Cậu thầm nghĩ có lẽ vì ông Thành và Thành Quyết kêu cậu ở lại nhưng chỉ có bà ta là phản đối, như vậy sẽ khiến mọi người nghi ngờ, thế nên mới để cậu ở lại. Nghĩ thế sẽ hợp lý hơn nhiều.
Cậu cũng sẽ không tự mình đa tình nghĩ bà Hác đột nhiên mến cậu.
Tự mình đa tình chỉ khiến bản thân thêm buồn cười.
Dưới tình huống bà Hác, cha Thành, cấp trên của cậu là Thành Quyết và Hác Kim Thiến đều muốn cậu ở lại, thế nên thư ký Kiều tự nhiên sẽ ở lại.
Thư ký tiền nhiệm theo làm việc cho Thành Quyết đã nhiều năm, cũng chưa từng được mời ở lại ăn một bữa cơm ở nhà họ Thành, trái lại Kiều Bất Quy mới nhậm chức vài tháng thì đã được cả nhà họ Thành ‘nhiệt tình’ mời ở lại dùng cơm.
Đãi ngộ này không phải ai cũng có được.
Trừ khi là họ hàng có quan hệ máu mủ thân thiết với nhà họ Thành, còn những người khác không có tư cách ở lại nhà họ Thành dùng bữa.
Trên bàn ăn, cha Thành ngồi ở chủ vị, bà Hác ngồi bên tay phải cha Thành, Hác Kim Thiến ngồi bên cạnh bà ta.
Ngồi đối diện bà Hác và Hác Kim Thiến đương nhiên là Thành Quyết và Kiều Bất Quy.
Lúc này, Kiều Bắt Quy ngồi thẳng lưng bên cạnh Thành Quyết, cậu bình tĩnh cầm đũa dùng bữa, bộ dáng không sợ hãi vinh nhục kia trong giờ phút này hoàn toàn hòa nhập vào bầu không khí của nhà họ Thành.
Nếu đổi thành Kiều Bất Quy rụt rè tự ti trước kia, sợ là cho dù cậu có cố gắng hòa nhập đến mấy cũng chỉ giống như người hầu được chủ nhân phá lệ cho phép ngồi ăn chung.
Lúc này, cậu hoàn toàn biến mình thành một người không có chút quan hệ gì với nhà họ Thành, là khách tới nhà dùng bữa rồi đi ngay, nhưng không ngờ lại hòa nhập đến lạ.
Đúng là tréo ngoe châm chọc.
Bởi vì Kiều Bất Quy là thư ký của Thành Quyết, lúc hai cha con họ Thành đang thảo luận công việc làm ăn gần đây của công ty, không có tị hiềm cậu.
Sau khi nói chuyện về công việc của công ty được một lúc, tầm mắt của cha Thành chợt liếc sang Kiều Bất Quy nãy giờ ngồi im lặng bên cạnh Thành Quyết.
Cha Thành nhìn dáng ngồi nghiêm trang không khẩn trương lo sợ của Kiều Bất Quy, vì vậy bỗng sinh ra hứng thú với cậu.
Là thành viên nắm quyền lớn nhất trong ban giám đốc, trị giá con người đến tận mấy ngàn tỉ, bây giờ lại giống như ông bác hàng xóm thân thiện gần gũi, hiền lành trò chuyện với Kiều Bất Quy.
“Năm nay thư ký Kiều bao nhiêu tuổi?” Cha Thành hỏi.
“Thưa ông Thành, tôi bằng tuổi sếp Thành.” Kiều Bất Quy lễ phép trả lời.
Nghe Beta nói năng lễ phép xa cách, cha Thành phất tay, mỉm cười ôn hòa.
“Cậu đừng câu nệ như vậy, cứ nói chuyện thoải mái.” Cha Thành cười ha hả, nói tiếp: “Nếu đã ở lại ăn cơm với gia đình tôi, tức là tôi đã thừa nhận năng lực của cậu.”
“Cảm ơn ông Thành đã khen ngợi.” Kiều Bất Quy vẫn lễ phép đáp.
Cậu rất biết thân biết phận.
Cho dù đối phương đúng là thừa nhận năng lực của cậu, nhưng với địa vị của nhà họ Thành và thân phận của cậu, cậu vĩnh viễn không thể đứng cùng một vị trí với họ.
Cha Thành thấy Kiều Bất Quy vẫn còn lễ phép xa cách, đành thở dài để cậu tùy ý.
Có điều, bởi vì Kiều Bất Quy nhận rõ thân phận của mình và có thái độ đúng mực, ngược lại khiến cha Thành nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt càng thêm tán thưởng.
Cha Thành đột nhiên đổi giọng, mỉm cười nói: “Nhắc tới, cha nhớ trước kia Thành Quyết rất ghét Beta, nhưng không ngờ thư ký của nó lại là một Beta.”
Cha Thành có chút bùi ngùi và bất ngờ.
Sau đó, cha Thành hỏi tiếp: “Đúng rồi, thư ký Kiều học đại học ở đâu? Nếu có thể làm được thư ký cho thằng con kén chọn của tôi, chắc hẳn thành tích học tập của thư ký Kiều rất ưu tú?”
Cha Thành nói xong, bà Hác và Hác Kim Thiến đang ăn cơm bỗng dừng lại.
Ánh mắt của hai người họ đồng loạt nhìn về phía Kiều Bất Quy, chờ câu trả lời của cậu.
Trên mặt Kiều Bất Quy vẫn điềm tĩnh, mặt không đỏ tim không đập nhanh, lặp lại những lời đã nói với Thành Quyết trước đó với cha Thành: “Là một trường đại học hạng ba.”
Bà Hác nghe vậy, dời ánh mắt phức tạp về không nhìn nữa.
Hác Kim Thiến trợn to mắt nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt quái dị.
“Đại học hạng ba?” Cha Thành hoàn toàn bất ngờ, kinh ngạc hỏi: “Sao lại là một trường đại học hạng ba?”
“Hoàn cảnh khó khăn.” Kiều Bất Quy nói đơn giản.
Nếu vì hoàn cảnh khó khăn thì có thể giải thích hợp lý.
Nghĩ tới đây, cha Thành bèn cảm thán thở dài một tiếng.
Mà bà Hác ở bên kia nghe Kiều Bất Quy nói vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Mặc dù bộ dáng rụt rè sợ sệt trước kia của Kiều Bất Quy đúng là khiến người ta gai mắt, nhưng vẫn có một điểm không thể chỉ trích được.
Đó là Kiều Bất Quy sẽ không bao giờ nói láo.
Mặc dù bây giờ, bộ dạng hèn mọn nhát gan trước kia đã không còn, nhưng từng lời từng chữ trong miệng Kiều Bất Quy đều không có lấy một câu nói thật.
Không chỉ ở trước mặt Thành Quyết, thậm chí ở ngay trước mặt cha Thành, Kiều Bất Quy vẫn có thể nói dối một cách thản nhiên.
Mà cậu nói dối không cần phải đắn đo suy nghĩ gì, chỉ cần mở miệng là chữ tự động phun ra.
Mặc dù bà Hác từng nói chuyện hai-ba lần trong điện thoại với Kiều Bất Quy nên biết rõ Kiều Bất Quy có thể nói dối không chớp mắt, nhưng khi tận mắt chứng kiến Kiều Bất Quy nói dối thế nào, bà Hác vẫn không khỏi cảm thấy phức tạp trong lòng, đồng thời sinh ra cảm giác khó nói nên lời…
Nếu có ngày Thành Quyết khôi phục trí nhớ…
Nếu Thành Quyết thật sự thích Kiều Bất Quy…
Đến lúc đó hắn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cậu…
Bà Hác không muốn nghĩ tiếp nữa.
Thành Quyết không bị pheromone của Bùi Giác làm rung động, chuyện mà bà ta nhận định ban đầu dần dần chệch khỏi đường ray.
Thành Quyết có thể sẽ mãi mãi không thích Bùi Giác.
Cũng có thể… Sẽ vì Beta Kiều Bất Quy này mà ly hôn với Bùi Giác.
Cho dù bà ta không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ bà ta… Thật sự đã làm sai quá nhiều.
Tâm trạng của bà Hác vô cùng phức tạp, cha Thành bên cạnh lại không phát hiện ra.
“Nếu cậu và Thành Quyết học chung với nhau hồi cấp hai hoặc cấp ba thì tốt biết mấy.” Cha Thành nhìn Kiều Bất Quy, đột nhiên nói.
Nghe vậy, Kiều Bất Quy cảm thấy khó hiểu.
“Cậu mà học chung trường trung học với Thành Quyết, nếu tôi biết trong lớp có học sinh Beta vì hoàn cảnh khó khăn nên chỉ có thể học ở trường đại học hạng ba, tôi chắc chắn sẽ tài trợ học sinh đó, cho cậu ấy học ở một trường đại học chất lượng hơn.”
Kiều Bất Quy im lặng.
Không biết đã nói dối bao nhiêu lần, trừ lần đầu tiên ra, các lần nói dối về sau cậu đều không cảm thấy chột dạ hay áy náy gì.
Nhưng lúc này, trước lời nói chân thành của cha Thành, hiếm khi cậu sinh ra tâm tình phức tạp.
Kiều Bất Quy im lặng không nói gì.
Một lát sau, cậu mới từ từ mở miệng, nói cảm ơn với cha Thành: “Cảm ơn ông Thành có suy nghĩ như vậy, mặc dù tôi và sếp Thành không phải bạn học thời trung học, nhưng tôi vẫn muốn nói cảm ơn ngài nhiều lắm.”
Những lời này cậu không hề nói láo.
Cha Thành cười một tiếng, vui vẻ nói: “Mặc dù thư ký Kiều chỉ là Beta, nhưng lại nhìn thuận mắt hơn vài Alpha và Omega.”
Cười xong, cha Thành nghiêm túc hỏi: “Thư ký Kiều có muốn đến chỗ tôi làm việc không? Thành Quyết trả lương cậu bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi. Những thư ký bên cạnh tôi toàn là Alpha, mỗi tháng phải nghỉ mấy ngày vì kỳ nhạy cảm, hơn nữa bên phe đối thủ cạnh tranh thường xuyên dùng Omega sắp phát tình để quyến rũ nhằm đánh cắp thông tin cơ mật của công ty trong miệng họ… Nhưng Beta không có kỳ nhạy cảm và kỳ phát tình, cũng không ngửi được pheromone, nếu bên cạnh tôi có một thư ký Beta thì sẽ bớt lo rất nhiều.”
Cha Thành cảm thán.
Cha Thành nói xong, Thành Quyết nãy giờ luôn ngồi im lặng rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng cắt lời ông.
“Cha, đây là thư ký của con.”
“Ừ, cha biết.” Cha Thành gật đầu: “Cho nên cha mới muốn.”
Chính vì là thư ký của Thành Quyết, mà Thành Quyết còn là chúa bắt bẻ, nên ông mới muốn.
Nếu có thể vượt qua ải Thành Quyết, vậy về sau ông không cần lo thông tin cơ mật của công ty bị tuồn ra ngoài.
Chứ nếu không thì một Beta chỉ tốt nghiệp ở trường đại học hạng ba sao có thể trở thành thư ký của hắn?
Thành Quyết nhíu chặt mày.
“Cha, con chỉ có một thư ký thôi.”
“Cũng phải.” Cha Thành giờ mới nhớ ra điều này, ông suy nghĩ chốc lát, rồi phất tay nói: “Thế này đi, cha sẽ để thư ký Liễu đến thế chỗ của thư ký Kiều, được không?”
“…”
“Thư ký Liễu làm việc bên cạnh cha nhiều năm, con không cần lo năng lực làm việc của cậu ta.”
“Không muốn.” Thành Quyết từ chối không do dự: “Con chỉ cần cậu ấy.”
Thành Quyết nói xong lời này, cơ thể của bà Hác khẽ chấn động.
Chẳng biết tại sao, bà ta phảng phất như nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Thành Quyết.
…Là bà ta đã nghĩ nhiều sao?
Nghe Thành Quyết nói vậy, cha Thành bĩu môi.
“Con đúng là nhỏ mọn.” Cha Thành chê: “Cha là lần đầu tìm con cần người, thế mà lại không cho.”
“Ai cũng có thể cho cha.” Thành Quyết nói: “Chỉ cậu ấy là không được.”
Cha Thành tiếc nuối than thở.
Nhưng mà điều này trái lại có thể chứng minh, con trai ông rất hài lòng về thư ký Beta này.
Thấy con trai ông từ trước đến nay luôn khắt khe soi mói đủ thứ vậy mà lại hài lòng về thư ký Beta của mình, bỗng chốc, cha Thành không bao giờ có hứng thú với chuyện cá nhân của người khác lúc này phá lệ hỏi: “Bây giờ thư ký Kiều có đối tượng chưa?”
Cha Thành vừa hỏi câu này ra miệng, tức khắc bà Hác và Hác Kim Thiến đồng thời thay đổi vẻ mặt.
“Không có.” Kiều Bất Quy đáp.
“À… Vậy cũng tốt.” Cha Thành cười ha hả, nói: “Tôi có hai thư ký đúng lúc còn đang độc thân, có xe có nhà, tiền lương mỗi năm lên đến mười triệu, không biết cậu có hứng thú với Alpha độc thân không?”
Cha Thành nói xong, Thành Quyết liền cứng đờ cả người.
Hắn bất ngờ không kịp trở tay trước câu nói này.
Thành Quyết từ từ quay đầu nhìn cha Thành.
Cha Thành thấy vậy khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Thành Quyết không nói gì, mím chặt đôi môi mỏng, sắc mặt hơi đen.
Mặc dù hắn không chỉ một lần nghe Kiều Bất Quy nói muốn tìm đối tượng để năm sau kết hôn, nhưng khi cha Thành nghĩ là thật và muốn giới thiệu đối tượng cho Kiều Bất Quy, trong đầu Thành Quyết chợt rối loạn, không biết nên suy tính thế nào.
Hắn không hiểu sao cảm thấy khủng hoảng và bất an.
Vẻ mặt của Thành Quyết vẫn lạnh lùng như mọi ngày, nhưng trong lòng đã đứng ngồi không yên.
Kiều Bất Quy hoàn toàn bất ngờ trước việc cha Thành giới thiệu đối tượng cho mình, bỗng chốc không biết nên nói gì.
Không đợi Kiều Bất Quy trả lời, cha Thành nói với vẻ sâu xa: “Mặc dù Kim Thiến nhà chúng tôi cũng độc thân, nhưng con bé không xứng với cậu. Nó suốt ngày chỉ biết hết ăn rồi lại chơi, huống chi còn là một Alpha trội, với điều kiện ưu việt của nhà họ Thành, ngay cả việc thi đứng nhất lớp cũng không làm được… Nó không xứng với cậu.”
Hác Kim Thiến còn đang dùng cơm nghe vậy bèn sững sờ.
“Cha à!” Hác Kim Thiến tức giận hô lên.
Sau đó, cô ta lén lút nhìn anh trai của mình.
“Con còn nhỏ mà, nếu cha muốn thư ký Kiều vào nhà chúng ta, cha kêu anh Thành ly dị đi, sau đó để anh ấy kết hôn với thư ký Kiều.” Hác Kim Thiến nói nhỏ: “Con cảm thấy anh ấy chưa chắc sẽ không muốn…”
Thành Quyết không nói gì.
Cha Thành nghe vậy trừng mắt.
“Kim Thiến con nói bậy gì thế? Anh con vừa mới kết hôn, con kêu anh con ly hôn coi sao được?”
“Con chỉ thuận miệng nói thôi mà…”
“Hơn nữa.” Cha Thành nói tiếp: “Cứ xem như đến lúc đó anh con thật sự muốn tái hôn, thư ký Kiều chưa chắc sẽ đồng ý gả cho, không phải ai cũng muốn gả vào nhà giàu đâu.”
“Anh ta chắc chắn sẽ đồng ý!” Hác Kim Thiến thốt lên.
“Hả? Cái gì? Sao con biết?” Cha Thành nghi ngờ hỏi lại.
Hác Kim Thiến sực nhận ra bản thân lỡ lời, lập tức xấu hổ cười một tiếng.
“Con nói bậy thôi, cha đừng để ý.”
Nói xong liền vùi đầu lùa cơm, không dám nói thêm gì nữa.
Bị Hác Kim Thiến gây rối giữa chừng, cha Thành vốn định giới thiệu đối tượng cho Kiều Bất Quy cũng theo đó từ bỏ ý định.
Sống lưng căng thẳng của Thành Quyết dần dần thả lỏng ra.
Nửa tiếng sau, Hác Kim Thiến ăn chậm nhất nhà cũng đã đặt đũa xuống.
Sau khi mọi người đều ăn xong, người hầu lập tức đi tới, chân tay nhanh nhẹn dọn bàn.
Kiều Bất Quy cũng chuẩn bị chào tạm biệt với cha Thành.
Không ngờ lại nghe cha Thành đột nhiên hỏi: “Tiểu Kiều, có biết chơi cờ vây không?”
Sau khi dùng cơm, mới vừa rồi cha Thành còn gọi Kiều Bất Quy là thư ký Kiều, bây giờ bỗng nhiên đổi sang gọi Tiểu Kiều.
Kiều Bất Quy hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu thành thật trả lời: “Không biết ạ.”
Cha Thành mỉm cười hiền lành: “Không sao, dễ lắm, chỉ cần học mấy phút biết là chơi ngay, để tôi dạy cậu.”
Cậu tỏ ra do dự.
“Chơi với ông già này hai ván đi.”
Nghe vậy, cậu đành phải đáp ứng: “Dạ được.”
Cha Thành đứng dậy đi tới căn phòng được thiết kế dành riêng cho việc chơi cờ trên tầng hai, Kiều Bất Quy nhấc chân đi theo.
Hác Kim Thiến cũng nhanh nhẹn theo sau.
Hôm nay Hác Kim Thiến tò mò quá nhiều điều về Kiều Bất Quy.
Tò mò đến mức khiến ruột gan của cô ta ngứa hết cả lên.
Cha Thành thấy Hác Kim Thiến đi theo, nhướng mày tỏ ra hiếm lạ nói: “Không phải con không thích cờ vây à? Sao bây giờ lại đi theo?”
Hác Kim Thiến mất tự nhiên nói: “Đột nhiên thấy thích!”
Mà càng làm cha Thành kinh ngạc hơn là đứa con trai lớn không có hứng thú gì ngoài công việc cũng đi theo tới.
Cha Thành kinh ngạc nói: “Sao Thành Quyết cũng đi theo?”
“Muốn xem thư ký của con trổ tài chơi cờ với cha thế nào thôi.” Thành Quyết nói bâng quơ.
Ý là hắn không phải đi theo vì cha mình, mà là vì thư ký của mình.
Lờ mờ đoán ra được gì đó, cha Thành liếc hắn với ánh mắt quái dị, rồi lại nhìn sang Kiều Bất Quy yên tĩnh đi theo bên cạnh.
Cha Thành thầm có suy tư trong lòng.
Bốn người đi tới phòng chơi cờ, cha Thành và Kiều Bất Quy ngồi đối diện nhau.
Thân hình cao lớn của Thành Quyết lập tức đứng sau lưng Kiều Bất Quy, Hác Kim Thiến thì dời hẳn một cái ghế dài tới ngồi xem cuộc chiến. Cha Thành cầm quân đen, giảng giải luật chơi cho Kiều Bất Quy.
Sau khi kiên nhẫn giảng giải xong, cha Thành nói tiếp: “Nghe hiểu chưa?”
“Vâng.”
“Có cần tôi giảng lại một lần nữa không?”
“Không cần ạ.”
Cha Thành hài lòng, sau đó thân sĩ nhấc tay làm động tác mời.
“Thư ký Kiều đi trước đi.”
Kiều Bất Quy bốc một quân đen trong hộp cờ lên.
…
Mười mấy phút sau.
Cha Thành cầm quân trắng, nhíu chặt mày suy nghĩ, tỏ vẻ đắn đo.
Đặt xuống đây? Không được.
Bên kia? Cũng không xong.
Đắn đo một lúc lâu sau, thấy đi đường nào cũng sẽ thua, cha Thành không nhịn được ngẩng đầu nhìn Kiều Bất Quy, hỏi: “Tiểu Kiều có thật là chưa từng chơi lần nào không?”
“Không có ạ.”
Cha Thành không tin.
Hác Kim Thiến ngồi một bên xem, mặc dù không hiểu bàn cờ nhưng cô ta hiểu rõ biểu cảm trên mặt cha mình.
“Cha sắp thua rồi!” Hác Kim Thiến kinh ngạc hô to: “Cha chơi cờ nhiều năm mà lại thua một người mới chơi lần đầu!”
“Cha mày còn chưa thua đâu, đừng nói bậy.” Cha Thành tuổi cao cũng không tránh khỏi đỏ mặt.
Cha Thành gian nan suy nghĩ hồi lâu, giống như tìm được đường phá giải, hai mắt ông sáng lên, tức khắc đặt quân cờ xuống.
Beta duy nhất trong phòng chơi cờ vẫn luôn im lặng.
Sau đó cậu nhấc tay đặt quân đen xuống.
Cha Thành: “…”
Thành Quyết đứng sau lưng Kiều Bất Quy, nói với vẻ thâm sâu: “Cha thua rồi.”
Cha Thành buồn bực đưa tay gãi đầu.
Vừa rồi còn là một quý ngài thân sĩ khéo léo ưu nhã, bây giờ tóc tai rối hết cả lên.
“Thêm một ván nữa!” Cha Thành cố chấp.
“Nhưng cha à, không phải cha mới nói chơi xong một ván cờ sẽ cho thư ký Kiều về sao?” Hác Kim Thiến ở một bên chen vào.
Vẻ mặt của cha Thành trở nên sượng trân, chỉ thấy ông hắng giọng một tiếng rồi nhìn Beta trước mặt với ánh mắt cầu xin chân thành: “Ầy… Tiểu Kiều à, chơi thêm một ván nữa nhé?”
“…”
“Một ván nữa thôi.”
“…Dạ được.”
Cha Thành lập tức mỉm cười vui vẻ.
Ông nghiêng đầu sang nhìn Thành Quyết, ra lệnh: “Hôm nay cho thư ký Kiều nghỉ làm!”
Thành Quyết: “…Vâng.”
“Nghỉ có lương!”
“Biết.”
“Lương gấp ba!”
Cha Thành thích Kiều Bất Quy như vậy khiến Thành Quyết bất ngờ ngoài ý muốn.
Nhưng khi thấy Kiều Bất Quy ngồi im không nói gì, Thành Quyết không khỏi cảm thấy tâm tình phiền muộn.
Vì cha Thành đã lên tiếng xin chơi lại, Kiều Bất Quy không thể không đồng ý.
Nhưng cậu không ngờ một lần nữa của cha Thành lại có ý là… Một trăm triệu lần nữa!
Đến khi cha Thành lưu luyến không thôi đặt quân cờ xuống, bên ngoài đã sẩm tối.
Cha Thành nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đã trễ thế này rồi, đừng về.” Cha Thành ân cần dụ dỗ, đồng thời hiền lành khuyên bảo: “Tiểu Kiều, ở lại đây dùng bữa tối đi, sau đó ngủ lại một đêm thế nào? Dù sao ở đây cũng nhiều phòng, cậu muốn ngủ phòng nào cũng được.”
“Có điều trước khi ngủ… Chơi thêm một ván nữa nhé?”
Kiều Bất Quy: “…”
…
Giờ cơm tối, trên bàn ăn, cha Thành ngẩng đầu nhìn Kiều Bất Quy, định nói gì đó nhưng bị Thành Quyết cắt ngang.
“Cha mới từ nước ngoài về, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Bà Hác nói hùa theo: “Thành Quyết nói đúng đó, mình nên nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Cha Thành nghẹn lời, ông thở dài một hơi, chỉ đành từ bỏ, buồn thiu lên lầu về phòng ngủ.
Cha Thành rời đi rồi, bà Hác nghiêng đầu nhìn quản gia.
Bà ta định lên tiếng bảo quản gia đi lấy cho Kiều Bất Quy một bộ quần áo, Thành Quyết đã nhanh hơn một bước.
“Kiều Bất Quy.”
Beta ngẩng đầu.
“Theo tôi lên lầu lấy quần áo.”
Kiều Bất Quy không suy nghĩ nhiều, đứng lên theo kịp bước chân của Thành Quyết.
Bà Hác ở một bên đang định bảo quản gia thấy vậy, đành phải nuốt lời chưa kịp nói xuống.
Còn Hác Kim Thiến thì lại nhớ đến một chuyện.
“Khoan đã, con nhớ anh Thành rất ghét người khác mặc đồ của mình mà?”
Bà Hác im lặng không nói gì.
Sau khi Kiều Bất Quy đi theo Thành Quyết rời khỏi, Hác Kim Thiến ngồi banh càng không chút hình tượng trên sofa, quay đầu nhìn sang mẹ mình, cảm khái: “Anh ta bây giờ trông thuận mắt hơn trước, dù sao con thích anh ta hơn cậu ấm Bùi Giác kia nhiều.”
Bà Hác đau đầu xoa trán.
“Sau này đừng nói lung tung trước mặt cha và anh con nữa.”
“Con không nói lung tung, con là nói thật…” Hác Kim Thiến nhỏ giọng cãi lại: “Con cảm thấy nếu bây giờ anh ta làm anh dâu mình thì hay biết mấy, dù sao cha cũng thích anh ta…”
“Anh con đã kết hôn rồi.”
“Có thể ly hôn mà.” Hác Kim Thiến không quan tâm nói.
Bà Hác im lặng.
Hai giây sau, bà Hác mới từ tốn nói: “Cho dù Thành Quyết đồng ý ly hôn, nhưng bây giờ Kiều Bất Quy… Anh con sẽ không có khả năng tái hôn với cậu ta.”
Trên lầu.
Thành Quyết dẫn Kiều Bất Quy vào phòng ngủ của mình.
Sau khi vào phòng, Thành Quyết tự nhiên nhấc tay cởi vòng kim loại ngăn chặn pheromone xuống.
Không còn đeo vòng, pheromone của Alpha chầm chậm lan tỏa ra trong căn phòng.
Mùi đàn hương u tĩnh mang theo cường thế áp bức nhanh chóng bao bọc lấy cả người Beta.
Sau khi cởi vòng cổ ngăn chặn pheromone, ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt của Thành Quyết giờ đây trở nên tràn ngập tính tấn công và xâm lược.
Khiến người ta không tự chủ được lùi về sau.
Nhưng giây phút này, Kiều Bất Quy đứng trong phòng Thành Quyết lại không có phản ứng gì.
Bởi vì cậu biết rõ, Thành Quyết không thích mình.
Cho dù bây giờ hắn có đứng trước mặt cậu tháo vòng ngăn chặn pheromone xuống, cũng chẳng nói lên được điều gì.
Chỉ đơn giản là Thành Quyết không muốn đeo nữa.
Sau khi Thành Quyết tháo vòng ngăn chặn pheromone xuống, ánh mắt của hắn không tự chủ được nhìn lướt qua gáy của Kiều Bất Quy.
Nhưng vừa nhìn thì Thành Quyết liền giật mình tỉnh hồn lại, sau đó nhanh chóng quay mặt không nhìn nữa.
Hắn cảm thấy chán ghét hành động lúc nãy của mình.
Beta không có tuyến thể, hắn nhìn gáy của cậu làm gì?
Thành Quyết thầm cảm thấy phiền muộn và khó hiểu trong lòng.
Trong lòng hắn rối bời nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như mọi ngày.
Thành Quyết dẫn Kiều Bất Quy đến phòng quần áo đầy ắp, hắn đứng bên cạnh cửa, lên tiếng: “Quần áo ngủ treo ở trên tay trái.”
Kiều Bất Quy theo chỉ dẫn của hắn đi tới vị trí để quần áo ngủ.
Cậu tùy ý lấy ra một bộ trông khá mới.
Lúc này, khi hắn nhìn thấy dáng vẻ Kiều Bất Quy đứng trong phòng quần áo, tay cầm áo ngủ của hắn, bất chợt tinh thần của hắn trở nên hoảng hốt.
Trong đầu của hắn thoáng hiện lên một hình ảnh.
Khung cảnh trước mắt này, giống như… Hắn đã từng ảo tưởng trong đầu vậy.
Nhưng hình ảnh lướt qua quá nhanh, vụt thoáng qua rồi biến mất, khiến Thành Quyết không kịp bắt được.
Kiều Bất Quy cầm quần áo ngủ quay người lại, kết quả vừa quay người liền thấy Thành Quyết đỡ đầu, biểu tình hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.
Cậu lập tức có linh cảm xấu.
“Sếp Thành…?”
“…Hình như vừa nãy tôi nhớ ra được gì đó.”
“Cái gì?” Kiều Bất Quy vô thức gặng hỏi.
Trước sự gặng hỏi của Kiều Bất Quy, Thành Quyết nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt trở nên u ám xa xăm.
“Cậu cảm thấy đó là gì, thư ký Kiều?” Thành Quyết đột nhiên hỏi ngược lại.
Kiều Bất Quy im lặng đối diện với Thành Quyết mấy giây.
Mấy giây sau, Beta đã xác định câu trả lời trong lòng.
“Sếp Thành đã biết thân phận của tôi.”
Trên mặt Thành Quyết không có bất kỳ biến hóa nào.
Vì vậy cậu hoàn toàn xác định.
Kiều Bất Quy nhớ lại dạo gần đây có chuyện gì khiến Thành Quyết sinh ra nghi ngờ không.
Nhưng không thấy có.
Không.
Có một chuyện.
“Là cuộc gọi hôm đó.”
Thành Quyết không nói.
Đó chính là ngầm thừa nhận.
Thân phận rốt cuộc bị phát hiện, Kiều Bất Quy không tỏ ra hoảng hốt chút nào, ngược lại giống như trút được gánh nặng trong lòng
Kiều Bất Quy vô thức thò tay vào túi quần muốn lấy thuốc lá ra, nhưng nhận ra đây là phòng quần áo của Thành Quyết, không phải là nơi để hút thuốc, vì vậy động tác bỗng khựng lại.
Cậu chầm chậm rút tay về.
Cậu bình tĩnh đi ngang qua người Thành Quyết ra khỏi phòng quần áo, ngồi xuống ghế sofa gần đó.
“Đúng lúc tôi đã quá ngán ngẩm việc nói dối rồi, không muốn tiếp tục giả vờ giả vịt bên cạnh anh nữa.” Kiều Bất Quy ngồi dựa lưng vào ghế sofa, mặc kệ nói tiếp: “Sếp Thành muốn biết gì, tôi nhất định biết gì nói đấy, không bịa đặt nửa lời.”
===Hết chương 51===
Tui thấy cả nhà họ Thành chỉ có mỗi cha Thành là đáng yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT