Thẩm Hành Vân thuận lợi đưa Diệp Phi Chu đến khoa chỉnh hình bệnh viện kia.
Kết quả kiểm tra của Diệp Phi Chu là gãy xương cụt nhẹ, cũng không đề nghị nằm viện, bác sĩ kê chút thuốc giảm đau và hỗ trợ hồi phục, căn dặn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng, bớt động bớt ngồi.
Nhưng còn phải đi học, làm sao có khả năng ở nhà tĩnh dưỡng. Diệp Phi Chu đau đến khó chịu, chảy mồ hôi ròng gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, trước hết xin nghỉ nửa ngày.
Lúc này, Thẩm Hành Vân mang theo một túi thuốc đi tới chỗ Diệp Phi Chu, vừa đi vừa cầm một hộp thuốc mà nhìn. Hai hàng lông mày dài nhíu lại, mi mắt đẹp đẽ buông xuống, đôi môi nhẹ nhàng mím lại, dáng đi tao nhã mà tiêu sái, quả thực giống như nhân vật bước ra từ trong truyện tranh. Hắn cứ như thế xuất hiện tại hành lang bệnh viện, tất cả người đi ngang qua cơ hồ sẽ liếc nhìn hắn thêm một chút, Diệp Phi Chu cũng thất thần trong chốc lát, xương cũng giống như không còn đau đớn.
…… Lại nghĩ loạn gì thế.
Diệp Phi Chu mạnh mẽ ngắt cánh tay mình một cái.
Cậu vẫn luôn hoài nghi bản thân thật giống như có chút khuynh hướng đồng tính luyến ái, hơn nữa còn là nhan khống.
“Thuốc đàng hoàng, em uống đi.” Trong khi Diệp Phi Chu đang suy nghĩ miên man, Thẩm Hành Vân đã đến trước mặt cậu, lấy ra một chai nước suối, mở nắp trước mặt Diệp Phi Chu, lông mày nhíu lại lộ ra một nụ cười xấu xa, nói, “Mới mua, không bỏ thuốc mê đâu, yên tâm.”
Khuôn mặt của Diệp Phi Chu đỏ lên, cậu nhận chai nước, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không nên hoài nghi lung tung.”
“Không có chuyện gì, không trách em.” Thẩm Hành Vân rộng lượng vung tay, đặt viên thuốc vào lòng bàn tay của Diệp Phi Chu.
Diệp Phi Chu ngửa đầu một cái, đem thuốc nuốt vào, cái cổ trắng noãn tinh tế bại lộ trong đáy mắt của Thẩm Hành Vân.
Ánh mắt nóng rực của hắn quét qua toàn bộ Diệp Phi Chu từ đầu đến chân, thấy cậu đã đem viên thuốc và nước nuốt vào bụng, liền nhỏ giọng lại, cười nói: “Bởi vì tôi kỳ thực rất muốn bắt cóc em.”
Diệp Phi Chu: …
“Thế nhưng tôi không cần tiền chuộc,” Thẩm Hành Vân kề sát vào một chút, mùi nước hoa ám muội trên người hắn quấn lấy cậu, “Tôi chỉ muốn nuôi em trong nhà, mỗi ngày được nhìn thấy em.”
Diệp Phi Chu chậm rãi mở to đôi mắt màu hổ phách kia, trong lòng một trận hốt hoảng, cười khan nói: “Ngài Thẩm, ngài… Nói cái gì đó.”
Thẩm Hành Vân trầm thấp nở nụ cười, nói lảng đi: “Tôi đưa em về nhà trước, bác sĩ không phải dặn em nằm trên giường tịnh dưỡng sao?”
Vì vậy Diệp Phi Chu lại bị hắn im lặng cõng lên, đi đến bãi đậu xe.
Rốt cuộc vẫn còn là một cậu nhóc đang đi học, Diệp Phi Chu bị lời nói vừa nãy của Thẩm Hành Vân trêu chọc lung tung trong đầu, đều quên đi hơn một nửa vụ xương đau. Giữa lúc Diệp Phi Chu đang mơ màng suy nghĩ về câu “Nuôi em trong nhà, mỗi nhà nhìn thấy em” đến tột cùng là có ý gì, Thẩm Hành Vân bỗng nhiên nói một câu sát phong cảnh: “Chụp X quang với tiền thuốc tổng cộng là 518, em đưa tôi 500 là được.”
Diệp Phi Chu ngẩn ra, vội nói: “Được.”
Buổi trưa cậu đi gấp, trong túi đồng phục không mang theo tiền, tiền phí ở bệnh viện đều là Thẩm Hành Vân trả hộ.
“Ngài cho tôi số tài khoản ngân hàng, một chút tôi sẽ gửi tiền qua.” Diệp Phi Chu lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
“Không được,” Thái độ của Thẩm Hành Vân khác thường, mở cửa sau xe Hummer, để Diệp Phi Chu ổn định chỗ ngồi, sau đó một mặt keo kiệt nói: “Tôi muốn ngay bây giờ.”
Diệp Phi Chu quẫn bách trong im lặng: …
“Chuyển khoản WeChat cho tôi, ngoan.” Thẩm Hành Vân cười như không cười, liếc mắt nhìn điện thoại di động Diệp Phi Chu đang cầm trên tay, nói ra một chuỗi số WeChat.
Diệp Phi Chu giãy giụa nói: “Tôi chuyển vào tài khoản ngân hàng chậm một chút không được sao?”
Thẩm Hành Vân nói một câu giật mình: “Cũng được, em cho tôi hôn em một chút.”
Diệp Phi Chu sợ hết hồn, cấp tốc che miệng lại, rụt ra sau: …
Thẩm Hành Vân vui vẻ: “Không hôn thì thêm WeChat, em chọn đi.”
Diệp Phi Chu: …
Thành công thêm WeChat của Diệp Phi Chu, Thẩm Hành Vân vui vẻ huýt sáo, ngồi vào ghế lái, cực kỳ tự nhiên nói: “Nhà em ở đâu?”
Càng lúc càng cảm thấy sai sai chỗ nào, Diệp tiểu thiếu gia như một chú thỏ con sắp rơi vào cạm bẫy, phí công giãy giụa nói: “Này thì… Không thôi để tôi gọi tài xế tới đón đi, uống thuốc hình như hết đau rồi, tôi chờ ở đây một chút…”
Thẩm Hành Vân nhíu mày, ngắt lời nói: “Không nói đúng không, vậy thì về nhà tôi.”
Nói xong, hắn còn thật sự lái xe ngược với hướng đi về nhà Diệp Phi Chu.
Diệp Phi Chu bất đắc dĩ dùng điện thoại mở định vị, xác định địa điểm xong rồi đưa tới: “… Thế thì đưa tôi đến chỗ này đi.”
Chỉ chưa tới nửa ngày, Diệp tiểu thiếu gia tự cho là cảnh giác rất mạnh đã bán đứng chính mình sạch sẽ.
“Tuân lệnh.” Thẩm Hành Vân tiêu sái giơ tay chào một cái, sau đó quay đầu xe, đi theo hướng dẫn.
Diệp Phi Chu thở phào một tiếng, nghiêng người nằm ở chỗ ngồi đằng sau, không lên tiếng.
“Bạn nhỏ Diệp, em không cần gọi điện thoại cho ba mẹ sao?” Xe chạy một hồi, Thẩm Hành Vân đột nhiên hỏi.
“Chắc là… Không cần gọi đâu.” Diệp Phi Chu do dự một chút, nhẹ giọng nói, “Ba mẹ tôi đang ở nước ngoài, tuần sau mới có thể trở về, nếu nói thì chỉ có thể làm họ lo lắng mà thôi.”
Thẩm Hành Vân nhìn cậu một chút: “Vậy tôi đến nhà em chăm sóc em được không?”
Diệp Phi Chu nhanh chóng lắc đầu: “Không cần.”
Thẩm Hành Vân sáng tỏ: “Cũng đúng, em sợ tôi mang két sắt nhà em đi.”
“Không phải,” Diệp Phi Chu giải thích, “Trong nhà có bảo mẫu chăm sóc tôi.”
Hơn nữa két sắt được khảm vào trong tường, ai cũng không dịch chuyển được…
Thẩm Hành Vân chưa từ bỏ ý định: “Vậy tôi đưa đón em đi học nhé.”
Diệp Phi Chu tiếp tục từ chối: “Nhà tôi có tài xế.”
Thẩm Hành Vân không vui nói: “Cứ từ chối tôi, tôi không vui.”
Diệp Phi Chu ngượng ngùng nói: “Tôi không phải cố ý.”
“Yêu cầu kế tiếp không cho từ chối.” Thẩm Hành Vân nháy mắt một cái trong kính chiếu hậu với Diệp Phi Chu.
Diệp Phi Chu bị Thẩm Hành Vân làm cho choáng váng đầu óc, nhưng vẫn không quên bảo vệ một chút lý trí cuối cùng: “…… Hôn một chút cũng không được.”
Thẩm Hành Vân chậc chậc lắc đầu, một mặt vô cùng đau đớn nói: “Suy nghĩ lung tung cái gì đấy.”
Diệp Phi Chu: ……
Người này, thật xấu.
“Tôi làm gia sư vật lý cho em thì thế nào?” Thẩm Hành Vân đạp phanh xe, dừng ở ven đường, quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chăm chú Diệp Phi Chu.
Diệp Phi Chu tò mò đánh giá Thẩm Hành Vân: “Ngài là giáo viên sao?”
Thoạt nhìn thật sự không giống chút nào.
“Không phải.” Thẩm Hành Vân lắc đầu một cái, “Tôi chính là người mua vé số.”
Thẩm Hành Vân cắn nặng âm một chút, nói: “Mua vé số, mua, ba tiếng.”
“…” Diệp Phi Chu sống mười sáu năm, lần đầu tiên nghe nói có người đem mua vé số làm nghề nghiệp, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Hơn nữa có một đoạn thời gian Diệp Phi Chu hoài nghi mình có phải trời sinh vận may không tốt hay không, cậu lấy tiền tiêu vặt mua không ít vé số để kiểm tra, sau khi bỏ ra ít hơn một vạn, thậm chí ngay cả năm đồng cũng không quay về, duy nhất có một tờ trúng được ba đồng là do Lục Phàm giúp cậu cào. Từ đấy, Diệp Phi Chu càng thêm xác định vận may của chính mình đích thật không tốt, hơn nữa còn sinh ra ám ảnh tâm lý với sổ xố, cậu cảm thấy có lẽ vận may cả đời này của mình đều dùng hết để đi đầu thai rồi, nên một chút cũng không lưu lại.
“Thế nào? Suy nghĩ cẩn thận, không thể cự tuyệt.” Trong lúc Diệp Phi Chu hồn vía trên mây, Thẩm Hành Vân đột nhiên quơ quơ tay trước mặt cậu, vô cùng thần bí mà cười một tiếng, nói: “Tuy rằng tôi không phải thầy giáo, thế nhưng tôi có biện pháp để cho em thi cử tốt hơn so với hiện tại, tuyệt đối ổn thỏa.”
Diệp Phi Chu trầm mặc trong chốc lát, hàm hồ nói: “Cho tôi suy nghĩ một chút.”
Nói xong, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đã về đến nhà.
Nơi ở của Diệp Phi Chu gọi là biệt uyển Nam Sơn, nằm tại nơi phồn hoa nhất trong khu vực, nhưng cũng rất yên tĩnh, đủ loại cây ngô đồng cao to tươi tốt mọc hai bên đường, hai hàng biệt thư nhỏ thấp thoáng sau cành lá xanh um, khung cảnh đẹp đẽ tao nhã.