Roeste nhiệt độ ổn định cả bốn mùa, Neudenburg lại nóng như cái lồng hấp. Những phi công trẻ tuổi của trung đội V17 mới vừa ra khỏi máy bay tiêm kích Taganrog thì đã bị sóng nhiệt phả thẳng vào mặt.
Tuân theo chỉ thị từ Bộ tư lệnh Không quân, bọn họ đi theo thiếu tá không quân tới nơi này, chờ lãnh đạo hành chính của địa phương tới đón. Mặt Trời tháng Năm chói chang gắt gỏng, lỗ thủng trải khắp nơi trên mặt đất. Phóng tầm mắt ra xa là một trời bão cát, đất cát tựa như một lớp màn tơ màu nâu vàng phủ lên kiến trúc thưa thớt, chẳng có lấy một điểm màu xanh lá cây.
“Nơi này nóng điên lên được!” Hạ Cách Nhĩ nhỏ tuổi nhất vò đầu bứt tai, liên tục than nóng đến mức không chịu được. Tên nhóc này vừa mới thể hiện oai phong trên quảng trường sông Đông, lúc này lại lộ ra bản tính trẻ con của mình, cậu vươn tay đặt lên trên cái chốt kim loại ở thắt lưng, định bụng cởi bộ quân phục bí muốn chết này ra.
Hoắc Lan Hề quay đầu lại nhìn cậu ta, nói: “Mặc vào.”
Hạ Cách Nhĩ giật nảy một cái trong vô thức, dưới ánh nhìn lạnh băng của thiếu tá không quân, cậu ta buộc phải cài lại quân phục, thắt lại thắt lưng.
Mặt Trời chính ngọ phả lửa nóng ran, bụi cát ngồn ngộn trên mặt đất lại càng nóng.
Những phi công theo Hoắc Lan Hề tới đều nóng đến mức ướt nhẹp mồ hôi, thở hồng hộc từng hơi, chỉ có mỗi Hoắc Lan Hề là hoàn toàn không khác thường ngày. Thắt lưng nâu thắt trên vòng eo nhỏ hẹp, mỗi một nút đều chỉn chu nguyên vẹn. Vừa không chảy mồ hôi, cũng không nói chuyện, thiếu tá không quân thẳng lưng đứng đó, toàn thân như một thanh kiếm tỏa khí lạnh bức người, như thể nếu tới gần hắn sẽ cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra.
Mái tóc vàng bị ánh mặt trời chiếu bỏng tay, Hạ Cách Nhĩ bĩu môi, không cam lòng mà nhỏ giọng phụng phịu: “Thiếu tá không phải núi băng mà là người máy. Trời nóng thế này, núi băng cũng phải tan chảy chứ.”
“Sao lại thế này? Theo như giao hẹn thì chẳng phải nên tới đón chúng ta từ ba ngày trước hay sao?” Một binh sĩ không quân tóc đen nói, “Tuy rằng trung tâm Quận 10 là khu vực công nghiệp hóa chất, nhưng có vẻ như cũng có ít người quá rồi. Hành trình này rõ kỳ lạ, như thể chúng ta đang bước vào một thành phố chết vậy.”
Hoắc Lan Hề nheo mắt nhìn về phía trước, hạ lệnh: “Đợi thêm mười phút.”
“Mười phút, nếu tranh thủ thời gian khéo đủ cho chúng ta làm một nháy ấy chứ.” Dù trên không trung bọn họ là những con đại bàng mạnh mẽ dũng mãnh nhất, nhưng biểu hiện lúc này lại y hệt như một đứa trẻ mười tuổi. Hạ Cách Nhĩ trẻ nhất mới mười chín, tên lớn nhất cũng mới chỉ hai mươi ba, tuy những người trẻ tuổi này mới gia nhập trung đội V17 không lâu nhưng ngay cả Hạ Cách Nhĩ ít tuổi nhất cũng đã theo Hoắc Lan Hề rong ruổi trên vũ trụ, bọn họ đều chịu đựng được những cuộc huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt, đồng thời cũng có năng khiếu hơn người trong việc “phi hành”.
“Không, từ lúc biết thiếu tá sắp kết hôn, tôi đã không thể nhiệt tình được với bất cứ thứ gì nữa rồi.” Cậu lính tóc đen tên Maugham nói.
Hạ Cách Nhĩ trợn tròn mắt: “Vậy mà anh còn dám tăm tia chị gái của sĩ quan tổng chỉ huy, anh chết chắc rồi.”
Ai ngờ đâu cậu lính tóc đen kia lại quỳ xuống bên chân Hoắc Lan Hề, ngẩng gương mặt trẻ tuổi khí khái lên: “Thiếu tá, gả cho em đi.” Ánh mắt cậu ta nồng nhiệt, giọng cũng đầy nghiêm túc, “Tất nhiên vợ chưa cưới của ngài là người đẹp không tì vết, nhưng ngài cũng là anh hùng vô song, em rất say mê tư thế oai hùng của ngài, giống như nghiện thứ rượu ngọt ngào nhất.”
“Thiếu tá, cho cậu ta một cơ hội đi!” Đám lính xung quanh huýt sáo vang trời, ồn ào vỗ tay, bọn họ vui đùa với cấp trên của mình rất thoải mái, mà chỉ cần không liên quan đến phạm trù nguyên tắc thì Hoắc Lan Hề cũng hết sức dung túng bọn họ.
“Thiếu tá, gả cho em đi.” Maugham quỳ tiến lên hai bước, dán sát vào chân Hoắc Lan Hề, miệng vẫn còn không ngừng nói mấy câu mê sảng, “Em cũng không hề bị ám ảnh bởi tình yêu đồng giới đâu, nhưng lại không thể buông tay trước phong thái của ngài -“
“Nói thêm một câu ngu xuẩn nữa thì tôi bắn chết cậu.” Hoắc Lan Hề mở miệng nói chuyện không biểu cảm, nhấc chân đá vào ngực Maugham – một cước khá mạnh giáng xuống, tên kia bị đạp ngã lăn lông lốc qua một bên, ôm bụng cười không dứt.
Đám thanh niên cũng cười nghiêng ngả với nhau. Thân là phi công của trung đội V17 thuộc đế quốc, ai trong đây cũng là tinh anh trong tinh anh, bọn họ hoàn toàn khác với đội vệ binh của sĩ quan tổng chỉ huy, hơn nữa cũng không hề ưa gì đối phương. Giống như một bên là bình hiến tế làm bằng ngà voi, vừa quý giá vô cùng lại mang theo sát khí; bên kia lại là một chiếc bình bằng đất nung tráng một lớp men mỏng, vừa bình dị gần gũi lại có nhiều công dụng hơn – đội vệ binh ghét bỏ bọn họ thấp kém thô kệch, mà bọn họ cũng chẳng hề muốn làm bạn với đám người tầm thường suốt ngày mở miệng tự nhận mình thanh cao.
Thời gian chầm chậm trôi, hơi nóng bốc hừng hực lên người, từng chút bào mòn hết sức chịu đựng của bọn họ.
“Quay về máy bay.” Hết mười phút, thiếu tá không quân hạ lệnh trở về địa điểm ban đầu.
Đám thanh niên đang định chạy lên máy bay đỗ ở nơi hoang vu thì bỗng phát hiện bóng một bóng người màu đỏ đang đi về phía mình, trông như một ngọn lửa bập bùng, càng cháy càng gần chỉ tiến không lùi.
Ở một nơi cát bụi phủ tràn, không một bóng người, bóng người màu đỏ lại gần trông bắt mắt lạ thường, cũng khiến người ta hoảng hốt.
“Đứng lại! Không được nhúc nhích!” Maugham và Hạ Cách Nhĩ quyết đoán móc súng lục ra, hai người bọn họ không những có thị lực cực tốt mà còn là tay súng thần trăm phát trăm trúng, nếu phát hiện ra tình huống bất thường, có thể nhắm trúng mục tiêu cách vài chục mét.
Nhưng hai người thanh niên không thể bóp cò được, vì không ai có thể nổ súng trước một cô bé.
“Cứu tôi… Cứu tôi với…”
Cô bé mặc chiếc váy bồng màu đỏ rất rộng, chiếc váy đã rất bẩn, bản thân cô bé cũng be bét máu đen trên mặt, nhưng đôi mắt đen láy lại sáng ngời, vừa tròn vừa to. Cô bé đi về phía này, nghiêng ngả lảo đảo ngã về phía bảy tám thanh niên mặc quân trang đi tới, sợ hãi kêu lên: “Cứu tôi với… Cứu tôi với…”
“Rời khỏi đây.” Cô bé áo đỏ rõ ràng đang truyền tới tín hiệu nguy hiểm như máu tươi, Hoắc Lan Hề cực kỳ thờ ơ xoay người qua, lệnh cho lính của mình lên máy bay.
“Thiếu tá, không thể để cô bé ở lại đây một mình được, con bé sẽ chết mất!” Maugham không đành lòng bẻ gãy một đóa hoa chớm nở, chạy mấy bước tới đón. Cậu ta thân thiện khom người xuống, hỏi cô bé trông vô cùng bẩn thỉu kia, “Cô bé xinh đẹp này, sao lại chỉ có mình em ở đây?”
“Cứu tôi…” Cô bé mở to hai mắt, tóm chặt lấy cổ tay áo đối phương, “Cứu tôi với…”
Vì đám cấp dưới không muốn bỏ đi, Hoắc Lan Hề vốn định lên máy bay cũng dừng bước, hắn quay đầu lại, thờ ơ nhíu mày nhìn.
Ngay khi cậu lính trẻ bị cô bé kia tóm lấy thì mới nhận ra điểm kỳ quái.
Từ bên dưới chiếc váy đỏ bồng bềnh của cô bé phát ra một âm thanh tích tắc rất nhẹ, hẳn là tiếng đếm ngược.
Ngay khi tiếng kim dừng lại sau một tiếng “bíp” yếu ớt, trong khoảnh khắc mọi âm thanh đều biến mất.
Trước khi cơ thể bị sức nổ xé nát, Maugham không giãy khỏi cánh tay đối phương, cậu ta quay lại hô lớn bằng toàn bộ bản năng của mình: “Thiếu tá, mau chạy -“
“Nằm xuống -” Giọng của Hoắc Lan Hề bị một tiếng nổ đinh tai nhức óc bao phủ, ngay sau đó, những chiếc máy bay tiêm kích Taganrog phía sau cũng nhanh chóng bị luồng khí bắn ra từ vụ nổ bao phủ.
Cô bé bị quả bom giấu dưới váy xé thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt, máu thịt hòa lẫn với bùn cát rơi xuống từ trên trời, lực nổ cực mạnh lấy cô bé làm tâm lan ra khắp xung quanh, không một phi công trẻ nào bị khói và lửa chạm tới thoát khỏi.
Như đã trải qua cả thế kỷ, lại như chỉ trong khoảnh khắc. Thiếu tá không quân mở to mắt, trước mặt hắn là bùn đất bốc lên mùi khét của da thịt bị cháy phân tán khắp nơi, mặt hắn úp sấp xuống đất. Hắn cố động đậy cánh tay nhưng lại không làm gì được, cơ thể đã hoàn toàn mất đi tri giác, ngay cả xương cốt bị ép nát cũng không cảm nhận được. Hắn lại thử nghển cổ lên, máu tươi trên đầu lập tức chảy vào trong mắt, tầm nhìn trước mặt chỉ còn lại một màu máu đỏ rực.
Bốn phía im lặng không một âm thanh, binh lính không quân trẻ tuổi nằm la liệt trên mặt đất, có một hai người còn đang run rẩy giãy giụa, còn lại đều im thin thít không động đậy như chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
Ánh mặt trời rất chói mắt, như kim châm tản khắp mặt đất. Hoắc Lan Hề nhìn thấy một đôi giày dã chiến cũ kỹ bước lại gần, biết rằng có người đang đi về phía mình.
Bước đi của người đàn ông kia vừa trầm lại chậm, ngược sáng mà tới, như thể đeo thêm một vầng dương trên đỉnh đầu. Áo choàng đen chấm đất không che đi dáng người cao lớn, mái tóc bạc, gương mặt cương trực, đôi mắt màu xám xanh khảm trên gương mặt chi chít vết thương của ông ta – con ngươi u ám lạnh lẽo, nhưng khuôn mắt lại sâu và đẹp đẽ vô cùng, giống hệt với mắt của thiếu tá không quân. Ông ta cúi đầu, nhìn chăm chú vào người quân nhân máu me be bét trên mặt đất, chút dịu dàng ấm áp khẽ thoáng qua trong ánh mắt vô cảm.
Hoắc Lan Hề chật vật cử động cánh tay, quệt đi máu tươi trên mắt – không phải ảo giác khi hấp hối, người này tồn tại thật sự.
“Cha… Cha…” Hắn gọi một tiếng với người đàn ông đang dừng bước trước mặt, sau đó bất tỉnh nhân sự.Hết chương 34.
Nhiều khi muốn gọi bộ này là bữa liên hoan xác chết của tác giả:)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT