*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ hội được tổ chức để thông báo về hôn sự của Hoắc Lan Hề và Cận Á. Khi Hoắc Lan Hề chiêu binh từ Neudenburg Quận 10 trở về, cặp tình nhân làm bao người hâm mộ này sẽ cử hành hôn lễ. Bên cạnh sàn nhảy là bàn tiệc linh đình, trong sàn nhảy cũng chật kín bóng người, nhưng một trong hai nhân vật chính của vũ hội này lại ngồi một mình một bên.
Người thượng đẳng của Roeste vừa trải qua cơn hoảng sợ, muốn tìm một cái cớ để vui vẻ, hắn cũng không cảm thấy cảnh tượng náo nhiệt trước mắt có liên quan gì đến mình.
Đổi bộ quân trang màu xanh thẫm thường mặc thành lễ phục dạ hội màu xanh lam sang trọng, dải lụa màu vàng nhạt và ghim cài hình đại bàng tượng trưng cho lực lượng không quân được đeo trước ngực trái. Không thấy thắt lưng, áo comple cũng để mở, lộ ra năm chiếc cúc màu vàng kim trên chiếc gi-lê bằng lụa. Có lẽ Hoắc Lan Hề không phải người đàn ông đẹp trai nhất Roeste, nhưng không thể nghi ngờ, chắc chắn hắn là người đầu tiên làm người ta để mắt tới giữa cả vạn người.
“Anh bị bỏ lại một mình rồi, thiếu tá.” Hạm trưởng của Odyssey đang mặc một chiếc váy đỏ xẻ tà cao trễ ngực, nhẹ nhàng đi về phía thiếu tá không quân. Người phụ nữ cởi bỏ bộ quân trang không khác nào bông hoa hồng tươi nhất giữa khóm bụi gai, mái tóc xoăn dài màu đen tuyền, gương mặt xinh đẹp cá tính, đường cong cơ thể nóng như lửa, khiến cho tất cả mọi cô gái mặc váy ở đây đều bị lu mờ.
“Cận Á đang đi thăm quân chủ.” Hoắc Lan Hề ngồi một mình ở sàn nhảy ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ đang đứng trước mặt, “Hôm nay cô rất đẹp, đại tá.”
“Không mời tôi nhảy một điệu à?” Vũ Liệt nở nụ cười, cô ta hơi khom người xuống, chủ động đưa ra lời mời với Hoắc Lan Hề.
Thiếu tá không quân vẫn không nhúc nhích trước lời mời nhiệt tình của đối phương, chỉ bình thản từ chối: “Thứ cho tôi không biết khiêu vũ.”
“Thôi đi, thiếu tá.” Lời nói dối hời hợt, người phụ nữ vạch trần hắn tại trận, “Tôi đã tham gia buổi khiêu vũ tốt nghiệp của anh ở Học viện Quân sự Saint-Clair, tôi biết anh không chỉ có tài lái máy bay, mà còn là một chân nhảy điêu luyện.”
Hoắc Lan Hề nghiêng đầu liếc mắt nhìn sàn nhảy, nam nữ khiêu vũ xô bồ, hắn quả thực không có hứng thú muốn trộn lẫn vào giữa đám người đó.
“Chỉ có một điệu nhảy thôi,” Thấy Hoắc Lan Hề vẫn không có ý định đứng dậy, Vũ Liệt lại cười, nói một cách khiêu khích, “anh nhăn nhó cứ như đám con gái mới lớn, lo Cận Á ghen à?”
“Được rồi.” Không thể từ chối lời mời của đối phương, Hoắc Lan Hề cũng chẳng thoái thác nữa. Hắn đứng dậy, đặt cánh tay ngang trước ngực, Vũ Liệt liền vịn vào bước đi.
Người đàn ông quân trang anh tuấn và người phụ nữ môi đỏ tóc đen xinh đẹp chỉ đứng cạnh nhau thế này đã là một hình ảnh vô cùng bắt mắt, theo bước chân bọn họ, người đứng trong sàn nhảy cũng tự giác tản ra.
Đúng lúc vừa kết thúc một bản nhạc chậm rãi du dương, thấy Hoắc Lan Hề và Vũ Liệt đứng giữa sàn nhảy, người chỉ huy lập tức ra hiệu cho dàn nhạc thay đổi phong cách diễn tấu – khi nhạc công chơi vĩ cầm kéo lên nốt nhạc đầu tiên với tiết tấu dâng trào lại lãng mạn, một khúc nhạc dành cho điệu nhảy tango cũng phiêu lãng tại sàn nhảy.
Kỹ thuật nhảy của người đàn ông cực kỳ giỏi, cả cơ thể lộ ra sự căng tràn như dây cung, đàn hồi như khi giương lên căng chặt, đường nét gương mặt lạnh lùng như đao khắc, mỗi động tác xoay người quay đầu đều đẹp và chuẩn ngang với sách giáo khoa. Người phụ nữ thì thể hiện một cách cuồng dã lại phóng khoáng, xoạc chân nhảy lên không ngừng, lấp ló cặp đùi màu mật thon dài, áp một bên đùi và háng lại sát người Hoắc Lan Hề.
Hai người chưa từng nhảy với nhau lại phối hợp cực kỳ ăn ý, tứ chi quấn lấy nhau đầy ám muội, những bước nhảy anh tiến tôi lùi ngập tràn vẻ đẹp của nhịp điệu, khiến người khác nhìn mà trầm trồ không ngớt.
Từ khi Hoắc Lan Hề bước vào, ánh mắt Lang Xuyên luôn nhìn chằm chằm hắn không tha, nhưng dường như đối phương lại không thấy mình, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt về phía cậu dù chỉ một lần.
Chàng trai này đã trở thành một tên lính không quân cấp thấp nhất, quân hàm binh nhì đeo trên đầu vai, quân phục không quân màu lam nhạt làm cậu trông rất khỏe khoắn.
Trong mắt Lang Xuyên, tư thế khiêu vũ của Vũ Liệt tràn đầy ý tứ mời gọi, dưới tình thế cấp bách, cậu tùy ý kéo một cô gái xinh đẹp ngay cả tên cũng không gọi ra được tiến vào sàn nhảy.
Tên nhóc này hoàn toàn không biết khiêu vũ, bước chân vừa mất tự nhiên vừa kỳ quặc, như thể một chân thì đang đi trên cây cà kheo mấy chục phân, chân kia lại đang lún sâu vào hố cát không nhấc lên được. Có điều cậu tới đây cũng chẳng phải vì khiêu vũ, cậu chỉ có một mục đích.
Khi đã xuyên qua đám người nhảy múa lại gần Hoắc Lan Hề, trong đầu Lang Xuyên toàn là ý nghĩ ác độc, cậu nhân lúc Vũ Liệt dạng hai chân ra, váy đỏ chạm xuống mặt đất thì đột nhiên chen chân vào giẫm lên mép váy của cô ta.
“Xoạt” một tiếng, cái váy bị rách một lỗ không hề nhỏ.
Lang Xuyên buông bạn nhảy của mình ra – cô gái đáng thương kia đã bị mấy bước nhảy loạn cào cào này làm cho đầu váng mắt hoa, đối phương vừa buông tay là lập tức ngã ngồi xuống đất. Cậu vờ vịt thân thiết mời cô nhanh chóng đi nghỉ ngơi, nhưng lại liên tục trợn trừng hai mắt về phía Vũ Liệt: “Đại tá, có phải ngài nên đi thay váy mới không?”
Đương nhiên Vũ Liệt nhìn ra được người trẻ tuổi này cố ý, nhưng cô ta tỏ ra cực kỳ rộng lượng, chỉ vào Hoắc Lan Hề và nói: “Trả ngọn núi băng này cho cậu đấy, anh lính.”
“Anh xem, giờ chúng ta đều mất bạn nhảy rồi.” Lang Xuyên vươn tay đặt lên cánh tay Hoắc Lan Hề còn chưa thu lại, tình nguyện diễn vai bạn nhảy nữ trong điệu tango này, “Nhưng nhạc thì chưa dứt, vẫn nên nhảy tiếp nhỉ.”
Dù cho mặt Hoắc Lan Hề vẫn nghiêm nghị thờ ơ, nhưng rốt cuộc cũng không hoàn toàn rời sàn nhảy. Hắn đột ngột đưa tay giữ lấy eo Lang Xuyên, kéo cậu lại gần mình.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, cúc áo kim loại trên quân phục gõ lách cách vào nhau.
Khuôn mặt không biểu cảm của người đàn ông gần ngay trước mắt, có lẽ là vì mới vừa trải qua phẫu thuật mà hai gò má cũng tái màu bệnh tật, hai cánh môi mỏng cũng chẳng có lấy chút hồng hào. Khúc nhạc tiến vào trường đoạn chậm, Lang Xuyên thuận theo dẫn dắt của Hoắc Lan Hề, ngang ngược bước đi. Dù cho đối phương cố tình không nhìn mình, cậu vẫn không kìm được mà đỏ mặt: “Mấy ngày nay tôi theo bác sĩ Ngụy học được rất nhiều, anh ta nhắc đến vết thương của anh, cũng nhắc tới ‘sự nhân từ của đồ tể’ của anh. Anh ta nói một phát chết ngay vẫn còn dễ chịu hơn róc xương lóc thịt, anh xử bắn những người tử tù là để tránh cho bọn họ phải chịu những thí nghiệm sinh hóa khắc nghiệt hơn.” Dừng một chút, thấy Hoắc Lan Hề không phản ứng, Lang Xuyên nói tiếp, “Tôi muốn xin lỗi anh vì hôm đó đã hiểu lầm anh, lẽ ra tôi phải hiểu từ sớm anh không phải một tên đao phủ máu lạnh -“
“Cậu nói nhiều quá.” Tư thế thẳng đứng, khuỷu tay tịnh tiến, Hoắc Lan Hề nhanh chóng quay đầu sang lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn chàng trai trước mặt, “Cậu chỉ học được mỗi trò ‘lải nhải’ từ Ngụy Bách Luân thôi à?”
Điệu nhạc bắt đầu nhanh hơn, Lang Xuyên cảm nhận được lực tay Hoắc Lan Hề tăng thêm ở eo mình, biết là đối phương muốn để mình thuận theo tiết tấu mà hạ trọng tâm, xoay tròn ngửa ra sau.
Nhưng tên này không chịu phối hợp, vẫn ngoan cố nâng eo lên, không lùi mà tiến tới. Cậu đối diện với cặp mắt màu xanh xám kia, cúc áo kim loại trên quân phục lại va chạm rung lên, chóp mũi cũng sát lại gần nhau.
Một điệu nhảy đẹp vì cái tính ngang ngạnh của Lang Xuyên mà trở nên dở tệ, Hoắc Lan Hề mất hết kiên nhẫn, động tác dẫn dắt ngày càng trở nên thô bạo dã man. Giai điệu mạnh mẽ tựa như trống trận hành quân thúc giục bọn họ giao chiến, Hoắc Lan Hề nắm tay đối phương hất ngược ra ngoài, cứng rắn giật lại một cú lunge*, dùng đầu gối phải đẩy chân trái của Lang Xuyên phải gập lại, sau đó dùng sức nặng cả thân trên của mình áp xuống dưới, khiến cho chân phải của cậu phải duỗi thẳng xuống sàn.
Hình ảnh như đóng băng bất động, như thể chỉ ngay giây tiếp theo, hắn sẽ đè cậu dưới thân.
Cảnh kết thúc điệu nhảy này kéo tới một tràng vỗ tay. Lang Xuyên vốn bị Hoắc Lan Hề nâng eo ngửa ra sau, gương mặt ngẩng lên, nghe thấy tiếng vỗ tay thì lập tức bật người thẳng lưng như thể nghe phải tiếng chế giễu, sau đó ghé mặt mình lại gần cổ Hoắc Lan Hề ngay giữa bàn dân thiên hạ.
Đôi môi chạm vào phần da lạnh lẽo mềm mại ở cổ, Lang Xuyên chợt cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình nóng ran như bị bỏng, tín hiệu đói khát xộc thẳng lên đại não. Cậu há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn nhịn không cắn, chỉ hỏi: “Tại sao ngày nào tôi cũng mơ thấy anh?”
“Cậu mơ thấy gì?” Thiếu tá không quân kéo chàng trai trẻ lên, chậm rãi nhảy song song với cậu.
“Mơ thấy chúng ta kề sát lại ôm nhau giữa bầu trời sâu thẳm giăng kín ánh sao, làm mấy chuyện không hay lắm nhưng lại rất tuyệt vời…” Cậu rời khỏi cổ hắn, đôi mắt vàng kim pha xanh lá như đang phát ra tia sáng, vẫn luôn chiếu thẳng vào gương mặt tái nhợt kia, “Tôi có thể thấy trời sao, cũng có thể thấy anh…”
“Thế nên,” Mặc dù Hoắc Lan Hề không tỏ ra phản cảm, nhưng gương mặt mũi cao mắt sâu vẫn chẳng thể hiện cảm xúc gì đáng nói, “tôi ở trên à?”
“Ơ không, không phải, tôi nhìn thấy bầu trời sao phản chiếu trong mắt anh…” Lang Xuyên cũng chẳng có tí khái niệm gì về chuyện “trên dưới” trong quan hệ tình dục đồng tính, nhưng khi nghe câu hỏi của Hoắc Lan Hề thì cảm thấy mình dính bẫy, thế là bắt đầu nói năng cợt nhả như đám du côn muốn chòng ghẹo người đẹp, vẻ mặt trơ tráo cực kỳ không đứng đắn, “Ầy, người đẹp ơi, hôn cũng hôn rồi, em không thể cười một cái à?”
Thấy sắc mặt Hoắc Lan Hề không vui, cũng không trả lời, Lang Xuyên lại nương theo bước nhảy mà kề sát người vào hắn, xương hông hai người chạm nhau, bốn cánh môi cũng gần như tiếp xúc.
“Ngày đó tôi thấy bóng lưng của anh, thấy máu tươi thấm ướt quân trang của anh…” Giọng của Lang Xuyên hiếm khi run rẩy khó kiểm soát, chỉ hồi tưởng cảnh tượng đêm đó đã khiến cậu thấy hết hồn, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi không thôi, “Tôi đã tự nói với mình sẽ không bao giờ muốn nhìn theo bóng lưng của anh nữa, tôi muốn sóng vai đứng cùng một chỗ với anh!”
Thiếu tá không quân không đẩy chàng trai gần mình trong gang tấc ra, ngược lại còn ghé sát lại gần mặt cậu, hai gò má khẽ chạm nhau, điệu nhảy dần thay đổi. Sau một khoảng thời gian im lặng, hắn nói: “Vậy cậu phải đuổi theo tôi mới được, binh nhì ạ.”
Hoắc Lan Hề vẫn không có biểu cảm gì, hai chữ cuối nặng hơn mang theo ý khinh thường rõ rành rành.
Nhưng câu này nghe vào tai quả thực lại như một lời hứa hẹn.
Chàng trai trẻ đặt tay lên vai thiếu tá không quân, nâng một chân lên vờn theo đầu gối đối phương như con rắn thân mềm đang trườn bò. Trước công chúng, ngón tay cậu lướt dọc theo bờ vai hắn, qua lồng ngực hắn, lướt qua chiếc huy hiệu chim ưng giương cánh trên quân trang của hắn.
Lang Xuyên kề môi sát bên tai Hoắc Lan Hề, hơi thở ấm áp giữa hai hàm răng khẽ khàng liếm lên tai hắn: “Tôi sẽ đuổi theo anh, đại bàng của tôi.”
Hai người đàn ông cao ráo cùng mặc quân phục, vũ điệu mạnh mẽ, một điệu tango mà nhảy đến mức tia lửa bắn ra khắp nơi, ngập tràn sát khí.
Cận Tân đứng ở tầng hai nhìn thấy hết từ đầu đến cuối. Ánh mắt gã lạnh tanh, gương mặt tuấn mỹ tự nhiên tỏa ra cảm giác nham hiểm tàn ác, gã nói với Đồng Nguyên bên cạnh: “Cũng may tôi không phải nhẫn nhịn chịu đựng anh ta thêm nữa, anh ta sắp phải xuất phát tới Neudenburg rồi.”
Đồng Nguyên tiếp lời: “Nhưng hôm qua vừa có tin tình báo, Neudenburg đã bị đánh chiếm, tình hình hiện tại cực kỳ tồi tệ. Nếu Hoắc Lan Hề không biết mà vào đó chiêu binh, khả năng cao là sẽ chạm mặt với đám người điên cuồng của băng Godot.”
“Olivier không có được sự thừa nhận từ những trưởng lão trong nghị viện, Andreas sẽ không an phận thủ thường đâu. Hiện giờ thế giới này sóng yên biển lặng, ca hát nhảy múa trong hòa bình, mọi người đều nở nụ cười trên mặt.” Khi nhận được tin tình báo, sĩ quan tổng chỉ huy lập tức tỏ ý muốn giữ kín bí mật, hiện giờ cũng không hề thay đổi ý định ban đầu, “Một Neudenburg đã rơi vào tay giặc sẽ chẳng gây ra bất cứ ảnh hưởng gì với Roeste cả, tại sao phải để một tin xấu phá hỏng tâm trạng vui vẻ của mọi người?”
Đồng Nguyên lên tiếng nhắc nhở Cận Tân: “Mặc dù là tình báo quân đội được mã hóa, nhưng chắc chắn có người khác trong không quân đã biết, chưa biết chừng Hoắc Lan Hề cũng sẽ được người khác báo cho.”
“Sẽ không ai nói cho anh ta biết cả.” Cận Tân lắc đầu, khóe miệng hiện ra độ cong không thể coi như đang cười, “Phải thừa nhận thiếu tá của chúng ta làm người quá thất bại, tất cả những đồng liêu có quân hàm cao hơn anh ta ai cũng đều mong anh ta sớm ngã từ trên mây xuống đất, xương cốt tiêu tan.” Đôi mắt gã đỏ ngầu, vẫn nhìn chằm chằm về phía hai người đàn ông dưới sàn nhảy, “Nếu anh ta luôn nghĩ ở trên mây cao, vậy thì cứ để anh ta xuống địa ngục một lần.”
Hai chữ “địa ngục” nhẹ tựa lông hồng, như thể sống chết của người kia, chẳng qua cũng chỉ để gã vân vê giữa những đầu ngón tay.
Đồng Nguyên không đáp lại, lúc này ánh mắt cậu ta còn đang hướng về Vũ Liệt, người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ kia đang ngồi uống rượu một mình.
“Cậu có đang nghe tôi nói không vậy!” Nhận ra sự bất an của đội trưởng đội vệ binh của mình, giọng Cận Tân dịu lại, hướng ánh nhìn về phía Vũ Liệt dưới tầng, “Đi đi.”
Đồng Nguyên vui vẻ chạy đi, chưa được mấy bước thì vội vàng quay đầu lại cúi chào Cận Tân: “Thật sự cảm ơn ngài, trưởng quan!”
Người trẻ tuổi chìm trong tình yêu đều có dáng vẻ ngu xuẩn hồn vía lên mây như vậy. Cận Tân chán ghét nhắm mắt lại, phất tay với đối phương.
Nhưng đội trưởng đội vệ binh lại hoàn toàn không ngờ được, lời mời mà cậu ta phải dốc hết can đảm ra nói lại bị đối phương từ chối.
Nữ đại tá giận tái mặt, dùng ánh mắt nghiêm khắc chất vấn thanh niên trước mắt: “Tuy rằng sau đó thiếu tá không truy cứu, nhưng việc máy bay tiêm kích của anh ta bỗng nhiên mất kiểm soát quá khác thường, cậu không muốn nói gì về chuyện này à?”
Đồng Nguyên chưa từng nghĩ Vũ Liệt sẽ nghi ngờ mình, biểu cảm khựng lại trong nháy mắt kia đương nhiên đã bị người phụ nữ nhạy bén này tóm được.
“Ngoại trừ cậu, không một ai có thể tiếp cận máy bay tiêm kích của thiếu tá. Đương nhiên việc này tôi cũng không tránh được trách nhiệm, là do tôi cho cậu dễ dàng đi vào Odyssey, là do tôi lơ là, lúc đó tôi chỉ nghĩ cậu mượn say phát điên, không ngờ cậu lại xấu xa đê tiện như thế!”
“Mượn say phát điên?” Hai bên lông mày nhíu chặt, Đồng Nguyên đanh mặt lại, nghiêm nghị cao giọng nói, “Từ khi anh tôi qua đời, tôi vẫn luôn muốn thay anh ấy chăm sóc chị, tôi nghĩ mãi cũng không biết phải mở lời với chị thế nào, chỉ có thể nhờ vào việc uống rượu để tăng thêm chút can đảm.”
“Đừng có suốt ngày treo anh trai trên miệng như đứa trẻ con, cậu và anh cậu hoàn toàn khác nhau. Anh ấy dũng cảm trách nhiệm, lại lỗi lạc quang minh bao nhiêu, tôi thấy quá đáng tiếc, cậu và anh ấy có bề ngoài tương tự nhau, tại sao bên trong lại khác biệt xa như thế?” Vũ Liệt bình tĩnh đáp lại tình cảm nồng nhiệt của đối phương, “Tôi sẽ không nhận lời mời của cậu, lại càng không nhận thứ tình yêu trẻ ranh của cậu, tôi hi vọng cậu có thể tỏ ra giống một người đàn ông, thượng úy ạ.”
Người phụ nữ quay đầu rời đi, bỗng nghe thấy một giọng nói tức giận truyền tới từ sau lưng: “Chị yêu Hoắc Lan Hề, đúng không!”
Lời chỉ trích của đối phương với cô ta là gây sự vô cớ, Vũ Liệt vốn định chẳng quan tâm mà bỏ đi luôn, nhưng Đồng Nguyên lại vọt tới trước mặt, siết chặt bả vai cô ta. Cậu ta trừng mắt, mặt mày dữ dằn: “Tôi thấy dáng vẻ si mê của chị khi nhảy với anh ta, chắc chắn chị yêu Hoắc Lan Hề, đúng không!”
“Đúng, tôi yêu anh ta. Nhưng tình yêu này khác hoàn toàn với tình yêu dành cho anh trai cậu.” Vũ Liệt chặn tay Đồng Nguyên, nhướng đuôi mày lên, bình thản trả lời, “Bất cứ người nào có ý chí nhiệt huyết thì đều sẽ yêu Hoắc Lan Hề, yêu tư thế oai hùng của anh ta mỗi lần giao chiến trên bầu trời, yêu từng hành động vĩ đại quên mình chiến đấu vì nhân loại của anh ta! Hài lòng với câu trả lời này chưa, thượng úy?”
Thỉnh thoảng Phí Lý Mang lại thò đầu qua bên này nhìn, bộ lễ phục giá tiền xa xỉ trên người y như một củ tỏi sau khi được dát vàng vẫn không thành bảo thạch. Ngay từ đầu y đã chú ý tới người phụ nữ hào quang chói lóa này, nhưng lại không dám mở lời với cô ta.
“Đồ con rệp kia, nhìn cái gì!” Đồng Nguyên trút hết lửa giận lên người Phí Lý Mang, dù thế nào đi nữa thì cậu ta đã ngứa mắt nhà khoa học ngu xuẩn, đáng khinh, ngoài nghịch rau dưa thì hoàn toàn không có tí tác dụng nào này.
Ai ngờ Vũ Liệt lại tiến tới, thân thiết khoác tay với Phí Lý Mang, mỉm cười với y: “Điệu nhảy tiếp theo của tôi sẽ thuộc về anh, nhà khoa học.”
Tên đàn ông nhỏ thó hết hồn khi được để ý, sau đó bắt đầu dương dương tự đắc, cuối cùng y nghển cổ lên, ưỡn ngực, nâng cánh tay, quẳng cho đội trưởng đội vệ binh cao lớn oai hùng một ánh mắt của người thắng cuộc, sau đó đưa bạn gái của mình vào sàn nhảy.
Nữ đại tá không những cao hơn nhà khoa học hơn một cái đầu, mà nhìn hai người nhảy múa lại y như con sóc đất chạy quanh một khóm hồng