“Tôi đã ly hôn với Bùi Giác.”

Sau khi Kiều Bất Quy rời khỏi thành phố S khoảng nửa tháng, nhà họ Thành lại tổ chức tiệc gia đình, Thành Quyết ngồi thẳng lưng trước bàn ăn, bất thình lình thốt ra lời này.

Lời nói này vừa thốt ra liền khiến tất cả mọi người kinh ngạc không kịp trở tay, bỗng chốc sững sờ tại chỗ.

Phản ứng đầu tiên của bọn họ là nghĩ Thành Quyết đang nói đùa.

Nhưng một giây sau, suy nghĩ này nhanh chóng bị bọn họ bác bỏ.

Bởi vì xưa nay Thành Quyết đều không nói đùa.

Thành Quyết đột nhiên nói ra lời này không hề báo trước, không đợi mọi người phản ứng lại, tiếp tục bổ sung thêm.

“Đã ly hôn từ hai tháng trước.”

“Dĩ nhiên.” Thành Quyết ưu nhã cầm dao và nĩa ăn bằng bạc, chầm chậm cắt miếng beefsteak chín ba phần trước mặt, nói: “Tôi chỉ là thông báo cho các người biết, không phải muốn được các người đồng ý.”

Thành Quyết nói xong, có người mới nãy vì không hài lòng nên định lên tiếng phản đối liền im bặt, lặng lẽ nuốt lời muốn nói vào bụng. 

Bà Hác ngồi ở chủ vị im lặng không nói gì.

Bà ta không hề cảm thấy bất ngờ khi nghe Thành Quyết thông báo đã ly hôn với Bùi Giác, thậm chí trong lòng còn sinh ra cảm giác quả nhiên là như thế.

Bà Hác im lặng hồi lâu, vẫn không kiềm được mà hỏi: “Tại sao?”

“Tại sao gì?” Thành Quyết hỏi lại.

“Tại sao đột nhiên lại muốn ly hôn, nguyên nhân là gì?”

“Con và cậu ta không có tình cảm, nên cuộc hôn nhân này không cần thiết phải tiếp tục duy trì.”

“Nhưng hôn nhân này là do con lúc đầu—”

“Đúng là lúc đầu chính miệng con đồng ý.” Thành Quyết đột nhiên buông dao nĩa trong tay xuống, lạnh nhạt nhấc mắt liếc nhìn mẹ mình: “Thế nhưng, không phải lúc đầu là vì mẹ cố tình che giấu chuyện gì đó với con sao?”

Bà Hác giật thót trong lòng.

Bà ta nhìn đứa con trai lớn của mình, nghe giọng điệu vô cùng hời hợt hơn trước kia của hắn, trong bụng đã tỏ.

“Con đã biết.”

“Vâng.”

“Mẹ nghĩ cậu ta là…”

“Mẹ, cho dù cậu ấy có tiếp cận con vì mục đích gì đi nữa, mọi việc cũng là nên để tự con quyết định, con có khả năng phán đoán và tự biết mình nên làm gì.” Thành Quyết lạnh lùng nói: “Mà không phải là do mẹ tới quyết định thay con.”

Nói đến đây, Thành Quyết hơi ngừng một chốc.

“Cho dù cậu ấy đến gần con là vì tiền, con có thỏa mãn mục đích của cậu ấy hay không, tất cả đều là chuyện riêng của con.”

“Huống chi con nhớ— Nhà họ Thành không thiếu tiền.”

Thành Quyết nói đến đây, hắn mặc một thân âu phục màu xám tro thong thả dùng khăn lụa lau miệng, sau đó hờ hững đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Không khí trên bàn ăn vô cùng nặng nề.

Nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi.

Dưới bầu không khí ngột ngạt này, Hác Kim Thiến không nén nổi tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Anh, nếu anh ly hôn với cậu út Bùi… Vậy thư ký Kiều… Anh ta sẽ trở thành anh dâu của em hả anh?”

Thành Quyết dừng chân, không quay đầu lại.

“Cậu ấy đã đi rồi.”

“Hả? Vậy anh—”

Hác Kim Thiến há hốc miệng, muốn hỏi thêm gì đó nhưng Thành Quyết đã đi khuất.

Mấy ngày sau, đến ngày sinh nhật của Thành Quyết.

Đối với hắn mà nói, ngày này không khác gì những ngày bình thường trong cuộc sống của hắn.

Công việc vẫn bận rộn như cũ, khi hắn chuẩn bị dẫn theo Omega mới nhận chức thư ký sang thành phố khác để công tác, thang máy chầm chậm đi xuống tầng trệt, khi hắn đi ngang qua phòng lớn tiếp khách thì thấy bên trong có một Alpha, nhưng điều hấp dẫn ánh mắt của Thành Quyết là nơi cổ tay áo của anh ta, có cài một cái ghim ngọc lam trông khá bắt mắt.
Với gia cảnh giàu có như Thành Quyết, ghim cài ngọc lam này không phải là vật quý giá.

Thế nhưng không hiểu vì sao, khoảnh khắc nhìn thấy ghim cài ngọc lam đó, hai chân của Thành Quyết giống như bị đóng đinh tại chỗ, không thể cất bước.

Thành Quyết nhìn chằm chằm vào ghim cài ngọc lam kia không chớp mắt.

Phía đối diện cách đó không xa, nhân viên Alpha bị cấp trên nhìn như muốn đâm thủng người, lập tức tỏ ra hốt hoảng, tay chân luống cuống.

Anh ta kinh hãi lắp ba lắp bắp, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, cúi chào Thành Quyết.

“Sếp, sếp Thành!”

Thành Quyết làm như không nghe thấy, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ghim cài ngọc lam trên cổ tay áo của đối phương.

Nhân viên Alpha nhìn theo tầm mắt của hắn thì phát hiện đối phương là đang nhìn chằm chằm vào ghim cài ngọc lam trên cổ tay áo mình, anh ta gãi đầu, ngượng ngùng cười.

“Cái ghim cài này là em mua được từ cửa hàng thanh lý đồ cũ, vừa vào trong tiệm liền nhìn trúng nó, nghe nói người bán là…”

Thành Quyết cắt lời anh ta.

“Bao nhiêu tiền?” Hắn hỏi.

“Hả?” Nhân viên Alpha sửng sốt, sau đó thành thật trả lời: “Khá đắt ạ, bởi vì ngọc lam là đồ thật… À, dĩ nhiên với sếp thì ghim cài này không đáng là bao…”

“Tôi trả anh gấp đôi.”

“Cái gì? Ý của sếp Thành là…” Nhân viên Alpha ngơ ra.

“Bán cho tôi.”

Cái giá gấp đôi thật sự rất hấp dẫn, mặc dù nhân viên Alpha rất tiếc trong lòng, nhưng anh ta vẫn lặng lẽ tháo ghim cài xuống rồi cung kính đưa cho Thành Quyết.

Thành Quyết mím môi nhận lấy.

Hắn không hiểu tại sao khi vừa nhìn thấy ghim cài ngọc lam đó, lập tức muốn mua nó ngay.

Có lẽ là ma xui quỷ khiến.

Sau lưng, thư ký Omega nhìn hành động của sếp mình, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.



Đêm khuya yên tĩnh.

Thành Quyết ngồi vân vê ghim cài ngọc lam trong lòng bàn tay.

Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường cong và góc cạnh của ghim cài, cảm nhận nhiệt độ lành lạnh của ngọc lam.

Ngón tay đang vuốt ve phần bên trong của ghim cài ngọc lam, Thành Quyết bỗng cảm thấy hình như mình chạm vào một vết lõm.

Vết lõm?

Không lẽ ghim cài ngọc lam này bị trầy xước?

Nhưng khi hắn sờ kỹ lại thì thấy không giống là vết trầy.

Thành Quyết nhíu mày, nghi ngờ cúi đầu, đồng thời nâng ghim cài lên để quan sát cho kỹ.

Sau khi quan sát tỉ mỉ một lúc, hắn mới phát hiện chủ nhân của ghim cài này có khắc một cái tên ở sâu bên trong.

—CJ

Tình cờ giống như đúc tên bính âm của hắn. (Tên bính âm của Thành Quyết 城决 là Chéng Jué)

Thành Quyết bỗng chốc sửng sốt.

Nếu nói đây là trùng hợp, vậy thì không khỏi quá trùng hợp.

Trên thế giới có rất nhiều người có tên bính âm viết tắt là CJ, theo lẽ thường thì đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, không cần phải nghĩ ngợi nhiều.

Nhưng vừa nghĩ đến lúc còn chưa biết được thân phận thật sự của Kiều Bất Quy, cộng thêm các hành vi kỳ lạ của cậu, Thành Quyết cảm thấy mình phải đi điều tra nguồn gốc của ghim cài ngọc lam này.

Thành Quyết là người nói là làm, ngày hôm sau, hắn đã kêu người đi điều tra nguồn gốc của ghim cài ngọc lam.

Không ngoài dự đoán của hắn.

Đúng là có liên quan đến hắn.

Ghim cài ngọc lam này… Là Kiều Bất Quy đã bán cho cửa hàng thanh lý đồ cũ sau khi hắn bị mất trí nhớ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ghim cài ngọc lam này vốn là mua tặng cho hắn.

Sau khi biết được chuyện này, Thành Quyết bỗng trở nên hoảng hốt.

Nếu ngay từ đầu định tặng cho hắn, vậy tại sao lại muốn bán đi? Là vì nguyên nhân hắn bị mất trí nhớ không nhận ra cậu, và muốn kết hôn với người khác?

Nhưng hắn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Bởi vì căn cứ theo thời gian bán ghim cài ngọc lam, khi đó hắn còn chưa đồng ý kết hôn với Bùi Giác.

Hắn nghĩ trong chuyện này chắc chắn có điểm kỳ lạ.

===Hết chương 67===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play