơn.” Diệp Phi Chu hơi lúng túng.
Mới vừa rồi còn tưởng người ta là biến thái…
Thấy Diệp Phi Chu muốn xuống xe, Thẩm Hành Vân đột nhiên đưa tay kéo cái cổ tay đang lộ ra bên ngoài của cậu, chậm rãi hỏi: “Em làm sao để trả cho tôi?”
“À… Ngài cho tôi xin số điện thoại, ngày mai tôi nhờ tài xế đưa trả cho ngài.” Diệp Phi Chu lễ phép nói.
“Được.” Ánh mắt Thẩm Hành Vân sáng lên, đọc một chuỗi số, “Em nháy máy cho tôi đi.”
Nhưng mà Diệp Phi Chu thậm chí không lấy điện thoại ra để nháy máy ngay tại đó, chỉ đọc lại một lần, vẻ mặt thành thật lập tức nói: “Tôi thuộc rồi.”
Đuôi lông mày Thẩm Hành Vân nhíu lên: …
“Hẹn gặp lại, ngày hôm nay xin cảm ơn.” Diệp Phi Chu khéo léo nở nụ cười, che dù nhanh chóng bước chân vào cổng trường.
Thẩm Hành Vân đưa mắt nhìn thân ảnh Diệp Phi Chu dần dần đi xa, mãi cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy cậu, hắn mới thu hồi tầm mắt.
“Tôi không phải chỉ trễ mất nửa tháng à…” Thẩm Hành Vân bỗng phát ra một chút giật mình, biểu tình tà mị quyến cuồng trước đó bỗng nhiên biến đổi, hắn cắn răng nghiến lợi, mạnh mẽ đập một cái trên tay lái, bi phẫn hét gầm lên, “Làm sao lại lớn lên đến thế này rồi!?”