*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sĩ quan tổng chỉ huy đang định lợi dụng cuộc tấn công vào tòa nhà Empire State để chấn chỉnh lại những vấn đề hủ bại trong quân đội, những sĩ quan không quân từng ở đó đều sẽ bị xử phạt từ nặng đến nhẹ, ngoại trừ Hoắc Lan Hề. Đồng thời, hầu hết những kẻ nổi loạn bị bắt vào lễ duyệt binh trên không ngày đó đều bị trừng phạt nặng nề hơn cả án tử hình, thí nghiệm với khí độc cực kỳ khắc nghiệt khiến bọn họ nhũn da mù mắt, giống như hươu nai trên đống lửa, chậm rãi nghênh đón tử vong đẫm máu trong sự tra tấn thống khổ.

Ngược lại, những tử tù đã ngã xuống dưới họng súng của Hoắc Lan Hề lại được ân xá sớm ngay trước khi vận hạn giáng xuống.

Bất chấp lưới giăng trùng điệp, cẩn thận tỉ mỉ nhưng một con cá nhỏ vẫn lọt khỏi vòng canh gác nghiêm ngặt của thủ vệ – người đứng đầu băng Godot có biệt danh “Tù trưởng” đã chạy trốn.

Nhưng sau đó Cận Tân hoàn toàn không rảnh để quan tâm đến một người nhỏ bé không quan trọng như thế, gã còn phải dồn hết hứng thú và sức chú ý vào Lang Xuyên.

Ngay cả Đồng Nguyên cũng không thể hiểu được dụng ý của sĩ quan tổng chỉ huy, cậu ta đã từng chứng kiến những lần vui buồn bất chợt của gã, nhưng lại không thể hiểu được lý do gã thay đổi thái độ khác hoàn toàn so với ban đầu.

“Nếu không thể có được hàng ngàn hàng vạn chiến binh siêu cấp, như vậy ít nhất tôi phải có được người “có một không hai” này.”

Cận Tân mời những người ưu tú nhất Roeste tới để dạy Lang Xuyên, đương nhiên bao gồm cả Maule, Ngụy Bách Luân và Phí Lý Mang.

Tựa như mảnh đất khô cằn bị Mặt Trời thiêu đốt liều mạng hấp thu dòng nước tri thức, Lang Xuyên khao khát học hỏi kiến thức của thế giới xa lạ này đến mức không ai hiểu nổi. Cậu học cực nhanh, đặt câu hỏi không ngừng, cả thể lực và ý chí đều kinh người, thường xuyên đeo bám đến độ Maule và Phí Lý Mang cũng phải thảng thốt mà than “Không chịu nổi nữa.”

“Thôi rồi! Thôi rồi! Thằng nhóc đó mà hỏi thêm câu nữa thì tôi cũng mất đi tấm thân trong trắng này luôn, trí tuệ của tôi sẽ bị cậu ta ép khô như tinh dịch!” Thậm chí có nhiều lần Phí Lý Mang còn phải kêu lên mấy lời suồng sã, còn tự cho rằng phép so sánh này quá chuẩn, cảm xúc dương dương tự đắc khảm trong đáy mắt sau gọng kính hồng.

Nhưng tất cả mọi người lại phát hiện người này có thể học được những tri thức thâm sâu phức tạp rất nhanh, nhưng lại vĩnh viễn không thể tuân theo lễ tiết đơn giản trong xã hội. Lúc không muốn nói chuyện thì có ép buộc dỗ dành thế nào cũng không hé nửa câu, lại còn thích cuộn tròn trên mặt đất ngủ thay vì giường lớn mềm mại, bất cứ lúc nào cũng có thể tự nhiên phất tay bỏ đi… Lễ nghi không trói buộc được bản tính của cậu, cậu cứ thế càng tỏ ra ngỗ ngược không vâng lời.

Ví dụ như người khác thích ghế dựa mềm mại khoan khoái, cậu lại thích ngồi bên khung cửa sổ để mở, một chân co lại, một chân vắt vẻo giữa không trung, nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ rất lâu, sau đó tự nhiên khóc lớn hoặc cười khanh khách không có bất cứ lý do hay dấu hiệu nào.

Nước mắt ào ào tuôn ra nhiễu quanh hai gò má, nhưng khi toét miệng cười lại thấy rõ hai hàm răng trắng chỉnh tề.

Cận Tân vốn định giữ Lang Xuyên ở bên cạnh đảm nhiệm chức thư ký riêng, bằng cách này, cấp bậc của cậu sẽ có thể nhảy qua rất nhiều người, hơn nữa cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh mình.

Nhưng tên kia lại chẳng biết tốt xấu mà từ chối gã, nói mình muốn trở thành một phi công.

Để trở thành một phi công đủ tiêu chuẩn, việc rèn luyện thể chất nghiêm ngặt là điều không thể thiếu, thậm chí đôi khi cả sĩ quan tổng chỉ huy cũng đích thân ra trận.

“Đấu kiếm có thể rèn luyện sức tập trung của cậu, cũng có thể tăng cường khả năng phối hợp cơ thể.” Đối phương nhìn lơ đễnh, đôi mắt vàng kim pha xanh lá mất đi ánh sáng ngày thường, động tác cũng rất hời hợt. Nhân lúc Lang Xuyên thất thần, Cận Tân đâm một kiếm dọc sườn, mũi kiếm dừng ngay trước ngực Lang Xuyên, gã lại xoay cổ tay vẽ một đường nửa vòng tròn, lưỡi kiếm cứng rắn đánh vào mông đối phương như một chiếc roi mềm.

“Anh!” Mông trúng một kiếm, quả nhiên gương mặt sau lớp mặt nạ bảo vệ thay đổi, cậu bắt đầu hung hăng vung kiếm tấn công – vốn mới học không lâu, hơn nữa tâm tư bất ổn, mấy lần không đâm được vào đúng vị trí, còn bị Cận Tân bắt được sơ hở lần nữa, lại vụt thêm một phát vào mông.

Lang Xuyên tức giận đến mức quăng kiếm xuống, sử dụng kỹ thuật đấu vật mới học hai ngày trước để đánh móc sau gáy Cận Tân.

Ngoài dự đoán, người kia linh hoạt nghiêng sang một bên, ôm lấy hông cậu, quật ngược cậu ngã xuống đất.

“Cậu nghĩ rằng tôi có được tất cả những chuyện này đơn giản là vì tôi là con nối dõi duy nhất của quân chủ à?” Lang Xuyên còn muốn giãy giụa đứng lên, người đàn ông phía trên lại dùng trọng lượng toàn thân ép cậu xuống dưới, khiến cậu không thể động đậy. Cận Tân nâng tay vén chiếc mặt nạ trên mặt mình lên, mái tóc dài màu nắng rơi xuống nơi bả vai rộng lớn, lộ ra gương mặt tuấn tú ai thấy cũng phải xuýt xoa không ngớt, “Cậu nghĩ rằng tôi nắm giữ toàn bộ đế quốc chỉ là có tiếng không có miếng thôi hay sao?”

Lang Xuyên hất đầu qua một bên, “Hừ” một tiếng không rõ ý đồ, cũng không biết có coi như câu trả lời hay không.

“Tôi từng học ở Học viện Quân sự Saint-Clair, nơi đối đãi với sinh viên nghiêm khắc nhất, đó là cái nôi sản sinh ra tất cả các chỉ huy và anh hùng chiến tranh trong thời chiến. Thời điểm tôi vào trường còn chưa được một trăm hai mươi pound (~54kg), bệnh chán ăn tâm thần* nhẹ khiến tôi rất gầy, hở tí là thở dốc, thậm chí có mấy bước di chuyển đơn giản cũng tốn sức như leo núi. Chắc cậu gặp Cận Á rồi nhỉ? Tôi cũng từng nhìn bệnh tật như chị ta – à không, lúc đó trông tôi còn tệ hại hơn chị ta nhiều! Nhưng ở đó tôi lại chịu đựng được qua những khóa huấn luyện bay ma quỷ, giành được gần như tất cả các danh hiệu trong suốt thời gian học ở trường, và thành tích tổng thể đứng thứ hai trong lịch sử của Học viện Quân sự Saint-Clair từ trước đến nay.” Cận Tân vươn tay tháo mặt nạ của Lang Xuyên xuống, lọn tóc vàng buông lơi nơi đầu vai khẽ khàng lướt qua gương mặt trẻ tuổi, bốn mắt đối diện lẫn nhau, “Tôi không bao giờ cho phép mình tụt lại phía sau, và luôn buộc bản thân phải làm tốt hơn nữa. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, tôi đã là sinh viên giỏi nhất trong toàn thể Học viện Quân sự Saint-Clair rồi.”

*Chán ăn tâm thần (Anorexia nervosa) là một rối loạn ăn uống đặc trưng bởi sự hạn chế quá mức các thức ăn và nỗi sợ vô lý của sự tăng cân, cũng như sự biến dạng cơ thể. 

Người đàn ông này hoàn toàn xứng đáng là kiệt tác mà Thượng Đế ưu ái ban cho, làn da tựa như sa tanh trắng lấp lánh, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời sắc sảo hơn lưỡi gươm, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng tỏa ra ánh sáng. Mùi hương thoang thoảng hợp lòng người theo mái tóc dài của gã nhẹ nhàng vờn qua chóp mũi cậu, Lang Xuyên không khỏi chun mũi lại, hỏi, “Thế sinh viên xuất sắc nhất là ai?”

Sắc mặt tối lại thấy rõ, khóe môi màu tường vi luôn hơi vểnh lên cũng phật ý mà chùng xuống. Cận Tân thu lại nụ cười, trả lời với vẻ cực kỳ khó chịu: “Là Hoắc Lan Hề.”

Lang Xuyên đã đoán được từ trước, cậu đắc ý trong lòng, đường nét đôi môi cũng cong lên đầy đáng yêu.

Cận Tân không vui nhíu mày: “Cậu thích anh ta thế cơ à?”

“Không biết.” Lang Xuyên nghĩ một hồi, bản thân cũng lắc đầu không hiểu, “Đã từ rất lâu rồi… tôi vẫn luôn cảm thấy có một khe nứt trong lồng ngực, nó rất sâu, rất rộng, tối đen không thấy được đầu… Ngay khi tôi sắp bị nó hoàn toàn nuốt chửng, tôi nhìn thấy anh ấy…”

Cậu vẫn nhớ rõ khi mình còn đang ở trong chiếc vỏ bảo vệ, cặp mắt màu lam xám thâm trầm mà dịu dàng kia nhìn chăm chú vào mình, sau đó hắn vươn tay ra, mười ngón liền kề với cậu.

Một ý niệm kỳ quái đã ăn sâu bén rễ trong đầu vào khoảnh khắc đó, thoáng chớp mắt đã mọc thành một thảm thực vật xanh tươi.

“Nếu thích anh ta như vậy, tại sao còn muốn lựa chọn tôi.”

Lang Xuyên lại cụp mắt trầm tư trong chốc lát, cuối cùng lại chỉ mím môi không chịu trả lời.

Cận Tân cười lạnh, cầm kiếm đứng lên: “Nhưng anh ta cũng sắp kết hôn với chị tôi rồi, bọn họ sẽ thề nguyện chung thủy với nhau, yêu nhau cả đời; bọn họ sẽ sinh con đẻ cái, nắm tay cho đến cuối con đường.”

Lang Xuyên ngẩn ra một lúc, sau đó lông mi và mí mắt đồng loạt rũ xuống, như thể bị nỗi buồn nặng nề ép tới mức không nâng lên nổi.

“‘Ngoại trừ ta, ngươi không thể có một vị thần nào khác.’ Jehovah đã từng nói với con chiên của mình như vậy, tôi cũng nói như thế với cậu.” Cận Tân đưa tay kéo Lang Xuyên đang nằm dưới đất dậy, để cậu lại gần mình rồi nở một nụ cười thân thiết, “Dù sao cũng không thể trông cậy vào cái tên Phí Lý Mang miệng kín như bưng kia, để tôi nói cho cậu cũng được – Hoắc Lan Hề vì muốn chữa vết thương cũ mà chấp nhận phẫu thuật, chính vào ngày mà anh ta xâm nhập vào nhà tù Fimbul. Nghe Cận Á nói, lúc về đến nhà, quân trang của anh ta đã bị máu tươi thấm ướt hơn phân nửa, sắc mặt trắng bệch như hài cốt…”

“Nhưng mà… Nhưng mà…” Hơi thở đình trệ trong giây lát, ánh nước dâng lên trong tròng mắt màu xanh lá vàng kim, như những ánh sao lấp lánh khảm trên bầu trời đêm.

Thấy chàng trai trẻ run lên, sững sờ đến mức đôi môi hơi hé, sĩ quan tổng chỉ huy khẽ nhếch môi, tiện tay túm cậu tới, mạnh mẽ hôn lên.

So với đôi môi mỏng đến mức không cảm nhận được mùi vị của Hoắc Lan Hề, đôi môi của Cận Tân mềm mại tựa như một đóa nhài Tây Ban Nha*, đầu lưỡi liếm mút không những ôn tồn dịu dàng hơn mà còn có cả kỹ thuật – gã linh hoạn luồn lách qua hàm răng của Lang Xuyên, đầu lưỡi quét một vòng quanh vòm lợi trên, tiện đà nhấm nháp tỉ mỉ không chừa bất cứ chỗ nào.

Jazmín_limonero

Chàng trai bị đánh lén cực kỳ tức giận, sau khi dùng sức giãy khỏi đối phương thì lập tức vung kiếm nhào tới.

“Cậu cũng chưa lên giường với Hoắc Lan Hề, đúng chứ?” Cận Tân phản ứng rất nhanh, nâng kiếm lên chặn lại, mở miệng ngả ngớn, “Ngày đó tôi bị dáng vẻ của cậu hù dọa, giờ nghĩ lại mới cảm thấy không thể nào.”

Cận Tân di chuyển cổ tay, dùng kiếm của mình vẽ thành một hình tròn, tuy động tác đâm vẫn phóng khoáng và đẹp mắt nhưng lúc này lại có thêm vài phần đắc ý khoe khoang kỹ thuật, không như phản kích của Lang Xuyên vừa trực tiếp vừa thực tế, chưa được bao lâu đã bị đối phương lật ngược thế cờ, chiếm thế thượng phong.

Sĩ quan tổng chỉ huy nóng lòng muốn cứu lại thế bị động thành ra lại lộ càng nhiều sơ hở, trong lúc bất cẩn hơi vấp chân, ngã ngửa xuống đất – gã còn định mau chóng đứng dậy, nhưng mũi kiếm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo đã chặn ngay trước yết hầu.

Cận Tân không quan tâm đến việc ngã xuống chật vật thế nào, ngược lại còn hơi kinh ngạc nhìn chàng trai trước mặt – vừa rồi Lang Xuyên ra kiếm vừa nhanh vừa chuẩn, mỗi nhát đều gọn gàng lưu loát còn mang sát khí bừng bừng, hoàn toàn không thô thiển ngu ngốc như lúc trước nữa. Như thể từ khi bắt đầu, người này đã cố ý đùa cợt mình.

Đối phương đi tới đẩy tay về phía trước, mũi kiếm lại nhấn mạnh hơn lên vị trí yết hầu yếu ớt, đã đâm thủng vào lớp da.

“Cậu muốn giết tôi à?” Chiếc cằm tuấn mỹ hơi nâng lên, Cận Tân vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Thẳng lưng hơn một chút, gã còn dùng chính cổ họng mềm mại của mình để đón nhận mũi kiếm của đối phương, khinh thường mà hỏi, “Giết tôi, sau đó trở về bên cạnh anh ta?”

“Không.” Lang Xuyên lắc đầu, cậu hạ tay xuống, cũng dừng việc chĩa kiếm vào cổ họng đối phương, “Tôi muốn trở thành một phi công, một phi công có thể sóng vai cùng Hoắc Lan Hề bay vào vũ trụ.”

Cậu đi tới trước cửa sổ, hai tay khẽ chống rồi bật người ngồi lên bệ cửa. Mí mắt cụp xuống, chậm rãi lay động hàng mi dài, Lang Xuyên nhoài hơn nửa người ra ngoài, như thể sẽ oanh liệt rơi xuống đất bất cứ lúc nào. Ánh mắt của cậu hướng về phương xa một cách trống rỗng, toát ra vẻ suy yếu ảm đạm.

Ánh tà dương buổi hoàng hôn đan thành một chiếc vương miện rực rỡ chiếu lên đỉnh đầu của chàng trai, đẹp đến nghẹn lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play