Hôm nay là ngày đầu tiên sinh viên mới báo danh, Tô Ngọc Kiệu không cho Trình Song tiễn hắn, tự mình xách vali xuống lầu.
Tay cầm túi sữa bò còn một nửa, chân nhảy ba bậc cầu thang đi xuống. Cho tới khi đi đến sạp báo bên dưới hắn liền nhìn thấy chiếc SUV màu đen quen thuộc, hắn vội lùi lại mấy bước, mặt đỏ bừng mượn cửa sổ thủy tinh để soi gương sửa sang lại mái tóc rối loạn.
Triệu Sở Chu đứng ở bên cạnh xe, nhìn thấy hắn ló đầu ra liền thu lại nụ cười khó hiểu, vẫy tay với hắn.
Hôm nay là thứ hai, theo lý mà nói Triệu Sở Chu phải mặc tây trang giày da, nhưng hiện giờ anh đang khoác một chiếc áo gió, mặc quần jean rộng thùng thình hiếm thấy, để lộ ra mắt cá chân.
Ánh mắt Tô Ngọc Kiệu đặt ở trên người anh, nửa ngày không hồi phục được tinh thần. Triệu Sở Chu không nói gì, chỉ đi ra mở cốp xe, để cho hắn đặt hành lí vào.
Khi đi ngang qua Triệu Sở Chu, hắn có thể ngửi được mùi thơm ngát đăng đắng của Alpha, nhưng hắn lại không nói ra được đây là mùi gì.
Alpha mười tám tuổi nắn ngón tay, theo Triệu Sở Chu vào trong xe. Thừa dịp anh cài dây an toàn liền len lén giương mắt, trước mặt hắn là phần sau gáy trắng trắng như tuyết của Triệu Sở Chu.
Alpha không giống Omega, không yếu ớt dễ dàng bị thương, vậy nên bọn họ rất ít để ý đến tuyến thể.
Vào giây phút Triệu Sở Chu cúi đầu, tuyến thể sau gáy khẽ động đậy theo từng động tác. Tô Ngọc Kiệu kinh ngạc nhìn, ngay cả răng nanh cũng ngứa ngáy, không biết bản thân nhộn nhạo cái gì.
Hắn bất giác nghiến răng nghiến lợi, lại bị Triệu Sở Chu thắt dây an toàn ngăn lại, há miệng như chú cún con bị bản năng kìm hãm.
Ánh mắt Triệu Sở Chu quét qua răng nanh của hắn nhìn từng li từng tí, giọng điệu bình thản: "Răng nanh của Alpha rất sắc, chỉ dùng để cắn tuyến thể của người khác phái, không thể bẻ gãy được nó đâu nha."
Giọng điệu của anh có chút giống như đang dỗ cún cưng, cũng có chút giống như đang đối diện với một đứa trẻ. Tô Ngọc Kiệu thật ra không nghĩ nhiều như vậy, mơ hồ lên tiếng trả lời rồi lặng lẽ mở cửa sổ.
Giờ đã sắp đến mùa đông rồi, sao hắn vẫn thấy khô nóng như này?
......
Trường đại học X là trường tốt nhất của tỉnh, cũng được xếp vào top quốc gia những trường có trang thiết bị tiên tiến và hiện đại nhất.
Tô Ngọc Kiệu đã đóng học phí trước khi đến đây. Trước hết hắn đem hành lí mang về kí túc xá, sau đó lại ra chỗ xếp hàng, chuẩn bị làm thẻ ra vào, đợi đến lúc cuối khi nhận được quân phục, cả người hắn đã mệt mỏi đến mức muốn tê liệt.
Hai bên đường trong trường đều trồng cây phong, sau khi mùa thu tới lá cây còn lộng lẫy hơn cả hoa. Triệu Sở Chu muốn cùng hắn chạy hết con đường này. Không còn vẻ ung dung giống như ngày thường nữa, lúc anh vén tay áo lên liền lộ ra chút sương mờ màu đỏ.
Tóc mai bị mồ hôi làm ướt nhẹp, ngay cả môi Triệu Sở Chu cũng bị hun thành màu đỏ. Anh nâng tay lên lau mồ hôi trên cằm, nhìn Tô Ngọc Kiệu ở bên cạnh đứng phỗng như người câm khiến anh cong cong khóe mắt: "Sao vậy em?"
Quen biết gần mười năm, Tô Ngọc Kiệu như thể là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Sở Chu cười như thế này.
Hoặc có thể nói, đây là lần đầu tiên, hắn thưởng thức vẻ đẹp của Triệu Sở Chu với tư cách là một nam nhân trưởng thành.
Trong đầu đột nhiên hiện lên những trò đùa đủ kiểu của đám nam sinh trung học, lại còn hiện ra một số hình ảnh mờ ám khó diễn tả thành lời. Điều cuối cùng Tô Ngọc Kiệu nghĩ tới là đêm qua, Alpha uống rượu say quay lưng lại với hắn, lưng anh cong lại mềm mại ấm áp đến lạ kì.
Trong đầu Tô Ngọc Kiệu 'oong' lên một tiếng, thiếu chút nữa xỉu tại chỗ. Hắn quả thực muốn tự cho mình hai cái bạt tai, sau đó liền quỳ xuống xin lỗi Triệu Sở Chu.
Anh ấy là Alpha! Anh ấy là Alpha! Triệu Sở Chu cho dù có như nào thì anh ấy cũng là Alpha! Anh ấy là anh mày đấy! Đừng nghĩ về anh mình bằng những tâm tư suy nghĩ xấu xa hạ lưu như vậy!
Cậu nhóc người Miao
[*] lần đầu tiên bị lương tâm cắn rứt, nhất thời biểu cảm trên gương mặt trở nên vặn vẹo.
[*] Dân tộc Miao (H'mong) ở Trung Quốc (theo google, well cái này t k chắc lắm)Hắn đi theo Triệu Sở Chu qua con đường rải đầy lá phong, bước theo sau anh một bước, lúc đi bộ ánh mắt đặt ở mắt cá chân nhỏ bị lộ ra của Triệu Sở Chu. Đi bộ cùng anh khiến hắn căng thẳng đến mức bắp chân cũng căng cứng, lộ ra cả những vết gân trên cơ bắp.
'Lách tách' một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống đất. Tô Ngọc Kiệu vươn tay ra sờ, thấy bàn tay mình dính máu.
Triệu Sở Chu nghe thấy tiếng bước chân của hắn dừng lại liền vô thức quay đầu nhìn, đúng lúc đó liền thấy từ mũi Tô Ngọc Kiệu chảy xuống hai hàng máu.
"Sao lại thế này?"
Alpha lớn tuổi lấy ra khăn tay từ trong lồng ngực, khăn tay vuông vức trắng như tuyết mang theo mùi pheromone nhẹ nhàng trấn an. Khi đặt nó lên mũi của Tô Ngọc Kiệu, pheromone kia liền xộc thẳng vào đầu hắn.
Mặt hắn đỏ bừng. Triệu Sở Chu rốt cuộc cũng cảm thấy nghi ngờ, chần chừ buông tay, để Tô Ngọc Kiệu tự mình xử lí nốt, sau đó nghĩ lại những chuyện vừa mới làm.
Anh thề với trời, anh chỉ có câu dẫn hắn một chút thôi, tuyệt đối không làm đến cái nông nỗi khiến hắn chảy máu mũi như vậy.
Tô Ngọc Kiệu hôm nay mất mặt xỉu, ấp úng bóp sống mũi: "Thời tiết khô quá, em nóng trong người."
Triệu Sở Chu nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, như thể muốn xác nhận thật sự không xảy ra chuyện gì. Tô Ngọc Kiệu mặt không biến sắc tránh né tầm mắt của anh, lẳng lặng nhìn mặt trời rực rỡ đang tỏa nắng trên cao.
Ông trời ơi, hãy làm một trận mưa lớn đi, để cơn mưa đó có thể rửa trôi đi hết những vẩn đục trong lòng con.
......
Việc báo danh cũng coi như xử lí xong xuôi. Hôm nay Triệu Sở Chu cố ý vì hắn mà xin nghỉ nửa ngày, dù Tô Ngọc Kiệu không nỡ nhưng cũng không thể giữ anh ở lại, đành đưa anh ra bãi đậu xe.
Tất cả mọi chuyện vẫn giống như trước, như thể một tháng lặng yên kia chưa hề xảy ra, không có gì ngăn lại khoảng cách giữa hai người.
Nhưng cũng có điều gì đó hoàn toàn khác.
Tô Ngọc Kiệu nhìn Triệu Sở Chu ngồi ở ghế lái, người hơi cúi xuống, mặt dây chuyền ngọc bích đeo trên cổ rơi ra theo vạt áo, lắc lư ở không trung.
"Sao vậy?" Triệu Sở Chu cũng không vội đi, anh đưa tay cho lại dây chuyền vào trong áo, học dáng vẻ của hắn nghiêng nghiêng đầu: "Không nỡ xa anh à?"
Bị anh đoán trúng tâm tư, Tô Ngọc Kiệu có chút ngượng ngùng, nhưng không chịu thừa nhận, lẩm bẩm nói: "Em cũng không biết hôm nay anh sẽ đến."
Ánh mắt thiếu niên sạch sẽ trong suốt như hồ nước trong vắt, thanh khiết y như pheromone của hắn vậy, khiến Triệu Sở Chu thấy lòng mình như nhũn ra: "Anh cũng không biết đêm qua em lại tới."
Hai người đều ngầm ăn ý không đề cập đến chuyện cả hai đều bặt vô âm tín, không có tin tức gì về đối phương trong một tháng qua. Tô Ngọc Kiệu ngồi xổm xuống ngẩng đầu về phía anh: "Ngày mai em sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, anh sẽ đến xem em chứ?"
"Sẽ." Triệu Sở Chu sờ sờ đầu hắn, mái tóc mềm mượt y như tính cách ôn hòa của hắn vậy.
Tô Ngọc Kiệu nhịn không được xoa loạn lòng bàn tay, cứ nhìn thấy anh là hắn chỉ muốn khắc sâu hình bóng người này vào trong đầu mình mà thôi.
Qua một lúc lâu sau hắn mới đứng thẳng dậy, lưu luyến không rời vẫy tay với anh: "Tạm biệt, nhớ phải tới thăm em đó."
Triệu Sở Chu hứa bằng mọi cách có thể rồi mới chịu rời đi. Trên đường rời khỏi trường đại học X, tâm trạng anh tốt lắm, Tô Ngọc Kiệu cả ngày hôm nay đều không gọi anh là anh
[*] câu nào cả. .
Đam Mỹ Trọng Sinh[*] anh theo nghĩa anh trai á.Không phải anh em, cũng không phải là bạn bè.
Bọn họ đã được định sẵn sẽ là một cặp tình nhân đi ngược lại luân thường đạo lí mà yêu nhau.
Lời tác giả:Kiệu? Tỏ ra hăng hái lên cho mẹ xem nào, về sau cởi quần áo không lẽ mày nổ tan xác mà chết à?