Edit: Mr.Downer

38.

Sau khi thi đại học kết thúc, chính là một kỳ nghỉ hè có thể tự do ăn chơi dài đến ba tháng.

Quãng thời gian này có thể là những ngày tháng tươi đẹp nhất trong đời, thoát khỏi gánh nặng của việc học, có thể thỏa thích giải tỏa áp lực.

Diệp Phi Chu cùng hội bạn thân đi ra ngoài quậy mỗi ngày, ngày hôm nay khi mấy người bọn họ muốn đi karaoke, Diệp Phi Chu còn mang theo cả Thẩm Hành Vân.

Bởi vì là lần đầu tiên chính thức xuất hiện trước mặt bạn bè của Diệp Phi Chu, Thẩm Hành Vân rất coi trọng hình tượng của bản thân, chú tâm ăn diện một chút, thường phục tùy tiện làm nổi bật lên vóc người hoàn mỹ, giản lược một tia nhã bĩ bên trong. Hắn đứng tại chỗ hẹn đầu phố, hai tay cắm vào trong túi, nghiêng người dựa vào cột đèn, một sợi tóc dài không nghe lời buông xuống, bị hắn hững hờ vuốt ra sau.

Tim Diệp Phi Chu nhảy một cái thật mạnh, xông lên cho Thẩm Hành Vân một cái ôm thật chặt.

“Có thể nói với bạn rằng anh là anh trai của em.” Sợ lát nữa sẽ không tiện cho Diệp Phi Chu, Thẩm Hành Vân hiểu ý nhắc nhở.

“…” Diệp Phi Chu không nói, giảo hoạt cười cười, mang theo Thẩm Hành Vân đến chỗ bạn bè hội hợp.

Trong phòng karaoke, mấy người bạn thân nhất thường ngày cùng tụ lại một chỗ.

Lục Phàm ngày hôm nay cũng là lần thứ nhất mang bạn gái đến, thời điểm giới thiệu cho mọi người, vì để cho thấy cảm giác bạo dạn, cậu ta ôm bạn gái nhỏ nhắn xinh xắn của mình vào trong lồng ngực, sau đó kích động đến nỗi lắp một hồi: “Đây là… Đây là bạn gái của tui, ẻm tên là Phi Tuyết.”

Diệp Phi Chu nhịn cười, cũng thân mật ôm Thẩm Hành Vân cao hơn mình nửa cái đầu, bắt chước giọng điệu của Lục Phàm, giới thiệu hắn với mọi người: “Đây là… Đây là bạn trai của tớ, ảnh tên là Thẩm Hành Vân.”

Thẩm Hành Vân nhướn mày, đôi mắt hơi sáng lên.

Bên trong phòng nhất thời tuôn ra một trận cười to, Lục Phàm cũng cười.

Cười một hồi, Lục Phàm liếc nhìn toàn thân Thẩm Hành Vân tỏa ra hoóc môn nam tính từ trên xuống dưới, chọt chọt Diệp Phi Chu, nghiêm mặt nói, “Cậu đừng có chộn rộn, đây là anh trai của cậu chứ? Tớ đã thấy hai người cùng nhau ăn cơm trưa.”

Diệp Phi Chu hít sâu, thẳng thắn nói: “Anh ấy đúng là bạn trai của tớ, hai người chúng tớ ở bên nhau hơn hai năm rồi, các bạn à, tớ đây là đang xuất quỹ đấy, các cậu nghiêm túc chút đi.”

Ánh mắt kinh ngạc của mọi chuyển sang thăm dò, Thẩm Hành Vân chậm rãi nở một nụ cười ưu nhã, trầm giọng nói: “Là thật.”

Tất cả yên tĩnh, mọi người đầu tiên đậu xanh rau má một hồi, lập tức nhanh chóng tiếp nhận sự thật, đồng thời còn dồn dập biểu thị Diệp Phi Chu quả nhiên không phụ lòng khuôn mặt nhỏ nhắn non choẹt này của mình, có mấy học sinh nữ trong lớp đã sớm nhìn ra cậu là thụ!

Có người còn kêu rên tại sao trai đẹp đều tự tiêu thụ lẫn nhau rồi, Lục Phàm liền thí điên thí điên chạy tới, trưng mặt mình ra nói, này không phải ở đây có một anh chàng đẹp trai thẳng tăm tắp à!?

Bầu không khí trong nháy mắt lại thoải mái vui vẻ lên, khả năng chấp nhận của thiếu nam thiếu nữ trong độ tuổi này rất cao, tư tưởng cũng thoáng, cũng không có người cảm thấy kỳ quặc, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.

Diệp Phi Chu đặt mông ngồi trên sô pha, giơ ly rượu uống một ngụm lớn, không biết là do chất cồn kích thích hay là do kích động, hai gò má của cậu nhanh chóng đỏ lên, nhìn chằm chằm màn hình chiếu MV không chớp mắt, có vẻ như đang chuyên chú lắng nghe Lục Phàm gào thét vỡ cuống họng khúc cao trào của bài ‘Hành Tây’.

Thẩm Hành Vân bỗng nhiên đưa tay, cầm thật chặt bàn tay hơi run của Diệp Phi Chu, giữa tiếng nhạc ầm ĩ, hắn kề sát vào bên tai cậu, cười nói: “Bảo bối, thật sự dũng cảm.”

Diệp Phi Chu cũng nắm chặt ngón tay của Thẩm Hành Vân, ngượng ngùng nghiêng mặt nhìn hắn, dùng giọng nói vẫn còn lộ ra chút xấu hổ nghiêm túc hứa hẹn: “Em muốn… Muốn để cho anh dù đang ở bất kỳ nơi đâu, đều có thể quang minh chính đại nắm tay em. Ba mẹ bên kia, hai ngày trước em đã thăm dò một chút, phản ứng của bọn họ so với tưởng tượng của em tốt hơn nhiều lắm, em sẽ chậm rãi thẩm thấu, anh không cần phải để ý, bọn họ sẽ thích anh.”

“… Ừ.” Thẩm Hành Vân nhẹ nhàng cùng cậu đụng trán, thấp giọng nói: “Thật yêu em.”

“Ai… Anh được rồi.” Diệp Phi Chu vừa mới nói rõ tâm tình trước mặt mọi người, vẫn còn đang không được tự nhiên, hoàn toàn không thể chịu nổi trêu chọc như thế, cậu vội cúi đầu ực mạnh một hớp rượu để che giấu ngượng ngùng.

Thẩm Hành Vân dán vào lỗ tai cậu, liên tục nói: “Thật yêu, thật yêu em, càng ngày càng yêu em.”

“…” Diệp Phi Chu ừng ực uống thêm vài ngụm, lỗ tai hồng cả lên.

“Uống ít thôi.” Thẩm Hành Vân đè cái ly xuống, không trêu cậu nữa.

Bạn học đều đã hát hết một lượt, đến phiên Diệp Phi Chu.

Cậu cầm micro đi tới trước, giai điệu của khúc nhạc nhẹ nhàng vang lên, là một ca khúc rất nổi tiếng gần đây, tên là ‘Những điều may mắn’, vô cùng hợp với hoàn cảnh.

Thanh âm thiếu niên trong trẻo của Diệp Phi Chu phi thường hợp với ca khúc này, tiếng hát ngượng ngùng vang lên cùng nhạc đệm.

“Thật may mắn biết bao, ở tuổi trẻ tươi đẹp nhất, được gặp anh, không có hối hận cùng tiếc nuối…”

Ánh mắt của cậu xoay một vòng quanh vòng, giả vờ như đang nhìn khắp nơi, kỳ thật chỉ là muốn nhìn thấy Thẩm Hành Vân.

Hát đến nửa phần sau, Diệp Phi Chu bị âm thanh hú hét ồn ào của bạn bè làm cho không hát nổi nữa, khuôn mặt cậu đỏ chót, cúi đầu ngượng ngùng cười, Thẩm Hành Vân liền cầm lấy một cái micro khác, hát tiếp nửa phần sau, đại khái tất cả những bài hát Diệp Phi Chu thích nghe, hắn cũng đều nghe qua, vì vậy hát vô cùng thuận lợi.

Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt.

“Chúc hai người hạnh phúc nha!” Lục Phàm hô lớn.

40.

Tối hôm đó, Diệp Phi Chu không về nhà, cậu gọi điện cho mẹ, nói cho mẹ biết cậu muốn cùng bạn học đi chơi suốt đêm, còn tóm Lục Phàm lại đây để cậu ta nói chuyện điện thoại với mẹ cậu.

Tuy trên mặt cợt nhả, nhưng giọng điệu của Lục Phàm rất đáng tin cậu: “Dì ơi dì yên tâm, Phi Chu đi chơi cùng tụi cháu, chúng cháu chỉ đi hát thôi, chơi mệt rồi nên để cậu ấy về nhà cháu ngủ, không có chuyện gì, không có chuyện gì…”

Nói xong, Diệp Phi Chu cất điện thoại đi, vẫy tay với Lục Phàm một cái: “Cảm ơn nhé, bye bye.”

Lục Phàm rung đùi đắc ý: “Khà khà, cậu phải bao tớ một chầu đấy.”

“Không thành vấn đề.” Diệp Phi Chu nôn nóng kéo Thẩm Hành Vân lên xe rồi đi mất.

Thẩm Hành Vân đạp chân ga, biết rõ còn giả vờ hỏi: “Đi đâu?”

Diệp Phi Chu nói sâu xa: “Đi nhảy sông.”

Thẩm Hành Vân vui vẻ, thay đổi cách hỏi: “Đi khách sạn nào?”

“… Nào cũng được.” Diệp Phi Chu hàm hồ nói không rõ, “Điều kiện tốt một chút là được.”

Thẩm Hành Vân quyết định thật nhanh, gọi điện thoại đặt trước một phòng tuần trăng mật.

Diệp Phi Chu cứng ngắc cái cổ, kèn kẹt quay đầu, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ không nghe thấy: “…”

Phòng tuần trăng mật quả nhiên phi thường trăng mật, không chỉ dùng cánh hoa xếp thành hình trái tim ở trên drap giường, nhân viên phục vụ còn vô cùng tài năng dùng khăn tắm gấp thành hai con thiên nga quấn cổ hôn nhau, đặt nó ở chính giữa trái tim.

“… Này là cái gì.” Diệp Phi Chu nhìn cái giường được bày trí tỉ mỉ kia, trong đầu bị bom dội nổ vang ầm ầm.

Tiếng cười khẽ của Thẩm Hành Vân truyền đến từ phía sau, hắn ôm ngang Diệp Phi Chu lên, đặt cậu xuống giường, đè lên hai con thiên nga đang thân thiết, sau đó không nói hai lời mà hôn xuống, ngậm lấy bờ môi của Diệp Phi Chu, vừa cắn xé, vừa mút hút, đầu lưỡi bá đạo xâm chiếm khoang miệng, khuấy lên tiếng hôn chậc chậc.

Diệp Phi Chu không kìm chế nổi mà phát ra giọng mũi mềm mại như động vật nhỏ, cậu ngẩng đầu lên, tùy ý để cho Thẩm Hành Vân thô bạo đến có chút điên cuồng mút hôn cái cổ, xương quai xanh cùng ngực của mình, hai tay vội vàng cởi áo của hắn.

Thẩm Hành Vân cởi áo trên người, hiện ra vóc người đẹp đẽ kiện mỹ, sau hắn như mở một món quà, từ từ mà quý trọng, tràn ngập mong chờ cởi cúc áo của Diệp Phi Chu, đem từng món đồ lột ra.

“Chờ một chút!” Vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý xách súng đạn thật ra trận, nhưng Diệp Phi Chu bỗng nhiên xấu hổ, lẩm bẩm, “Anh tắt đèn đi…”

“Không được.” Thẩm Hành Vân chặt định chém sắt cự tuyệt, ánh mắt nóng rực đảo qua thân thể trắng nõn của Diệp Phi Chu, thời điểm dừng lại trước ngực, hắn cười nhẹ một tiếng, “Luyện không tệ, vừa vặn như vậy.”

So với dáng vóc đơn bạc đến một cơn gió có thể thổi đi trước đây, Diệp Phi Chu gần đây tựa hồ trở nên rắn chắc thêm một ít, cũng cao lên một tí, tuy nhiên mức độ vẫn có hạn.

Diệp Phi Chu không được tự nhiên dùng một cánh tay che ngực, vẻ mặt rõ ràng cho thấy cậu đang giả ngu: “Hả? Luyện cái gì?”

Vì không muốn để cho Thẩm Hành Vân cảm thấy cậu không có chút thịt nào mỗi khi vuốt ve, Diệp Phi Chu mỗi ngày đều thừa dịp trong nhà không có ai, lén lút tập chống đẩy và tập máy kéo tay để luyện cơ ngực…

Chuyện như vậy mình dĩ nhiên sẽ không thừa nhận! Diệp tiểu thiếu gia ngạo kiều nghĩ.

Thẩm Hành Vân thản nhiên nói: “Anh thấy dưới gầm giường của em có cái máy kéo tay.”

“Anh im miệng.” Diệp Phi Chu ấn sau gáy hắn, đè hắn xuống hôn môi cùng mình.

Nụ hôn này kéo dài lại kịch liệt, nước bọt không kịp nuốt theo khóe miệng chảy một đường xuống xương quai xanh, lôi ra một sợi chỉ bạc óng ánh, không biết từ lúc nào, cả hai người đều trở nên trần trụi.

“Lúc này, có thể làm thật.” Thẩm Hành Vân đưa ngón tay dính đầy dầu bôi trơn đưa đến trước mắt Diệp Phi Chu, xấu xa quơ quơ, thỏa mãn quan sát khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng của cậu, ôn nhu nói: “Nếu đau thì nói, anh bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại.”

“Nhịn chút liền hết đau, trong tiểu thuyết đều viết như thế.” Diệp Phi Chu chuẩn bị tốt tinh thần sắp sửa anh dũng hy sinh, bình tĩnh nói, “Ngừng cũng phải làm lại, còn không bằng thừa thế xông lên, đến lúc đó em có kêu đau thì anh cũng đừng để ý đến em.”

“À không.” Thẩm Hành Vân lắc lắc đầu ngón tay, cười lưu manh, nói, “Nếu như em quả thật chịu không được, thì đến lượt anh nằm dưới.”

Diệp Phi Chu rùng mình một cái: “Em không cần!”

Thẩm Hành Vân: “… Em ghét bỏ anh.”

Diệp Phi Chu khóc không ra nước mắt: “Em hình như là thuần thụ, thuần thụ đó, ở phía trên không có cảm giác…”

“Vậy thì làm bé ngoan phối hợp với anh đi.” Thẩm Hành Vân cười ra một tiếng, vừa nói, một bên đưa tay dò xét xuống dưới.

Hai cái chân trắng nõn được tách ra, cảm giác bị xâm nhập quỷ dị cùng ê ẩm trướng lên khiếp Diệp Phi Chu xấu hổ đến mức bốc cháy cả người, chỉ muốn bụm mặt làm bộ như mình không tồn tại.

“Đau không?” Thẩm Hành Vân gần như cách mấy giây lại hỏi một lần.

“Cũng còn tốt… Không đau.” Diệp Phi Chu nhẹ cắn môi, nỗ lực hít sâu, thả lỏng cơ bắp. (Sao giống đi đẻ vậy nè =))))

Thật ra thì vẫn khá đau, bất quá đối với một người đã từng xem việc lăn cầu thang và gãy xương là chuyện thường như cơm bữa mà nói, chút đau ấy thật sự không ăn nhằm gì…

Thật sự rất có thể chịu đựng được!

Thẩm Hành Vân làm công tác chuẩn bị đến mức phi thường kiên nhẫn, chỉ lo không đúng chỗ nào sẽ làm Diệp Phi Chu bị thương. Diệp Phi Chu cảm thấy một bộ vị nào đó của mình bị kìm nén gần như sắp nổ tung, cậu đưa tay xuống, cố gắng xoa dịu dục vọng của chính mình.

“… Không sao, nhịn hơn hai năm, không vội.” Thẩm Hành Vân bình tĩnh nói, “Em cảm thấy thế nào?”

Diệp Phi Chu dở khóc dở cười: “Em có thể, thật sự có thể.”

Thẩm Hành Vân chậm rãi ép xuống, đem nửa người trên của Diệp Phi Chu ôm vào trong ngực, như sợ cậu chạy mất, dùng hai cánh tay giữ eo và lưng cậu, da dẻ thân mật dán sát vào nhau, không nhận ra rõ nhiệt độ của ai nóng hơn ai. Diệp Phi Chu thuận theo, dùng chân quấn lấy quanh thắt lưng của Thẩm Hành Vân, khẩn trương thở hổn hển.

“Thật ngoan…” Thẩm Hành Vân lại động, môi kề môi, đem tiếng rên rỉ mềm mại khe khẽ của Diệp Phi Chu nuốt hết vào.

Đây là tình dục hoàn toàn xa lạ mà từ trước tới giờ không hề trải nghiệm qua, Diệp Phi Chu cố gắng một cách vô ích để cho thứ khoái cảm này có thể duy trì trong phạm vi khống chế của chính mình, thế nhưng cậu càng không tự chủ được mà mất đi tất cả lý trí, theo làn sóng chập trùng, từ trên xuống dưới đều bị Thẩm Hành Vân nắm trong tay, cậu chỉ có thể làm là mở thân ra đón nhận tất cả, kích thích, ôn nhu, dữ dội, triền miền, …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play