Edit: Mr.Downer
11.
Trên màn hình, từng quả trứng vũ khí lần lượt được mở ra, âm thanh điện tử vui vẻ lặp lại: “Truyền thuyết… Năm sao… Năm sao… Bốn sao… Truyền thuyết…”
“Thiệt hay giả!” Diệp Phi Chu run lên trong chốc lát, lập tức đập bàn đứng lên, nhanh chóng vòng tới đối diện mà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hành Vân. Sau khi nhìn thấy rõ kết quả trên màn hình, Diệp Phi Chu kích động đến mức dáng vẻ hoàn toàn biến mất, rầm rầm vỗ bàn hét lớn: “Ba cái bốn sao năm cái năm sao hai cái truyền thuyết!? Tôi muốn hét to a a a a a!”
Thẩm Hành Vân cười nhẹ như mây, nâng tay xoa đầu Diệp Phi Chu như đang sờ một bé thú cưng, bình tĩnh nói: “Em đã hét to rồi.”
“Vũ khí tốt nhất của tôi chỉ có bốn sao… Rốt cuộc bây giờ có thể đi phó bản (*) rồi!” Diệp Phi Chu nước mắt ròng ròng mà nắm lấy cổ tay của Thẩm Hành Vân, ca ngợi từ đáy lòng, “Quả thật đây chính là bàn tay của thượng đế mà!”
(*) Bản đồ nhỏ có chứa boss để kiếm trang bị và vật phẩm quý.
Thẩm Hành Vân thú vị mà nhìn nét mặt mừng rỡ như điên của Diệp Phi Chu, hai người từ từ sát vào nhau rất gần, có thể cảm giác được hô hấp của đối phương rơi vào trên mặt mình.
“Lúc này tin tôi rồi chứ?” Thẩm Hành Vân dùng ngón trỏ nâng cằm của Diệp Phi Chu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cậu.
Động tác ám muội nguy hiểm này lập tức khiến cho Diệp Phi Chu giật mình tỉnh lại từ trong cơn mừng rỡ, cậu ngượng ngùng đẩy tay Thẩm Hành Vân ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Nói là đập mười lần, lúc này anh mới đập có một lần, biết đâu mấy lần sau đều là ba sao thì sao.”
“Chậc, chậc, chậc, tôi biết rồi.” Thẩm Hành Vân lắc đầu ngón tay, lộ ra nét mặt đau thương mà nói, “Em chính là lợi dụng tình cảm ngây thơ trong sáng của tôi, để tôi một mạch đập ra được đồ tốt cho em, sau đó em sẽ đá bay tôi ra ngoài.”
Diệp Phi Chu vội vàng phủ: “Tôi không có…”
“Không sao,” Vẻ mặt của Thẩm Hành Vân biến đổi, lộ ra một nụ cười, ôn nhu nói, “Tôi thích bị em lợi dụng.”
Diệp Phi Chu chăm chú giải thích: “Thật sự sẽ không đá văng anh ra đâu, tôi còn trò khác chưa nhận thưởng đấy.”
“Ha ha.” Thẩm Hành Vân lắc đầu cười, ý vị thâm trường nói: “Kỳ thật, ngoài việc nhận thưởng ra, em còn có thể khám phá những chức năng khác của tôi.”
“Nghe không hiểu anh đang nói cái gì.” Diệp Phi Chu chà xát lỗ tai đang nóng lên, một lần nữa tập trung vào trò chơi, thúc giục hắn, “Mau đập đi, mau đập đi.”
Thẩm Hành Vân nghe lời tiếp tục.
Chín lần, rồi xong mười lần đập trứng, hết thảy thần khí và vũ khí năm sao của trò chơi này đều bị Thẩm Hành Vân rút vào tay, hai tay Diệp Phi Chu run rẩy nâng điện thoại di động, thiếu chút nữa khóc lên.
“Thần khí này thật sự rất lợi hại, đóng băng hết một đám!” Sau khi hào hứng kiểm tra kho vũ khí của chính mình, Diệp Phi Chu lâm vào trạng thái cuồng nhiệt, trực tiếp cầm di động lên chơi, đổi hết thần khí này đến thần khí khác mà dùng, kích động đến hô to gọi nhỏ, hình tượng tiểu thiếu gia ôn văn nho nhã thường ngày hoàn toàn đổ nát…
Thẩm Hành Vân bị gạt sang một bên cũng không quấy rối cậu, chỉ một tay nâng cằm, rũ mi mắt, vẻ mặt ôn nhu nhìn Diệp Phi Chu đang vui vẻ đến nỗi miệng cũng không thể khép lại được. Đồ ăn được đưa lên, Thẩm Hành Vân cầm lấy một cái hamburger rồi mở giấy gói, đưa tới bên môi của cậu, nhẫn nại nói giống như đang dỗ trẻ con: “Bảo bối, há miệng, a ——“
Diệp Phi Chu nhìn chăm chú màn hình điện thoại đi động, không hề liếc mắt nhìn mà chỉ ngoan ngoãn há miệng cắn một miếng hamburger.
Thẩm Hành Vân cầm khoai tây chiên chấm tương cà đút cho cậu: “Lại há miệng nào.”
Diệp Phi Chu ngoan ngoãn ăn, thời điểm ngậm miệng lại thì đôi môi mềm mại của cậu đụng một cái vào đầu ngón tay của Thẩm Hành Vân, hắn thu tay về, liếm đầu ngón tay bị Diệp Phi Chu chạm qua, sau đó cầm lấy ly nước của mình uống một hớp, rồi đưa ống hút tiến đến bên môi của Diệp Phi Chu, dụ dỗ: “Uống nước này.”
Diệp Phi Chu ngậm vào đầu ống hút Thẩm Hành Vân đã dùng qua, ực ực uống hai ngụm lớn.
“Hôn môi gián tiếp.” Thẩm Hành Vân vui vẻ cầm ly nước của mình mà lại uống thêm một hớp.
“…” Diệp Phi Chu cố gắng dùng ánh mắt nghiêm túc khiển trách hành vi lén lút chiếm tiện nghi của Thẩm Hành Vân, nhưng bởi vì đang thật cao hứng nên ánh mắt cậu căn bản không thấy sự nghiêm túc mấy, trái lại vui vẻ như chú cún con vừa mới được gặm xương.
Lúc này, trong điện thoại đi động truyền ra một trận âm thanh quái dị, Diệp Phi Chu quên đi chuyện bị cưỡng ép “gián tiếp hôn môi” trong nháy mắt, vội vàng quay đầu nhìn sang, ánh mắt lập tức sáng lên mà vỗ bàn một cái rầm: “Thần khí cư nhiên hấp dẫn vua zombie lại đây!”
Phải biết vua zombie là boss tối thượng có tỉ lệ xuất hiện rất thấp đến mức làm người khác phát hờn, sau khi bị đánh bại không chỉ rớt xuống vật liệu thăng cấp vô cùng quý hiếm, mà còn có thể cho người chơi đạt được kĩ năng đặc biệt, quả thật chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nếu theo lý thuyết thì lấy trình độ xui xẻo của Diệp Phi Chu, nhất định sẽ không gặp được…
…… Chẳng lẽ nguyên do là bởi vì từ nãy đến giờ vẫn ở bên cạnh Thẩm Hành Vân? Hay là do “Gián tiếp hôn môi”? Diệp Phi Chu không yên lòng nghĩ.
“Cứ chậm rãi chơi.” Ngữ khí của Thẩm Hành Vân nuông chiều đến không được, “Tôi đút em ăn.”
Vì vậy Diệp tiểu thiếu gia một bên ăn đồ ăn do Thẩm Hành Vân đút, một bên điều khiển nhân vật trong trò chơi tấn công vua zombie, thế cuộc căng thẳng, cái trán của Diệp Phi Chu dần dần toát ra một tầng mồ hôi nhỏ. Áo khoác thể thao trên người cậu cũng không phải thiết kế để dùng trong mùa hè, cho nên hiệu quả hút mồ hôi không tốt, sau khi chảy mồ hôi thì vừa nóng lại vừa dính… Toàn bộ trí thông minh trong đầu Diệp Phi Chu đã bị rút cạn để đi đánh zombie, cậu ấn nút tạm dừng, lập tức giơ tay kéo dây kéo áo khoác xuống, toàn bộ lồng ngực trắng nõn đơn bạc lộ ra, bao gồm hai điểm màu đỏ nhạt trước ngực…
Diệp Phi Chu: …
Đậu xanh, hình như sai sai chỗ nào.
Thẩm Hành Vân đầu tiên nhanh chóng quét quanh bốn phía một vòng, phát hiện không có ai nhìn sang bên này, liền sung sướng huýt sáo một tiếng, thoải mái nhìn chằm chằm trước ngực Diệp Phi Chu, liếm môi nói: “Phần tạ lễ này tôi xin nhận.”
“…” Diệp Phi Chu không thay đổi nét mặt, nhanh chóng kéo dây kéo lên.
Thẩm Hành Vân bất mãn: “Tôi còn chưa nhìn đủ đâu.”
Diệp Phi Chu hơi bi đát nói: “Tôi không phải cố ý mở ra…”
Thẩm Hành Vân kéo dài một tiếng ồ, nói: “Nhưng em cố ý không mặc áo kìa.”
Diệp Phi Chu trợn mắt lên: “Không phải, là do áo bên trong bị dính trà sữa.”
Tên lưu manh này nghĩ trong đầu cái gì vậy nè!
Thẩm Hành Vân cười đến run vai, Diệp Phi Chu vừa nóng nhưng lại không dám kéo dây kéo xuống bớt, ực mạnh mấy ngụm lớn nước lạnh để hạ nhiệt, rồi tiếp tục vùi đầu chiến đấu một cách phấn khởi. Sau ba phút, vua zombie rốt cuộc cũng bị tiêu diệt, phần thưởng phong phú đến nghịch thiên, Diệp Phi Chu thỏa mãn đến nỗi
ngồi liệt kiểu Bắc Kinh, cực kỳ tự nhiên mà ăn hết miếng hamburger cuối cùng do Thẩm Hành Vân đưa tới, sau đó ợ nhẹ một cái.
“Hiện tại, không phải chúng ta nên bàn một chút chuyện chính sự?” Thẩm Hành Vân gom giấy gói lộn xộn bỏ vào trong khay, sau đó đẩy khay qua một bên, biểu tình nghiêm túc nhìn kỹ Diệp Phi Chu, “Nói ví dụ như, chuyện giúp em đổi vận.”
Diệp Phi Chu không được tự nhiên mà ho hai tiếng, hỏi: “Chuyện đổi vận này… Chúng ta dùng phương pháp khác có được không?”
Thẩm Hành Vân nói chắc như đinh đóng cột: “Không được, đổi vận trong thời gian ngắn nhất định phải thông qua tiếp xúc thân thể.”
Diệp Phi Chu mím môi: …
Thẩm Hành Vân đàng hoàng trịnh trọng bổ sung: “Thời gian dài thì cần nhờ vào trao đổi dịch.”
Diệp Phi Chu híp mắt quan sát Thẩm Hành Vân trong chốc lát, sâu xa nói: “Cho dù có phương pháp khác, anh cũng sẽ không nói cho tôi biết.”
Thẩm Hành Vân ngay thẳng thừa nhận: “Nhất định sẽ không nói cho em biết, không thì tôi làm sao còn có thể cùng em trao đổi nước miếng được chứ?”
Diệp Phi Chu: …
Tên lưu manh này thật sự rất lưu manh!
“Đùa thôi.” Thẩm Hành Vân bị khuôn mặt giận dỗi của Diệp Phi Chu chọc cười: “Kỳ thật không có biện pháp khác.”
Diệp Phi Chu: …
Nhưng tôi không tin!
“Thế nào?” Thẩm Hành Vân kề sát một chút.
Diệp Phi Chu trầm mặc một hồi, sau đó cắn răng, như quyết định điều gì đó trọng đại, từ trong túi quần móc ra một tờ giấy mỏng manh, đặt lên bàn rồi đẩy đến trước mặt Thẩm Hành Vân, đôi mắt kỳ cục nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Anh xem đi.”
Thẩm Hành Vân định thần nhìn lại, hóa ra là thời khóa biểu, trên khuôn mặt đẹp trai bỗng xuất hiện một tia nghi hoặc, rồi lập tức nhận ra: “Em không phải là muốn tôi…”
Diệp Phi Chu một mặt vô cùng đau đớn mà gật đầu: “Môn vật lý.”
Còn bị ông thầy vật lý mỗi ngày điểm danh, mỗi ngày chê mắng, mỗi ngày phạt đứng như thế, Diệp Phi Chu cảm giác mình cũng muốn biến thái luôn rồi.
“Cho nên, trước mỗi tiết vật lý tôi đi tìm em?” Thẩm Hành Vân suy đoán dự định của đối phương.
“Ở chỗ lần thứ hai anh gặp tôi ấy, sân tập nhỏ phía sau phòng học.” Diệp Phi Chu nhìn chằm chằm sàn nhà, từ cổ đến lỗ tai, hết thảy da dẻ bị lộ ra ở bên ngoài đều từ từ đỏ lên từng tấc.
“Được.” Thẩm Hành Vân cười dịu dàng đáp ứng, thấy sống lưng cứng ngắc của Diệp Phi Chu hơi hơi thả lỏng một chút, bỗng nhiên chuyển đề tài nói: “Nhưng mà, em có thể trả cho tôi cái gì đây?”
Diệp Phi Chu suy nghĩ một chút, yếu ớt nói: “Tôi trả tiền cho anh.”
“Em cảm thấy tôi sẽ muốn tiền?” Lông mày Thẩm Hành Vân gương lên, buồn cười hỏi ngược lại.
“… Không biết” Diệp Phi Chu hơi mất tinh thần, “Vậy anh muốn cái gì?”
Biết ngay sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy mà.
“Không bằng…” Ngón tay thon dài của Thẩm Hành Vân luân phiên gõ xuống mặt bàn, nhìn như hờ hững mà đề nghị, “Để tôi làm bạn trai của em.”
Diệp Phi Chu kinh ngạc một lúc, lắc đầu liên tục: “Không được.”
Chưa là gì mà đã lưu manh như vậy, là gì rồi thì chẳng phải việc nào cũng có thể làm được!?
Thẩm Hành Vân như nhìn thấu tâm tư của cậu, nói thêm vào: “Tôi bảo đảm, trước khi em trưởng thành sẽ không làm chuyện gì quá đáng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc học của em, chỉ cần hẹn hò với tôi khi rảnh rỗi, chỉ có vậy mà thôi… Bình thường khi được nghỉ chẳng phải em cũng cùng bạn mình đi chơi sao? Chỉ là đổi đối tượng thành tôi, đơn giản như vậy đó.”
Diệp Phi Chu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng à một tiếng gần như không thể nghe thấy.
“Hơn nữa có tôi ở bên cạnh, chỗ tốt không chỉ có “môn vật lý thoải mái hơn một ít.” Giọng nói của Thẩm Hành Vân ôn nhu dụ dỗ nói, “Mọi phương diện trong cuộc sống của em, toàn bộ sẽ trở nên thuận lợi… Huống hồ, em không thấy ghét đàn ông chứ? Nếu không ghét đàn ông, cũng sẽ không chán ghét tôi.”
Lông mi Diệp Phi Chu khẽ run, nhìn qua phảng phất sự động lòng.
“Còn băn khoăn cái gì nữa thì nói ra.” Thẩm Hành Vân giơ tay bóp chóp mũi của cậu, khẽ mỉm cười, “Không thôi thì tôi coi như là em đồng ý đấy.”
“…” Diệp Phi Chu không nói tiếng nào.