Binh lính của trung đội V1 chấn động, sĩ quan tổng chỉ huy gần như không bao giờ tới vậy mà lại đang có mặt trong ký túc xá quân đội, còn mỉm cười chào hỏi bọn họ.
Thứ Roeste không thiếu nhất chính là kẻ lắm mồm, vừa thấy Cận Tân xuất hiện, đám lính lập tức đoán được mục đích gã tới lần này. So với sự thờ ơ của các sĩ quan không quân, hầu hết những thanh niên quân hàm thấp đều mong nhân cơ hội này để thể hiện mình, đồng thời được thăng cấp. Vậy nên cả đám đều ưỡn lưng thẳng tắp, động tác cúi chào cũng chuẩn mực đến mức gượng ép, thầm trông mong có thể được sĩ quan tổng chỉ huy liếc qua nhắm trúng, đưa mình theo cùng tới hành tinh Bacchus III.
Cận Tân thấy tất cả đám thanh niên này đều chướng mắt. Tiếng ủng da nện lộc cộc xuống sàn, trong găng tay da màu đen là một tập tài liệu. Cận Tân lấy được hồ sơ huấn luyện của Lang Xuyên mấy ngày nay từ đội trưởng trung đội V1 là trung tá Cố Lâm, trên đó có nói chàng trai trẻ kia có năng khiếu bay tuyệt đỉnh, nhưng lại mãi mãi không thể hòa thuận chung sống với những người xung quanh, được ba ngày thì có hai ngày là gây chuyện ầm ĩ, lúc này cũng vừa mới được thả ra từ phòng tạm giam.
Nguyên nhân là cậu ta luôn muốn tự tiện rời khỏi đơn vị, sau khi bị đồng đội ngăn cản thì nhào lên cắn cổ đối phương.
Đôi lông mi dài nhạt màu khẽ run lên, Cận Tân vô thức nhếch môi, độ cong trên môi lộ ra nét dịu dàng hiếm có: Bản thân dạy người này biết bao nhiêu kỹ năng chiến đấu, nhưng cậu ta vẫn hở ra là cắn người, không có bất cứ quy tắc trình tự nào.
Người bên ngoài báo cáo với sĩ quan tổng chỉ huy, nói rằng thằng quái thai kia kêu là bị bệnh, bữa tối cũng không ăn đã đi ngủ rồi.
Cận Tân đẩy cửa phòng vào, cảnh tượng trước mắt khiến gã hơi giật mình – ký túc xá của Lang Xuyên rất đơn giản, bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, không có nhiều đồ dùng cá nhân hay quăng quật bừa bãi, bức tường cạnh giường gỗ có vẽ hình bầu trời đầy sao. Bức tranh này giống hệt với tác phẩm hội họa mà cậu đã vẽ trong nhà tù Fimbul.
Cận Tân buộc phải thừa nhận, quả thực bầu trời sao đôi khi làm người ta phải mê muội. Cùng được nhào nặn từ bàn tay của Thượng Đế, mùa xuân mặt đất có được hoa nở khắp nơi, còn không trung lại có một trời sao lấp lánh.
Trên giường có người. Người bọc kín trong lớp chăn khẽ nhúc nhích, bên trong còn vang lên tiếng lẩm bẩm không mấy vui vẻ.
Cận Tân tự kéo một cái ghế ra ngồi bên giường Lang Xuyên. Sắc mặt gã nặng nề ủ rũ, gương mặt tuấn mỹ đến quá mức cũng có vẻ thân thiện hơn ngày thường.
“Tôi vừa mới xem ghi chép huấn luyện của cậu, thành tích của cậu là xuất sắc nhất.”
Người trong chăn không đáp lại.
Cảnh tượng này có hơi giống mấy lần hai cha con gã gặp nhau nói chuyện sau khi cha gã đổ bệnh.
“Cấp trên của cậu vốn thà chống lệnh cũng không muốn cho cậu gia nhập đội, tôi nói cho anh ta biết cậu là người mà Hoắc Lan Hề vừa ý, anh ta lập tức thay đổi chủ ý. Anh ta học cùng khóa với Hoắc Lan Hề ở Học viện Quân sự Saint-Clair, tên của hai người không cách nhau xa nhưng thành tích lại khác biệt cả ngàn dặm, tôi nghĩ Cố Lâm sẽ mãi mãi không thể trở thành bạn của Hoắc Lan Hề.” Suy bụng ta ra bụng người, Cận Tân nói như thể cực kỳ nắm chắc, thái độ ngạo mạn thường thấy cũng toát ra từ ấn đường, “Nếu sau này cuộc sống của cậu ở đây không ra gì, cậu phải nhớ cho rõ, đây là lỗi của Hoắc Lan Hề.”
Người trong chăn lúc này hừ một tiếng, có vẻ đúng là trong hai tháng gần đây đã nếm trải kha khá khổ sở.
“Tôi không muốn cầm tù cậu, càng không muốn tổn thương cậu.” Gã không muốn cúi đầu trước Andreas và thằng người máy chết tiệt kia, nhưng rõ ràng đám thanh niên chỉ ham an nhàn trước mắt càng làm gã chán chường. Người thượng đẳng thường bị hạn chế bởi sự tham lam và lười biếng, người hạ đẳng thì ai cũng dũng cảm và ngu ngốc, chỉ có trước mặt tên quái vật chưa từng cư xử theo lẽ thường này, gã mới cảm nhận được chút tự do và thoải mái. Ngừng lại trong chốc lát, giọng của sĩ quan tổng chỉ huy nghe nhẹ nhàng và mệt mỏi lạ thường, “Có lẽ cậu đã đúng. Những kẻ và những thứ luôn quỳ rạp dưới chân tôi khiến tôi thấy khó thở, tôi nghĩ mình hẳn là nên tới một nơi rộng rãi vô tận xem thế nào.”
Người ở trong chăn không lên tiếng, Cận Tân vươn tay vuốt ve cái bọc hình người kia, dịu dàng hỏi: “Cậu có muốn theo tôi cùng bay vào vũ trụ không?”
“Lang Xuyên? Cậu đang ngủ à?” Thấy đối phương mãi không phản ứng, Cận Tân nhận ra có gì đó không ổn, gã xốc tấm chăn lên.
Bên trong chỉ có một người máy ngoại hình thô kệch xấu xí, có vẻ như là lâm thời ghép bừa phứa lại mà thành. Lúc lật chăn lên, con robot kia còn xoay cái eo được bọc trong phế liệu, phát ra âm thanh lạo xạo.
Cận Tân ngẩn ra một lúc, không bao lâu sau, cảm giác bị sỉ nhục và thất vọng kỳ quái dâng lên trong lòng, như thể trái tim đột ngột mở ra, ai ngờ lại bị bắt đi không còn lại gì.
Gã bật cười mấy tiếng không có lý do, sau đó giơ tay lên hất con robot xuống đất.
Hành động quá mức lỗ mãng, con robot vốn được lắp ghép cẩu thả kia lập tức vỡ vụn.
“Đồng Nguyên! Ngăn Lang Xuyên lại! Chắc chắn cậu ta đã đi tìm Hoắc Lan Hề!” Sĩ quan tổng chỉ huy gọi đội trưởng đội cận vệ của mình tới, hung dữ nói, “Mở thiết bị truy vết lên, bắt cậu ta về đây, tôi muốn bắt cậu ta trở lại nhà tù!”
Lang Xuyên và Phí Lý Mang bước xuống từ máy bay tiêm kích của Olivier xong thì đi về phía căn nhà được phủ trong cây cối bên bờ biển.
Nhà khoa học nhớ tới tên nhóc kỳ quái bên cạnh mình đầu tiên, nhưng ngay sau đó y lại nghĩ, có lẽ có thể dựa vào tình cảm giữa hai chị em Cận Á, nhờ cô thuyết phục em trai mình đưa quân đến cứu người.
Người máy có ngoại hình giống hệt thiếu tá không quân bị bỏ lại trên máy bay, gương mặt của người nọ thật sự không thích hợp để xuất hiện trước mặt Cận Á. Olivier nhìn chằm chằm vào hai người đang đi xa dần, anh ta không biết cài đặt của mình có mục “vui vẻ khi giúp được người khác” hay không, nhưng khi cặp mắt màu vàng kim pha xanh lá kia nhìn mình không chớp mắt, anh ta đã không chút do dự đồng ý giúp đỡ đối phương.
Bờ biển mùa thu hơi lạnh, nếu không nhờ hàng rào hạt xung vẫn đang điều tiết nhiệt độ thì có lẽ nước biển còn lạnh hơn.
Người phụ nữ vốn tưởng rằng nhà khoa học tới chơi, không ngờ chàng trai trẻ nấp ở một góc khuất bỗng đột nhiên xông vào nhà.
Cận Á sợ hãi nhìn Lang Xuyên, không tiến lên phía trước mà còn lùi dần ra ngoài cửa, cô lo đối phương sẽ căm hận mình lần trước thấy chết mà không cứu, lần này tới để trả thù.
Thế nhưng cậu trai kia lại hoàn toàn quên đi hiềm khích giữa hai người, giống như tư tưởng của cậu không khác gì cơ thể, có thể hồi phục từ khốn cảnh một cách đơn giản vô cùng. Cậu tiến tới kéo tay cô lại, năn nỉ nói: “Bảo Cận Tân đi cứu Hoắc Lan Hề! Chắc chắn Hoắc Lan Hề gặp chuyện không may ở Neudenburg rồi, không biết bằng cách nào lại bị đưa tới Kerryland!”
“Có lẽ kế hoạch thay đổi lâm thời, Kerryland cũng không xa Neudenburg lắm, anh ấy tiện đường vào đó chiêu binh một lượt.” Mái tóc dài màu nâu nhạt rẽ ngôi giữa, gương mặt vốn xinh xắn bị che đi trông càng nhỏ. Cận Á gầy hơn trước rất nhiều, tinh thần có vẻ cũng không ổn, cả người như chìm trong vẻ u sầu mơ hồ. “Lan Hề không thích báo cáo với người khác những chuyện lặt vặt, mà cách đây mấy ngày tôi mới nhận được tin tức từ anh ấy, anh ấy nói sẽ sớm trở lại, chúng tôi sẽ cưới nhau…”
“Tin tức kia có khi là giả, tôi làm bừa cũng có thể giả mạo cho cô một cái!” Phí Lý Mang đứng cạnh lo lắng nói chen vào, y vò rối mái tóc xoăn của mình, “Nhưng tôi đã nghe lén cuộc họp khẩn của trung tâm chỉ huy, quả thực Hoắc Lan Hề đã gặp chuyện rồi!”
“Tôi có thể mơ thấy, đêm nào tôi cũng mơ thấy, anh ấy rất thảm, khắp người toàn là máu…” Lang Xuyên cũng dựng cổ áo vỗ lên trái tim mình, đồng phục binh lính màu lam nhạt lại làm tên nhóc này càng tuấn tú hơn.
“Cậu… Cậu nói ngày nào cũng mơ thấy Lan Hề, tại sao cậu lại mơ thấy anh ấy…” Tin dữ thình lình ập tới, trong khoảnh khắc khiến người ta khó có thể thích nghi. Đôi mắt to vô hồn chớp chớp, Cận Á nhìn thẳng vào chàng trai trẻ, “Chưa kể dù có là sự thật, Cận Tân cũng sẽ không nghe tôi, từ trước đến giờ cậu ấy luôn cố chấp làm theo ý mình, không ai thay đổi được…”
Rõ ràng tranh chấp của bọn họ không cùng một trọng tâm, chàng trai trẻ thì đang cuống lên vì cứu người, nhưng người phụ nữ vẫn còn đang lăn tăn chuyện đối phương cố gắng muốn cướp chồng mình.
“Anh ấy là chồng chị cơ mà!” Lang Xuyên gấp đến mức nói bừa, tiến tới nắm lấy bả vai gầy gò của người phụ nữ, “Chẳng lẽ chị định cứ chờ ở đây không làm gì, đợi tin anh ấy đã chết truyền về à?!”
“Nhưng giờ anh ấy trở về để làm gì chứ?! Đám sĩ quan không quân đều đang trông chờ anh ấy nghĩ cách cứu thợ mỏ, anh ấy vừa về sẽ lại phải tiếp tục đâm đầu vào chỗ chết…” Nét dịu dàng vốn chỉ biết “Gật đầu, lắc đầu, mỉm cười” đã bay biến không còn lại gì từ lâu, Cận Á bỗng cao giọng, sắc mặt căng thẳng đỏ bừng, nước mắt cũng dâng lên, “Anh ấy sắp thành chồng tôi, sống chết của anh ấy rốt cuộc liên quan gì đến cậu chứ!”
Chàng trai trẻ cũng sững sờ khựng lại, mãi lâu sau mới ngỡ ngàng mở miệng: “Chị không muốn đi tìm anh ấy, không lẽ… là vì tôi à?”
Nốt ruồi lệ nơi khóe mắt đỏ thẫm như máu, có lẽ vì nước mắt thấm đẫm trong thời gian dài nên mới trông bi thương và thê lương như vậy. Người phụ nữ không đáp lại, nhưng rõ ràng ai cũng đã hiểu.
“Vậy tôi đi! Tôi tự đi!” Lang Xuyên không lằng nhằng dây dưa thêm nữa mà xoay người bước đi, vẫy cánh tay hô lớn, “Tôi sẽ đi tìm anh ấy về! Tôi tự đi!”
Chàng trai trẻ bước nhanh ra, bỗng nhiên lại vòng ngược trở về, cậu vẫy tay với con chó lớn đang ngồi bên cạnh nữ chủ nhân, “Thiểm Linh, chúng ta đi!”
Thiểm Linh bên cạnh ngẩng đầu liếc nhìn Cận Á – cũng chẳng biết có phải con chó kia nghe và hiểu được cuộc cãi nhau giữa hai người hay không, nó cho nữ chủ nhân một ánh mắt coi thường, sau đó lập tức chạy theo Lang Xuyên rời đi.
Cận Á không cố ngăn cản Thiểm Linh bỏ đi, cô lảo đảo bước lên hai bước rồi lại ngồi sụp xuống. Lời cảnh báo của cha vẫn còn văng vẳng bên tai, cô cũng không hề nghi ngờ giấc mơ của Lang Xuyên và lời nói của Phí Lý Mang, thực ra mấy ngày nay chính cô cũng ăn không ngon ngủ không yên, lòng nóng như lửa đốt, lại cứ hết lần này đến lần khác tự thôi miên ám thị rằng mình quá đa nghi. Lòng ghen tị như xúc tu siết chặt tim của người phụ nữ này, cô uể oải đến cực độ, hối hận thậm chí còn chối bỏ bản thân, vì chính suy nghĩ sai lầm của bản thân đã khiến người yêu lâm vào hiểm cảnh.
Tôi làm sao thế này…
“Cận Á làm sao thế, sao cô ấy lại thành ra như vậy…” Phí Lý Mang chạy lạch bà lạch bạch sau lưng Lang Xuyên, vừa thở dài liên tục lại vừa léo nhéo với tên đang chạy đằng trước, “Cậu thật sự định tự đến Quận 10 à? Nơi đó đã bị người của băng Godot vô cùng hung ác chiếm lĩnh rồi, cậu tới chẳng phải là chịu chết hay sao!”
Lang Xuyên đang ôm một bụng tức giận, còn chưa nghĩ xem nên đáp lại thế nào thì mấy bóng đen cao lớn bỗng nhảy ra trước mắt. Không kịp chạy trốn, cậu đã bị bọn họ bắt lại.
Hóa ra đội trưởng đội cận vệ đã dẫn theo mấy tên lính Hornet chờ sẵn.
Thiểm Linh nhe hàm răng sắc của mình ra, nhào lên cắn vào chân một tên lính bảo vệ.
“Chết tiệt!” Răng nanh găm sâu vào cơ thể, có vẻ như còn tổn thương vào cả xương, tên lính đang giữ Lang Xuyên gào lên một tiếng, lập tức buông lỏng tay. Ngay khi một bên bả vai bị nới lỏng, Lang Xuyên phản ứng cực nhanh, lập tức thực hành kỹ thuật chiến đấu mà mình học được, nhân cơ hội giãy thoát – lúc này cậu bỗng thông minh lạ thường, linh hoạt né trái né phải, khi phát hiện binh lính phía sau vẫn bám theo không bỏ, cậu giả vờ lạt mềm buộc chặt để đối phương tiếp cận mình, ai ngờ ngay khi chúng tưởng rằng đã có thể bắt được cậu thì cậu lại kéo cánh tay của đối phương qua, hung dữ cắn một phát.
Sức mạnh kia còn khủng khiếp hơn Thiểm Linh, tên lính đội cận vệ lại ré lên một tiếng.
Biết tình hình không ổn, Đồng Nguyên rút súng định bắn. Không ngờ bản thân lại bị vật ngã ra, hơn nữa lại là bị cái kẻ y như con sóc đất kia vật ngửa.
“Tôi vừa mới đi nặng không mang giấy, đành phải dùng tay lau đó. Tiện thể mượn quân phục của cậu lau tay nhá!” Phí Lý Mang dùng hết sức toàn thân đè lên người Đồng Nguyên, vươn tay sờ soạng trước ngực cậu ta – cơ ngực dưới lớp quân trang cứng rắn như đá tảng, mỗi lần sờ vào đều mang tới cảm giác cực kỳ tuyệt.
Đồng Nguyên lại tức đến đỏ bừng mặt giống lần trước, ngoại trừ chửi bới liên tục dường như cũng không còn cách nào khác: “Con rệp chết tiệt! Con chuột chết tiệt! Anh đứng dậy mau! Cút mau!”
Chàng trai trẻ nhổ máu trong miệng ra, vừa điên khùng vẫy tay vừa cười, chạy về phía Olivier đứng cách mình không xa. Con chó bự cũng chạy theo cậu.
Phí Lý Mang đã bị ba tên vệ binh dí mặt xuống đất: “Lang Xuyên! Mang Hoắc Lan Hề về!” Nhà khoa học luôn tỏ ra ngu ngốc cuối cùng cũng nắm được manh mối, đầu óc tỉnh táo lại, gương mặt nhăn nhó biến dạng nhưng miệng vẫn không ngừng hô to, “Tuy rằng đàn ông yêu đàn ông rất là kỳ cục, nhưng nếu giờ cậu có thể mang Hoắc Lan Hề về, tên đó chắc chắn sẽ thuộc về cậu -“
Trước khi bị đám vệ binh còn lại đuổi tới, Lang Xuyên và Thiểm Linh đã thuận lợi lên máy bay.
Olivier điều khiển máy bay phi thẳng lên trời, “anh ta” được lập trình theo số liệu bay của Hoắc Lan Hề, không một ai có thể đuổi kịp.
“Wohoho! Hoắc Lan Hề là của tôi!” Nhìn mặt đất ngày càng xa dần, Lang Xuyên hưng phấn khua tay múa chân, kêu gào một cách kỳ quặc, “Hoắc Lan Hề là của tôi! Là của tôi!”
Không cần nhìn cậu cũng biết mình đang ngày một gần bầu trời hơn, ngày một gần người mà mình yêu hơn. Lang Xuyên bỗng đan mười ngón tay thật chặt đặt trước ngực, khớp tay chống lên cằm. Hàng mi buông xuống khẽ rung như cánh bướm, dáng vẻ nhắm mắt đầy thành kính. Rõ ràng là một người đàn ông thân mặc quân phục, nhưng cũng lại thuần khiết như đứa trẻ.
Con tàu lạc đường có được hướng bay, tín đồ chờ đến được Khải Huyền, có lẽ chính là như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT