Chàng trai trẻ mở choàng mắt trong giấc ngủ, nước mắt đã thấm đẫm gối tự lúc nào. Thiếu tá không quân mới đi được hai ngày, cảnh tượng kiều diễm ướt át trong mơ đã hoàn toàn bị thay thế bởi giấc mộng trái ngược kia, hai ngày nay cậu đều mơ thấy hắn bị lửa bao vây, máu me đầy người, hấp hối sắp chết.
Nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong phòng, ba cô gái vẫn đang đứng sau cửa lập tức đẩy cửa tiến vào.
“Các người là ai?”
Ba cô gái ba màu da khác nhau nhưng đều vô cùng xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, ăn mặc cũng hở hang. Một trong số đó đã từng chĩa súng vào chàng trai trẻ, nhưng lúc này lại tỏ ra yêu kiều hết cỡ, cô ta ưỡn vòng eo kề sát vào cậu, nhếch đôi môi nở nụ cười ngọt ngào: “Sĩ quan tổng chỉ huy nói mấy đây cậu ngủ không ngon, bảo chúng tôi giúp cậu ngủ.”
Ba cô gái lần lượt bò lên giường, gương mặt đi đầu tiên ngày một sát gần, chàng trai trên giường cũng thuận theo mà lại gần người đẹp. Khi cậu chôn mặt vào mùi hương trên cổ người phụ nữ thì bỗng nhiên nhăn mũi ngửi loạn một hồi – đầu lông mày tuấn tú nhíu chặt lại, cậu không thích thứ mùi tinh dầu gay mũi này. Tuyệt đối không thích.
Lang Xuyên không kìm được mà nhớ về giấc mộng kia, nhớ tới mùi hương trên cơ thể người kia làm cậu cuồng nhiệt mê say trong mộng – cậu đoán có lẽ vũ trụ cũng có mùi này, sâu thẳm tĩnh lặng, thấm vào ruột gan.
Nước mắt trên gò má vẫn còn chưa khô, Lang Xuyên buông thõng đầu héo rũ, một lòng nhớ đến người tình đã đi xa, để rồi lại lo lắng chộn rộn. Nhưng ba người đẹp kia hoàn toàn không phát hiện ra tâm trạng của đối phương, vẫn đang tiếp tục phô bày đủ tư thế hấp dẫn quyến rũ để tiếp cận cậu, như thể nhất định phải ép cho chàng trai này trở thành tù binh dưới váy mình.
Ngay khi đôi môi đỏ mọng của người đàn bà sắp rơi xuống môi mình thì Lang Xuyên bỗng ngẩng đầu, đôi mắt vàng xanh lóe lên làm người ta kinh hãi, cậu hỏi: “Mấy người có dây thừng không? Cái loại trói được ấy?”
“À ha, miếng bánh ngọt đáng yêu hiểu chuyện rồi! Cậu ấy muốn chơi kích thích.” Cô gái cầm đầu trợn mắt với hai người phía sau, bọn họ lập tức hiểu, cũng nở nụ cười suồng sã, “Xem ra là thế, để tôi mang tới ngay.”
Sĩ quan tổng chỉ huy tình cờ đi qua ngoài cửa phòng chàng trai trẻ, tất nhiên chỉ có mình gã biết đây có phải là “tình cờ” hay không. Gã đứng ngoài cửa nghe một hồi; lại phát hiện trong phòng rất yên tĩnh, như thể chuyện gã mong đợi vẫn chưa xảy ra.
Cận Tân đẩy cửa vào, điều khiến gã chấn động là ba cô gái quần áo xộc xệch lại đang bị trói chặt trên giường, miệng bị nhét khăn tay lụa đã tẩm nước hoa của chính mình. Mà cái tên vốn nên nằm trên giường thì lại đang co quắp ở một bên thành giường, ôm lấy chân giường khắc hoa tự ngủ một mình. Đôi hàng mi khẽ run trông khờ dại vô cùng, cũng toát lên vẻ tự đắc lại cô đơn.
Cận Tân cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, ba người đẹp này có thể nói là ba cô gái điếm nổi tiếng nhất Roeste, bao nhiêu người khát khao muốn được âu yếm nhưng lại khó có thể toại nguyện, tên nhóc này lại dám vô duyên có sướng không biết hưởng như thế!
Gã tiến lên cởi trói cho mấy người đẹp trên giường, rút khăn tay của bọn họ rồi ra hiệu cho bọn họ rời đi qua ánh mắt. Bản thân gã thì đi tới trước mặt tên nhóc đang ngủ, cúi người ôm cậu lên giường.
Đường nét cơ thể bắt đầu giống như một quân nhân, rất cao, cũng rất nặng.
Mông vừa mới chạm vào tấm nệm mềm mại thì Lang Xuyên đã tỉnh lại. Cậu thấy gương mặt người đàn ông kia áp sát trước mắt, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ lập tức mở to, định bụng hét toáng lên –
“Đừng có gào! Cậu gào cái gì!” Cận Tân đưa tay bịt kín miệng Lang Xuyên, ai ngờ lại bị cậu dùng răng nanh “tiếp đón”.
“Chết tiệt!” Gã tức giận không kìm được mà chửi một tiếng, nhưng tên kia thế mà lại còn thè lưỡi ra vẻ ghét bỏ, chê bai nói: “Thịt thối hoắc, khó ăn, khó ăn chết đi được!”
Sắc mặt sĩ quan tổng chỉ huy tối lại, chàng trai trẻ vẫn còn đang oán hận miếng da thiu thịt thối mình vừa cắn kia, đảo mắt đã bị đối phương đặt dưới thân.
“Đừng có lộn xộn, tôi tặng cậu một món quà.” Còn chưa nói hết, Cận Tân đã vươn tay mò lên tai Lang Xuyên –
Một cơn đau rất nhỏ nhói lên, vành tai bỗng nặng trịch, như thể còn dính chất lỏng ấm áp nào đó.
“Cái gì thế?” Lang Xuyên đưa tay sờ lên tai, đối phương cho cậu một cái khuyên tai đinh.
“Cậu có thể hiểu nó như vòng của thú nuôi, tôi là chủ nhân đương nhiên cũng nên thể hiện quyền sở hữu một chút. Dựa theo khả năng hồi phục của cơ thể cậu, nó sẽ liền lại hoàn toàn và hòa hợp làm một với cậu.” Cận Tân lại cúi người hướng tới gần Lang Xuyên, giam cậu giữa mình và chiếc giường. Gã nhẹ nhàng liếm máu chảy ra vì chiếc khuyên đinh xuyên thủng vành tai, hương vị nhè nhẹ ngai ngái chạm vào đầu lưỡi, lại khiến máu của gã cũng sôi lên.
Lang Xuyên quay mặt đi, trợn trắng mặt, tỏ vẻ hoàn toàn không muốn trả lời đối phương.
Khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhạt nhẽo, gã cởi rất chậm như đang dụ dỗ chàng trai dưới thân, ngón tay lướt qua trước ngực mang theo vẻ gợi cảm mê người. Lang Xuyên bỗng quên mất phải giãy giụa chống cự, chỉ ngẩn ra nhìn đối phương, cho đến khi nửa trên cơ thể để trần đầy mỹ cảm bày ra trước mắt.
“Cậu cảm thấy cơ thể của tôi rất hấp dẫn, đúng không?” Cận Tân nâng tay cởi tóc, mái tóc dài màu vàng kim mượt mà rủ xuống bả vai, hai tay dang ngang mở phanh lồng ngực, cơ ngực trần căng tràn hấp dẫn chàng trai trẻ kia.
Lang Xuyên chưa đáp lại nhưng cũng đã nuốt nước bọt một cách mất tự nhiên, mấy lần cậu giả bộ quay đầu đi nhưng vẫn không nhịn được mà đưa khóe mắt trở lại, cẩn thận đánh giá tỉ mỉ – người đàn ông này vai rộng eo thon, cơ thể nở nang như dũng sĩ vạm vỡ của Hy Lạp cổ, nhưng gương mặt gã lại đẹp như mộng tưởng, đôi mắt màu hổ phách cũng hàm chứa sức hấp dẫn mềm mại.
“Nếu tôi đã tuyên bố cậu thuộc về tôi…” Tiếng nói trong trẻo vì dính vào dục vọng mà trở nên ướt át, giống như một dòng nước chảy róc rách, “Chúng ta cũng nên thân mật hơn mới phải…”
Chàng trai trẻ chìm trong trạng thái ngỡ ngàng, môi trên môi dưới không hề khép chặt, như cánh cửa đang chờ đối phương đến gõ.
Mùi vị đôi môi kề nhau thơm ngọt vô cùng, Cận Tân quyết đoán luồn đầu lưỡi vào, dịu dàng lướt qua hàm răng Lang Xuyên, sau đó lại cuồng nhiệt mút vào đầu lưỡi đang đưa lên của cậu. Ngậm hai cánh môi mỏng giữa hàm răng mình mà day cắn, gã muốn người kia phải nhớ thật rõ cảm giác đau đớn rất nhỏ này…
Khoảng hơn một tiếng sau, đội trưởng đội cận vệ xuất hiện trong nhà của sĩ quan tổng chỉ huy.
Đồng Nguyên vốn muốn báo cáo tình huống của Hoắc Lan Hề và tình báo từ Neudenburg với Cận Tân trước, nhưng không ngờ mình lại có thể chứng kiến cảnh ngàn năm có một như thế –
Cận Tân bị trói chặt trên giường, ngoại trừ quần lót thì chẳng còn mảnh vải che thân, cả người bày ra tư thế hình chữ Đại (大) trông cực kỳ chướng mắt, miệng còn bị nhét khăn tay bằng lụa.
Đội trưởng đội cận vệ thật sự không thể giả bộ, cậu ta làm sao cũng không ép được cho khóe miệng mình ngừng cong lên, lại một lần nữa tự nhắc bản thân không được cười quá lộ. Cậu ta cởi bỏ dây da trói trên người Cận Tân, lại lấy chiếc khăn tay trong miệng gã ra.
Sĩ quan tổng chỉ huy thở hồng hộc một hồi, sau đó mới nói: “Thằng chết tiệt kia! Đi bắt nó về đây, nó chạy rồi!”
Nhưng tên kia cũng chẳng hề chạy trốn, chiếc khuyên tai đinh mà gã tặng cho cậu thật ra là một thiết bị định vị sử dụng công nghệ tối tân nhất hiện tại, tín hiệu cho thấy cậu đang ở ngay trong cao ốc Empire State.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT