Kể từ khi gặp Triệu Sở Chu trong bệnh viện đêm đó, Tô Ngọc Kiệu đã rất lâu chưa có gặp lại anh.

Chỉ trong một tháng, hắn dường như đã trưởng thành hơn, nét ngây ngô và tính tình trẻ con đều vơi đi rất nhiều, mơ hồ xuất hiện những nét sắc bén của Alpha.

"Nếu còn sót cái gì thì khỏi cần mang, con tự thu dọn đi nhé."

Trình Song tựa vào cửa, thái độ của cô với Tô Ngọc Kiệu không giống những bà mẹ Omega đơn thân khác, đương nhiên bản thân cô cũng không giống Omega bình thường.

Gần đây trời lạnh, Trình Song mặc một chiếc áo khoác cardigan dệt kim, màu xám, một màu sắc rất quen thuộc. Tô Ngọc Kiệu đứng lên thu dọn hành lý, nhìn cô mặc áo lông màu xám tro trên người, hồi lâu không lên tiếng.

"Nhìn cái gì mà mê mẩn vậy, mẹ mày xinh lắm chứ gì?"

Cô vươn tay quơ quơ trước mặt con trai, Tô Ngọc Kiệu thoáng thấy vết sẹo trên ống tay của cô liền vội vàng hoàn hồn: "Không có, chỉ là nghĩ đế chuyện đi học ngày mai."

"Ồ." Trình Song không biết hắn có nói thật hay không, lấy bật lửa từ trong túi ra, nghĩ nghĩ một chút lại cất đi: "Lúc huấn luyện quân sự phải tự chú ý đến bản thân, muốn ăn gì cứ nói với mẹ, đến lúc đó mẹ sẽ cho người đưa qua."

Tô Ngọc Kiệu cười nhìn cô: "Muốn ăn phật nhảy tường."

Trình Song cũng lịch sự cười lại với hắn: "Còn đây thì muốn mày rút lại câu vừa rồi."

Năm nay khai giảng muộn hơn trước, Tô Ngọc Kiệu trước kia học nội trú, hành lý bên trái bên phải cũng chỉ có mấy thứ như vậy. Hắn nắm lấy mặt dây chuyền đeo trên cổ, nhìn chằm chằm chiếc khóa trong góc của túi đeo lưng mà ngẩn người.

Đó là khóa vào nhà của Triệu Sở Chu, anh đã không hề ngần ngại mà cho hắn đi vào địa phận của mình, về sau... sẽ không bao giờ được như vậy nữa.

Thẻ mở cửa nho nhỏ, Tô Ngọc Kiệu lúc này mới giật mình nhận ra, hóa ra Triệu Sở Chu và hắn từ lâu đã không thể tách rời nhau, cuộc sống này mọi ngóc ngách đều có bóng dáng của người kia.

Thẻ mở cửa nhà Triệu Sở Chu ở trên tay, mật khẩu điện thoại là sinh nhật anh, chiếc vòng cổ cũng đeo từ hồi còn nhỏ, ngay cả cơ thể hắn đều khắc sâu những động tác của người kia.

Tay nhanh hơn não, khi Tô Ngọc Kiệu phản ứng lại, điện thoại đã bấm gọi đi. Hắn cứng đờ nghe tiếng bíp từ loa, không kịp cho hắn cơ hội cúp máy, Triệu Sở Chu đã nghe điện thoại.

"Alo?"

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng hỏi thăm sức khỏe mơ hồ, tim Tô Ngọc Kiệu đập nhanh hơn, hắn không rõ sao mình lại phản ứng như vậy, hơn nửa ngày mởi phản ứng lại: "....Là em."

Hắn không gọi Triệu Sở Chu, hắn không biết giờ phải xưng hô với anh như thế nào, bọn họ không còn là người yêu, nhưng hắn không cam lòng làm anh em bạn bè với anh.

Đành phải im lặng.

Đáng tiếc Triệu Sở Chu dường như cũng chưa tỉnh táo lại, anh vẫn còn mang theo giọng mũi, có chút mê man hỏi một câu: "Ai vậy?"

Tình trạng của anh không đúng, Tô Ngọc Kiệu cảnh giác bật dậy: "Anh ở đâu? Có phải uống rượu hay không? Hay là bị bệnh rồi?"

"Anh ở nhà nè, anh vừa mới về." Triệu Sở Chu lầm bầm nói hai câu, Tô Ngọc Kiệu bỏ lại một tiếng 'Chờ em' rồi lao nhanh ra cửa.

Xe máy phóng hết tốc lực, Tô Ngọc Kiệu mang theo một thân đầy khí lạnh đến cổng khu nhà của Triệu Sở Chu. Người trực tối nay là bảo vệ quen của hắn, ông nhìn thấy hắn liền sửng sốt một chút, sau đó liền ra ngoài đưa giấy cho hắn kí như bị mộng du.

Hoa quế được trồng trong tiểu khu, mùi thơm như vương trên cơ thể, theo hắn đi đến tận cửa nhà Triệu Sở Chu.

Thuần thục quẹt thẻ mở cửa, trong phòng tối om, chỉ có phòng khách có ánh trăng chiếu vào. Triệu Sở Chu nằm trên sô pha, ngủ ngon lành.

Áo ngoài bị anh tùy tiện vứt ở một bên, trên đó ám đầy mùi rượu. Tô Ngọc Kiệu nhặt lên giúp anh, lại giúp anh tháo cà vạt, vừa lúc ngồi xổm xuống liền đối diện với gương mặt đang say ngủ của anh.

Ngay cả trong dàn Alpha xuất chúng, Triệu Sở Chu cũng là một người đặc biệt vượt trội. Lông mi dài, sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ mọng, khi mím lại trông rất nghiêm nghị.

Tô Ngọc Kiệu vươn ngón trỏ, dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên sườn mặt anh. Hắn có chút tham lam đưa tay xoắn đuôi tóc của Triệu Sở Chu, im lặng thở dài.

Trên đường tới đây hắn không quên mua thuốc cảm và nguyên liệu nấu canh giải rượu, hiện tại chỉ cần đi vào hầm một bát súp tuyết lê hạ nhiệt cho anh là được.

Di động bị Triệu Sở Chu ném bừa trên sàn, màn hình đột nhiên sáng lên. Tô Ngọc Kiệu theo bản năng liếc mắt một cái, tay gọt lê ngừng lại một lát, nhẹ nhàng cầm di động lên đặt ở trên cái bàn nhỏ trước mặt.

Hình nền điện thoại của Triệu Sở Chu, là ảnh của hắn.

Trong lúc hầm thuốc, Tô Ngọc Kiệu làm ấm khăn lau mặt rồi lau cho Triệu Sở Chu. Alpha đang uống say không thoải mái rên lên, xoay người.

Anh không mặc áo khoác, áo sơ mi nhã nhặn quy củ được sơ vin trong quần âu, thắt lưng bị tháo ra vẫn còn đeo ở trên eo, khi anh nằm nghiêng quặn lại thành một vòng cung, trông như thể một cánh hoa hồng mỏng manh vậy.

Tô Ngọc Kiệu nhíu mày, không nhìn ra vải đã căng, ước chừng thời gian rồi đi ra tắt bếp. Hắn múc ra một bát canh lê nhỏ, thử độ ấm xong thì đút từng thìa cho Triệu Sở Chu.

Alpha lớn tuổi có chút không phối hợp. Tô Ngọc Kiệu dỗ anh uống thuốc như dỗ một đứa trẻ, cho anh uống xong mới bế anh về giường, giúp anh thay quần áo.

Thời gian không còn sớm. Tô Ngọc Kiệu ngồi ở bên giường anh nhìn một lát, rất muốn ở lại đây qua đêm, nhưng sáng mai hắn còn phải đi học. Hắn không thể làm gì khác, cưỡng ép mình đứng dậy, lưu luyến mãi mới rời khỏi phòng của Triệu Sở Chu.

Một giây sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, Alpha đang yên lặng nằm ở trên giường mở mắt.

Anh nghiêng người nhìn thấy cốc giữ nhiệt đựng đầy nước ấm trên bàn, cho đến khi anh thấy mắt mình cay cay mới chậm rãi đứng dậy đi tắm.

Triệu Sở Chu khẽ ngân nga hát đi tới phòng khách tìm di động, cài đồng hồ báo thức.

Buổi sáng ngày mai anh muốn đưa Tô Ngọc Kiệu đi học, ngày khai giảng đầu tiên không thể đến muộn được.

Lời tác giả:

czgg, bươm bướm say xỉn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play