Dứt lời, cậu nói với chú tài xế: “Chú Lý, gọi giúp cháu một chiếc taxi.”
Chú Lý quanh năm gặp gỡ với các tình huống xe chết máy đã sớm bắt đầu hoài nghi nhân sinh, bất đắc dĩ lau mồ hôi: “Được rồi, nhưng mà thời điểm này có khả năng không gọi được taxi đâu thiếu gia.”
Thẩm Hành Vân ngay thẳng nói xen vào: “Em xui xẻo như vậy, khẳng định không gọi được.”
Diệp Phi Chu tối sầm mặt: …
Một đòn chí mạng.
Thẩm Hành Vân một mặt chân thành: “Lên xe của tôi đi, chậm chạp là bị muộn đấy.”
Diệp Phi Chu liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, mặt lạnh không nói lời nào.
Thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành không tính là quá cao, chỉ đứng tới cằm của Thẩm Hành Vân. Hai tay Thẩm Hành Vân cắm bên trong túi quần, nửa người trên nghiêng về trước, để cho tầm mắt của hắn cùng Diệp Phi Chu ngang nhau, mùi vị bạc hà nhàn nhạt trong miệng khẽ phun vào bên môi của Diệp Phi Chu, ánh mắt đen lay láy mang theo ý cười nhẹ nhàng, hắn nói: “Không dám lên xe của tôi? Sợ à?”
“Ai sợ anh.” Diệp Phi Chu nở nụ cười như khinh thường, để chứng minh mình không sợ sệt, cậu cầm nệm lót mông trên ghế sau, chậm rãi đi tới bên cạnh xe của Thẩm Hành Vân.
Thẩm Hành Vân ân cần đi qua mở cửa xe giúp cậu, khi Diệp Phi Chu khó khăn leo lên xe, hắn lấy tay đỡ eo cậu, đẩy lên một cái.
“Tôi có thể tự mình đi lên, đừng đụng vào tôi.” Diệp Phi Chu đề phòng đẩy tay của Thẩm Hành Vân ra.
Vô cùng giống như thiếu nữ nhà lành đấu trí với thanh niên lưu manh…
Thẩm Hành Vân phát ra một tiếng cười khẽ mập mờ, giương cao hai tay làm dáng đầu hàng.
Nhà của Diệp Phi Chu cách trường học không xa, lái xe khoảng chừng mười phút, bên trong xe là một mảnh trầm mặc, qua một lúc lâu, Thẩm Hành Vân đột nhiên phá vỡ sự im lặng, nói: “Biết tại sao tôi lại chọn xe Hummer không?”
Diệp Phi Chu không thấy hứng thú lắm: “Không biết.”
Âm điệu của Thẩm Hành Vân ôn nhu nói: “Vì để chở em đấy.”
“Tôi không thích loại xe này.” Ỷ vào Thẩm Hành Vân không nhìn thấy, Diệp Phi Chu mạnh mẽ lườm hắn một cái.
“Tính an toàn của xe này rất tốt.” Miệng lưỡi của Thẩm Hành Vân trơn tru, không khác gì mấy anh trai bán xe, “Xe này nếu như bị đâm thủng lốp cũng có thể kiên trì chạy được hơn 50 km, động cơ mạnh mẽ, rơi vào tình trạng lầy lội thì chỉ cần một bánh xe chạm đất cũng có thể chạy ra khỏi, bốn bánh độc lập tránh chấn động, có thể chịu đựng độ xung kích 50 mét, không thấm nước, có thể an toàn xuyên qua nước sâu khoảng 76 mét, hơn nữa khả năng chạy lên chỗ cao tới 60%, rơi vào hố to cũng không sợ…”
Diệp Phi Chu lười biếng nói: “Không mua, cảm ơn.”
Thẩm Hành Vân nở nụ cười: “Chính là đặc biệt để chở nhóc con xui xẻo như em đấy, kết quả em còn không cho tôi chở.”
Diệp Phi Chu khẽ hừ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Lần thứ nhất gặp nhau không phải chạy cái xe này sao, nói giống như đặc biệt đổi xe là vì ai đấy.
Buổi sáng lái xe đến trường có hơi kẹt xe, thời điểm đến cổng trường cách lúc chuông vang vào học chỉ còn chưa tới mười phút.
Diệp Phi Chu dịch đến bên cửa xe, đang muốn mở cửa để đi xuống, lại bị Thẩm Hành Vân ngăn cản.
Một cánh tay xắn nửa ống tay áo vói qua cửa xe, bàn tay nhẹ nhàng đẩy trên vai Diệp Phi Chu một cái, đem người ấn vào trên chỗ tựa lưng, ngay sau đó, toàn bộ nửa người của Thẩm Hành Vân nhướn qua, một chân đạp bên chân của Diệp Phi Chu, mùi hương nước hoa nam quyến rũ không nói lời nào quấn lấy cậu.
Thẩm Hành Vân im lặng, một tay bắt lấy cổ tay của Diệp Phi Chu, một tay nắm lấy cằm cậu, không nói hai lời mà hôn xuống.
Bốn phiến cánh môi dán chặt chẽ vào nhau vuốt ve cọ xát, sức lực dữ dội khiến cho đôi môi mềm mại đều biến hình. Trong lòng Diệp Phi Chu rối như tơ vò, cậu muốn tránh thoát, nhưng tay của Thẩm Hành Vân như kìm sắt mạnh mẽ, cộng với trên người Diệp Phi Chu có vết thương nên không dám dùng sức, hoàn toàn không có cách nào tránh thoát, cũng không có cách nào thối lui.
Trong lúc hoảng loạn, Diệp Phi Chu theo bản năng mở miệng kêu lên: “Thả tôi…” Ra.
Diệp tiểu thiếu gia đơn thuần hoàn toàn không nghĩ tới, chính mình mở miệng ra như thế này, đổi lại là một cái hôn càng thêm kịch liệt, đầu lưỡi chạm vào nhau mang tới sự dịu dàng nhu hòa, khiến cho đầu óc Diệp Phi Chu nổ tung ầm ầm, trái tim nhảy nhót trong khoang ngực, toàn bộ cảm thấy đau mơ hồ…
Nửa phút sau, Thẩm Hành Vân rốt cuộc cũng rộng lòng từ bi, kiềm chế mà buông cậu ra, Diệp Phi Chu giống như vừa tỉnh dậy từ trong giấc chiêm bao, trừng mắt nhìn hắn, lắp bắp nói: “Anh… Anh vừa nãy… vừa làm gì?”
Thẩm Hành Vân liếm môi một cái như còn đang lưu luyến dư vị của mỹ thực, nói: “Giúp em đổi vận, hôn sâu như vậy, ít nhất có thể hiệu nghiệm đến hai tiếng.”
“Anh…!” Diệp Phi Chu tỉnh táo lại, vừa xấu hổ vừa tức giận, hận không thể cho một đấm vào mặt Thẩm Hành Vân.
Thế nhưng Thẩm Hành Vân rất giảo hoạt mà lùi lại, vô tội nhìn Diệp Phi Chu, mặt dày hơn cả tấc thúc giục cậu: “Nhanh lên đi, trễ giờ lên lớp rồi kìa.”
Diệp Phi Chu: …
Người này, thật xấu xa lên tới nóc nhà mà!!
Diệp Phi Chu rất muốn tranh luận với Thẩm Hành Vân một phen, nhưng đây là cửa trường học, có giáo viên và bạn học, nếu thật sự ầm ĩ lên tại đây vì chuyện bị cưỡng hôn, không ai quen biết Thẩm Hành Vân, nhưng mặt mũi của cậu sẽ bị vứt sạch. Vì vậy Diệp tiểu thiếu gia đáng thương không thể làm gì khác hơn là đỏ chín cả mặt, chà xát đôi môi trơn bóng vừa bị Thẩm Hành Vân chà đạp, lại thở phì phò mà phun ra ven đường hai ngụm nước miếng: “Phi! Phi!”
“Mặt đỏ như trái táo nhỏ thế.” Thẩm Hành Vân cười ha ha, không hề thấy thật lòng áy náy chút nào, đến gần hỏi cậu, “Chẳng lẽ là nụ hôn đầu?”
Hắn không đề cập tới thì hoàn hảo, mà nhắc một cái Diệp Phi Chu càng thấy giận, đôi mắt trợn lên tròn xoe, liếc mắt một cái như muốn trừng chết Thẩm Hành Vân.
“Xem ra là đúng rồi.” Thẩm Hành Vân vui vẻ nói, “Thật khéo, thật ra tôi cũng vậy.”
“Cũng vậy cái khỉ ấy.” Kỹ thuật hôn thành thạo như vậy! Diệp Phi Chu phun ra vài chữ từ trong kẽ răng, giẫy giụa xuống xe, một cước mạnh mẽ đạp lên chân của Thẩm Hành Vân để trút giận.
“Bảo bối thật nhẹ nha,” Thẩm Hành Vân tùy ý để cậu giẫm, vẻ mặt thân thiết dối trá nói, “Mấy ngày nay nhất định không ăn cơm thật ngon rồi.”
Diệp Phi Chu hít sâu một cái, nỗ lực ổn định tâm tình muốn giết người, một tay cầm túi sách quăng lên vai, một tay cầm theo nệm lót mông, cũng không quay đầu lại, phát hờn đi vào cổng trường.
Bởi vì Diệp Phi Chu vừa nãy ở trên xe thử một chút, ngồi xuống nệm lót mông quả thật rất thoải mái!
08.
Dưới sự chú ý của bạn học bởi vì xin phép nghỉ ba ngày do gãy xương cụt, Diệp Phi Chu lôi theo cái nệm lót mông vô cùng ngớ ngẩn đi tới chỗ của mình ngồi xuống.
Có mấy nam sinh tinh nghịch không nhịn được cười trộm.
Mặt Diệp Phi Chu đỏ bừng như mệnh.
“Cười cái quần gì? Có gì buồn cười đâu hả?” Lục Phàm nhìn thấy dáng vẻ bạn tốt vô cùng quẫn bách, rất hiệp nghĩa mà trừng từng đứa đang cười nhạo cậu.
“Không có chuyện gì, kệ tụi nó đi.” Diệp Phi Chu đè vai của Lục Phàm, khuôn mặt vẫn cứ phát nóng như bén lửa.
Lục Phàm thấp giọng hỏi: “Vậy mặt cậu làm sao mà đỏ giống đít khỉ thế?”
—— Vừa nghe liền biết là một cậu trai thẳng tiêu chuẩn!
Diệp Phi Chu đỡ trán, trong đầu vang lên ong ong, hoàn toàn không muốn giải thích.
May là lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, thầy vật lý chấp tay sau lưng, tinh thần nhanh nhẹn bước chân lên bục giảng, bỏ một xấp giấy lên bàn giáo viên, thô bạo nói với cả lớp: “Kiểm tra thử, thời gian hai chục phút.”
Bài kiểm tra được truyền xuống từ phía trước, là thầy vật lý nhằm vào các học sinh yếu kém mà soạn đề, vì lẽ đó nên hình thức câu hỏi không giống với thi cử bình thường, là 20 câu trắc nghiệm.
“Kiểm tra thử thôi, không sao.” Lục Phàm nhỏ giọng an ủi Diệp Phi Chu.
Diệp Phi Chu gật đầu: “Ừm.”
Kiểm tra thử này cũng là kiểu làm bài trong nửa tiết đầu, giáo viên sẽ sửa bài trong nửa tiết sau, hai người cùng bàn chấm bài cho nhau, tuy rằng tan học sẽ thu lại bài làm, thế nhưng dù sao bạn cùng bàn cũng có thể chấm thoáng cho nhau.
Lục Phàm nháy mắt với Diệp Phi Chu: “Tớ sẽ giúp cậu vài câu, để ổng đỡ phải tìm cậu.”
Diệp Phi Chu phờ phạc: “Ừm.”
Kiểm tra bắt đầu, trong lòng Diệp Phi Chu cực kỳ loạn, nguyên bản vốn không biết làm thì hiện tại cũng không biết, cậu làm trước mấy câu căn bản, mấy câu khó ở sau thì vội vã chọn lung tung một trận. Diệp Phi Chu điền đầy tất cả chỗ trống rồi ngẩn người nhìn bài kiểm tra, một lần nữa không tự chủ được mà nhớ lại cái hôn lúc sáng kia.
Cảm giác vững vàng khi bị đặt trên ghế, áo sơ mi bị mở ra hai cái cúc, cơ ngực chắc nịch như ẩn như hiện, ấm áp trên đầu ngón tay nắm lấy cằm của mình, lông mi khẽ hé khi hôn, mùi nước hoa trêu người, đầu lưỡi trơn trượt như thạch rau câu, tiếng nước bọt trao đổi khi môi lưỡi quấn quýt, âm thanh trêu đùa từ tính mà ôn nhu…
Tim đập càng lúc càng nhanh.
Không cần nghĩ tới! Đó chính là một tên lưu manh! Diệp Phi Chu tức giận, mạnh mẽ đâm ngòi bút lên tờ giấy kiểm tra.
Lục Phàm: …
Cậu bé đáng thương, bị môn vật lý làm cho phát khùng rồi.
Hai mươi phút trôi qua, thầy vật lý dùng thước gõ lên bảng đen, ra lệnh: “Cùng bàn đổi bài cho nhau.”
Diệp Phi Chu không yên lòng trao đổi bài với Lục Phàm, thầy giáo bắt đầu đọc đáp án.
Sau một phút, dò đáp án xong, Lục Phàm chỉ sai một câu, mà Diệp Phi Chu thì…
“Đậu xanh, cậu chỉ sai có ba câu.” Lục Phàm hưng phấn vỗ Diệp Phi Chu một cái, “Có phải cậu nhìn ké đáp án của tớ đúng không?”
“Tớ không có nhìn.” Diệp Phi Chu sửng sốt một chút, không thể tin nổi mà đến gần nhìn bài của chính mình, “Tớ đánh bừa thôi.”
Vài câu căn bản ở trước là chính mình nghiêm túc làm, mà mấy câu khó ở sau thì nhắm mắt đánh đại, cư nhiên chỉ sai ba câu.
“Vậy cậu đổi vận hả?” Lục Phàm kích động đến nỗi con mắt sáng lên lấp lóa, làm bạn cùng bàn của Diệp Phi Chu hơn nửa năm, Lục Phàm vô cùng hiểu rõ thể chất xui xẻo của cậu, làm trắc nghiệm từ đó đến giờ cơ hồ đều đánh bừa không đúng, lúc này cư nhiên đánh bừa mà đúng nhiều như vậy, quả thực gần giống như kỳ tích.
Trong lòng Diệp Phi Chu dâng lên một luồng cảm giác kỳ dị, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì thầy vật lý đã nói: “Bắt đầu sửa bài, học sinh từ số 1 đến số 12 giải câu 1 đến câu 12, học sinh số bốn 43 đến 50 giải câu 13 đến câu 20, các cô các cậu làm không đúng chỗ nào tôi sẽ sửa.”