Thành phố B.

Buổi sáng chín giờ, Kiều Bất Quy mặc áo sơ mi xanh nhạt, trên cổ đeo thẻ nhân viên, yên tĩnh đứng chờ trước thang máy.

Sau lưng Kiều Bất Quy, một nhân viên Omega và một nhân viên Beta cũng mặc áo sơ mi lam nhạt giống cậu khi thấy bóng lưng của trưởng phòng mình, cả hai quay mặt nhìn nhau ra hiệu rồi tôi đẩy bạn bạn đẩy tôi.

“Ông đi đi.” Ba Vân, là tên của nhân viên Beta không có đeo vòng ngăn chặn pheromone trên cổ, vừa nói vừa duỗi tay đẩy đồng nghiệp tới gần Kiều Bất Quy. 
Giản Diệc Phồn, tên của nhân viên Omega bên cạnh đang nhìn lén Kiều Bất Quy, sau đó lắc đầu thật mạnh: “Tôi không dám.”

“Có gì mà không dám?” Ba Vân trợn mắt.

“Vậy bà đi đi.”

Ba Vân nghe vậy, khí thế lập tức xẹp xuống, cô tỏ ra thẹn thùng, nói: “Tôi cũng không dám…”

Kiều Bất Quy mới nhậm chức trưởng phòng này, mặc dù chỉ là Beta, nhưng trong mắt nhân viên bọn họ, cảm giác còn kinh khủng hơn các trưởng phòng ở bộ phận khác.

Nhậm chức chưa tới nửa tháng, tác phong làm việc của Kiều Bất Quy mưa rền gió cuốn, lạnh lùng nghiêm túc, nói năng thận trọng, cho tới nay chưa từng tán gẫu hay cười đùa với nhân viên trong công ty.

Trong mắt bọn họ, vị trưởng phòng họ Kiều mới nhậm chức này đã khiến người người vừa kính nể vừa sợ hãi.

Nhưng đồng thời bao gồm cả sự hấp dẫn của nhân cách.

Trong nửa tháng ngẳn ngủi này, Kiều Bất Quy đã hoàn toàn chứng minh được năng lực làm việc xuất sắc của mình.

Bộ phận truyền thông mới thành lập của bọn họ, bây giờ đã có thành tích cao nhất trong công ty, và là bộ phận có tiềm lực nhất.

Mà trước khi Kiều Bất Quy đến làm ở đây, bộ phận truyền thông này luôn nằm trong tình trạng không nóng cũng không lạnh.

Cho nên rất hiển nhiên, toàn bộ công lao đều quy về hết cho trưởng phòng Kiều mới nhậm chức này.

Năng lực làm việc xuất sắc của Kiều Bất Quy khiến cấp trên rất thưởng thức và nở mày nở mặt.

Vì tránh để Kiều Bất Quy bị công ty khác cướp mất, chưa tới một tháng đã tăng tiền lương của cậu lên gấp ba lần.

Càng đừng nói đến phúc lợi và tiền thưởng các thứ, những nhân viên khác trong công ty rất ngưỡng mộ và cực kỳ tâm phục khẩu phục.

Nếu bọn họ là sếp tổng, chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.

Người có năng lực làm việc xuất sắc như Kiều Bất Quy xác thực rất hiếm, hơn nữa còn là Beta không có kỳ nhạy cảm hay kỳ phát tình, nói thế nào cũng phải dùng tiền lương cao để giữ người lại!

Bởi vì Kiều Bất Quy có năng lực làm việc ưu tú, lại lạnh lùng ít nói, toàn bộ phá lệ trở thành đặc điểm hút mắt người khác, làm cho vẻ ngoài bình thường kia cũng trở nên thanh tú ưa nhìn.

Ngay cả thói quen không lành mạnh là hút thuốc, cũng trở thành điểm thu hút.

Mùi nicotin làm cho ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt của Kiều Bất Quy mang đến cảm giác nội hàm và tang thương, trông cực kỳ hấp dẫn.

Dĩ nhiên, những điều kể trên đều là hình tượng của cậu trong mắt các nhân viên.

Còn về phần Kiều Bất Quy, thì lại hoàn toàn không biết gì cả.

Kiều Bất Quy không biết trong lòng của các nhân viên nghĩ gì về mình, một người ngoài việc nghiện hút thuốc như cậu thì không còn có gì xem là được, một vị trưởng phòng vừa không thú vị lại nhạt nhẽo và lạnh lùng, không phải là đối tượng hoàn mỹ trong lòng nhiều người. 

Kiều Bất Quy không mê tửu sắc, tiền lương lại cao, ngoài nghiện hút thuốc ra thì không có thói quen đánh bạc hay rượu chè, hơn nữa trên người lại có khí chất đặc biệt, và quan trọng nhất là năng lực làm việc xuất sắc, tiền đồ vô lượng.

Chỉ cần vế cuối cùng thôi đã đủ khiến người ta đổ rạp.

Ai mà không thích người có năng lực làm việc giỏi chứ?

Nhưng vì Kiều Bất Quy không giao tiếp với mọi người trong công ty, nên chẳng có ai biết bây giờ cậu đã có đối tượng hay vẫn còn độc thân.

Các nhân viên trong bộ phận của cậu cực kỳ tò mò chuyện này.

Khổ nỗi Kiều Bất Quy quá lạnh lùng, lúc nào cũng tỏ vẻ người sống cấm lại gần, nên mãi đến bây giờ không ai trong công ty dám tìm cậu hỏi chuyện đó.

Bây giờ, hai nhân viên dưới trướng của Kiều Bất Quy đang đứng sau lưng sếp mình thì thầm bàn tán.

Ba Vân liếc trộm bóng lưng thẳng tắp của Kiều Bất Quy, ghé vào tai Giản Diệc Phồn nói nhỏ: “Không phải ông thầm mến trưởng phòng à? Mau đi hỏi đi.”

Giản Diệc Phồn đứng tại chỗ chần chừ, thật sự không dám bước tới một bước.

Chần chừ một lúc lâu, cuối cùng y vẫn là đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích: “Chắc chắn trưởng phòng Kiều sẽ không để ý tôi đâu.”

“Chưa chắc đâu!” Ba Vân nói hơi lớn: “Thanh niên trẻ tuổi, trong lòng đã có đối tượng thì phải dũng cảm đi tỏ tình!”

“Lỡ… Lỡ như trưởng phòng Kiều có đối tượng rồi thì sao?” Giản Diệc Phồn nói nhỏ: “Như vậy chẳng khác gì tôi là tiểu tam? Thế thì quá…”

“Hả? Tiểu tam gì cơ?” Ba Vân lập tức phản bác: “Chỉ là kêu ông tới đó hỏi trưởng phòng đã có người yêu chưa, nếu có rồi, vậy chúng ta dẹp bỏ tâm tư không nên có với trưởng phòng, còn nếu vẫn chưa, thì dứt khoát tiến tới tỏ tình!”

Giản Diệc Phồn kéo cổ áo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Omega lắp ba lắp bắp, ánh mắt đáng yêu thẹn thùng: “Tôi… Tôi không dám… Mỗi lần đứng trước mặt trưởng phòng Kiều, tôi không thể nói nổi một câu…”

Ba Vân nhìn dáng vẻ nhút nhát của thằng bạn thân, tiếc rèn sắt không thành thép mà thở dài một hơi.

Cô cắn răng lấy hết dũng khí: “Để tôi thay ông đi hỏi!”

Dứt lời, nữ Beta đánh liều đi tới hai bước, đến bên cạnh Kiều Bất Quy.

Cô đứng im bên cạnh cậu, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn.

“Trưởng phòng Kiều, em có chuyện muốn hỏi sếp!” Ba Vân thầm cổ vũ bản thân trong lòng, dõng dạc nói.

Nghe tiếng, Kiều Bất Quy nghiêng mặt sang, rũ mắt nhìn cô.

“Chuyện gì.”

Chỉ với hai chữ ngắn ngủn mà đã làm cho toàn bộ dũng cảm của Ba Vân tức khắc xẹp xuống, còn sinh ra lòng lui bước.

Khí thế của cô như bong bóng bị xì hơi.

“Dạ, chuyện là… Dạ là… Là…” Ba Vân bắt đầu nói lắp bắp.

Kiều Bất Quy không hứng thú với chuyện mà cô muốn hỏi, thấy cô cứ lắp bắp mãi, vì vậy dứt khoát đổi khách thành chủ.

“Công việc của cô làm đến đâu rồi?” Cậu bỗng hỏi.

Nữ Beta đột nhiên bị hỏi chuyện công việc, nhất thời đần mặt ra.

“Dạ? Công việc làm đến đâu…”

“Ừ.”

“Dạ thưa sếp, công việc đang trong quá trình cố gắng đẩy nhanh tiến độ ạ…”

“Mau hoàn thành sớm.”

“Dạ vâng.”

Đinh.

Thang máy đến.

Kiều Bất Quy không nói gì thêm liền nhấc chân bước vào.

Bên ngoài thang máy, hai nhân viên lễ phép cúi chào với Kiều Bất Quy, dõi mắt nhìn theo sếp mình rời đi.

Sau khi Kiều Bất Quy đi khuất, hai chân của Ba Vân mềm nhũn, suýt chút nữa xụi lơ ra đất.

Chỉ với vài câu đối thoại ngẳn ngủi mà đã khiến sau lưng cô thấm ướt mồ hôi.

“Hu hu hu, trưởng phòng Kiều đáng sợ quá…”

Giản Diệc Phồn cũng đi tới đỡ lấy cô.

“Tôi cảm thấy, bây giờ cho dù trưởng phòng Kiều có độc thân, chắc chắn anh ấy sẽ không có hứng thú yêu đương đâu…”

“Mà xem như anh ấy đang tìm đối tượng đi nữa, với năng lực làm việc rất giỏi như thế, chắc chắn gia cảnh rất khá giả, sẽ không có hứng thú với tôi đâu… Sau này chúng ta đừng hỏi nữa.”

Trong lòng Giản Diệc Phồn, vị sếp Beta này của bọn họ làm việc rất giỏi, trên người lại mặc toàn quần áo hàng hiệu đắt tiền, cho nên gia cảnh không dư dả thì cũng giàu nứt đố đổ cách.

Một Beta xuất sắc tài giỏi như vậy, tuyệt đối sẽ không vừa ý một Omega ngoài khuôn mặt thì chẳng có gì như y.

Giản Diệc Phồn rất biết điều, y chôn giấu phần tình cảm đơn phương này ở một nơi thật sâu trong lòng, quyết định mang theo nó đến lúc có thể quên đi.

Mấy ngày sau.

Giản Diệc Phồn trong lúc đang làm việc, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

Trong điện thoại, bác sĩ nghiêm túc nói mẹ y bất ngờ bị ngã trong nhà, được hàng xóm phát hiện kịp thời và chở đến bệnh viện.

Bây giờ mẹ y cần được phẫu thuật gấp, yêu cầu y mau đến bệnh viện ký tên đồng ý, sau đó đóng tiền phẫu thuật.

Giản Diệc Phồn vô cùng bối rối với cuộc gọi này.

Y ngồi thừ người ra trên ghế một lát, sau đó mới có phản ứng.

Bỗng chốc trên mặt y thấm đẫm nước mắt.

Y mang theo khuôn mặt khóc nức nở đứng lên, đi lướt qua vô số ánh mắt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ của đồng nghiệp vào văn phòng của Kiều Bất Quy.

“Trưởng, trưởng phòng Kiều…” Giản Diệc Phồn nghẹn ngào lên tiếng.

Kiều Bất Quy nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn Omega trước mặt.

Khi thấy đôi mắt rưng rưng nước mắt của Omega, cậu hơi tỏ ra ngạc nhiên.

“Sao thế?” Cậu hỏi.

“Mẹ tôi đột nhiên bị bệnh, nên bây giờ tôi hu hu hu… Hức… Xin được nghỉ tạm thời, để vào bệnh viện…”

Kiều Bất Quy sửng sốt.

Cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm Giản Diệc Phồn, trong nhất thời có chút hoảng hốt.

Hình như cậu đã thấy tình cảnh này ở đâu đó trước đây.

Cậu lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.

Omega bị hành động của sếp mình dọa hết hồn không kịp trở tay.

Y chớp đôi mắt to ướt át, hỏi: “Trưởng, trưởng phòng Kiều…? Tôi có thể xin nghỉ không?”

Sau khi bất ngờ đứng bật dậy, lúc này Kiều Bất Quy mới nhận ra hành động vừa rồi của mình có hơi quá khích.

Cậu nhắm hai mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, vẻ hốt hoảng trong mắt cậu đã biến mất.

“Bệnh viện nào?”

“…Là bệnh viện lớn nhất ở thành phố B.” Omega ngoan ngoãn trả lời.

“Có xe không?”

“…Không có ạ.” Omega xấu hổ cúi đầu, nói nhỏ: “Em định xin nghỉ xong sẽ kêu xe…”

Kiều Bất Quy nhấc tay cầm lấy áo khoác máng trên lưng ghế lên.

Cậu vô cảm đẩy cửa đi ra khỏi văn phòng.

“Giờ kêu xe thì sẽ trễ, để tôi chở cậu đi.”

Kiều Bất Quy nhanh chóng vừa mặc áo khoác vào vửa hỏi: “Có đủ tiền phẫu thuật không?”

“Em không biết…” Trước mặt vị sếp ưu tú của mình, Omega cùng đồng trang lứa với sếp xấu hổ cúi đầu thấp hơn: “Tôi chỉ có hai mươi ngàn (~72,4tr), nếu không đủ, tôi có thể đi hỏi mượn họ hàng…”

Giản Diệc Phồn rầu rĩ nói xong, Kiều Bất Quy đã mặc áo khoác chỉnh tề.

“Đi thôi.” Cậu bỏ ngoài tai những lời này, đi thẳng một mạch không quay đầu lại.

Omega ngẩn người, nhanh chóng nhấc chân đuổi theo.

“Trưởng phòng Kiều, cảm ơn sếp!” Y vừa lau nước mắt vừa cảm kích.

===Hết chương 68===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play