*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bọn họ tìm kiếm vài ngày liên tục khắp nơi trong hoang mạc nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ người nào. Cái tên “Kerryland” êm tai như vậy vốn không phải tiên cảnh mà thế gian để lại, ngược lại, nơi này hẻo lánh lại trống trải, như đã bị bỏ hoang không còn người ở từ lâu, như thể đã sớm bị thế giới này lãng quên.
Sắc trời xám trắng nhợt nhạt, thảm thực vật thưa thớt. Ngoại trừ những thân cây cao lớn và bụi rậm sinh trưởng trong môi trường nắng hạn thì chỉ lờ mờ thấy được vài mảnh ruộng, nhưng nhìn qua có vẻ đã lâu không còn ai khai khẩn. Kền kền cắn xé xác động vật, nhìn thấy người sống cũng chẳng hề sợ hãi.
Dưới ánh nắng chói chang, Lang Xuyên thoăn thoắt trèo lên một thân cây đã khô cằn, vét sạch cái tổ chim trên đó.
Đáp hai chân xuống đất, trên tay cậu là hai con chim non, ném tới trước mặt Thiểm Linh.
Bình thường Thiểm Linh sẽ không ăn thứ này, nhưng giờ cũng chẳng kén chọn nữa.
Ban ngày vẫn rất nóng, trứng chim được chôn dưới đất cát, hứng trọn ánh mặt trời lập tức chín. Thấy con chó lớn ăn đầy vui vẻ, Lang Xuyên đào trứng chim lên đưa cho Olivier ngồi cạnh mình, người máy kia mỉm cười lắc đầu: “Tôi là người máy, tôi không cảm nhận được đói khát.”
Da người và da nhân tạo hầu như không có khác biệt, kỹ thuật khâu của Ngụy Bách Luân cực kỳ cao siêu, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra dấu vết rất mảnh trên cổ Olivier.
“Anh không nên liên tục nhấn mạnh mình là người máy thế.”
“Vậy tôi phải trả lời thế nào?”
“Anh có thể nói là mình không đói.” Lang Xuyên bóc vỏ trứng chim rồi nhét vào miệng, phồng má nói, “Anh là ai không ở việc người khác cho rằng anh là ai, mà là ở chính anh; anh là ai không phải nằm ở quá khứ, mà là ở tương lai.”
“Nhưng dù cho bao nhiêu năm trôi qua đi nữa,” Thấy vẻ phản đối hiện lên trong mắt đối phương, Olivier vẫn mỉm cười lắc đầu, “Tôi sẽ không tiến hóa, không biến đổi, dù đến khi mảnh đất này lại thay da đổi thịt, chỉ cần thay một viên pin hạt nhân siêu nhỏ, tôi sẽ vẫn cứ là người máy như bây giờ.”
“Mảnh đất này?” Lang Xuyên ngồi sóng vai với Olivier, cuối tầm mắt là vầng dương đang lặn xuống đường chân trời. Bốn phía phủ tràn khí nóng trắng lóa, ánh sáng không quá chói mắt nhưng Mặt Trời lại như một quả cầu lửa, lần lượt thiêu cháy những khóm cỏ tranh trên mặt đất, tạo thành một mảng màu đỏ làm người ta sợ hãi.
“Nơi này từng là thành phố Hamedan* với bảy bức tường thành. Vàng kim như cát ở khắp mọi nơi.” Mà nay nơi này chỉ còn lại đất cát chứ chẳng có vàng, Olivier nhìn mấy con kền kền đang tranh nhau xác một con bò Tây Tạng ở đằng xa rồi nói tiếp, “Một Tây Á giàu có sánh ngang với vũ trụ đã không còn tồn tại, nhưng nhân loại lại vẫn mãi chiến tranh không hề biết mệt. Dù đối mặt với kẻ thù chung lớn mạnh mà vứt bỏ hiềm khích để bắt tay, một khi có xung đột lợi ích thì chúng có thể lập tức giết chết đồng loại một cách cực kỳ tàn bạo…”
*Hamedan là thành phố thủ phủ của tỉnh Hamadan của Iran, Tây Á.Olivier thoáng dừng lại, nghiêng đầu mỉm cười với Lang Xuyên: “Xin lỗi, tôi quên mất cậu cũng là con người.”
Robot này nói đúng, Lang Xuyên cúi đầu suy nghĩ, vươn tay bốc một nắm cát vàng lên: “Tôi không biết vàng kim có gì tốt, trong mắt tôi, những hạt cát sáng lấp lánh này cũng đáng yêu y hệt.”
Những hạt cát lọt qua kẽ tay, thật sự giống như bụi vàng.
Có một con rắn nhỏ chui ra từ trong khe nứt trên tảng đá, uốn éo cố gắng bò tới gần bên chân chàng trai trẻ, ai ngờ lại bị đối phương bắt lại bằng một tay.
Lang Xuyên nắm lấy đầu con rắn, hỏi Olivier: “Anh muốn ăn không?”
“Không,” Olivier nhíu mày, khuôn mặt người được mô phỏng hoàn hảo cho phép anh ta có những biểu cảm tinh tế nhất, “Thịt rắn thật sự không hợp khẩu vị của tôi.”
“Tôi thấy ngon mà. Ngon hơn thịt chuột.” Hơn một trăm năm bị giam trong hầm ngầm tối đen, vì sinh tồn mà cái gì cũng đã ăn.
Đây là một con rắn hổ mang non, hàm vàng mõm nhọn, có vằn hình tròn, chỉ tính thân thôi đã dài hơn hai mươi phân, rõ ràng là có độc.
Thiểm Linh có vẻ hơi sợ hãi, còn sủa mấy tiếng nhắc nhở Lang Xuyên.
“Ồn nữa là ăn mày đó!” Lang Xuyên nheo mắt lại, để lộ ra vẻ hung ác, lại càng làm con chó bự sợ hơn. Cậu giữ đuôi con rắn dùng sức quật mạnh xuống, quật cho con rắn hổ mang non hấp hối.
Không thể nhai bằng răng, có lẽ là nhai loại thức ăn này cũng chỉ thấy tanh. Lang Xuyên cắn chặt đầu con rắn giữa hai hàm răng rồi nuốt luôn con rắn vào trong thực quản, như thể một con rắn lớn hơn đang cắn nuốt đồng loại. Dường như bị nghẹn, đôi con người màu vàng xanh xoay tròn, mà non nửa còn lại của con rắn vẫn còn đang quẫy loạn bên miệng cậu, Lang Xuyên dùng sức hóp hai bên má lại, cuối cùng nuốt toàn bộ xuống.
Chàng trai trẻ thỏa mãn xoa bụng, híp đôi con ngươi tròn đầy màu xanh vàng thành một đường vừa mảnh vừa dài.
Olivier quay lại nhìn cậu, bỗng nâng ngón tay lên lau khóe miệng của cậu, cười nói: “Cậu vẫn còn để lại cái đuôi này.”
Cậu nhớ rõ cảm giác khi đầu ngón tay lướt qua da thịt.
Chẳng trách tất cả mọi người đều nói thiếu tá không quân là người máy, không một người nào có kiểu tiếp xúc không chút ấm áp thế này. Lang Xuyên nằm sát cạnh Olivier, anh ta có một đôi mắt xanh dương cực kỳ dịu dàng, khác biệt hoàn toàn so với Hoắc Lan Hề, ánh mắt lưu chuyển tựa như sông băng tan chảy ở Bắc Cực.
“Đừng có cọ đầu vào nữa!” Vừa rồi người đề nghị nghỉ ngơi là cậu, lúc này ghét người khác cọ xát cũng là cậu Lang Xuyên bỗng đứng lên, nhấc chân đá vào mông Thiểm Linh, “Chúng ta phải đi tìm Hoắc Lan Hề!”
Cậu quay lưng đi, tiến về phía máy bay không quay đầu lại, tự cho rằng không ai phát hiện mà khẽ lau hai tròng mắt.
Cuối cùng Mặt Trời cũng lặn. Sau khi cởi bỏ ráng chiều lộng lẫy, mảnh hoang mạc này cũng trở nên kém sắc hơn ít nhiều. Bóng đêm chưa hoàn toàn phủ xuống, bầu trời nổi lên từng đám mây đen tựa như tro tàn, khiến ánh sao đêm nay kém phần lấp lánh.
Trong căn nhà gỗ nằm sâu trong ngọn núi cằn cỗi, chàng trai trên giường có mái tóc vàng chói mắt, một người đàn ông tóc nâu ngồi ở bên giường cậu ta, đằng sau bọn họ còn có một người phụ nữ không ngừng cười ngây dại.
Đèn trong nhà gỗ nhá nhem, bên ngoài có người đi qua đi lại. Tối nay nơi đây tổ chức lễ mừng, hơn nữa thiếu tá không quân và cấp dưới của hắn đã ở chỗ này hai tháng, vậy nên phần lớn bảo vệ cũng đã có phần lơ là.
Hạ Cách Nhĩ bị thương rất nặng, trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi khá dài, một tuần trước cậu ta đã bắt đầu có thể đi lại được. Nhưng vì để tránh người của băng Godot nghi ngờ, cậu vẫn giả vờ như đang liệt giường không dậy nổi, chỉ nhân lúc ban đêm mới lén hành động.
“Những tên kia mang cả máy bay tiêm kích của chúng ta về, bốn cái Taganrog cái nào cũng bị hư hại không nhiều thì ít, cái lành lặn nhất trong đó đã được tôi tu sửa lại. Mấy ngày nay tối nào tôi cũng nhân lúc mọi người không để ý mà chạy ra ngoài, tôi nghe theo lệnh của anh gửi tín hiệu cầu cứu về trung tâm chỉ huy, mấy ngày vừa rồi đã gửi mấy lần nhưng vẫn không hề nhận được hồi âm.”
“Ô nhiễm hạt nhân ở đây rất nghiêm trọng. Bức xạ hạt nhân gây nhiễu tín hiệu mạch xung. Việc không nhận được phản hồi là chuyện bình thường.”
“Nhưng mà… thiếu tá, chuyện này rất kỳ lạ, khi chúng ta tới thì Neudenburg đã bị chiến tranh hủy hoại thay đổi hoàn toàn, nhưng trung tâm chỉ huy lại hoàn toàn không đề cập với chúng ta.” Hạ Cách Nhĩ không nhịn được mà nói ra nghi ngờ trong lòng mình, gương mặt trẻ tuổi non nớt cũng lộ ra vẻ ủ rũ, “Tôi cảm thấy chúng ta bị hãm hại, thậm chí, là đã bị đế quốc vứt bỏ rồi.”
“Đừng suy diễn lung tung.” Cấp dưới của hắn chán ngán thất vọng, hắn cũng không phải không nghi ngờ gì về chuyện này. Thiếu tá không quân hơi nhíu mày, nhưng so với oán hận và ngờ vực không có tác dụng gì, hắn càng quan tâm chuyện khác hơn, “Tình hình vết thương của cậu thế nào rồi?”
“Đi lại thì không có vấn đề gì nữa, chạy cũng là chuyện nhỏ, giờ tôi có thể tham gia chiến đấu luôn!” Tuy vết thương trên người khiến hành động vẫn còn cố sức, nhưng Hạ Cách Nhĩ đã rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cậu ta vỗ ngực tỏ ý mình không sao cả với cấp trên, “Đêm nay chúng ta có thể rời đi luôn!”
Giọng hơi lớn, Molly luôn ấp úng ngồi một bên ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ, để lộ một nụ cười với hàm răng thưa thớt gãy vụn. Cho đến khi Hoắc Lan Hề gật đầu với cô ta như đang xoa dịu, người phụ nữ xấu xí kia mới lại cúi đầu, vân vê bộ quần áo trẻ con trong tay – bộ đồ bé nhỏ được chắp vá bằng những mảnh vải vụn đủ màu, đường may thì xấu xí thô kệch không chịu nổi, còn thoáng tỏa ra thứ mùi ôi thiu.
“Đứa trẻ, con của tôi… chồng…” Cô đã nghiêm túc coi Hoắc Lan Hề là chồng mình, thỉnh thoảng ngẩng mặt lén liếc nhìn hắn, sau đó lại ngượng ngùng nở một nụ cười ngọt ngào, “Chồng của tôi…”
Khuôn mặt kia xấu đến đáng sợ, nụ cười ngượng nghịu này lại càng khiến người ta sởn da gà. Hạ Cách Nhĩ trợn tròn mắt, nuốt nước bọt, “Thiếu tá, tôi… tôi nghe tù trưởng kia nói, nói anh với cái…” Cậu giơ tay huơ huơ về phía Molly vẫn còn đang cười ngờ nghệch, vẻ mặt vừa quẫn bách lại vừa kích động, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, “Anh với cô ta… Hai người… Hai người…”
“Không có chuyện đó.” Qua loa đáp một câu, Hoắc Lan Hề tỏ ra rất lãnh đạm, “Đêm nay băng Godot sẽ tổ chức tiệc ăn mừng, máy bay chiến đấu không có vấn đề gì nữa chứ?”
“Cố cất cánh thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu, về cơ bản thì cánh bên trái vẫn hoàn hảo nhưng mà cánh bên phải thì lại gần như rụng ra rồi, một khi tăng tốc bay sẽ xảy ra hiện tượng lệch hướng cực kỳ nghiêm trọng -“
“Được rồi.” Lệch hướng một chút vốn không phải chuyện đáng để hắn bận tâm, Hoắc Lan Hề gật đầu. thấp giọng nói, “Đêm nay vào lúc lễ mừng cậu tới điều khiển máy bay trước, chờ thời cơ thích hợp thì chúng ta sẽ cùng nhau rời đi.”
Thấy đối phương đứng dậy định ra ngoài, cậu trai tóc vàng trên giường bỗng hô lên một tiếng: “Thiếu tá!”
Thiếu tá không quân quay đầu lại theo tiếng gọi, Hạ Cách Nhĩ nói: “Anh vốn có thể một mình rời đi từ hai tháng trước, là do vết thương của tôi liên lụy tới anh…” Ánh nước loáng lên trong đôi mắt xanh thẳm, giọng của chàng thanh niên cũng thoáng nghẹn ngào.
Một mình hắn đúng là rất dễ thoát thân, đơn giản là khi đó đối phương còn đang bị thương nặng nằm trên giường, vì vậy mới trì hoãn đến tận hôm nay. Giơ tay vỗ lên gáy Hạ Cách Nhĩ, Hoắc Lan Hề không đáp lại xúc động đến rơi nước mắt của thằng nhóc này, chỉ lãnh đạm nói, “Cố gắng nghỉ ngơi đi.”